Mọi người đều nhìn Hoàn Nhan Liệt bị cụt một tay, cười lạnh nói:
- Hoàn Nhan tướng quân, ngươi cho rằng ngươi đang trong cảnh bị thương, một mình ngươi có thể địch nổi nhiều người chúng ta như vậy sao?
Hoàn Nhan Liệt cũng cười ha hả, cười đến mức không thèm kiêng nể gì nữa. Các dũng sĩ Hung Nô nhìn mà thấy u mê không hiểu nổi, không hiểu là Hoàn Nhan Liệt cười cái gì. Trong lòng tất cả bọn họ đều cho rằng Hoàn Nhan tướng quân dù có lợi hại đến thế nào đi nữa nhưng đã bị đứt rời một cánh tay rồi thì làm sao có thể địch nổi được hơn mười người đây?
Bỗng nhiên, tiếng cười của Hoàn Nhan Liệt ngưng lại, thần sắc có vẻ dữ tợn nhìn hơn mười tên thủ hạ. Chỉ nghe thấy trên người bọn họ có tiếng kêu càu nhàu, mỗi người thấy bụng có tiếng ọc ạch, rồi tiếp đó, bọn họ thấy đau bụng một cách kịch liệt, đau đến nỗi tê tâm liệt phế khiến cho bọn họ vô lực ngã lăn ra đất.
Bọn họ kinh hoàng bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó, tất cả đều trừng mắt hổ, phẫn hận nhìn Hoàn Nhan Liệt luôn ra vẻ quang minh lỗi lạc:
- Hoàn Nhan tướng quân, ngươi thật là hèn hạ. Không ngờ ngươi lại hạ độc. Uổng cho ngươi là đệ nhất dũng sĩ của Hung Nô chúng ta. Chúng ta thật là mắt chó đui mù mới đi theo ngươi!
Hoàn Nhan Liệt dường như không nghe thấy lời nói của bọn hắn, cười dữ tợn, nói:
- Các ngươi hãy an tâm mà đi đi. Ta sẽ xử lý tốt chuyện hậu sự cho các ngươi.
- Hung Nô chúng ta sắp diệt vong rồi. Hung Nô sắp diệt vong rồi!
Hơn mười người Hung Nô cùng kêu lên hai tiếng rồi tắt thở mà chết.
Hoàn Nhan Liệt khoanh tay đứng nhìn, đứng ngay trong miếu hoang, gằn từng chữ một:
- Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào phá hoại thanh danh của Hoàn Nhan Liệt ta, phá hư khí thế của đại quân Hung Nô. Các ngươi phải chết thì mới có ý nghĩa đó!
Ban đêm tràn ngập mùi máu tươi, Hoàn Nhan Liệt cũng không muốn dừng lại ở ngôi miếu đổ nát toàn thi thể người Hung Nô này nữa. Y cô độc tiến vào trong bóng đêm, một mình đi về phía Vương đình Hung Nô.
-----------------------------------
Trước cửa thành Hàm Đan là cảnh sắc hoang vu, tường thành cao cao bằng cự thạch đứng sừng sững, có vẻ như rất uy vũ, nhưng dưới thành không một bóng người. Gió nhẹ khẽ thổi, làm bay đám lá vàng rơi rụng lả tả. Tình cảnh vô cùng thê lương.
Trước kia thành Hàm Đan phi thường náo nhiệt. Hôm nay cũng là cảnh vật như thế mà Triệu Tử Văn đứng từ xa nhìn lại thành Hàm Đan trước mắt, trong lòng lại không khỏi có chút cảm khái. Động loạn lần này xem ra thật sự là không nhỏ, không ngờ lại biến thành Hàm Đan thành thê lương như thế.
- Tướng công, chúng ta phải tiến vào sao?
Dư Tư Lăng cười cười đứng bên cạnh hắn, nũng nịu hỏi.
Dư Tư Lăng hôm nay mặc một bộ đồ màu hồng phấn, lông mày kẻ đen, mặt hoa da phấn, bụng hơi nhô cao, bộ dáng một tiểu phụ nhân điển hình. Triệu Tử Văn nhìn Lăng Nhi hôm nay mặc rõ đẹp mà cười nói:
- Vẫn là chờ liên hệ được với Điền Hổ cái đã rồi hãy tính toán tiếp.
Dư Tư Lăng có phần bận tâm, hỏi han:
- Tướng công, các nàng Bảo Nhi có an toàn không?
Trong số những hồng nhan tri kỷ của Triệu Tử Văn, quan hệ của Lý Bảo Nhi và Dư Tư Lăng là tốt nhất. Lúc trước khi Triệu Tử Văn rời khỏi Hàng Châu, đi đến Hàm Đan, Dư Tư Lăng và Lý Bảo Nhi sớm chiều nương tựa lẫn nhau. Cảm tình giữa hai vị tiểu thư này đương nhiên là vô cùng thâm hậu.
Thành Hàm Đan vắng vẻ hoang tàn, bên trong cũng là nguy cơ tứ phía. Hạng Long Uyên chắc đã về đến Hàm Đan, có thể chính là đã dự mưu ra đại âm mưu nữa. Triệu Tử Văn nghĩ đến thế cục tiếp theo, một lúc lâu sau mới đáp:
- Điền Hổ đã đưa Bảo Nhi các nàng an toàn rời đi rồi. Hôm nay hẳn là có thể gặp mặt được bọn họ.
Như Triệu Tử Văn đã liệu, lúc trước khi thành Hàm Đan có biến động, Điền Hổ liền suất lĩnh kỵ binhoàn bảo hộ mấy người Bảo Nhi ra khỏi thành, trong đó còn bao gồm cả gia quyến của Tô Thái sư, Tần học sĩ các vị đại nhân khác.
Mà tin tức Điền Hổ lao ra khỏi thành Hàm Đan đã lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Triệu Tử Văn biết. Trên đường trở về Hàm Đan, Triệu Tử Văn đã nhận được bồ câu đưa tin của Điền Hổ.
Suốt trên đường đi bình an vô sự, đội ngũ của Triệu Tử Văn thuận lợi đến Hàm Đan. Có điều thế cục ở Hàm Đan hiện nay đến cả Điền Hổ cũng không mấy rõ ràng, Triệu Tử Văn không dám tùy tiện vào thành, để chờ gặp mặt Điền Hổ đã rồi mới tính toán tiếp được.
Nghĩ đến Đại tiểu thư và Bảo Nhi các nàng, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy ấm áp, có chút sốt ruột muốn trông thấy bọn họ.
Dư Tư Lăng xấu hổ lôi kéo cổ tay của Triệu đại nhân, vô cùng thân thiết nói:
- Tướng công, để sau khi giải quyết xong động loạn ở Hàm Đan, chúng ta về Hàng Châu thành thân nhé. Huynh có chịu không?
Sau khi bình định phản đảng, còn có Hung Nô như hổ rình mồi. Trận chiến với Hung Nô sớm muộn gì cũng xảy ra, trong lòng Triệu Tử Văn thầm cười khổ nhưng hắn cũng không muốn phá vỡ giấc mộng tốt đẹp của tiểu ny tử, khẽ cười nói:
- Ừ, chờ khi sự tình chấm dứt, chúng ta sẽ về Hàng Châu bái đường thành thân.
Bụng của Lăng Nhi ngày càng lộ rõ, nhưng đến tận giờ vẫn chưa có danh phận gì, trong lòng Triệu Tử Văn quả thực có chút áy náy. Chỉ hi vọng sau khi mọi chuyện cần làm kết thúc, sẽ có thể cùng với Lăng Nhi sống một cuộc đời yên tĩnh. Ánh mắt của hắn nhìn Lăng Nhi rất dịu dàng, rất yêu thương.
Dư Tư Lăng tâm tư thông minh, hiểu được ý nghĩ trong lòng hắn, kéo cánh tay hắn, mặt ửng hồng, cười nói:
- Tướng công, Lăng Nhi thực ra không vội gì đâu. Chỉ cần Lăng Nhi có thể ở cùng tướng công là đã thấy mãn nguyện rồi!
- Nha đầu ngốc!
Triệu Tử Văn ôm lấy nàng, trìu mến nói.
- Các người nha, lại đang liếc mắt đưa tình rồi!
Thanh âm kiều mỵ truyền vào tai hai người, Dư Tư Lăng lập tức đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu, giậm chân gắt gỏng:
- Mộ Phỉ, tỷ lại giễu cợt muội rồi!
Lương Mộ Phỉ bước đều đi về phía này, nhìn qua dáng người mảnh mai lay động, bộ ngực nhấp nhô, cực kỳ đáng chú ý, Triệu Tử Văn nhìn hồ mị tử xinh đẹp mà không khỏi tâm thần náo loạn.
- Tử Văn,
Lương Mộ Phỉ liếm láp đôi môi đỏ mọng đầy khêu gợi, quyến rũ nói:
- Kỵ binh đoàn của chàng đâu rồi?
Triệu Tử Văn hơi nao nao, thần sắc lại vui vẻ, vội vàng đi về phía doanh trướng xa xa.
- Lăng Nhi, chúng ta cũng đi đi.
Lương Mộ Phỉ khẽ cười nói với Lăng Nhi mặt đỏ bừng còn chưa nhạt màu đi được.
Dư Tư Lăng gật đầu, vội vàng đi theo sau tướng công, khẽ di chuyển lại lộ bụng ra, nên nàng đi rất chậm rãi.
Doanh trướng của hơn hai trăm người cũng không tính là lớn. Doanh trướng dựng ở bên một sườn núi nhỏ, rất bí mật, không dễ gì phát hiện được ra. Từ rất xa đã nhìn thấy bên cạnh doanh trướng có nhiều hơn vài trăm người, trông rất rõ ràng. Triệu Tử Văn mắt sắc, liếc một cái đã nhận ra Điền Hổ chính là đang đi đầu. Điền Hổ vẫn như trước đây, mập mạp lạch bà lạch bạch.
- Điền huynh!
Triệu Tử Văn vẫy vẫy tay, nói với vẻ hưng phấn.
Điền Hổ nghe được tiếng gọi, xoay người lại, nhìn thấy Triệu đại nhân vẫn khôi ngô hùng vĩ, cười ha hả, tiến lên đón tiếp, nói:
- Triệu huynh, đã lâu không gặp, vi huynh cũng có chút nhớ ngươi!
Triệu Tử Văn nghe được mà nổi cả da gà, liếc mắt khinh bỉ nói:
- Ngươi có mà nhớ phu nhân nhà ngươi thì có!