Đường núi quanh co, liên miên không dứt, Triệu Tử Văn cưỡi ngựa ô, chỉnh tề bước chậm trên con đường núi. Hai bên vách núi cao ngất, núi non trùng điệp, cây cối tươi tốt.
- Thiếu gia, không bằng ngươi kéo ngựa của ta, ta vào trong xe ngựa ngồi.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói với Hạ Văn Đăng.
Hạ Văn Đăng khinh thường lườm hắn một cái nói:
- Tỷ tỷ ta và Hạ Bình ngồi bên trong, ngươi là một đại nam nhân, sao lại không biết xấu hổ đi vào thế?
Triệu Tử Văn xua tay cười nói:
- Không có việc gì, ta không ngại!
Hạ Văn Đăng nghe vậy trợn mắt lên, rốt cuộc là ai để ý? Thư đồng này nói chuyện thật sự là không theo sách vở nào cả.
Triệu Tử Văn cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp đưa dây ngựa cho Hạ Văn Đăng, huýt một tiếng sáo, liền chui vào bên trong xe ngựa.
Người đánh xe ngựa căn bản chẳng quan tâm. Mấy ngày này, y đã sớm nhìn ra tình ý mờ ám giữa thư đồng này và hai vị tiểu thư. Tuy nhiên cũng thật kỳ quái, thư đồng này thật sự là to gan lớn mật, ngay cả tiểu thư nhà mình cũng không buông tha.
- A….
Đại tiểu thư và Hạ Bình nhìn thấy một bóng đen đột nhiên tiến vào, đều kinh hãi kêu lên.
Khi Đại tiểu thư nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của bóng đen kia, nàng vừa giận vừa thẹn sẵng giọng:
- Chàng mau đi xuống cho ta. Chẳng lẽ chàng không biết nam tử không thể vào xe ngựa của nữ tử sao?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Đại tiểu thư, ta đã cưỡi ngựa vài ngày rồi, cho ta vào ngồi cùng đi.
Hạ Bình chu cái miệng nhỏ nhắn lại nói:
- Đúng rồi, sao huynh lại có thể chui vào trong xe ngựa của tiểu thư vậy? Nếu để người ta nhìn thấy, còn ra thể thống gì?
Bên trong xe ngựa bày một bàn trà nho nhỏ, trên bàn trà có hai chén trà mới pha, còn bốc khói nghi ngút. Triệu Tử Văn đang khát, liền cầm lấy chén trà uống một ngụm. Trà vừa vào miệng liền truyền đến từng làn hương thơm ngát.
- Kẻ phóng đãng này….
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa sợ muốn cướp chén trà trên tay y nhưng nhưng kẻ phóng đãng tay mắt lanh lẹ, làm sao nàng có thể thực hiện được? Nàng liền chụp hụt vào hư không.
Uống một ngụm trà cũng kêu kẻ phóng đãng? Triệu Tử Văn thực dở khóc dở cười, mà khi nhìn thấy dấu son trên miệng chén trà, hắn bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Hóa ra là vô tình gián tiếp hôn Đại tiểu thư một cái.
- Hạ lưu!
Đại tiểu thư nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vàng cúi đầu, oán hận mắng.
Hạ Bình giơ tay véo vào hông Triệu Tử Văn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực nói
- Chàng chỉ biết ức hiếp tiểu thư!
Đại tiểu thư mặc một chiếc váy dài màu phấn hồng, má đào cũng ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, vô cùng thẹn thùng cúi đầu xuống, mặt mày nồng đậm xuân ý khiến Triệu Tử Văn nhìn phải rung động tâm thần.
Trước khi đi, Hạ tướng quân đã đáp ứng hôn sự giữa Triệu Tử Văn và Hạ Vũ Tình, hiện tại Đại tiểu thư là vị hôn thê của Triệu Tử Văn. Tuy nhiên mục đích chuyến đi này hơn phân nửa là vì Hạ Bình. Sau khi thu được quyền thế, sẽ làm cho những kẻ trong hoàng thất không dám động tới một sợi lông trên người Hạ Bình.
Sở Thăng của Ám Kiếm Các, mấy vị Vương gia ở kinh đô, các vị Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, còn có cả quả ớt nhỏ (cô bé chanh chua) không rõ là ai nữa. Cô nàng này từng mạnh miệng, nếu hắn đến Hàm Đan, sẽ đánh hắn thành đầu heo (DG: mời các bạn xem lại chương 13 để nhớ lại cô bé này). Triệu Tử Văn không thể không chuẩn bị tinh thần ứng phó với quả ớt nhỏ bé nhưng mạnh mẽ này. Không chừng cô nàng này là một công chúa chính thức.
Hạ Bình thấy Triệu Tử Văn ngồi đối diện các nàng, cau mày nửa ngày không nói gì, nàng không kìm nổi hỏi:
- Hạ Văn, huynh đang suy nghĩ cái gì thế?
Mặc kệ, gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật, Triệu Tử Văn phục hồi tinh thần lại, lắc đầu cười nói:
- Không có gì!
Đại tiểu thư nhìn kẻ phóng đãng này, chính mình đã là vị hôn thê của hắn, còn so đo làm gì, liền hỏi:
- Tử Văn, chàng nói chuyến đi này của chúng ta có thuận lợi không?
Trước khi đi, Dư Thế Phong cũng đã dạy bảo Triệu Tử Văn đạo làm quan, dặn dò hắn trong giai đoạn đầu phải dựa vào Tô Đông Pha và Tần Quán. Tuy nhiên Tần Quán và Tô Đông Pha có thể địch nổi bao nhiêu Vương gia và Ám Kiếm Các thần bí sao?
Hình thức của Hạ Bình càng ngày càng giống mẫu thân của nàng, cũng không biết có bao nhiêu người ở kinh thành có thể nhận ra nàng. Bí mật của nàng bị lộ là vì có người tiết lộ hay là bởi vì có người nhận ra nàng? Triệu Tử Văn cân nhắc nửa ngày, đáng tiếc vẫn không thể tìm được gì rõ ràng, chỉ cười ha hả nói với Đại tiểu thư:
- Có tướng công tương lai của nàng ở đây, nàng còn phải lo lắng gì nữa?
- Ta … không cần…
Khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư ửng đỏ, nàng cúi đầu, khẽ gắt lên.
- Công tử, tiểu thư, tới thành Hàm Đan rồi!
Người đánh xe ngựa ở bên ngoài hô lên.
Triệu Tử Văn vén màn xe, chỉ thấy tường thành khổng lồ dựng đứng trước mặt. Tường thành Hàm Đan cao chừng mấy chục thước, không biết xây nên từ bao nhiêu tảng đá, uy nghiêm đứng vững, khiến người ta không kìm nổi cảm thán về sự khác biệt của kinh đô.
Cái miệng rộng của hắn trực tiếp dính lên đôi môi đỏ mọng của Đại tiểu thư, âu yếm một chút, lập tức cười nói:
- Đại tiểu thư, ta xuống xe.
- Chàng…. Đồ tồi này…
Đại tiểu thư nhất thời vô ý, bị hắn đánh lén thành công, che miệng nhìn Triệu Tử Văn nói, tuy nhiên trong lòng lại rất ngọt ngào. Người này vốn luôn ngang ngược như vậy.
- Tiểu thư, Hạ Văn thật là Triệu tướng quân mà người ta vừa mới nghe thấy tên đã sợ mất mật sao?
Hôm qua Hạ Bình nghe từ miệng Hạ Vũ Tình, biết được chuyện này, hôm nay lại không kìm nổi hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vũ Tình ửng đỏ, nhìn kẻ vừa chiếm hoàn toàn tiện nghi của mình bước xuống xe, gật đầu nói:
- Chàng chính là Triệu tướng quân hạ lưu đó.
Lúc tỷ võ chiêu thân, Triệu tướng quân đã mấy tháng không xuất hiện trước mặt mọi người. Mọi người ở Tiền Đường cũng đã dần phai nhạt ba chữ “Triệu tướng quân” này. Hạ Bình chỉ cảm thấy Hạ Văn này không thể tin nổi. Trước lúc nhập ngũ, hắn còn bị Dư Bộ khoái đánh cho răng ngập xuống đất, vậy mà sau khi trở về lại dễ dàng thu thập Dư Bộ khoái. Nhưng lúc tỷ võ chiêu thân, nàng thật sự không ngờ Hạ Văn chính là Triệu tướng quân. Hiện giờ xem ra, kẻ này đúng là xấu xa. Hạ Bình vén màn xe lên, nhìn Triệu Tử Văn đầy tình tứ nói:
- Tiểu thư, chúng ta ở kinh thành nhưng phải giám sát chặt chẽ một chút, bằng không hắn khẳng định lại đi gây tai họa cho nữ tử trong kinh thành.
Đại tiểu thư hé miệng cười khẽ, mắt đẹp duyên dáng nhìn kẻ phóng đãng ngồi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang.
Vừa vào bên trong thành, liền có thể thấy tiểu thương lui tới, hai bên đường phố liên tiếp tiếng hò hét. Mới ngày mồng mười mà đường phố đã phi thường náo nhiệt, ngựa xe như nước, thật không hổ là kinh thành.
Người đi trên đường nhiều đếm không xuể. Các tiểu thư nhẹ bước trong cơn gió xuân dìu dịu, mỉm cười xấu hổ, cúi đầu bước vội, rất sợ bị người khác xem xét khuôn mặt của mình. Các công tử tìm xuân tay cầm quạt nhỏ tiêu dao, thỉnh thoảng lại đánh giá các nữ tử đi tới đi lui, bộ dáng thật là phóng khoáng.
Triệu Tử Văn cưỡi ngựa, chậm rãi bước đi. Phố phường quá đông đúc không chịu nổi. Nếu mấy năm trước Hạ Văn Đăng không từng ở kinh thành, biết đường tới Hàn Lâm Thư Viện, nếu không cho dù là ban ngày cũng không biết đường đi.
Đường phố coi như rộng lớn, xe ngựa đi như nước chảy, tuy nhiên không có gì trở ngại. Hạ Bình hưng phấn vén màn xe lên, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên chợ, cười hì hì nói:
- Tiểu thư, kinh thành thật sự là rất náo nhiệt.
- Nha đầu này, không phải muội đã từng ở kinh thành sao?
Đại tiểu thư khẽ cười nói.
Hạ Bình chu cái miệng nhỏ nhắn, không phục nói:
- Đó là chuyện trước kia. Người ta đã chẳng còn nhớ nữa rồi.
- Vậy à, ta cũng có chút xa lạ đối với kinh thành.
Đại tiểu thư nhìn cảnh tượng phồn hoa ngoài xe, lẩm bẩm.
Màn xe xốc lên, dẫn tới vô số ánh mắt của các “công tử sài lang” nhìn vào, khi thấy hai khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ đều phải ngẩn ngơ. Đây là tiểu thư nhà ai mà có thể xinh đẹp như hoa như ngọc vậy?
Đây thật sự là thư đồng sao? Các tiểu thư trên đường phố lại chú ý tới Triệu Tử Văn đang cưỡi trên con ngựa ô cao lớn. Mặc dù hắn đội mũ thư đồng nhưng tướng mạo ngăm đen tuấn lãng, từng động tác cưỡi ngựa đều vô cùng phóng khoáng tự nhiên, thật sự giống như một đại tướng quân, hấp dẫn vô số khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của các tiểu thư, vụng trộm đánh giá hắn.
Triệu Tử Văn nhàn nhã cưỡi ngựa, nhưng thật ra không chú ý tới ánh mắt của các tiểu thư, mà thưởng thức cảnh tượng náo nhiệt của chợ kinh thành, thấy đủ loại tạp nghệ kiếm tiền, thầy tướng số, bán nước trà, chỗ nào cũng có.
- Tử Văn, tỷ, chúng ta tới rồi.
Hạ Văn Đăng đột nhiên dừng lại một bên hồ, la lớn.
Nơi này dương liễu lả lướt, sóng nước lao xao, xa xa là núi non dựng đứng. Triệu Tử Văn lẳng lặng đứng ngắm cảnh tượng núi non tươi đep ở đây, nghe thấy Hạ Văn Đăng nói vậy liền quay đầu lại, thấy một đại môn cao cao dựng đứng trước mặt. Tường vây vòng quanh cao ba thước, trên cửa lớn là một bảng gắn chữ vàng - Hàn Lâm Thư Viện.
Bên ngoài Hàn Lâm Thư Viện, dòng người qua lại không ngớt, phần lớn là học sinh của thư viện, mặc đồng phục bạch sam. Mỗi người bọn họ đều thần thái sáng láng, dường như đều vinh hạnh vì là học sinh của Hàn Lâm Thư Viện.
- Đây không phải Triệu tiểu huynh sao?
Trước cửa Hàn Lâm Thư Viện có một lão già chừng năm mươi, vừa nhìn thấy thư đồng cưỡi ngựa ô lập tức nghênh đón, ngạc nhiên vui mừng nói.
Tần Quán? Triệu Tử Văn vội vàng xuống ngựa, cười ha hả nói:
- Hóa ra là Tần lão huynh.
Một thư đồng mới hai mươi và Tần đại nhân đã năm mươi lại xưng hô với nhau là tiểu huynh - lão huynh, các học sinh xung quanh nhìn thấy ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm hỏi, không biết thư đồng này là ai?
Triệu Tử Văn cười nói:
- Tần lão huynh, huynh là đến để đặc biệt nghênh đón chúng ta à?
- Ra mắt Tần đại nhân
Hạ Văn Đăng xuống ngựa, ôm quyền nói.
Hạ Vũ Tình và Hạ Bình cũng đều xuống xe ngựa, thi lễ với Tần Quán:
- Ra mắt Tần đại nhân.
- Vũ Tình và Văn Đăng, sau này các ngươi liền học tập ở Hàn Lâm Viện một thời gian, có chuyện gì đều có thể tìm ta.
Tần Quán vuốt chòm râu của mình, cười nói, lại liếc Hạ Bình một cái thật sâu, thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt, cũng lén thở phào một hơi.