Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Được, vậy ta cũng không dùng thương!

Triệu Tử Văn cởi Hổ Đầu Thương cắm xuống mặt tuyết, rồi nói với Dư Tư Lăng:

- Hôm nay chúng ta đánh đến điểm là dừng. Ta cũng chỉ muốn hoàn toàn đánh bại ngươi mà thôi!

Hoa máu đêm đó lại hiện lên trước mắt Triệu Tử Văn. Cái loại cảm giác huyết mạch tương liên này khiến hắn không thể hạ sát thủ với Dư Tư Lăng được.

Dư Tư Lăng nhẹ nhàng phủi tuyết trắng đọng trên vai, dịu dàng nhìn Triệu Tử Văn, chờ đợi Triệu Tử Văn tấn công.

Triệu Tử Văn cố gắng lảng tránh ánh mắt trìu mến của nàng. Hắn đã có hiền thê, không thể không bảo trọng, tránh tai họa bất ngờ. Hơn nữa Dư Tư Lăng tính tình cương liệt, võ công trác tuyệt, dù nàng có thích Triệu Tử Văn chưa chắc đã nhẹ tay. Giữa bọn họ vô hình chung lúc này hố sâu ngăn cách ngày càng rộng hơn.

- Ngươi là nữ, ngươi ra chiêu trước.

Triệu Tử Văn thản nhiên nói với Dư Tư Lăng

Nghe hắn nói, Dư Tư Lăng thầm vui vẻ. Đôi mắt đẹp nhìn về phía Triệu Tử Văn nói:

- Ta ra chiêu trước!

Dư Tư Lăng lén liếc nhìn bụng rồi cắn môi, vọt về phía Triệu Tử Văn. Khi tới gần Triệu Tử Văn, nàng liền nhấc chân tung một cước ngang sườn, lực đạo cực kỳ mạnh mẽ.

Khuỷu tay phải của Triệu Tử Văn hạ xuống che chắn, đón lấy một cước cực nhanh của Dư Tư Lăng, tay trái tung ra một quyền mãnh liệt về phía Dư Tư Lăng. Dư Tư Lăng đã sớm chuẩn bị phòng bị tốt, nàng lui về sau một bước tránh khỏi một quyền cương mãnh của hắn, đôi tay mảnh khảnh nhỏ bé như chớp tung một quyền phản kích vào ngực Triệu Tử Văn.

- Phanh …

Nhìn không ra, nắm tay nho nhỏ đó lại hàm chứa lực đạo mãnh liệt như vậy. Triệu Tử Văn hoành tay phải chắn, va chạm phát ra tiếng kêu mạnh mẽ.

Hai người so chiêu qua lại, hơn mười chiêu bất phân thắng bại, quyền cước vững như núi. Mặc dù quyền pháp của Triệu Tử Văn thập phần hung mãnh nhưng thân pháp của Dư Tư Lăng lại hết sức linh hoạt. Triệu Tử Văn căn bản không cách nào đánh trúng. Dưới thân pháp linh hoạt, sắc bén và tay chân lanh lẹ của Dư Tư Lăng, thân thể cường tráng của Triệu Tử Văn không có chút tác dụng.

- Phanh!!!

Lại một âm thanh va chạm vang lên, Triệu Tử Văn tung một quyền vào ngực Dư Tư Lăng. Không thể né tránh kịp, Dư Tư Lăng co tay chống đỡ, ngay lập tức bị quyền pháp cương mãnh đánh lui ba bước. Nếu không phải Dư Tư Lăng hạ bàn rất ổn định, có lẽ đã bị đánh bay ra ngoài.

Trong lòng của Dư Tư Lăng lúc này cảm thấy thật thê lương. Triệu Tử Văn ra quyền xuất toàn lực, không chút thương hương tiếc ngọc, một quyền tung ra cực kỳ cương mãnh, song chưởng của nàng va chạm rồi thì tê dại, mặt biến sắc. Nàng mơ hồ cảm giác thấy bụng đau đau, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt.

Nhưng Triệu Tử Văn không có chút biểu hiện. Hắn chỉ cảm giác võ nghệ của Dư Tư Lăng kém hơn trước kia rất nhiều, tốc độ và lực lượng không còn như xưa, giống như người đang bị bệnh vậy.

Dư Tư Lăng cắn răng, trong lòng cảm thấy thật mâu thuẫn, “Ta nên làm gì bây giờ, nói cho hắn? Hay chết trong tay hắn?” Có điều Triệu Tử Văn không cho nàng suy nghĩ, lại tiếp tục tung ra một quyền.

- Phanh!

Lâm nguy, Dư Tư Lăng chắp hay tay trước ngực tạo thành hình chữ thập, khó khăn ngăn cản một quyền của Triệu Tử Văn. Nhưng do thể lực tiêu hao quá nhiều, bụng đau khiến hạ bàn của Dư Tư Lăng mất ổn định, trực tiếp bị một quyền này đánh bay.

Hai khuỷu tay ma sát kịch liệt với mặt đất. Một dòng máu đỏ tươi thấm đỏ một đường trên tuyết trắng. Triệu Tử Văn ngây người nhìn. Hắn không hiểu tại sao Dư Tư Lăng phải làm như vậy, không để ý tới hai tay, không chịu ngã xuống đất. Thật là một nữ nhân điên mà!

- Dư tiểu thư, tại sao ngươi không dùng toàn lực?

Triệu Tử Văn nhìn về phía Dư Tư Lăng. Đánh bại nàng nhưng trong lòng Triệu Tử Văn không có nửa phần vui sướng, thậm chí còn có một cảm giác trống rỗng.

- Ta ….

Hai khuỷu tay Dư Tư Lăng quặn đau, bụng nàng cũng mơ hồ đau đớn, đôi mắt đẹp khép hờ, nàng cắn môi nửa ngày không thốt ra lời.

- Triệu huynh, Triệu huynh….

Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng vẫn chưa nói rõ ràng, nhưng nhìn mái tóc rũ xuống của Dư Tư lăng, nhìn ánh mắt và bộ dáng ảm đạm của nàng, trong tâm hắn cảm thấy thật chua xót. Hắn định nâng nàng dậy, chợt hai tiếng kêu thất thanh vang lên.

Triệu Tử Văn quay lại, thấy Điền Hổ đang lo lắng chạy về phía hắn, dường như có chuyện gì đó quan trọng xảy ra, nếu không một người luôn vững vàng như Điền Hổ sẽ không kích động như vậy. Triệu Tử Văn vội vàng nhìn Điền Hổ hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tự ngươi xem đi.

Điền Hổ kích động lấy ra một mẩu giấy đưa cho Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn mở tờ giấy, trên đó chỉ thấy một dòng chữ:

- Nếu không muốn Triệu Tử Văn có mệnh hệ gì, một mình tới Tây Hồ trường đình.

- Triệu huynh, tờ giấy này là một người dùng phi tiêu ném vào phòng Hạ Bình.

Điền Hổ khẩn trương nói:

- Hạ Bình vì lo lắng cho ngươi, không nói cho ai một mình đi tới Tây Hồ trường đình rồi.

“Nha đầu ngốc này! Sao có thể không phát hiện ra đây là một cạm bẫy chứ?” Triệu Tử Văn thầm trách Hạ Bình lỗ mãng, nhưng hắn cũng rất lo lắng cho nàng.

- Ngươi có biết Tây Hồ Trường Đình ở đâu không? Chúng ta phải đi tới đó

- Cách đây không xa.

Điền Hổ lo lắng cho an toàn của Hạ Bình, vội vàng chạy trước.

Gần đây? Tây Hồ Trường Đình muốn đi tới đây phải đi qua một con đường nhỏ khuất trong rừng. Triệu Tử Văn cảm giác như âm mưu lần này không phải nhằm vào Hạ Bình mà là nhằm vào bản thân hắn. Nhưng vì an toàn của Hạ Bình, dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng không quản. Hắn tóm lấy trường thương, theo sát phía sau Điền Hổ, lao về phía Tây Hồ trường đình.

Hai người đều lo lắng cho an toàn của Hạ Bình, không để ý tới Dư Tư Lăng đang ngã dưới đất, lao thẳng về phía trường đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK