Tinh thần Đại tiểu thư lúc này rất khẩn trương, cũng không biết nên nói gì, nhìn vẻ mặt lãnh đạm bên cạnh, nàng biết không thể nào ngăn cản hắn, trong lòng nàng quặn đau, cúi đầu, nếu như….hắn có gì xảy ra, ta sẽ phải làm sao bây giờ ?
- Hai ngày sau, hai ngươi đến cửa thành Tiền Đường tập trung
Viên tướng dặn dò Triệu Tử Văn, sau đó dẫn tướng sĩ rời đi.
Triệu Tử Văn gật đầu rồi đi về phía phu nhân, ôm quyền nói:
- Ta tự tiện làm chủ, mong phu nhân thứ lỗi.
Phu nhân lắc đầu:
- Ngươi có tâm như vậy ta sao có thể trách ngươi, chỉ tiếc cho một thân tài học của ngươi lại phải tới sa trường giết giặc.
Giết giặc, Triệu Tử Văn lập tức nghĩ tới giết người, không khỏi rùng mình, hắn biết bản thân khuyết thiếu nhất chính là thực chiến và sát khí, cho dù khổ luyện cả trăm năm cũng không thể là địch thủ của Dư Tư Lăng, nhưng chiến trường lại là địa phương tốt nhất để rèn luyện, lần này, là phúc hay là họa ?
- Hạ Văn, ngươi không đi có được không ?
Đại tiểu thư nghe thấy hai chữ giết giặc, vừa sợ, vừa lo lắng không kìm nổi khẽ nói với Triệu Tử Văn.
- Hồ đồ !! Hạ Văn đã ký vào khế ước sinh tử, sao có thể đổi ý ?
Phu nhân phát hiện tình cảm của Đại tiểu thư, vội trách mắng.
Đại tiểu thư cũng hiểu, nàng ảm đạm cúi đầu, khóe mắt rưng rưng.
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười, Điền Hổ mới vừa rồi đã nói sơ qua cho hắn, Hàng Châu trưng binh mỗi hộ một nam đinh, hắn thầm cười khẩy, Đại tiểu thư không muốn ta muốn ta đi, khẳng định là còn muốn tiếp tục chỉnh ta, nhìn ta đi không ngờ lại thất vọng đến bật khóc, rõ ràng Đại tiểu thư muốn đưa Hạ Vân đi, muốn ức hiếp thanh niên thành thật, phúc hậu này.
- Hạ Văn, vết thương ở ngực ngươi thế nào rồi ?
Phu nhân sớm đã để ý tới vết máu loang lổ trên ngực Triệu Tử Văn, liền hỏi.
Vết thương của Triệu Tử Văn sớm đã được Điền Hổ băng bó bằng dược thảo, lúc này chỉ cần đợi vài hôm là hắn sẽ khỏi hắn, hắn thản nhiên đáp:
- Phu nhân không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Phu nhan gật gật đầu, bà biết hắn là người không sợ trời, không sợ đất, nhưng vẫn dặn dò:
- Ngươi phải cẩn thận, không nên cậy mạnh.
Triệu Tử Văn ậm ừ một tiếng rồi quay đầu lại, tới lúc này, hắn và Đại tiểu thư vẫn tiếp tục giằng co, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi liền cúi người, cởi giày.
- Ngươi định làm gì ?
Đại tiểu thư thấy hắn cởi giày trước mặt mình, nghĩ hắn muốn khinh bạc mình, run giọng nói.
- Láo xược !!!
Phu nhân cũng quát lớn, một tôi tớ sao có thể cởi giày trước mặt phu nhân và tiểu thư !!!! Trên dưới Hạ phủ có mặt lúc này đều sợ ngây người.
Triệu Tử Văn vẫn không để ý, lấy một vật nhỏ trong giày ra rồi lại đi giày vào, hắn đứng thẳng dậy, cầm vật nhỏ đưa cho Đại tiểu thư, nói:
- Đây là vật của ngươi, hôm nay ta trả lại ngươi.
Đại tiểu thư theo bản năng vươn tay ra cầm lấy đồ vật, nhìn cái túi hương quen thuộc kia, nàng ngẩn người, khuôn mặt xinh đẹp như vẽ thoáng hồng, lẩm bẩm nói:
- Vì sao….ngươi lại có túi hương này…
- Ta nhặt được túi hương này ở hội chùa nên tiện thể làm lót giày mấy hôm, hôm nay trả lại cho ngươi.
Triệu Tử Văn không ngờ một việc làm đó của hắn khiến ân oán giữa hắn và Đại tiểu thư trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hắn không ngờ lại dùng túi hương của mình để làm lót giày, Đại tiểu thư vừa tức giận, vừa thẹn nói:
- Ngươi….vì sao ngươi lại đối với ta như vậy ….
Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười, chỉ có thể trách hắn không suy nghĩ kỹ càng, ý tưởng lại chưa thực sự hòa nhập với xã hội hiện tại, tính tình lại thích càn quấy, mặc dù hiện tại hắn trưởng thành, chín chắn hơn không ít nhưng với chuyện này, hắn cũng không thèm quan tâm, hắn quay ngưới khoát tay:
- Từ nay về sau, ta và ngươi không có liên quan, ta cũng chúc cho nguyện vọng của Đại tiểu thư trở thành sự thật.
Không có liên quan, ngươi hại ta mất đi trinh tiết, dù ngươi ở chân trời góc bể ta cũng sẽ tìm ngươi. Đại tiểu thư cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào tên hạ nhân đáng giận kia.
Xem tuồng cả nửa ngày, phu nhân mới nhẹ nhàng cười, hoàn hảo, có vẻ như Hạ Văn không có tình ý với Vũ Tình, điều này khiến phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cũng không quản việc hai người đang gây náo loạn.
Bóng đêm từ từ phủ xuống, miệng vết thương của Triệu Tử Văn mặc dù được Điền Hổ băng bó rất cẩn thận nhưng vết thương trong lòng hắn lại quặn đau, thế giới này …. Lại khiến hắn bị tổn thương như vậy, vết thương kia như một nhát đao cắm vào tẩm khảm hắn.
Phịch !!!
Cửa phòng đột nhiên bật tung, Triệu Tử Văn nằm trên giường ngoái đầu nhìn ra cửa, thấy Hạ Bình, khuôn mặt đẹp của nàng ngập trong nước mắt, hắn lập tức đoán được, nhất định việc hắn tham gia quân ngũ Hạ Bình đã biết.
- Hạ Văn
Hạ Bình gọi, rồi trực tiếp lao vào người Triệu Tử Văn, ôm chặt lấy hắn, run giọng nói:
- Vì sao huynh lại nhập ngũ, chẳng lẽ huynh không cần Bình nhi sao ?
Triệu Tử Văn thản nhiên cười nói:
- Không phải không trở lại, sau khi đánh lui quân địch huynh sẽ trở lại với muội, được không ?
Hạ Bình biết hắn đã ký vào khế ước sinh tử, trách cứ hắn cũng không còn ý nghĩa gì, nàng ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, nhẹ nhàng nói:
- Huynh phải cẩn thận, nếu huynh chết, muội cũng không muốn sống nữa.
- Nha đầu ngốc
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy Hạ Bình, lúc này, mọi lời nói đều là vô nghĩa, nếu thực sự có bất trắc, chỉ có thể nhờ thiếu gia chiếu cố cho nàng, hắn nhẹ giọng nói:
- Huynh sẽ cẩn thận.
Hạ Bình gật gật đầu, ôm chặt lấy hắn, đôi mắt đẹp khép hờ:
- Hạ Văn, muội vĩnh viễn chờ huynh.
- A
Vết thương ở ngực Triệu Tử Văn bị Hạ Bình đè vào khiến hắn bật kêu.
- Hạ Văn, huynh làm sao vậy ?
Hạ Bình nhìn thần sắc thống khổ của hắn, lo lắng hỏi, nàng cũng nghe nói rằng hôm nay Hạ Văn bị thương, trong lòng nàng rất đau xót, cũng rất căm giận người xấu nào đã làm Hạ Văn bị thương như vậy.
Vết thương đang băng bó bị đè vào khiến Triệu Tử Văn nhăn nhó đau đớn:
- Trên người muội có vật gì cứng vậy ?
Hạ Bình nhẹ giọng trả lời:
- Là ngọc bội của mẫu thân lưu lại cho muội.
Ngọc bội ? Triệu Tử Văn ý thức được đó là cái gì, nhưng nghĩ tới việc mình sắp phải rời khỏi Hạ phủ, còn cần gì phải quản việc này nữa.