Hắc hắc.
Nhìn Triệu Tử Văn và Thanh Yên , Sở Thăng cất tiếng nói:
- Hôm nay các ngươi tự mình đến cửa để nạp mạng thì cũng đừng trách ta ngoan tâm thủ lạt.
La Thanh Yên khó khăn lắm mới tránh được một kiếm của hắn. Hô hấp nàng trở nên dồn dập…Nàng nhìn thấy Sở Thăng đắc ý cười lạnh thì mỹ mục tóe lửa, nàng khua trường kiếm lên đánh tới hắn.
Thật là một nữ nhân ngoan cố. Sở Thăng cười lạnh nói:
- La các chủ, vùng vẫy chết làm gì, nếu nàng buông binh khí ra ta sẽ cho nàng được chết thống khoái.
La Thanh Yên cắn chặt hai hàm răng ngà, khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Thắng bại chưa phân, tái chiến!
- Muốn chết!
Sở Thăng không kiên nhẫn tiếp tục dây dưa với La Thanh Yên nữa, hắn dốc toàn lực dùng kiếm đâm về phía nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, cứ xử lý La các chủ rồi tính sau, dù sao bọn họ cũng sẽ phải chết chắc không hề nghi ngờ.
Triệu Tử Văn khó khăn hít một hơi. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn cảm thấy thân thể có khí lực hơn. Nếu như tiếp tục nghỉ nữa sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của La Thanh Yên cho nên Triệu Tử Văn không dám khinh thường, cắn răng cầm lấy trường thương, đánh về phía Sở Thăng.
Sức lực của La Thanh Yên lúc này đã đến cực hạn, trường kiếm cũng không thể nắm chặt được trong tay, bỗng nhiên bên tai nàng vang lên một tiếng cười lạnh của Sở Thăng:
- Cuối cùng cũng đã hết!
Trường kiếm ngâm khẽ lên. Sở Thăng vung thanh kiếm sắc nhọn, hàn mang đâm thẳng vào ngực La Thanh Yên.
Thanh Yên chỉ có thể giơ kiếm lên đỡ. Trong lòng nàng biết rằng không thể tránh khỏi một kiếm này của Sở Thăng. Trong mắt nàng hiện lên một vẻ không cam lòng, nàng cảm thấy hơi hối tiếc, hôm nay đáng lẽ không nên cùng với Triệu Tử Văn đi tới nơi này.
Thế nhưng, đúng lúc trường kiếm sắp đâm vào ngực la Thanh Yên thì một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Chỉ nghe phập một tiếng, trường kiếm đã đập vào da thịt.
Ánh mắt La Thanh Yên trở nên ngẩn ngơ, sau đó nàng dần dần hồi phục lại tinh thần. Nước mắt nàng ứa ra, nghẹn ngào nhìn nam tử chắn trước mặt mình lẩm bẩm nói:
- Tại sao, tại sao phải làm như vậy?
Triệu Tử Văn không còn tâm tư nghe lời nói của La Thanh Yên nữa, trước ngực hắn truyền tới từng cơn đau nhức. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nắm chặt trường kiếm trong tay, huy động hết khí lực cuối cùng. Sở Thăng cảm thấy không ổn, vội vàng rút trường kiếm khỏi thân thể của hắn.
Triệu Tử Văn đã quyết liều chết thì làm sao Sở Thăng có thể dễ dàng rút trường kiếm ra như vậy được. Sở Thăng lần thứ nhất không thành công, lần thứ hai liền tăng khí lực, thế nhưng Triệu Tử Văn làm gì cho hắn có cơ hội thứ hai?
- Keng.
Mũi bá vương thương một lần nữa lại xoay tròn. Mũi thương lóe ra từng sát ý lạnh như băng, hàn mang phát ra những khí thế bá đạo lạnh lùng, phảng phất như không ai có thể ngăn cản nổi.
Thế thương kinh hãi chưa từng có từ trước đến nay khiến cho Sở Thăng không khỏi cảm thấy kinh hãi trong lòng. Gã không ngờ Triệu Tử Văn lại có thể dùng một chiêu này để đồng quy ư tận với mình. Sở Thăng định trốn tránh thế nhưng tốc độ của trường thương lại nhanh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn!
Đồng tử của Sở Thăng trở nên co rút, khuôn mặt trở nên tái nhợt. Trường thương lúc này đã cắm vào trong lồng ngực của hắn, đục thành một lỗ. Sở Thăng trở nên ngẩn ngơ… không ngờ rằng mình lại chết dưới Bá vương thương.
Hắn muốn mở miệng định cất tiếng nhưng lại không biết nói gì. Sở Thăng nhúc nhích một cái rồi từ từ lùi về phía sau, trợn trừng mắt ngã xuống mảnh đất khô dưới gốc hoa đào. Một cao thủ tuyệt thế đã lìa khỏi cõi trần.
Thấy Sở Thăng ngã xuống, Triệu Tử Văn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tuy nhiên từ lồng ngực của hắn lúc này truyền tới một cảm giác quặn đau, hắn cũng ngã nhào xuống dưới đất.
Lòng La Thanh Yên đau như dao cắt, nàng nhào xuống bên cạnh người hắn, run run rồi mới cất tiếng:
- Ngươi… tại sao lại làm như vậy?
Sở Thăng đã ngã xuống đất đem theo trường kiếm đầy máu tươi đi theo. Trước ngực Triệu Tử Văn lúc này chỉ còn lại một vết thương, từng đóa hoa hồng diễm lệ ứa ra. Khuôn mặt Triệu Tử Văn tái nhợt, hắn nhếch miệng cười nói:
- Cả hai đều chết, không bằng để một người chết đúng không?
- Người chết phải là ta mới đúng!
Thanh Yên lúc này không vì Sở Thăng đã chết mà cảm thấy vui sướng. Lệ từ trong mắt nàng tràn ra, đáng thương như một tiểu cô nương..
Trong lòng La Thanh Yên biết rõ, nếu như vừa rồi không có Triệu Tử Văn dùng một chiêu đồng quy ư tận để giết Sở Thăng thì chỉ sợ rằng mình đã bị y giết ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tử Văn nhìn thấy ma nữ tóc trắng này khóc như vậy, hắn cố kìm chế sự đau đớn, cười nói:
- La tỷ tỷ, tỷ khóc nhìn rất xấu.
Nếu là bình thường, La Thanh Yên sẽ tức giận liếc mắt nhìn hắn. Thế nhưng lúc này, đôi mắt nàng chỉ ứa ra từng dòng lệ, nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt của Triệu Tử Văn, hơi nức nở nói:
- Tên tiểu tặc này, ngươi chỉ biết khi dễ ta ư?
Triệu Tử Văn hạ mắt xuống, cảm thấy toàn thân rét run lên, hắn thấp giọng nói:
- Lạnh quá!
Nghe thấy thanh âm của hắn, La Thanh Yên cũng không để ý đến cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân nữa, vội vàng ôm hắn vào trong lồng ngực. Nếu như lúc nãy mình không bướng bỉnh đuổi theo thì cũng không rơi vào mưu kế của Sở Thăng.
La Thanh Yên lúc này không biết nói gì cả, nàng chỉ biết cắn chặt răng, toàn thân trở nên run rẩy:
- Tiểu tặc, ta sẽ không để ngươi chết, ngươi sẽ không chết!
Triệu Tử Văn làm sao không biết tình huống hiện tại của mình nhưng hắn vẫn cười ha hả hai tiếng. Lúc này ánh mắt của hắn đã trở nên hơi mờ mờ, mơ hồ nhìn từng cánh hoa đào nhẹ nhàng rớt từ trên không trung xuống. Đóa hoa đào mỹ lệ nhẹ nhàng bay múa, phát ra từng luồng hương thơm khiến cho lòng người phải say đắm.
- Mưa hoa đào đẹp quá!
Triệu Tử Văn khẽ nói.
Trên mặt đất khô cằn này lại có mưa hoa đào, trong lòng La Thanh Yên cảm thấy chấn động, nàng vội vàng nói:
- Tiểu tặc, cố gắng chịu đựng, đừng nhắm mắt lại.
Đối với cái chết, Triệu Tử Văn đã từng phải đối mặt qua nhiều lần cho nên hắn cũng không sợ hãi. Hắn nhìn từng cánh hoa đào như mưa rơi xuống, lại nhìn khuôn mặt tuyệt trần của La Thanh Yên, khẽ cười nói:
- La tỷ tỷ, nếu có kiếp sau, ta sẽ vì tỷ mà rung cây hoa đào tạo hoa vũ cho tỷ ngắm.
La Thanh Yên chấn động sững sờ. Đôi mắt Triệu Tử Văn lúc này đã từ từ nhắm lại.
- Tử Văn!
Đòa hoa cốc vang lên từng tiếc khóc bi thương.