- Đầu tư?
Chưởng quầy suy nghĩ một lát liền hiểu được đạo lý trong đó, vuốt râu cười ha hả nói:
- Hay, hay cho một cái đầu tư, thật sự là nhất tiễn song điêu. Nếu thương nhân của Đại Kinh quốc đều có thể nghĩ như công tử, còn gì phải lo lắng việc làm dân giàu nước mạnh.
Triệu Tử Văn tuy rằng mới vào thế giới này nửa tháng nhưng cũng có chút hiểu biết về thế cục nơi này. Kinh triều từ khi khai quốc luôn có hiện tượng quan quân Khang quốc của tiền triều cát cứ và hoạn quan nhiễu loạn triều chính, áp dụng chế độ trọng văn khinh võ, vì thế khiến cho quân sự lâu ngày trở nên yếu kém, không địch lại dân tộc Hung Nô ở phương bắc, bị dân tộc Hung Nô đánh bại liên tiếp, tình thế nguy hiểm. Triệu Tử Văn thở dài:
- Kinh quốc hiện tại trọng yếu không phải buôn bán, mà là họa ngoại xâm.
- Đúng vậy, hiện tại thế công của Hung Nô hung mãnh, Kinh quốc khó có thể ngăn cản
Lão chưởng quầy thở dài, cả giận nói
- Nếu không phải cái lũ tài tử chỉ biết khoe khoang văn chương, Đại Kinh quốc chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Cái này có thể trách tài tử sao? Chỉ có thể trách hoàng đế Đại Kinh quốc nghe lời xiểm nịnh của bọn hoạn quan, trọng văn khinh võ, trong triều quan văn chiếm đa số, những tướng quân có thể tới chiến trường ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, chính vì thế mới rơi vào cái kết cục bị đánh. Triệu Tử Văn thầm cười lạnh nhưng không dám nói ra. Nếu như bị nghe thấy, sợ rằng với chế độ ngôn luận không tự do của xã hội phong kiến, quan phủ sẽ tóm hắn mà chặt đầu.
Triệu Tử Văn thấy đã rời xa chủ đề, liền dừng lại nói:
- Chúng ta không nói chuyện này nữa. Chưởng quầy đồng ý bán cửa hàng chứ?
Lão chưởng quầy thấy Triệu Tử Văn không muốn bàn luận chính sự với mình, trong mắt hiện lên một tia thất vọng:
- Có thể, tuy nhiên chúng ta không cần ký khế ước, mười tháng sau các ngươi đưa tiền cho ta là được.
Bảo Nhi sau khi nghe thấy quả thực không thể tin nổi chính cái lỗ tai của mình, chẳng lẽ lão chưởng quầy thật sự hồ đồ? Nếu quả thật có thể mua tiệm thuốc bắc thì quản gì tới cái khoản phải trả kia, vẻ mặt Bảo Nhi tràn đầy vui sướng, cảm giác cao hứng muốn chết.
Thiên hạ sao có chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ lão chưởng quầy này có chứng si ngốc của người già? Triệu Tử Văn cảm giác lão chưởng quầy này có vài phần khôn khéo, không giống chứng bệnh si ngốc kia nên vội vàng phủ định ý tưởng này, càng thêm khẳng định lão chưởng quầy này không phải là một nhân vật đơn giản. Hắn ôm quyền cười nói:
- Vậy đa tạ chưởng quầy, xin hỏi tôn tính đại danh chưởng quầy.
- Công tử cứ gọi lão phu là Lý chưởng quầy.
Sau đó liếc mắt nhìn Bảo Nhi đang nhu thuận đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, gật gật đầu tán thưởng:
- Không biết phương danh của công tử và tôn phu nhân là gì?
Triệu Tử Văn còn chưa phục hồi tinh thần, lại nghe lão hỏi tên mình và Bảo Nhi:
- Tên ta là Triệu Tử Văn, nàng là Lý Bảo Nhi.
Bảo Nhi liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn. Hắn không có giải thích quan hệ của hắn với nàng khiến nàng có chút nổi giận, chẳng lẽ hắn không coi trinh tiết của nữ tử ra gì, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác khác thường. Trong thế giới này, nữ tử không có địa vị gì đáng kể, dù cho nói thì nữ tử cũng không thể nói được chuyện gì, vì vậy dù Bảo Nhi muốn giải thích nhưng cũng không dám xen vào.
Ở thế giới cổ rất chú trọng tên tuổi, lấy tên xem người, nhưng Triệu Tử Văn thì tên không giống người. Lý chưởng quầy thấy Triệu Tử Văn uy mãnh, cao lớn, khuôn mặt ngăm ngăm tuấn lãng, rất có phong phạm tướng soái nên ngạc nhiên nói:
- Nhìn bề ngoài của Triệu công tử, có vài phần phong phạm tướng soái, tại sao lại lấy cái tên nhã nhặn như vậy?
- Tên là do mẫu thân đặt, bởi vì mẫu thân muốn ta có thể đề danh Bảng Vàng
Trong lòng thầm nghĩ, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao. Vốn tên của hắn trước đây là do cha hắn đặt, tuy nhiên do cha hắn sùng bái Triệu Tử Long, cố tình đặt tên cho hắn là Triệu Tử Long. Mặc dù mẹ hắn không đồng ý nhưng cũng không dám cãi lại cha hắn, lúc đăng ký hộ khẩu vụng trộm đổi từ “Long” thành “Văn”. Vì việc này mà cha mẹ hắn cãi nhau một trận, ba ngày không nói chuyện. Cứ như vậy tên của hắn thành Triệu Tử Văn.
Lý chưởng quầy thầm thở dài, thật đáng tiếc cho một thân thể như vậy
- Một khi đã như vậy, ngày mai các ngươi đến thu cửa hàng đi, ngày mốt ta phải rời khỏi chỗ này.
- Rời đi? Lý chưởng quầy muốn đi khỏi đây?
- Vào trong núi kiếm dược liệu.
Lão nhân này vào núi hái thuốc không chừng có thể chết trong rừng núi, vậy thì không cần trả thù lao. Trong lòng Triệu Tử Văn đột nhiên có một ý tưởng tà ác, nhưng suy nghĩ lại, nội tâm vẫn hy vọng Lý chưởng quy bình an trở về. Hắn cười nói:
- Vậy chúc Lý chưởng quầy đi sớm về sớm, chúng ta không tiện quấy rầy, cáo từ.
Lý chưởng quầy nhìn thân ảnh Triệu Tử Văn rời đi thở dài:
- Nếu Kinh quốc có vài người có học thức như vậy, sẽ không bị dân tộc Hung Nô quấy nhiễu đe dọa.
- Triệu đại ca, huynh thật sự quá lợi hại. Làm sao huynh nghĩ được hình thức đầu tư này? Ý tưởng này thật xuất sắc.
Bảo Nhi ngẩng mặt cười.
Nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của nàng, cái tai trắng mịn, từng làn hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ trên người nàng khiến Triệu Tử Văn lại có chút tà ý, hận không thể ôm lấy nàng hôn một cái.
Triệu Tử Văn hít một hơi thật sâu, ngăn chặn hạ thân càn quấy, cười ha hả nói:
- Huynh còn nhiều thứ hay hơn nữa.
Mặt Bảo Nhi có chút ửng đỏ, sẵng giọng:
- Đồ mặt dày.
Đáng chết, Triệu Tử Văn đi vào đoàn người đông đặc, cảm giác mái tóc của mình lại thành đề tài bàn tán cho mọi người, tất cả ánh mắt đều hướng tới hắn. Trong lòng lại quýnh lên, Triệu Tử Văn kéo tay Bảo Nhi bước nhanh rời đi.
- A
Bảo Nhi bị nam tử nắm tay, bị bàn tay to lớn nóng bỏng nắm chặt khiến bàn tay mềm mại của nàng nóng rực, kinh hãi kêu lên.
- Tên dâm tăng, không ngờ ban ngày ban mặt lại dám đùa giỡn con gái nhà lành
Triệu Tử Văn nghe Bảo Nhi kêu một tiếng, vội vàng rút tay lại, chợt nghe thấy có người kêu dâm tăng. Dâm tăng? Triều đại này cũng có hòa thượng? Cũng muốn nhìn qua một cái, Triệu Tử Văn hưng phấn nhìn xung quanh, cũng không phát hiện cái đầu trọc nào của hòa thượng đang đùa giỡn nữ tử, nhưng quả thật vừa nghe thấy có người nói dâm tăng. Chợt hắn phát hiện ánh mắt của mọi người đang nhìn chính mình, có khinh miệt, có tán thưởng, có phẫn hận. Chẳng lẽ dâm tăng kia là ta?
Triệu Tử Văn thấy có ba bộ khoái chạy tới, vừa nhìn qua đã biết là đang hướng về chính mình, khẳng định vừa rồi nghe Bảo Nhi kêu lên. Chính mình cũng không cẩn thận kéo tay nàng, không ngờ lại trở thành dâm tăng.
Trong lòng Bảo Nhi vô cùng kích động, mặc dù có chút trách cứ Triệu Tử Văn không để ý lễ nghĩa kéo tay nàng, nhưng tin tưởng Triệu Tử Văn không có lòng vô lễ, nếu bởi vì chuyện này mà khiến Triệu Tử Văn bị bắt thì nàng rất áy náy, ngay lập tức nước mắt vòng quanh trong đôi mắt đẹp.