Nàng đều biết hết rồi à?
Triệu Tử Văn nhìn khuôn mặt tiểu quận chúa đang say ngủ. Nàng cau mày, đến cả lúc ngủ mà khuôn mặt vẫn tràn ngập nỗi u sầu, xem ra tiểu quận chúa cũng không biết Tô Tiểu Muội đang cầu tình vì nàng.
Tô Tiểu Muội gật đầu, nói:
- An Ninh đã nói tất cả mọi chuyện cho ta biết rồi.
Với bí mật này, Triệu Tử Văn tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai. Mà nếu như đã có người biết, hắn chỉ muốn giết kẻ đó cho thống khoái. Dù sao chuyện giữa hắn và quận chúa nếu công khai ra thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Nhưng Tô Tiểu Muội không chỉ là bằng hữu của hắn, lại là cháu gái của Tô Thái sư. Có đánh chết Triệu Tử Văn hắn cũng không dám xuống tay với nàng.
- Tô tiểu thư, hi vọng nàng có thể vĩnh viễn giữ bí mật này!
Triệu Tử Văn vừa nói vừa nhìn Tô Tiểu Muội một cách rất nghiêm túc. Cho dù hắn không sợ chết cũng quan tâm đến vấn đề an toàn của Bảo Nhi, Lăng Nhi và mấy vị hồng nhan tri kỷ.
An Ninh quận chúa cũng không phải là người thích đưa chuyện. Hắn cũng tin tưởng tiểu quận chúa sẽ không nói chuyện này ra cho người khác biết. Dù sao đây là chuyện có liên quan đến trinh tiết của một nữ tử. Có lẽ là bởi vì Tô tiểu thư là bạn chí thân nên nàng mới có thể nói mọi chuyện cho Tô Tiểu Muội nghe.
Tô Tiểu Muội cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, cắn răng ngà nói:
- Triệu đại nhân xin yên tâm. Ta sẽ không nói ra chuyện này cho bất cứ ai đâu. Mà An Ninh cũng chỉ nói cho một mình ta biết mà thôi.
Triệu Tử Văn gật đầu, sau đó đứng lên, định đi ra ngoài cửa. Bởi vì có tiếp tục ở lại đấy thì cũng thấy không có ý nghĩa gì nữa!
- Đừng đi ......
Tô Tiểu Muội vội đến mức lập tức đứng lên, định chặn lại Triệu đại nhân đang sắp đi ra khỏi cửa rồi. Nhưng đúng lúc này, nàng lại vấp một cái, đùi ngọc không cẩn thận va phải cái ghế bằng gỗ lim. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, ngã nhào về phía trước.
Lại đây? Triệu Tử Văn nghe thấy tiếng kêu, lập tức chuyển người tới, nhanh tay nhanh mắt đón được Tô Tiểu Muội đang ngã quỵ xuống. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được thân thể mềm mại như ngọc của nàng. Hôm nay Tô tiểu thư mặc một chiếc váy dài mỏng manh, thật đơn bạc lại làm nổi bật đường cong động lòng người, yểu điệu quyến rũ, làm Triệu đại nhân nhìn mà cảm thấy như huyết mạch bành trướng!
Ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới, váy dài mỏng manh mềm mại, bộ ngực sữa cao ngất, vòng eo nhỏ nhắn duyên dáng như nhành liễu, bờ mông cao đẹp nổi lên. Chính xác là kiểu tiền đột hậu vểnh, đường cong lả lướt, nhìn một cái làm cho người ta như muốn phun trào nhiệt huyết.
Đáng chết hơn nữa là, Triệu Tử Văn cảm giác bàn tay hắn đang sờ vào không phải là Tô tiểu thư mảnh mai, mà là đúng bộ ngực ngạo nghễ và đầy đặn của nàng. Cảm giác sung mãn và đàn hồi làm cho tâm thần hắn rung động! Thân thể mềm mại trong lòng, bàn tay hắn còn đang tiếp xúc trên hai bầu vú đang nhấp nhô mãnh liệt. Cảnh sắc kiều diễm thật sự là không tầm thường.
- Ngài mau thả ...ta, buông ra....
Tô Uyển Nhu mặt nóng bừng, đến vành tai trong suốt cũng đỏ cả lên, xấu hổ quá vội vàng nói. Nàng còn thấy hối hận, vì sao gặp Triệu đại nhân mỗi lần đều lỗ mãng và không cẩn thận như thế chứ, cứ như cố ý để hắn chiếm tiện nghi không bằng. Thật là xấu hổ chết người đi được.
Triệu Tử Văn cũng không có ý đồ đen tối, lập tức làm ra vẻ tim đập mặt đỏ, hai tay vội vàng buông ra. Khi buông tay ra lại lơ đãng tiếp xúc với bộ ngực sữa một chút, chỉ cảm thấy bóng loáng nhẵn nhụi như vừa được rửa qua sữa mềm mại vậy.
Tô Uyển Nhu vừa trải qua sự tiếp xúc "kịch liệt", tà váy dài bị hở ra, trước áo giữa lại lộ ra khe rãnh như ẩn như hiện, lại hơi cử động, phập phồng như ngọn sóng ba đào làm người ta nhìn mà hoa cả mắt.
“Vì cái gì mà mình luôn phát sinh chuyện với Tô Tiểu Muội này nhỉ? Thật là kỳ quái.... Chẳng lẽ là nàng cố ý? Có lẽ là không phải như thế”. Triệu Tử Văn dở khóc dở cười nhìn Tô tiểu thư đang thẹn thùng như lửa đốt, cũng không biết nên nói gì để giải tỏa tình cảnh xấu hổ giữa hai người.
Thân thể Tô Uyển Nhu như có lửa nóng, ánh mắt duyên dáng, cúi thấp đầu, lắp ba lắp bắp nói:
- Triệu ...... Đại nhân, ngài ......không cần phải đi. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế, có được không?
“To, thật sự là to. Bình thường cũng nhìn ra vóc người đẹp đẽ của Tô tiểu thư. Hôm nay vừa sờ lại không nghĩ là ma quỷ như thế. Cặp mông sung mãn, hương vị kia, chậc chậc, giống như một quả đào mật chín mọng.” Triệu Tử Văn trong lòng toàn ý dâm.
- Triệu đại nhân, ngài đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Tô Uyển Nhu hai gò má như ráng chiều, hàng mi dài nhấp nháy, ngượng ngùng khẽ nói.
- Ghê gớm thật ......
Triệu Tử Văn nhất thời nói theo bản năng về thứ vừa mới nghĩ đến trong đầu. Hắn lập tức tĩnh trí lại, thầm vuốt mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười nói:
- A, không. Tô tiểu thư còn muốn nói chuyện gì với ta nữa?
Ghê gớm thật là ý gì? Tô Uyển Nhu không nhận thấy được ý tưởng hạ lưu trong đó, trong lòng nàng chỉ âm thầm kỳ quái. Nàng điều chỉnh quyết tâm, tâm tình xấu hổ lập tức tốt hơn rất nhiều. Nàng nhìn Triệu Tử Văn, khẽ nói:
- Triệu đại nhân, chẳng lẽ ngài và An Ninh không còn có thể cứu vãn được nữa sao?
- Chuyện này để sau hẵng nói. Hôm nay ta tới tìm nàng là có việc!
Triệu Tử Văn nhướn mày, chuyển sang một đề tài khác.
Bắt gặp vẻ mặt quyết tuyệt của Triệu đại nhân, Tô Uyển Nhu cũng không ép uổng nữa. Lại nghe thấy Triệu đại nhân nói là tìm mình có việc, nàng liền hỏi lại:
- Triệu đại nhân, tìm ta có việc gì?
Triệu Tử Văn chuyển chủ đề thành công, trên khuôn mặt ngăm ngăm không còn thần sắc cợt nhả nữa mà chỉnh sắc nói:
- Tô tiểu thư có biết Gia Cát liên nỗ không?
- Gia Cát liên nỗ?
Tô Uyển Nhu có vẻ suy nghĩ, nói:
- Gia Cát liên nỗ mà Triệu đại nhân nói đã sớm biến mất mấy trăm năm nay rồi. Trên sách vở chỉ có ghi chép lại không rõ ràng....
- Vậy sao? Tô tiểu thư, như vậy nàng có thể làm ra được không?
Triệu Tử Văn nghe thế thì rất là hưng phấn, nói.
Làm ra được ư? Tô Uyển Nhu nghe xong ngẩn ra, cười khổ một tiếng, nói:
- Gia Cát liên nỗ sớm đã thất truyền. Khi không có hàng mẫu mà muốn chế tạo ra một lần nữa thì nói dễ hơn làm đấy.
Lúc này Tô Tiểu Muội đã sớm xóa tan không khí kiều diễm vừa rồi và khôi phục bộ dạng thành thục khéo léo, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đều biểu lộ một khí tức thành thục, khiến cho Triệu Tử Văn cảm thấy rất là ấm áp.
Ngay khi Tô tiểu thư đang nhíu mày, hắn đã đặt trên văn án trong phòng một trang giấy Tuyên Thành có vẽ phác thảo. Tô Tiểu Muội ngẩng đầu lên, ảnh mắt nhìn tờ giấy có chút tò mò, chỉ thấy một mô hình nỏ liên châu sống động và khéo léo hiện ra trên bản vẽ.
Triệu Tử Văn vẽ xong vẫn không quên giải thích, nói:
- Loại nỏ liên châu này chủ yếu là từ thân nỏ, dây cung và hộp tên mà tạo thành. Hộp tên được gắn trên thân nỏ, nhưng một bộ có mười mũi tên được gọi là một nỏ mười tên (liên phát thập tiễn). Sự ảo diệu của nỏ liên châu là nằm ngay tại trong hộp tên này....
- Triệu đại nhân, từ đâu mà ngài biết được về loại nỏ liên châu này?
Sau khi Triệu đại nhân giải thích, Tô tiểu thư mở to mắt kinh ngạc, nhìn bộ nỏ liên châu có cấu tứ xảo diệu, một nỏ mười tên bằng ánh mắt không thể tin được. Thế này thì có uy lực đến mức nào chứ? Nếu dùng ở kỵ binh thì không ai có thể che chắn nổi.
Cái gọi là nỏ liên châu này, Triệu Tử Văn đã từng nhìn thấy trên TV ở kiếp trước, không ngờ là hôm nay lại có công dụng thế này. Loại nỏ liên châu này và Gia Cát liên nỗ trong truyền thuyết hoàn toàn tương tự. Trên bản vẽ này đã mô tả đúng về Gia Cát liên nỗ. Nếu cứ theo đó thì làm ra một cái Gia Cát liên nỗ cũng không phải là chuyện gì khó cả!
Hắn khẽ cười đáp:
- Trong lúc vô tình mà có được. Tô tiểu thư, dùng cái bản vẽ này, thêm vào một số ghi chép mà nàng biết rõ về Gia Cát liên nỗ, không biết nàng có thể làm ra nó được không?
Tô tiểu thư ánh mắt sáng rực lên, vui mừng nói:
- Triệu đại nhân xin yên tâm, ta nhất định có thể làm ra Gia Cát liên nỗ này được!
Nha đầu này sao mà tự tin thế nhỉ? Triệu Tử Văn nghe rồi ngẩn ra. Cũng khó trách, mọi người đều nói cháu gái của Tô Thái sư trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Cái nỏ liên châu bé tí này thì làm sao làm khó được nàng? Thật đúng là một kỳ nữ tử mưu trí hơn người!
- Uyển Nhu, cái nỏ liên châu này đừng để cho ai biết. Âm thầm làm ra hai ngàn cái rồi lập tức tiêu hủy bản vẽ!
Triệu Tử Văn nghiêm túc nói. Đối với loại nỏ liên châu có uy lực hùng mạnh này, nếu như để cho vây cánh của An Vương có được, hậu quả sẽ khôn lường. Hiện giờ điều hắn muốn làm chính là tăng cường thế lực cho kỵ quân Đại Kinh chứ không phải là để mưu lợi cho người khác!
Tô Uyển Nhu đột nhiên thấy Triệu đại nhân xưng hô vô cùng thân thiết thì không khỏi đỏ mặt lên. Nàng hiểu được tầm quan trọng của loại nỏ liên châu này, liền gật đầu nói:
- Triệu ...... Đại nhân, xin yên tâm. Ta sẽ phân phó hạ nhân bí mật làm hai ngàn chiếc nỏ liên châu!
Rốt cuộc đã hoàn toàn giải quyết được vấn đề Gia Cát liên nỗ, Triệu Tử Văn thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức lại cười nói với nàng:
- Uyển Nhu, về sau gọi ta là Tử Văn đi. Cứ gọi là Triệu đại nhân thấy xa lạ quá!
- Triệu ....... Tử Văn,
Tô Uyển Nhu dường như dùng hết sức lực toàn thân mới sửa được cách xưng hô với Triệu Tử Văn. Nàng xấu hổ nói:
- Tử Văn, An Ninh gần đây rất gầy ....
Nàng gọi xong tên của Triệu đại nhân, mặt lại hồng lên. Nàng cũng không biết tại sao luôn phát sinh rất nhiều hiểu lầm với Triệu đại nhân, phát sinh rất nhiều tình huống xấu hổ. Chẳng lẽ đây chính là duyên phận sao? Tô Uyển Nhu lại lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, "Tử Văn không chỉ là Tể tướng Đại Kinh, mà còn là Triệu tướng quân mà mỗi người Đại Kinh đều kính ngưỡng. Làm sao có thể thích được một nữ tử có chiều cao quái dị như mình chứ ......"
Trong lòng nàng thở dài thật sâu, cũng không còn ảo tưởng gì nữa. Chỉ hi vọng Triệu tướng quân có thể tha thứ cho những việc trước kia An Ninh đã làm, gặp Hoàng thượng và Hoài Vương cầu hôn, chính thức cưới tiểu quận chúa làm vợ. Bằng vào thanh danh của Triệu đại nhân, nếu muốn kết hôn với tiểu quận chúa thì chỉ sợ không có ai dám ngăn cản cả.
Mới vừa tạo ra mối quan hệ thân cận hơn với Tô Tiểu Muội, chợt nghe thấy nàng nói đến chuyện của tiểu quận chúa, Triệu Tử Văn lại cảm thấy đau đầu. Vừa rồi nói chuyện một hồi với Tiểu Muội, cũng không biết có đánh thức tiểu quận chúa dậy không nữa.
- Ừ......
Hắn vừa chuyển ánh mắt nhìn sang nàng quận chúa đang say ngủ, chợt nghe thấy một tiếng nỉ non phát ra từ trong miệng anh đào. Hắn vội vàng nói nhỏ bên tai Tô Uyển Nhu:
- Việc này xin kính nhờ Uyển Nhu nàng. Ta đi trước đây! Hắn mượn cớ này trốn thoát khỏi ma chưởng của Tô Uyển Nhu, nói xong lắc mình phi ra ngoài cửa luôn.