Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ của chiến thuyền cực kỳ nhanh, tựa như là tốc độ ánh sáng lướt trên vòm trời, những lúc phát ra thần quang thì người của Huyền vực lầm tưởng rằng là sao băng xẹt qua vậy.

Rất nhanh thì chiến thuyền lại xé tan vực bích và bắt đầu lướt qua.

Rốt cuộc cũng đã tới Hoang vực, đã trở về vùng đất thân thuộc.

Chiến thuyền dừng lại và lơ lửng trên trời cao.

Thạch Hạo đứng ở mũi thuyền, mắt nhìn xuống mặt đất bao la bên dưới, cương vực rộng lớn, vô biên vô ngần, cổ thụ san sát, hầu như đều là những núi rừng nguyên thủy.

Đây là một khu đại hoang, toàn bộ Hoang vực tổng thể là như vậy, nếu không vì sao lại được gọi là Hoang vực chứ.

Thạch Hạo hít sâu một hơi, nếu so với thượng giới thì linh khí quá mỏng manh, không cách nào cung cấp những vật chất cần thiết để tẩm bổ thân thể cũng như thần hồn.

Thế nhưng, Thạch Hạo cũng chẳng thất vọng gì cả, tâm tình bình lặng cùng chút thỏa mãn và mừng rỡ.

Bởi vì, cuối cùng hắn cũng đã trở về!

Đây là hương thơm quen thuộc, là cố thổ mà hắn luôn nhớ nhung.

Rời đi vùng đất này đã rất nhiều năm rồi, nhẩm tính thì cũng hơn chục năm, thật sự rất thương nhớ, giờ đã về lại vùng đất này nên khiến tâm tình hắn nhảy rộn.

Xoẹt!

Thạch Hạo thả người rời khỏi đầu thuyền và từ mấy vạn trượng trên cao rơi xuống mặt đất, rầm, hắn nắm lấy một chút đất rồi vung mạnh.

"Ta lại trở về rồi!"

Thạch Hạo hét lớn, nơi đâu mặc dù là đại hoang thế nhưng là biên cảnh của Thạch quốc, đây từng là con đường mà năm xưa hắn đã đi qua, có thể dẫn tới Thạch thôn.

"Mọi người đi sau nhé, con đi trước đã." Thạch Hạo hét lớn rồi nhanh chóng chui vào trong núi rừng.

Bởi vì, hăn sợ một chiến hạm to lớn như vầy vút ngang trời cao sẽ quấy nhiễu tới Thạch thôn, nơi đó là một chốn cực lạc, là thế ngạo đào nguyên không tranh với đời, người trong thôn rất chất phác.

Hắn hi vọng nơi đó vĩnh viễn sẽ yên tĩnh, đó là chốn tâm linh của hắn.

Đại hoang rộng lớn vô biên, cây cỏ um tùm cùng với vô số hung cầm man thú qua lại, tất cả đều là dị chủng từ hồng hoang, lớn có thể sánh ngang với cả ngọn núi.

Năm đó khi Thạch Hạo vẫn còn là một thiếu niên và một mình xuyên qua khu đại hoang này, lúc ấy luôn luôn đối mặt với sinh tử, phải tránh né những cổ thú cùng hung cầm mạnh mẽ này.

Hiện giờ, lại lần nữa cất bước bên trong đại hoang thì hắn tựa nư trở thành một con hung thú hình người, hàng loạt chim thần thú dữ đều tránh lui.

"Gào..."

Một con thần viên cánh vàng với hình thể to lớn tới vài trượng nhảy ra, sau lưng có một đôi cánh vàng óng, miệng rộng đầy răng nanh đánh về phía Thạch Hạo.

Đây là một con thú vương, trong phạm vi mấy ngàn dặm này không hề có đối thủ, hết thảy chim thú đều phải thần phục dưới nó.

Khi nó nhìn thấy một người chạy nhảy dọa dẫm khiến cả vạn thú trong phạm vi của mình sợ hãi thì lao ra ngăn chặn Thạch Hạo.

"Chỉ một con khỉ con mà cũng dám ngang ngược à, về Thạch thôn gát cửa cho ta." Thạch Hạo chỉ một cái, hào quang năm màu lan tỏa giam cầm lấy nó.

Khi hắn quan sát kỹ thì lộ thần sắc cổ quái, năm xưa khi đi ngang qua dãy núi nơi đây thì từng tránh né con thú dữ này, lúc đó hắn rất nhỏ yếu, vẫn là một đứa con nít.

Hiện giờ, sau mười mấy năm trôi qua thì hắn có thể dễ dàng bắt giữ con thần viên này.

Nghĩ tới những chuyện năm xưa và lại nghĩ tới những trải qua của mình, trong lòng Thạch Hạo cảm thấy khó tả thành lời, có may mắn và cũng có cay đắng.

Năm đó, khi hắn vẫn còn trẻ thơ thì đã dám xông vào đại hoang, mang theo huynh đệ Thanh Phong của mình chạy tới Bổ Thiên các để báo dánh, công nhận gan cũng rất lớn.

Xoẹt, hắn ném thần viên cánh vàng lên chiến thuyền cách trăm dặm bên ngoài, vô cùng chuẩn xác.

Thạch Hạo nhanh chân xuyên hành trong núi rừng, đó là con đường năm xưa hắn từng đi, lúc này hắn đang tìm lại cảm giác của ngày xưa, chỉ là hoàn cảnh đã khác biệt.

Dọc theo đường đi, hắn cũng không cần trốn tránh làm gì, vì thế thi thoảng sẽ có hung thú tập kích, thế nhưng hắn chỉ cần lộ chút khí tức thì vương của cả vùng núi rừng đó sẽ bỏ chạy.

Trên đường đi, hắn nhìn thấy được một vài cự thú, năm đó còn sống khi xuyên qua đại hoang này thật sự không dễ chút nào, dù sao khi đó hắn vẫn còn nhỏ, đạo hạnh không đủ.

Thạch Hạo bắt đầu lan tỏa thần thức để tìm kiếm trong khu đại hoang này, muốn xem thử có sinh linh mạnh mẽ nào không.

"Ồ?"

Hắn phát hiện và lộ vẻ kinh ngạc, trong khu rừng núi này lại có cường giả nhen nhóm Thần hỏa?

Là tồn tại Thần cấp?

Nên biết, toàn bộ Hoang vực cũng không có mấy người, đặc biệt là sau khi trải qua đại kiếp nạn kia thì thần tích đều đã biến mất, không thể nhận ra được.

Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc lướt về một vùng núi cách tầm chín trăm dặm, hắn muốn xem thử đó là sinh linh ra làm sao.

Dù sao, khu đại hoang có Thạch thôn nằm trong lại xuất hiện một sinh vật Thần cấp, quá nửa sẽ là một uy hiếp cực lớn.

Hắn rất lo lắng, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi không biết Thạch thôn có xảy ra chuyện gì không.

Đây là một khu vực rất xinh đẹp, hơi nước lan tỏa, trên núi cao có một thác nước màu bạc đổ xuống và vang lên ầm ầm trong đầm nước, những làn khói mỏng lan tỏa khiến nơi dày linh khí mông lung vô cùng.

Một sinh linh màu đen đang nằm nhoài trên một tảng đá lớn, hai chân vắt chéo đầy nhàn nhã, miệng thì đang nhai nhóp nhép miếng cá nướng và nằm phơi nắng.

Thạch Hạo lộ vẻ cổ quái, quá quen thuộc, hắn nhận ra người này.

Đây là một con rùa đen rất lớn, còn hơn hơn cả cối xay nữa, toàn thân đen kịt, đang vô cùng thoải mái và tự tại nằm nơi đó.

Rùa thì làm sao sẽ như thế chứ? Nằm ngửa, tứ chi rất dài, hai chân còn có thể vắt chéo, trông dáng vẻ cũng chẳng phải đàng hoàng gì.

"Tam Hắc, sao mày lại trốn ở đây?" Thạch Hạo lên tiếng.

Tất nhiên hắn sẽ biết tên này, đây là con rùa từ thượng giới chạy xuống đây, năm xưa Thạch Hạo đã tự tay bắt nó và thu làm thú cưỡi, thế nhưng lúc bảy Thần làm loạn thì đã thừa dịp Thạch Hạo nghênh địch mà chạy trốn.

Tiếp đó, Thạch Hạo cũng không có tìm được nó và rồi phải đi thượng giới nữa.

"Quỷ!"

Rùa đen lớn nhảy dựng lên, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, chân dài tay dài cõng lấy một 'chiếc nồi đen' nhảy ra ngoài.

"Mày gọi quỷ gì đó hả, không biết tao luôn à?" Thạch Hạo lườm nó.

Tên khốn này chạy còn nhanh hơn cả thỏ, lúc hắn liều mạng với bảy Thần thì con rùa đen đã liều mạng chạy trốn.

"Làm sao ngươi lại xuất hiện được chứ? Trời ơi, quỷ, ngươi đi nhanh đi!" Rùa đen lớn quay đầu chạy.

Ầm!

Nó làm sao có thể trốn được chứ, Thạch Hạo vung tay tóm chặt lấy nó rồi kéo về phía mình, hàm răng trắng bóng cười nói: "Tao đang đói đó, hầm một nồi canh rùa đen, vừa khéo trên người mày lại còn có cả chiếc nồi nữa chứ, bớt đi thật nhiều việc."

"Đại ca, tha mạng đi, là ngươi thật ư, là ta có mắt mà không thấy thái sơn, còn tưởng rằng tên khốn khiếp nào đó đang giả mạo ngươi nữa chớ!" Rùa đen lớn trở mặt nhanh hơn cả lật tay, vẻ mặt bỉ ổi nói.

"Khốn khiếp? Là mày đang mắng tao đó hả, hay là đang nói chính mình?" Thạch Hạo tức giận trừng nó.

"Đang nói chính mình." Rùa lớn vội vàng nói, cánh tay rùa của nó rất dài, động tác linh hoạt khiến người khác chẳng biết nói gì nữa.

"Đại ca, sao đại ca lại trở về thế, hù chết ta nên mới ăn nói như thế, đại ca đại nhân đại lượng, ta vô cùng giật mình và cũng rất tò mò, không nghĩ hơn chục năm rồi mà lại lần nữa được gặp lại lão nhân gia người!"

"Tao đâu có già hơn mày đâu, phong nhã hào hoa, chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi, là thời kỳ hoàng kim đó." Thạch Hạo trợn mắt.

Rùa lớn vô cùng khiếp sợ, tuy rằng vẻ mặt đang khuếch đại lên rất nhiều lần thế nhưng vẫn hiện lên nổi lòng của nó, dù thế nào cũng không ngờ rằng lại có thể gặp được Thạch Hạo.

Đồng thời, nó cũng không biết nói gì nữa, trong lòng thầm mắng, tên chủ này vì sao lại trở về chứ?

Năm đó, lúc Thạch Hạo rời đi hạ giới thì nó từng lớn tiếng hô hào hò hét, thiên hạ này là của rùa ta hết thảy.

Bởi vì, lúc đó thực lực nó mạnh mẽ, xem như là cường giả cao cấp nhất trong thiên hạ, Thạch Hạo rời đi thì ai có thể khống chế được nó?

"Vì sao mày lại nằm ở đây?" Thạch Hạo hỏi.

"Ta không tìm ra được Thạch thôn." Rùa lớn nói chuyện đầy trôi chảy, kết quả lại hối hận muốn chết.

"Mày có ý gì đó, trước kia lúc tao nghênh chiến thì mày lại bỏ trốn, lúc này thì lại đang tìm kiếm Thạch thôn, muốn gì hả?" Thạch Hạo nhìn chằm chằm nó.

"Đại ca, đại ca tuyệt đối đừng hiểu nhầm đó, bởi vì ta tôn kính đại ca cùng với mong ngóng Thạch thôn, gần đây lòng dâng tâm huyết, cho nên mới dùng tâm thái hành hương, nỗ lực tìm kiếm tới đây." Rùa lớn hai tay chắp thành dấu chộng, làm ra bộ dáng tiều tụy, chỉ là cặp mắt xếch kia liếc qua liếc lại đã bán đi sự chân thành của nó, dáng vẻ vô cùng đê tiện.

"Mày chẳng phải muốn hốt luôn sào huyệt của tao, tập kích Thạch thôn chứ gì?" Ánh mắt của Thạch Hạo đầy sắc bén.

"Oan uổng quá đi mà, dù đánh chết ta cũng không dám, đừng nói là đại ca đang ở nhân gian, dù cho không có ở đây thì ta cũng chẳng dám lỗ mãng." Rùa lớn dùng sức vỗ vỗ ngực, biểu đạt lòng trung thành.

"Được rồi, chớ nói huơu nói vượn nữa." Thạch Hạo nhìn nó, nói: "Nếu như mày đã muốn đi Thạch thôn thì tao dẫn mày đi."

Rùa lớn lộ mặt sầu não, cắn chặt hàm răng, năm xưa đã chạy trốn một lần rồi, giờ lại bị người khác bắt nhốt nữa ư, sao cứ phải ở bên cạnh tên tiểu ma đầu này chứ?

"Mày có ý gì đó hả?" Thạch Hạo lườm nó.

"Ta thật là cao hứng mà, quá cảm động, được gặp lại đại ca tựa như được gặp lại ba mẹ mình vậy, sắp khóc rồi nè! Đi, ta cùng đại ca đi Thạch thôn, hai anh em ta cố gắng ăn uống, không say không về." Rùa lớn làm bộ mừng tới phát khóc.

"Cái tên khốn nhà ngươi cũng biết ăn nói đó chứ." Thạch Hạo tát nó một cái, tiếp đó cảnh cáo nói: "Ba mẹ tao đang ở phía sau đó, chút nữa mày chớ có xưng huynh gọi đệ với ta, hiểu không?"

Rùa lớn hét lớn: "Rùa đen thì sao chứ, vương bát thì sao chứ, đây chính là chủng tộc trời sinh, lẽ nào không thể xưng huynh gọi đệ được à?"

Rầm!

Thạch Hạo đập một phát vào gáy của nó, nói: "Năm xưa bị ta thu làm thú cưỡi, hiện giờ đều phải như vậy, hay là không muốn?"

"Không, thôi được rồi, chúng ta cũng không cần xưng huynh gọi đệ cũng được!" Rùa lớn rụt đầu trốn vào trong 'nồi đen' của mình.

Bọn họ nhanh chóng tiến lên, Thạch Hạo không còn trì hoãn gì nữa, con đường năm đó hắn từng đi nên vô cùng nhớ, cứ thế chạy một mạch về Thạch thôn.

Từ xa rốt cuộc cũng đã thấy được một thôn xóm nằm trong đại hoang, nơi đó rất an lành tựa như thế ngoại đào nguyên vậy, nó không hề biến đổi gì, vẫn y chang như trước.

Con mắt của Thạch Hạo cay cay thiếu chút rơi lệ.

Nhiều năm trôi qua rồi, có vui sướng, có hài lòng, cũng có bi thương và bất đắc dĩ.

Mấy ngày vừa qua hắn vẫn luôn che giấu tâm tình thật sự của bản thân mình, dù cho đối mặt với ba mẹ thì cũng không hề biểu lộ gì, mãi cho tới hiện tại mới tiết ra toàn bọ.

Một trận chiến ở Biên hoang và đại trưởng lão bỏ mạng, kết thúc trong bi tráng, máu tươi nhiễm tinh không, Hỏa Linh Nhi cùng với toàn bộ Tội châu đều bị người chụp đi, không biết sống chết, bơ vơ ở dị vực.

Bên ngoài Đế quan không có chiến đấu, nhìn thì tựa như thắng lợi.

Nhưng thực ra, bọn họ đã thất bại, chết quá nhiều người, máu chảy thành sông, sau đó cũng ngừng chiến trong bất ngờ.

Bọn họ thất bại, mang theo tiếc nuối cùng đau xót rời đi.

Cái chết của đại trưởng lão, Hỏa Linh Nhi cùng Tội châu bị bắt đi, làm sao Thạch Hạo không hể trong lòng chứ, làm sao có thể quên để cười nói chứ, chỉ là luôn giấu ở trong đáy lòng mà thôi.

Hắn muốn về hạ giới này, muốn về lại Thạch thôn, đó là một loại trốn tránh cảu tiềm thức, muốn trở về để chữa thương.

Rốt cuộc thì cũng đã về tới nhà rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
chuoihuu
18 Tháng một, 2020 13:51
Hay. Cac bác dịch rất hay
ronkute
17 Tháng một, 2020 12:17
Hán Việt là thái âm ngọc thỏ. Theo từ điển Hán Việt thì sẽ là Thỏ và Thố. Có nghĩa là con thỏ. Cho nên mình dùng Thỏ chứ k dùng Thố, cho độc giả dễ hiểu.
anhtuanngoc
15 Tháng một, 2020 21:21
Em gõ nhầm là 2021. Có việc muốn hỏi dịch giả: Trong bản dịch tại sao lại để là Thái Âm ngọc thỏ, Thái Âm thỏ ngọc mà không phải là Thái Âm ngọc thố.
ronkute
14 Tháng một, 2020 17:00
2021 hay 2022???
anhtuanngoc
13 Tháng một, 2020 20:25
Chắc giữa năm 2021 mới kết thúc bộ này
hoangtucotich
04 Tháng một, 2020 23:43
chư giới mạt nhật tại tuyến bao hay, tầm 300 chương đầu chỉ là khởi động nhé bác về sau đọc càng phê
ronkute
29 Tháng mười hai, 2019 11:12
Tung phiếu đề cử đi mọi người ơi :99:
Ngân
28 Tháng mười hai, 2019 17:41
10 chương kết năm 2019.
ronkute
07 Tháng mười hai, 2019 23:08
Cố gắng năm 2021 làm xong trọn bộ này :((((
tridung15t
07 Tháng mười hai, 2019 09:31
Chờ bộ này dịch xong k biết lúc đó mình cày lại bộ này dc 10 lần chưa ta, hiện tại mới cày lại 2 lần thôi .
WolfBoy
03 Tháng mười hai, 2019 12:48
Truyện thể loại hài đang đọc 2 bộ Vạn cổ tối cường tông với Tu chân liêu thiên quần. Đều đang ra, mà Tu chân cũng gần end rồi! Đọc giải trí rất tốt!
Trịnh Thanh Hùng
03 Tháng mười hai, 2019 03:37
Ai biết thể loại truyện tiên hiệp yy như này nữa chỉ giúp vs ạ
ronkute
02 Tháng mười hai, 2019 08:40
Theo thứ tự thì Thế Giới Hoàn Mỹ - Già Thiên - Thánh Khư Nhưng để hiểu sâu và hấp dẫn hơn thì nên đọc Già Thiên - Thế giới Hoàn Mỹ - Thánh Khư
ronkute
01 Tháng mười hai, 2019 06:39
Mình ít đọc truyện lắm bác, đặc biệt YY kiểu này là bỏ ngay và luôn.
Trịnh Thanh Hùng
30 Tháng mười một, 2019 21:28
Bác xạo. Đợt trước ngày 2 chương. Rồi tuần đc 2-3 chương.Xong mất tiêu mấy tháng liền. Đang đoạn hay thì hết. Vã lắm rồi ron ơi. Đọc cv thì hiểu nội dung nhưng mất cái hay của truyện. À nhân tiện bác biết truyện nào cũng kiểu yy như này k ạ ?
ronkute
29 Tháng mười một, 2019 22:32
Còn tầm 700c nữa là full, trung bình ngày 1c thì bác biết khi nào xong rồi đó
Trịnh Thanh Hùng
29 Tháng mười một, 2019 21:20
Vãi bác. 3 năm sau chắc cho con tôi đọc quá :))
ronkute
29 Tháng mười một, 2019 17:23
Cũng đang cố gắng đây bác, hẹn bác 3 năm sau vào tải full bộ đọc đỡ vã nhé :)))
Trịnh Thanh Hùng
29 Tháng mười một, 2019 11:39
Ron ơi. Dịch nhanh đi bác ơi. Đợi bộ này hơn 3 năm r :sob::sob:. Nhiều khi bấn quá vào đọc cv mà khó chịu quá :sob::sob:
Lương Hùng
29 Tháng mười một, 2019 08:28
Còn tôi thì drop rồi, đọc xong Già Thiên nên tìm truyện của tác nàu đọc. Đoạn đầu còn hay, về sau toàn gái gú thủ dâm tinh thần
ronkute
27 Tháng mười một, 2019 22:32
Chuẩn rồi, thể loại này mình cũng không thích, nếu k phải muốn hoàn thành trọn vẹn theo như lời hứa như ban đầu thì mình đã cao chạy xa bay rồi :))))
CongNong
27 Tháng mười một, 2019 11:58
Um, ban đầu còn thấy vui, càng về sau càng oải chè. Ta đọc qua bộ Già Thiên, thấy tay này viết cũng cứng nên mới ráng tới c600 lận đó. Sao thấy khác nhau 1 trời 1 vực, tác giả đa nhân cách chăng haha.
ronkute
27 Tháng mười một, 2019 07:38
Bộ này ra đã được hơn 5 năm, lúc đó phong trào toàn YY, duy ngã độc tôn, toàn bộ nhân vật phụ sẽ não ngắn và làm nền cho Main. :)
CongNong
27 Tháng mười một, 2019 01:28
lết tới c600, càng đọc càng mệt người, truyện thủ dâm quá nhiều, có mấy con gà mái cứ nhây tới nhây lui. tạm drop, sau này có hứng đọc lại. ae cẩn thận kẻo hư tinh.
Lê Ngọc Sơn
10 Tháng mười một, 2019 17:09
già thiên- Tghm- thánh khư bất tử bất diệt - thần mộ 1-2
BÌNH LUẬN FACEBOOK