Vẻ mặt của chúng tướng sĩ đột nhiên trở nên ảm đạm, Triệu Tử Văn nói tiếp:
- Kỵ binh đoàn của chúng ta hôm nay tuyệt không phải là đối thủ của thiết kỵ Hung Nô. Nhưng chúng ta có quyết đoán, có sĩ khí, có quân hồn. Chỉ cần chúng ta cố gắng tập luyện thì tới ngày Đại Kinh cùng với Hung Nô khai chiến với nhau, kỵ quân Đại Kinh tuyệt đối sẽ có thể cho bọn chúng nếm mùi đau khổ.
Đúng! Chúng ta có Lượng Kiếm quân hồn, có những chiến sĩ đoàn kết một lòng thì tại sao phải sợ bọn Hung Nô man di chứ? Mọi người đều thay đổi sắc mặt, trong ánh mặt thấp thoáng vẻ tự tin đầy sát khí, tất cả đều hét lới:
- Xin Đoàn trưởng cứ yên tâm, chúng tướng sĩ nhất định sẽ tập luyện thật tốt. Tất cả nghe theo sự chỉ huy của Đoàn trưởng.
Triệu Tử Văn vô cùng nghiêm túc nói:
- Trên chiến trường, binh khí dài một tấc là lợi một tấc, kỵ binh cũng phải như vậy. Mặc dù các ngươi bây giờ dùng binh khí gì đi chăng nữa, sau này toàn bộ sẽ đổi sang dùng trường thương!
- Keng, keng, keng….
Triệu Đoàn trưởng vừa nói xong chúng tướng sĩ đều ném binh khí trong tay sang một bên, còn những tướng sĩ cầm trường thương thì nắm chặt nó trong tay.
Phương Thiên Vũ không kìm được vỗ tay tán thưởng:
- Hảo, một quân quân đoàn thương kỵ binh. Nếu như hai nghìn tướng sĩ thiết huyết này cầm trường thương trong tay xông pha trên vó ngựa thì sẽ thấy uy phong đến mức nào!
Hạng Tử Hiên cười cười:
- Chỉ sợ rằng trang bị cho kỵ binh đoàn này sẽ phải tốn không ít bạc…
Vương Như Khang nghe được lời nói này thì giật mình. Trong lòng gã thầm nghĩ, “Hy vọng Triệu Đoàn trưởng đừng tìm tới ta, bằng không như vậy thì một lượng bạc cũng không kiếm được, ngược lại phải cung cấp trường thương và chiến mã cho hắn.”
Triệu Tử Văn quay đầu thì thấy Vương Như Khang đang cúi đầu tự đánh giá. Trong lòng hắn cảm thấy hơi buồn cười, “Tâm địa của ta đen tối vậy sao? Đến nỗi dọa cho ngươi trở nên như vậy”
Hắn hướng về phía Điền Hổ nói:
- Điền Huynh, huynh bẩm báo với Hoàng thượng rằng Đại Kinh kỵ quân cần hai nghìn trường thương. Về phần chiến mã sẽ để cho Vương huynh lo liệu, sau đó sẽ do lão Hoàng đế chi trả tận nơi. Ta nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ đáp ứng. Hau đó huynh theo ý chỉ của người đến Binh bộ đem hai nghìn trường thương về đây!
Vương Như Khang nghe vậy thì lập tức cảm thấy vui vẻ. Gã không ngờ rằng Triệu Đoàn trưởng này lại tốt như vậy. Lúc trước ở Hàng Châu gã nối tiếng là người vắt cổ chày ra nước (ý nói người keo kiệt). Vốn tưởng rằng lần này sẽ phải chảy máu không ít không ngờ rằng Triệu Đoàn trưởng chỉ đùa một chút. Trong lòng gã thầm mừng rỡ, quyết định sẽ bán giá thấp cho Triệu Đoàn trưởng.
Bất tri bất giác, tên vắt cổ chày ra nước này đã rơi vào bẫy của Triệu Tử Văn. Giống như là bị người ta bán rồi mà vẫn có cảm giác kiếm được khối tiền thay cho họ…
- Xem ra cái tên ky kiệt này rất vui mừng!
Phương Thiên Vũ nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Vương Vạn Quán thì không kìm được lên tiếng trêu đùa.
Hạng Tử Hiên mỉm cười, thêm mắm dặm muối vô:
- Nếu Vương huynh phải xuất chiến mã ra thì tối nay chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được.
- Các ngươi làm như vậy có phải là hạ thấp người khác hay không?
Vương Như Khang nghe hai người trêu chọc liền tức giận nói.
Hạng Tử Hiên cùng với Phương Thiên Vũ cười ha hả, trêu chọc tên vắt cổ chày ra nước này này một hồi rồi lại đưa mắt hướng tới Đại Kinh kỵ quân trên giáo trường.
“Cái tên Triệu Đoàn trưởng này thật đúng là kẻ không thích làm chỉ biết ra lệnh cho người khác thôi”. Điện Hổ nhướn mày lên, tức giận nói:
- Ta sao lại cảm thấy ta mới giống như là Đoàn trưởng của Kỵ binh đoàn này vậy?
Triệu Tử Văn cười hắc hắc nói:
- Bọn họ vốn đều là người dưới trướng của huynh. Huynh dĩ nhiên phải chú ý đến họ. Huynh không quan tâm đến tình cảm của ta thì cũng phải để ý đến tình cảm của cấp dưới với mình chứ?
Tuy nhiên, cho dù Triệu Đoàn trưởng không nói, học thức cũng không ai bằng, Điền Hổ bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ngày mai ta sẽ bẩm báo số chiến mã và trường thương cần dùng cho Hoàng thượng. Còn về phần những khí tài huấn luyện cần thiết, ta cũng sẽ mau chóng tìm người làm cho ngươi!
- Vậy đa tạ Điền huynh.
Triệu Tử Văn cười nói.
Chúng tướng sĩ cao giọng nói:
- Tạ ơn Điền tướng quân!
Thấy chúng tướng sĩ kính yêu Triệu Đoàn trưởng như vậy, Điền tướng quân còn có thể nói gì được đây? Đại Kinh tương lai phải dựa vào sự nhiệt huyết của Triệu tướng quân, chỉ có hắn mới có thể khiến cho chúng tướng sĩ hiểu rõ cái gọi là tinh thần Lượng Kiếm không bỏ cuộc khi chưa giành được chiến thắng.
Chuyện Triệu Đoàn trưởng phân phó, Điền Hổ dĩ nhiên là không chối từ.
Bên bờ hồ Yên Chi, thương nhân tụ tập, tửu lâu san sát nhau, thuyền hoa san sát đi thành từng làn. Đây là nơi tuyệt đẹp ở trong kinh thành, Lâm Viên, thuyền hoa đều tập trung vào ở đây, ánh sáng từ trên cao chiếu rọi xuống, ban đêm vô cùng náo nhiệt.
Triệu Tử Văn, Hạng Tử Hiên, Phương Thiên Vũ cùng với Hạ Văn Đăng bốn người đang đứng ở trước một tòa lầu hoa lệ. Tòa lầu này có bốn tầng, cờ xí tung bay, đèn lồng được treo trên cao, chiếu rọi ánh sángxuống phía dưới, nguy nga tráng lệ, chưa tới gần đã nghe thấy mùi rượu thơm khiến cho người ta phải say đắm.
Tứ Đại Sài Lang ở Giang Nam một lần nữa tụ hội ở đây. Bọn họ đều mặc một bộ trường sam cẩm tú, trong tay cầm một cái quạt xếp nhỏ, hiện ra một vẻ tiêu sái không nói nên lời làm cho các tiểu thư si ngốc dùng ánh mắt kiều mị mà nhìn bọn họ.
- Ha ha, Hạng huynh và Phương huynh, không ngờ Giang Nam Tứ Đại Sài Lang chúng ta lại có thể tụ hội ở trên kinh thành này.
Hạ Văn Đăng hào sảng cười nói.
Phương Thiên Vũ khinh khỉnh trả lời
- Ta nói Hạ huynh này, có phải huynh muốn cho toàn bộ tiểu thư ở kinh thành đều biết chúng ta là sài lang mà không phải là tài tử sao?
Hạng Tử Hiên sớm đã biết tính tình của Hạ công tử này còn phóng đãng hơn nhiều so với Triệu Tử Văn. Hắn đành bất đắc dĩ nói:
- Hạ huynh, nếu như gọi như vậy thì Chính Nam Vương ta còn có chỗ dựa nào ở kinh thành nào nữa đây?
(Chức vụ của Hạng Tử Hiên là Chính Nam Vương, còn Bình Nam Vương là thằng phản loạn. Truyện này lắm lúc nó viết sai tên người đấy em ạ)
Hạ Văn Đăng ngượng ngùng nói:
- Ta không phải là đang phấn chấn sao?
Triệu Tử Văn không nói gì cả với Hạ thiếu gia này. Thân phận của hắn hôm nay không còn là một tiểu thư đồng trước kia ở Hạ phủ nữa. Nếu muốn tỏ ra mình là sài lang thì hắn cần phải náo động Đại Kinh để cho mọi người không thể không biết tới.
- Túy Tiên Lâu, tên rất hay!
Phương Thiên Vũ nhìn biển hiệu treo trên cao kia, gõ gõ cây quạt nhỏ rồi nói.
Hôm nay ở trường huấn luyện đã giao cho Điền Hổ đi làm nhiệm vụ, sau khi xong việc, Triệu Tử Văn liền dẫn hai người Hạng Tử Hiên tới Hàn Lâm Thư Viện. Các tiểu thư ở đó đều liếc mắt đưa tình với Hạ Văn Đăng, bốn người hàn huyên một phen rồi đi thẳng tới Túy Tiên Lâu nổi tiếng trong kinh thành, uống mừng Giang Nam Tứ Sài Lang tụ họp.
Cái tên vắt cổ chày ra nước Vương Như Khang cũng muốn tới khiến cho Triệu Đoàn trưởng phải phân phó chuyện ở mã trường cho gã. Sau đó gã không đến đây nữa, mà Điền Hổ cũng biết bốn huynh đệ bọn họ gặp nhau cho nên cũng kiếm một lý do chối từ không đến.
- Chúng ta đi vào thôi.
Hạng Tử Hiên khẽ cười nói, ba người nhẹ nhàng gật đầu, cùng đi vào Túy Tiên Lâu.
Túy Tiên Lâu không phải là thanh lâu mà chính là một tiệm ăn cơm uống rượu. Nghe nói Túy Tiên Lâu tập trung tất cả mỹ thực ở Đại Kinh lại đây, cho nên rất nhiều người đều đến đây để nếm thử những món ngon rượu thơm ở chốn này.
Vừa vào trong Túy Tiên Lâu mọi người đã nhìn thấy trong đại sảnh được kê khoảng mười chiếc bàn chạm khắc mà mọi người đã ngồi gần hết, tiểu nhị bưng thức ăn chạy tới chạy lui không ngừng. Các món cao lương mỹ vị ở trên bàn không ngớt được đưa tới cho các khách nhân. Quả là một cảnh tượng náo nhiệt!
- Khách quan, có bao nhiêu người đến vậy?
Một tiểu nhị đi tới, mỉm cười thân thiện hỏi.
Hạng Tử Hiên thản nhiên nói.
- Bốn người.
- Xin mời bốn vị khách quan.
Tiểu nhị cười cười đưa họ vào trong đại sảnh ngồi xuống xung quanh một chiếc bàn, sau đó liền hỏi:
- Khách quan, ngài muốn ăn món ăn gì vậy?
Vừa mới ngồi xuống Hạ Văn Đăng đã oang oang nói:
- Đem các món ngon, hảo tửu sở trường ở Túy Tiên Lâu ra hết lên đây!
- Vâng ạ.
Tiểu nhị thấy bốn vị khách quan này ăn măc phong lưu tiêu sái xem ra hôm nay sẽ tiêu xài hào phóng. Biết là khách quý, gã càng ân cần cười nói.
Cái tên mạo xưng là trang hảo hán Hạ Văn Đăng vừa mới đứng lên mọi người đã trừng mắt nhìn gã. Trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, “Cho dù ngươi trả tiền, cũng có cần ra vẻ như vậy không?”
Đèn trong Túy Tiên Lâu đều chiếu rọi từ trên cao xuống, vô số rượu thơm món ngon được bày ra. Từng mùi đồ ăn và mùi rượu lan tỏa khắp căn phòng.
Bốn người từ trước đến giờ đã ăn không ít các cao lương mỹ vị khắp các tửu lâu. Hôm nay đoàn tụ ở Túy Tiên Lâu nổi tiếng nhất trong kinh thành. Tâm tình uống rượu của họ trở nên cao hứng khác thường.
Hạ Văn Đăng đứng lên cầm lấy bầu rượu ngon từ tiểu nhị, tự tay rót vào ly của ba huynh đệ mình. Sau đó hắn bưng chén rượu lên, cao giọng nói:
- Vì cuộc tụ hội của huynh đệ chúng ta, cạn chén!
Hạ công tử cuối cùng cũng nói ra một câu có tiếng người. Ba người Triệu Tử Văn cười cười đứng lên, “keng” một tiếng, bốn người khẽ cụng bốn chén rượu vào nhau sau đó lập tức một hơi uống cạn.
Nhân sinh hận nhất là sự ly biệt. Vừa mới được đoàn tụ mọi người đều cảm thấy vui sướng. Nhớ lại ngày đó ở sông Tiền Đường bọn họ vẫn chưa quen biết nhau. Sau nhiều lần tụ hội , cùng nhau ngâm thơ ngắm mỹ nữ tiêu dao tự tại bọn họ mới trở thành bằng hữu. Ý nghĩ được ở cùng một chỗ uống rượu tán gái đã sớm bị chôn sâu trong lòng bọn họ. Hôm nay gặp nhau, thân tình lại càng nồng đậm hơn!
Phương Thiên Vũ nâng rượu lên, cao giọng ngâm nga nói:
- Sơn đào hồng hoa mãn thượng đầu,
Tiễn đường xuân thủy phách giang ngạn.
Hoa hồng bất suy tự quân ý,
Thủy lưu vô hạn bất đoạn lưu!(1)
(Dịch nghĩa:
Hoa đào đỏ rực trên núi.
Mùa xuân dòng nước ở sông Tiền Đường vỗ vào bờ sông.
Hoa hồng không héo như người toan tính,
Lượng nước vô hạn không ngừng chảy
Tạm dịch thơ:
Hoa đào đỏ rực trên đầu núi.
Tiền Đường vỗ sóng nước mênh mang.
Nước trôi vô hạn không ngừng nghỉ,
Hoa chẳng tàn phai theo ý chàng!)
Trong ý thơ của hắn đã biểu đạt nỗi tưởng niệm của mình cùng với bằng hữu, tình huynh đệ vĩnh cửu không bao giờ phai nhạt. Dùng cảnh ngụ ý, hình tượng sinh động, chân thành tha thiết khiến cho người ta vô cùng cảm động! Thật sự là một vần thơ tuyệt diệu. Ba người Triệu Tử Văn nghe vậy thì hai mắt đều sáng lên, không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngượi:
- Thơ hay! Phương huynh thật là tài giỏi.
Phương Thiên Vũ cười cười, sau đó hướng về phía hạng Tử Hiên nói:
- Hạng huynh, chẳng lẽ huynh không định ra tay ư?
Chú thích (1): Bài thơ này mô phỏng có chỉnh sửa của bài thứ hai trong “Trúc Chi từ cửu thủ” (9 bài Trúc chi từ) của Lưu Vũ Tích. Tác giả viết theo làn điệu dân ca "Trúc chi từ" vùng Quỳ Châu. Thời gian này (821-824) Lưu Vũ Tích đang làm Quỳ Châu Thứ Sử. Ông là một nhà thơ yêu thích dân ca, đến địa phương nào cũng học tập dân ca vùng ấy).
Nguyên tác:
Sơn đào hồng hoa mãn thượng đầu,
Thục giang xuân thủy phách sơn lưu.
Hoa hồng dị suy tự lang ý,
Thủy lưu vô hạn tự nùng sầu.
Dịch nghĩa:
Hoa đào đỏ rực khắp trên đầu núi,
Mùa xuân, nước sông Thục giang vỗ vào vách núi trôi đi.
Màu hồng của hoa dễ tàn phai như ý chàng.
Nước chảy vô hạn như nỗi buồn của thiếp.
Dịch thơ:
Hoa đào đỏ rực trên đầu núi,
Dòng sông vỗ sóng nước mênh mang.
Nước trôi vô hạn như tình thiếp,
Hoa dễ tàn phai tựa ý chàng.