Triệu Tử Văn đi vào trong một căn lầu ấm cúng phía đông trang viên. An công công rất tinh mắt, lão là người đầu tiên nhìn thấy hắn đi đến. Lão vội vàng cười hì hì cất lời chào đón:
- Triệu đại nhân đến rồi, Hoàng thượng đang đợi đại nhân đấy. Xin ngài mau nhanh bước!
Phương xa có một vị đại thần ra lễ với lão Hoàng đế mặt mày hớn hở, Triệu Tử Văn tất nhiên cao hứng bừng bừng. Chắc chắn lão Hoàng đế này cũng vì chuyện của An Ninh mà canh cánh trong lòng, nếu lão đã vui vẻ thì Triệu Tử Văn hắn càng cảm thấy an toàn.
Lão Hoàng đế vừa thấy Triệu Tử Văn đi tới thì vẻ mặt lại trở nên lạnh lẽo:
- Triệu ái khanh, tất cả những vấn đề an toàn ở đây đều giao hết cho ngươi, để mắt thật tốt cho trẫm!
Cái vị đại thần đều hiểu rõ, Hoàng thượng vì chuyện An Ninh công chúa vô duyên vô cớ bị ám sát, đến tận ngày hôm nay vẫn tìm không ra thi thể, nên khi vừa nhìn thấy Triệu tướng quân thì giận cá chém thớt. Cơn giận của Hoàng thượng vẫn còn sót lại không tiêu, trong lòng tất cả đại thần đều trở nên cảnh giác hơn.
Nhưng Hoàng thượng làm gì được Triệu tướng quân đây, nếu không lấy ai đi đánh quân Hung Nô chứ? Tất cả đại thần đều biết rõ, nên không người nào dám đổ dầu vào lửa, không có ai dám cười nhạo Triệu đại nhân trong ngày thọ thần của Hoàng thượng, bầu không khí lại trở nên tịch mịch.
Nếu không thể trêu vào thì chính mình có tránh được không? Triệu Tử Văn đảo mắt rồi ôm quyền nói:
- Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sẽ tận tâm tận lực bảo vệ an toàn nơi đây!
- Ngươi đi đi... ....
Lão Hoàng đế phất ống tay áo long bào, lại bắt đầu thưởng thức rượu ngon.
Triệu Tử Văn chỉ nhạt nhẽo nhìn qua những món ăn ngon của các vị đại thần rồi thầm nuốt nước miếng. Hôm nay tất cả đại thần đều tập hợp đông đủ, hơn nữa đều mặc những bộ đồ mới nhất, có thể thấy đám đại thần coi trọng ngày thọ thần của lão Hoàng thượng đến mức độ nào.
Lão Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi tất cả quần thần, mà chỉ bắt một mình Triệu đại nhân trông coi trang viên. Một đám cung nữ và thái giám không biết đầu cua tai nheo chuyện này ra sao nhưng vẫn âm thâm đứng ở một nơi nào đó cười trộm.
Yến hội của lão Hoàng đế được bố trí ở trong một căn lầu ấm áp phía đông, có hai bên, mỗi bên có sáu mươi chiếu, tất cả đều hướng về phía khoảng không rộng lớn giữa quảng trường. Mỗi vị trí đều được phân ra hai hàng trước sau, mỗi chiếu đều có mười người ngồi. Chiếu trước là những đại thần hậu duệ vương thất, chiếu sau chính là gia quyến của vương khanh và một số võ sĩ gia tướng có thân phận đặc biệt.
Chiếu nào càng ở gần vị trí của Hoàng thượng thì thân phận và địa vị của người ở đấy lại càng cao. Chiếu của An vương và Hoài vương được phân biệt được ở vị trí thứ hai ở hai bên trái phải, mà Chính Nam Vương từ Hàng Châu quay về đang ngồi bên cạnh Hoài vương. Đám tân khách đều đi vào những chiếu phía sau, nói chuyện thì châu đầu ghé tai vào nhau, không dám phát ra tiếng ồn ào, bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương và nghiêm túc. Hôm nay có nhiều chiếu như vậy mà Triệu đại nhân muốn một cái để ngồi cũng không có, Triệu Tử Văn đương nhiên cũng cảm thấy hơi căm giận và bất bình.
Lúc này lại có tiếng chuông vang lên nhắc nhở mọi người ngồi vào vị trí, gần chục tên vương thân quốc thích và công khanh quý tộc ồn ào ngồi vào vị trí. Hai bên có hơn trăm người tuôn ra, yến tiệc long trọng trong cung đình sắp sửa được mở màn.
Ánh mắt của Bát Hoàng tử u buồn và đau thương, An Ninh hoàng muội chết quả thật là một đả kích rất lớn đối với y. Y tưởng Triệu tướng quân sẽ không tiếc sức lực cứu An Ninh ra, nhưng không ngờ lại có kết cục thế này. Y cũng không biết có nên trách Triệu tướng quân hay không, vì cái chết của An Ninh mà Triệu tướng quân cũng rất nuối tiếc... ....
Lúc này trong đại điện vang lên một tiếng chuông nhỏ, một đội lễ nhạc nhẹ nhàng đi vào, đồng thời cũng thổi lên những khúc nhạc. Đội nhạc tiến lên đầu rồi chia ra đứng ở hai bên, tiếp tục tấu nhạc. Các Hoàng tử lần lượt dâng lễ vật lên cho lão Hoàng thượng. Mà Triệu Tử Văn lại cảm thấy buổi thọ thần ngày hôm nay thiếu thiếu một cái gì đó, hắn nghĩ lại, đúng rồi, chính là những phi tử của lão Hoàng đế. Từ trước đến nay Triệu Tử Văn cũng chưa từng được nhìn thấy một phi tử nào của lão Hoàng đế cả.
Tất cả phi tử của lão Hoàng đế đều đã vào sống trong lãnh cung, mà Hoàng hậu cũng đã sớm bệnh chết rồi. Nghe nói lão Hoàng đế này vì chuyện sinh hoạt vợ chồng mà giận chó đánh mèo lên các vị phi tử, lão đã tống hết tất cả bọn họ vào lãnh cung. Nhưng điều này cũng chỉ là tin đồn, mọi người cũng chỉ dám bí mật nói với nhau, nếu Hoàng thượng mà biết được thì chắc chắn sẽ bay đầu.
Triệu Tử Văn cho rằng sinh mệnh của lão Hoàng đế cũng không được dài cho lắm, vậy thì còn quái gì nữa để sinh hoạt vợ chồng đây, giữ phi tử lại cũng chướng mắt. Nhưng đáng tiếc là hắn chưa từng được gặp qua bất kỳ một phi tử nào của lão Hoàng đế đã bị tống vào lãnh cung cả.
- Nhi thần chúc phụ Hoàng phúc như đông hải, thọ bỉ nam sơn!
Đầu tiên là Tam Hoàng tử chất phác rời khỏi vị trí rồi quỳ lên mặt đất. Y dâng lễ vật lên trên đỉnh đầu, hướng về phía Hoàng thượng hô lớn.
Triệu Tử Văn cũng không có hứng thú nghe những lời này, hắn vốn tưởng rằng có thể ăn được nhiều sơn hào hải vị ở trong buổi yến tiệc này, nên ngay cả cơm trưa cũng nhịn chưa ăn. Hắn dự định để dành bụng đến dạ yến này ăn nhiều một chút, không ngờ lúc này lại bị đánh ngược trở lại, chẳng những không vơ vét được gì mà lại phải mang bụng đói.
-Nhi thần chúc phụ Hoàng khỏe mạnh trường thọ, phúc lộc lưu trường!
Khi Tam Hoàng tử đứng lên thì Lục Hoàng tử mập mạp theo sát phía sau rồi quỳ xuống nói lớn.
Triệu Tử Văn đứng bên trong lầu ấm đói đến mức hoa cả mắt. Khi tất cả quan lại đều đã ngồi xuống, hắn lại trở thành tướng quân thủ vệ phụ trách vấn đề an ninh, chỉ dám đưa mắt nhìn đông nhìn tây chú ý đến những động tĩnh ở đây mà thôi.
Triệu Tử Văn đã thật sự không thể chịu nổi, hắn thừa dịp tất cả đám người ở đây không chú ý mà lén chạy đến một chiếu không có người ngồi, dùng tay bốc lên một miếng bánh vẽ đủ loại hoa văn không biết có ý nghĩa cóc khô gì. Hắn lại dùng tay vơ lấy vài miếng thịt rồi len lén đi về chỗ cũ nuốt vội những thứ vừa cướp được. Triệu Tử Văn vừa ăn vừa đảo mắt dò xét khắp bốn phía. Hắn đột nhiên nhìn thấy một chiếu tiệc được đặt riêng ở góc đại điện, trên mặt chiếu là vị Thập Nhất Hoàng tử không được Hoàng thượng ưa thích. Vị Hoàng tử này đang say sưa nhìn hắn ăn vụng.
Triệu Tử Văn khẽ nhai trong miệng, bộ dạng của hắn cũng có chút xấu hổ. Hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng nhìn Thập Nhất Hoàng tử rồi nở nụ cười ngượng. Vị Thập Nhất Hoàng tử kia cười hì hì, sau đó y lại bốc lên một miếng đồ ăn rồi dương dương tự đắc bỏ vào miệng. Triệu Tử Văn nhìn bộ dạng con nít của Thập Nhất Hoàng tử mà không khỏi bật cười. Hắn nghiêng đầu qua không để ý đến vị Hoàng tử này nữa, thừa dịp lúc mọi người không để ý lại cắn vội một miếng thịt.
Hiện nay ta không phải là Tể tướng, nhưng dù gì cũng là một tướng quân, mà lại phải lợi dụng lúc người ta không chú ý để ăn vụng. Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng bao tử trống rống lại kêu lên ùng ục, không ăn vụng thì chết đói mất. Chỗ này cũng không phải địa phương thích hợp để ăn vụng, nơi đây nhiều ánh mắt như vậy, Triệu Tử Văn cảm thấy da đầu run lên. Hắn thấy mọi chuyện bên trong đại sảnh đều tốt đẹp, nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, thì chuyện mình trộm vài miếng thịt sẽ truyền hết ra ngoài.
Trong đại điện còn có Hoàng thượng, tuy văn võ bá quan đều tụ tập dưới một mái nhà, rượu thịt ở đây cũng vô cùng thanh tịnh, cũng không ai chú ý đến một Triệu tướng quân đột nhiên biến mất. Trong đại điện chỉ có duy nhất một Thập Nhất Hoàng tử dùng cặp mắt gian tà nhìn chằm chằm vào Triệu đại tướng quân.
"Thùng cơm" Triệu Tử Văn tìm được một địa phương không người thì gặm lấy gặm để. Người là sắt, cơm là thép, từ trưa đến tối hắn cũng chưa ăn bất kỳ thứ gì, quả thật đã đói bụng sắp chết đến nơi rồi.
- Đường đường là một đại tướng quân mà lại đi ăn vụng, quả thật không biết hổ thẹn!
Đột nhiên có một tiếng nũng nịu vang lên bên tai Triệu đại nhân, nếu là người thường thì chắc chắn đã bị dọa sợ chết khiếp, nhưng Triệu đại nhân đã quen với hành tung như quỷ ma hù chết người không đền mạng của La tỷ tỷ này rồi.
Triệu đại nhân liếc mắt qua nói:
- Bổn tướng quân là loại phàm phu tục tử, sao có thể so sánh với La tiên tử ăn sung mặc sướng chưa từng trải qua khói lửa nhân gian được.
- Hừ, ta từ nhỏ đã truy cầu thiên đạo, một tên tiểu tặc như ngươi tất nhiên sẽ không thể hiểu được.
Lông mày La Thanh Yên khẽ nhăn lại, nàng không khỏi đắc ý hừ nhẹ một tiếng.
- Nếu La tiên tử đã tự xưng là có chút đạo hạnh, hiện nay ta muốn tặng tỷ một lễ vật. Nếu có bản lĩnh thì tỷ thử đoán xem nó là thứ gì!
Triệu Tử Văn cười giảo hoạt nói.
La Thanh Yên cảm thấy sửng sốt, nàng nhớ tới đôi cánh có thể bay lượn trên không trung trước kia, thứ đó làm nàng vô cùng mê luyến. Chẳng lẽ tên tiểu tặc này còn thứ gì đó mới lạ sao? Nàng nhịn không được phải cảm thấy hứng thú.
- Ngươi muốn tặng ta lễ vật sao?
La Thanh Yên mang theo lòng hiếu kỳ, khẽ hỏi.
Triệu Tử Văn khẽ vươn tay nói:
- Cho tỷ này! Cầm lấy!
Ống tay áo của Triệu Tử Văn đã che lại nên người khác cũng không biết đó là thứ gì, cũng không nhìn rõ hắn muốn đưa thứ gì ra. Trong lòng La Thanh Yên tràn đầy hiếu kỳ, nàng không tự chủ được mà phải chìa tay ra đụng vào cánh tay áo của Tử Văn. Nàng cảm thấy tên tiểu tặc kia đang nhét vào tay áo mình thứ gì đó mềm mềm.
Khi La tỷ tỷ còn đang ngây ngẩn cả người thì Triệu Tử Văn đã tiến vào trong đại sảnh để tiếp tục công tác bảo vệ... La Thanh Yên cũng không biết Triệu Tử Văn đưa cho mình thứ gì, nàng dùng tay bóp bóp thì cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng vội vàng xoay người, trong lòng cảm thấy không thể nhịn được phải vung tay áo ra. Trong tay áo nàng văng ra một cái bánh mì thịt, bên trên vẫn còn in rõ dấu răng... ....
- Tên tiểu tặc đáng ghét!
La Thanh Yên ngẩn người, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng lên rồi nắm chặt lấy bàn tay phấn.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ là những đồ vật giống như đôi cánh kia chẳng hạn, nhưng không ngờ lại là một cái bánh mì thịt. Cặp mắt xinh đẹp của La Thanh Yên giống như muốn bùng ra lửa, nếu không phải tên Triệu đại nhân này lẩn đi quá nhanh, nàng chắc chắn sẽ vung một kiếm làm thịt hắn.
La Thanh Yên thầm nghĩ, lập tức hiểu ra quỷ kế của Triệu đại nhân, tên này rõ ràng đang muốn trốn tránh chuyện An Ninh.
Triệu Tử Văn đứng thẳng người trong đại sảnh, vẻ mặt cũng không phải cợt nhả như lúc nãy. Hắn chỉ sợ Bạch Phát Ma Nữ kia lại tìm hắn vì chuyện của An Ninh, hắn đã không muốn nhắc lại chuyện của An Ninh. Nếu nhớ tới An Ninh, trong lòng hắn lại tràn đầy cảm giác áy náy... .... Cho dù hắn phái tất cả tướng sĩ của Kỵ binh đoàn ra, cũng không tìm được bất kỳ manh mối gì của An Ninh.
Không phải Bạch Phát Ma Nữ này rất muốn giúp An Ninh à? Sao lại không hề có bất kỳ hành động gì chứ? Có lẽ nếu nàng chịu hỗ trợ thì kết cục chắc chắn sẽ không như thế này.
- Tối nay cũng sẽ không an bình đâu. Sao tiểu tặc này lại không chờ ta nói ra cho hết lời đã chứ?
La Thanh Yên yêu kiều nói khẽ một tiếng, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm...