Đứa bé ăn mày lắc đầu nói:
- Dư tiểu thư mời ngài đến ngọn núi phía sau hồ Yên Chi gặp mặt!
Triệu Tử Văn khẽ gật đầu, thưởng cho đứa bé ăn mày một thỏi bạc, sau đó cưỡi ngựa chạy về phía hồ Yên Chi...
Sau một tuần nhang, Triệu Tử Văn đã phóng ngựa lên ngọn núi ở phía sau hồ Yên Chi, trong tay hắn năm chặt Hổ Đầu Thương rồi cẩn thận đi về phía sau núi. Dưới một gốc cây Dương Liễu trên sườn núi, Triệu Tử Văn đã nhìn thấy bóng dáng thướt tha động lòng người một nữ tử. Gió xuân thổi nhẹ, một ống tay áo của nữ tử tự nhiên bay lên phất phơ.
- Đạp Tuyết?
Triệu Tử Văn lập tức biết được ngay nữ tử này là Đạp Tuyết người của Ám Kiếm Các. Hắn chậm rãi đi đến gần, vẫn còn có chút lo lắng sợ đây là âm mưu của Sở Thăng.
- Triệu tướng quân, ngài đã đến rồi!
Đạp Tuyết phát hiện có tiếng động, nàng khẽ xoay thân thể mềm mại lại rồi khẽ nói.
Triệu Tử Văn khẽ gật đầu:
- Đạp Tuyết, không biết cô muốn ta đến đây vì chuyện gì?
- Ngài không phải đã biết rồi sao?
Đạp Tuyết cười rất đẹp nói.
Triệu Tử Văn đứng trước mặt nàng, hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía những con sóng đang lăn tăn trên hồ Yên Chi rồi thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ Lăng Nhi đang ở trong tay các ngươi? Không phải Sở Thăng lại phái người đến uy hiếp ta sao?
Khi Triệu Tử Văn nhìn thấy Đạp Tuyết xuất hiện thì đã nghĩ ngay đến khả năng Lăng Nhi rơi vào trong tay Ám Kiếm Các.
Đạp Tuyết nhìn Triệu Tử Văn rồi cười nói:
- Ngài đấy, thật là không biết tốt xấu, không phân biệt được người có lòng tốt. Ta lén đi ra ngoài, cũng không ai biết được ta tới tìm ngài... ....
Nước da của Đạp Tuyết óng ánh như tuyết trắng, lông mày như vẽ, nàng hờn dỗi tạo ra một sự quyến rũ rất hồn nhiên. Triệu Tử Văn nhìn nàng mà trong lòng nhảy dựng lên, nhưng lúc này chuyện Lăng Nhi mất tích là quan trọng hơn, hắn nghiêm mặt nói:
- Đạp Tuyết, chẳng lẽ ngươi muốn mật báo với ta sao? Lăng Nhi đang bị nhốt trong Ám Kiếm Các à?
- Sao ngài lúc nào cũng nghĩ xấu về.... ....
Đạp Tuyết oán trách nói:
- Dư Tư Lăng không phải ở trong tay chúng ta. Lần này ta đến đây chỉ để nói cho ngài biết Dư Tư Lăng đang ở chỗ nào.
"Đạp Tuyết này dùng danh nghĩa là họ Dư để kêu ta đến đây, ta có thể không hiểu lầm được sao?" Triệu Tử Văn rất buồn bực, nhưng nghe thấy Đạp Tuyết nói biết Dư Tư Lăng hiện đang ở chỗ nào thì vẻ mặt của hắn lập tức trở nên vui vẻ, hắn vội vàng nói:
- Đạp Tuyết, mau nói cho ta biết Lăng Nhi đang ở đâu?
Nhớ đến tiểu ny tử suốt ngày cứ quấn lấy mình gọi tướng công, Triệu Tử Văn cảm thấy vừa yêu vừa hận. Nếu hắn biết được tung tích của nàng thì nhất định sẽ bắt trở về dùng "gia pháp chăm sóc"!
"Tên Triệu tướng quân này đúng là phong lưu, nhưng mỗi cô gái hắn thích thì đều tìm mọi cách để che chở, cũng căn bản không phân biệt thê thiếp, hành vi quái dị như vậy thì ai bảo người ta không thích chứ?" Đạp Tuyết nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Triệu Tử Văn thì không khỏi nhếch miệng cười khẽ:
- Dư Tư Lăng hiện nay đang ở Tây Lương!
- Tây Lương sao?
Triệu Tử Văn nghe thấy mà giật mình. "Lăng Nhi chạy đến Tây Lương làm gì? Chẳng lẽ người bạn lúc trước nàng nói là người Tây Lương sao? Hèn gì tìm khắp cả Đại Kinh cũng không thấy tung tích của nha đầu này, thì ra nàng đang ở Tây Lương. Lăng Nhi này thật sự biết làm loạn, bây giờ mình lại không thể phân thân, làm sao đi tìm nàng được đây?"
- Lăng Nhi ở kinh đô Tây Lương sao?
Triệu Tử Văn hỏi.
Đạp Tuyết gật đầu:
- Dư Tư Lăng vừa mới đến kinh đô... ....
"Vừa mới đến sao?" Trong lòng Triệu Tử Long thầm nghĩ: "Chắc nha đầu này sợ đi xe ngựa sẽ ảnh hưởng đến thai khí, cho nên mới đi bộ đến Tây Lương. Nàng cũng rất biết cách hưởng thụ, nhàn nhã giống như đi du lịch. Nhưng Đạp Tuyết tại sao phải nói cho mình biết tin tức này chứ?" Tuy trong lòng Triệu Tử Vân cảm thấy vui sướng, biết rõ Lăng Nhi đang bình an không xảy ra chuyện gì, nhưng lại không hiểu vì sao Đạp Tuyết lại đến đây mật báo.
- Đạp Tuyết, có phải Mộng Phỉ cũng đang ở Tây Lương không?
"Không có chuyện gì mà muốn gia ân cho người khác thì không phải là quân gian xảo cũng là phường đạo chích. Đạp Tuyết tự mình đến đây nói cho ta biết tin tức thì nhất định phải có mục đích." Triệu Tử Vân đột nhiên nghĩ đến lý do này.
Cặp mắt Đạp Tuyết đột nhiên sáng rực lên, nàng bất đắc dĩ cười nói:
- Chuyện gì cũng không thể gạt được Triệu tướng quân. Lần này ta tới đây là muốn ngươi đi Tây Lương... ....
Nhìn vẻ mặt rất thản nhiên của Đạp Tuyết, Triệu Tử Văn cũng tin nàng không muốn hại mình. Hắn hướng về phía Đạp Tuyết nói rất chân thành:
- Đạp Tuyết, cám ơn nàng đã nói cho ta biết hiện nay bọn họ đang ở đâu. Nếu không chỉ sợ cả đời ta cũng không thể tìm thấy các nàng.
Ngàn vạn lần suy nghĩ, Triệu Tử Vân cũng không ngờ hai tiểu ny tử kia đã chẳng còn ở trong Đại Kinh, mà lại chạy tới tận Tây Lương. Thật là hai nha đầu đáng giận. Hắn nhất định phải bắt các nàng quay về dùng gia pháp để hầu hạ!
Cảm nhận được tình cảm chân thành của Triệu tướng quân đối với các cô gái kia, Đạp Tuyết vui vẻ cười nói:
- Không có gì, Mộng Phỉ là tỷ muội thân nhất của ta. Ta cũng hy vọng ngươi sớm được đoàn tụ cùng nàng... ....
Đêm qua Triệu Tử Văn vừa mất đi An Ninh, hắn cảm thấy rất đau lòng. Sau này hắn sẽ tuyệt đối không để mất đi người con gái nào mình thích nữa. Trong lòng hắn thầm quyết định, mọi chuyện ở kinh thành đều đã yên ổn, trước tiên phải đi Tây Lương tìm bọn họ mới được.
- Các nàng ở Tây Lương có an toàn không?
Triệu Tử Vân hỏi có chút lo lắng.
Đạp Tuyết an ủi:
- Yên tâm đi, các nàng rất an toàn. Thế lực của An Vương còn chưa vươn đến Tây Lương... ....
Nhìn bộ dạng dịu dàng như nước của Đạp Tuyết, Triệu Tử Vân không kìm được phải cảm động, hắn nhìn chăm chăm vào nàng rồi nói:
- Đạp Tuyết, cảm ơn nàng... ....
Đạp Tuyết biết rõ tin tức như vậy, sao lại có thể không biết chuyện xảy ra vào đêm qua chứ? Triệu Tử Vân biết mới sáng sớm Đạp Tuyết đã đến báo tin, chắc chắn là mang đến tin tốt lành để an ủi mình.
Nhìn ánh mắt nóng hừng hực của Triệu tướng quân, vẻ mặt của Đạp Tuyết lại không nhịn được phải đỏ hồng lên, nàng nhẹ giọng nói:
- Chỉ hi vọng tướng quân có thể sớm bình tâm trở lại, dù sao đây cũng không phải lỗi của ngài!
- Ta biết!
Triệu Tử Vân chuyển mắt nhìn lên bầu trời. Hắn cũng không biết trước đây đối với An Ninh như vậy rốt cuộc là đúng hay sai. An Ninh chết đi hắn có trách nhiệm rất lớn, cho nên hắn cảm thấy rất day dứt, rất tự trách. Lúc này nghe được tin tức của Lăng Nhi và Lâm tiên tử thì tâm tình mới yên ổn được một chút.
Đạp Tuyết cũng không muốn nhắc lại chuyện đau lòng của Triệu tướng quân, nàng thở dài thật sâu:
- Kinh thành lại có thêm một thế lực mới. Thế cục của kinh thành ngày hôm nay cũng không ai biết được sẽ phát triển như thế nào... ....
- Nàng biết ai là kẻ chủ mưu đứng phía sau thế lực mới này sao?
Triệu Tử Vân rất muốn biết cái thế lực đã tồn tại từ rất lâu này, rốt cuộc là kẻ nào đứng ở phía sau giật dây. Hắn muốn giết sạch đám khốn nạn đã giết chết An Ninh này đi.
Đạp Tuyết lắc đầu:
- Thế lực này vô cùng bí ẩn, Ám Kiếm Các đã tốn rất nhiều công sức mà cũng mới biết được binh lực của bọn họ chủ yếu dựa vào mã tặc, sơn tặc, tử tù và những tên liều mạng, nhưng cũng không thể kiểm tra được người đứng ở phía sau là ai. Theo ta nghĩ thì có lẽ đây là một tổ chức do cường đạo đứng lên khởi nghĩa... ....
"Một đội cường đạo mà dám giết An Ninh công chúa và cướp đi những vật phẩm tùy thân sao?" Triệu Tử Vân tuyệt đối không tin điều này, hắn cũng không thể hiểu rõ được nhưng mơ hồ cảm thấy chuyện này không phải đơn giản.
- Triệu tướng quân, ta phải đi, nếu không thì Các chủ sẽ nghi ngờ. Hiện nay Mộng Phỉ và Dư Tư Lăng ở Tây Lương không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng ngươi có lẽ nên nhanh chóng đi đưa bọn họ trở về thôi!
Đạp Tuyết nhẹ nhàng nói.
Sở Thăng là một tên thủ đoạn ác độc, Triệu Tử Vân cũng không muốn để Đạp Tuyết phải trở về quá muộn, hắn nói:
- Được rồi, ta sẽ ghi nhớ lời của nàng... ....
Trước nay Đạp Tuyết vẫn đứng bên cạnh Sở Thăng. Dù hôm nay nàng đã đem hành tung của Lâm Mộng Phỉ và Dư Tư Lăng nói cho Triệu Tử Vân biết, nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan đến Sở Thăng. Triệu Tử Vân cũng không biết sau này có lật ngược lưỡi đao với Đạp Tuyết nữa hay không. Đã biết được tin tức của Lâm tiên tử và Lăng Nhi, trong lòng Triệu Tử Vân đã cảm thấy rất yên tâm, chuyện của An Ninh vẫn quấn chặt trong lòng hắn. Lúc này hắn chậm rãi lên ngựa, chỉ hi vọng trở về trong phủ sẽ tìm người an ủi một chút... ....
Triệu Tử Vân lên ngựa phóng thẳng về phía Triệu phủ. Khi hắn chạy đến trước cổng phủ Thái Sư thì thấy Tô Tiểu Muội đang đứng đó. Nàng đang ngơ ngẩn nhìn về phương xa, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì.
Tô Tiểu Muội mặt mày như vẽ, làn da trắng như tuyết, trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp lại hiện lên một vệt nước mắt rất mới. Triệu Tử Vân không nhịn được phải kéo cương dừng lại rồi khẽ kêu:
- Uyển Nhu, sao nàng lại đứng đây?
Tô Uyển Nhu nghe thấy giọng nói quen thuộc thì thân thể mềm mại lập tức run lên khe khẽ. Lúc này đôi mắt xinh đẹp của nàng ngước lên nhìn, khi thấy Triệu tướng quân đang cưỡi trên lưng chiến mã thì không kìm lòng phải rơi lệ, nàng nức nở nói:
- Tử Văn...An Ninh nàng...Hu hu... ....
Vừa nói đến đây thì Tô Tiểu Muội trưởng thành và hào phóng lại bắt đầu khóc thút thít. Tô Uyển Nhu và Hạng An Ninh là bạn rất thân, hôm nay An Ninh đột nhiên rời khỏi nàng mà đi, ngay cả thi thể cũng không tìm được, nàng sao không thể đau lòng rơi lệ chứ? Trong lòng Triệu Tử Vân cảm thấy xót như xát muối, hắn nhảy xuống chiến mã rồi mạnh mẽ ôm Tô Uyển Nhu vào trong lòng. Lúc này giọng nói của hắn cũng trở nên nghẹn ngào:
- Rất xin lỗi, đây đều là lỗi của ta! Là ta hại chết An Nình... ....
Tô Uyển Nhu cũng đã sớm không để ý đến chuyện nữ nhi phải dè dặt. Nàng quá đau lòng cũng chỉ biết ôm chặt lấy Triệu tướng quân, An Ninh chỉ mới mười sáu tuổi thôi, vì sao hồng nhan phải bạc mệnh như vậy?
Tô Uyển Nhu ở kinh thành chỉ trơ trọi một mình, mà cũng chỉ có An Ninh quận chúa mới chịu nói chuyện với nàng, cùng nàng chơi đùa. Hôm nay một tiểu quận chúa hoạt bát vui vẻ cứ như vậy mà rời khỏi nhân thế, Tô Uyển Nhu vẫn cảm thấy không thể tin... ....
- Uyển Nhu, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được thi thể của An Ninh trở về, sau đó sẽ nhất định thay An Ninh báo thù rửa hận.
Triệu Tử Văn cắn răng rồi nắm chặt bàn tay nói.