Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể sao?

Hạng Tử Hiên liên tục nhắc lại ba chữ này.

Trong lòng Triệu Tử Văn hơi nghi hoặc nhìn hắn nói:

- Huynh chỉ là một Tiểu Vương gia, chẳng lẽ ngôi vị Hoàng đế có thể thuộc về huynh được sao?

Nghe câu nói này của Triệu Tử Văn, khuôn mặt Hạng Tử Hiên đột nhiên trở nên dữ tợn, không còn là một Chính Nam Vương quân tử phiêu dật như lúc bình thường nữa. Y nghiến răng nói:

- Ngươi làm sao hiểu được, ta muốn đoạt lại những thứ đáng lẽ thuộc về ta.

Triệu Tử Văn càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, dường như trong lời nói của Hạng Tử Hiên có ẩn chứa thâm ý gì đó không muốn cho người khác biết. Triệu Tử Văn không nhịn được nói:

- Vương gia nói lời này có vẻ không hợp với lẽ thường. Ngôi vị Hoàng đế vốn dĩ phải do Thái tử kế thừa mới đúng. Huynh chỉ là Chính Nam Vương mà lại muốn đoạt ngôi thì đó là tạo phản.

Hạng Tử Hiên kìm chế sự tức giận trong lòng, từ từ thở ra một hơi. Trong lòng y đã phát giác ra Triệu Tử Văn đang dò xét lời nói của mình bèn cười lạnh mỉa mai nói:

- Tử Văn, không cần phải dò xét điều gì của ta hết. Cho dù ngươi có tra ra điều gì đó thì ngươi cũng không thể sống nốt qua đêm nay.

Chính Nam Vương vừa nói xong thì ở gian nhà tranh ở bên cạnh đột nhiên phát ra những tiếng “vụt vụt”, sau đó từng thân ảnh màu đen hiện lên, thoáng chốc đã vây quanh gian nhà. Khắp bốn phía đều dày đặc người, ngay cả một con ruồi cũng khó lọt qua được.

Triệu Tử Văn mơ hồ cảm thấy ngoài cửa có sát khí, thế nhưng sắc mặt hắn vẫn không chuyển, hắn cười ha hả nói:

- Hạng huynh, huynh quả nhiên “khoản đãi” đệ thật nồng hậu.

Thấy Triệu tướng quân vẫn còn có thể mỉm cười, hai đầu lông mày của Hạng Tử Hiên liền hiện lên một vẻ tiếc hận. Y than một tiếng nói:

- Tử Văn, ngươi biết không? Lần đầu chúng ta quen biết ở Quần Phương Các ta đã cảm nhận được khí chất bất phàm của ngươi, cho nên ta đã cố tình gần gũi với ngươi. Sau đó quả đúng giống như ta phán đoán, cơ trí và học thức của ngươi đúng là không ai bằng, chỉ là…

Hạng Tử Hiên dừng lại nhìn Triệu Tử Văn rồi nói tiếp:

- Chỉ là ngươi thật làm ta thất vọng. Ngươi không hề mưu cầu chuyện gì, chỉ mong muốn làm một người tiêu dao tự tại, cho nên ta mới không dám lôi kéo ngươi để tránh cho nghiệp lớn của ta bị bại lộ. Hôm nay ngươi đã trở thành họa lớn, ta không thể không trừ bỏ ngươi!

Hóa ra một vị Tiểu Vương gia cao cao tại thượng phải tiếp cận một tiểu thư đồng toàn bộ là vì vậy. Triệu Tử Văn nhìn Hạng Tử Hiên thâm tàng bất lộ này, cười lạnh nói:

- Hạng huynh, huynh so với ta lại càng thông minh và có tâm cơ hơn, có thể che giấu được như vậy.

Lúc này, xung quanh gian nhà tranh đã có mấy trăm tên thủ hạ cầm liên nỗ trong tay chờ đợi. Cho dù Triệu Tử Văn võ công cao cường nhưng cũng tuyệt đối không thể chạy thoát.

Hạng Tử Hiên cũng chẳng nóng vội, nhẹ nhàng nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói:

- Tử Văn, thật ra ngươi đã sớm nhận ra rằng ta là kẻ khả nghi. Chỉ là ngươi là người quá trọng tình, không muốn nghi ngờ đến ta, sao ta nói có đúng không?

- Rất đúng!

Triệu Tử Văn nhìn sát thủ bao vây ở bên ngoài nghiêm trang nói:

- Chuyện phát sinh ở dạ yến đêm đó, tại sao sát thủ lại lựa chọn ám sát ngươi mà lại không phải là Bát Hoàng tử hay là Hoàng thượng đã khiến cho ta nghi ngờ. Hôm nay nghĩ lại ta đã hiểu được, hẳn là An Vương đã phát giác ra ngươi không phải là người đơn giản như bề ngoài, khiến cho y cảm thấy bất an, cuối cùng lựa chọn biện pháp là ám sát ngươi!

- Khá lắm, khá lắm!

Hạng Tử Hiên cười ha hả, vẻ sắc lạnh trong ánh mắt ngày càng mạnh mẽ, sát khí lên cao. Y biết rằng vị Triệu tướng quân lắm mưu nhiều kế này tuyệt đối sẽ không phản bội Hoàng thượng. Hắn sẽ trở thành nỗi đe dọa lớn đối với mình, cho nên chỉ có thể giết hắn!

- Đáng tiếc!

Hạng Tử Hiên lạnh lùng nói.

- Đáng tiếc ngươi quá trọng tình cảm nên mới bị thất bại.

- Thua cũng được, thắng cũng được, Triệu Tử Văn ta không để ý tới những thứ đó.

Đột nhiên Triệu Tử Văn đổi sắc nhìn Chính Nam Vương, hỏi:

- Lúc trước Bình Nam Vương đi đánh Hàng Châu có phải là do ngươi sai sử không?

Hạng Tử Hiên ngạc nhiên, trong lòng y thầm nghĩ dù sao thì Triệu Tử Văn cũng đã là người sắp chết đến nơi, cứ đem mọi chuyện nói rõ cho hắn, dù sao thì mình với hắn cũng đã từng là huynh đệ một thời với nhau!

- Bình Nam Vương đúng là do ta ngầm sai sử.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Hạng Tử Hiên bỗng nhiên hiện ra một vẻ khinh miệt:

- Đáng tiếc Bình Nam Vương đúng là một phế vật. Hơn một vạn đại quân chẳng những chậm chạp không công phá được Hàng Châu mà còn bị đánh lại, khiến cho kế hoạch của ta tan thành mây khói!

Từ khi biết thân phận chân chính của Lý chưởng quỹ, Triệu Tử Văn đã hiểu ra lúc trước Bình Nam Vương đánh thành Hàng Châu là do ông mà đến. Nghe nói lão Hoàng đế rất kính trọng Hoàng huynh của lão là Hạng Dận bởi vì Hạng Dận đã từng truyền ngôi lại cho lão. Cho nên bọn họ muốn bắt lấy Lý chưởng quỹ, dùng ông để uy hiếp, bức bách lão Hoàng đế phải thoái vị. Cho dù không thể khiến lão Hoàng để phải nhường ngôi thì với việc chiếm được Hàng Châu này cũng có thể tăng dần thế lực, tạo thành thế vua một cõi riêng rồi dần dần mở rộng ra.

- Phản quân Hàng Châu là do ngươi sai sử, vậy việc sơn tặc cường đạo tụ tập cũng là tác phẩm của ngươi sao?

Đôi mắt Triệu Tử Văn đột nhiên hiện lên một vẻ sắc lạnh, từng câu từng chữ thốt ra.

Hạng Tử Hiên mơ hồ cảm thấy sát khí thoát ra từ người Triệu Tử Văn. Hắn hơi biết sắc, trong lòng hắn hiểu rõ Triệu Tử Văn đang muốn hỏi vấn đề gì. Y từ chối:

- Sơn tặc và cường đạo đều là những kẻ liều mạng. Khi đã tụ tập lại một chỗ thì khó tránh khỏi người khác hoài nghi cho ta!

Nghe Hạng Tử Hiên giải thích, Triệu Tử Văn cũng không quan tâm đến liều mạng hay là bị lợi dụng, hắn lạnh lùng nói:

- Bọn họ là thủ hạ liều mạng của ngươi, như vậy lần tập kích lần trước khi ta hộ tống An Ninh quận chúa đi lấy chồng nơi xa xứ rồi bị cường đạo tập kích cũng là do ngươi sai sử sao?

Hạng Tử Hiên nhấc chén rượu lên, hơi trầm ngâm nói:

- Ta biết ngươi định nói gì, chỉ là chuyện quận chúa An Ninh chết hoàn toàn là ngoài ý muốn. Ta cũng không biết rốt cục ai là người bắn mũi tên đó!

- Không phải do ngươi sai sử sao?

Triệu Tử Văn hơi nghi hoặc hỏi.

Hạng Tử Hiên lắc đầu nói:

- Giết An Ninh đối với ta mà nói, chẳng có chỗ nào tốt cả. Hạng Tử Hiên ta không làm chuyện vô ích đó. Ta phái thủ hạ chặn các ngươi lại là muốn cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi đưa An Ninh đi. Chỉ tiếc là lại phát sinh ra một số chuyện.

Cuộc nói chuyện này đã khiến Triệu Tử Văn hiểu ra ở phủ Bát Hoàng tử việc nha hoàn của công chúa đột nhiên bị giết, quận chúa An Ninh đột nhiên “biến khéo thành vụng” …. toàn bộ là do Hạng Tử Hiên bày ra. Mà mục đích của Hạng Tử Hiên trong đó chính là uy hiếp mình. Nếu như An Ninh được gả cho Hung Nô thì bí mật này sẽ vĩnh viễn chôn vùi dưới đất cho nên Hạng Tử Hiên muốn An Ninh ở lại Địa Kinh, để những bí mật do tự mình tạo ra vẫn được che giấu kỹ thì không gì tốt hơn.

Thế nhưng kết cục lại khiến cho mọi người khó đoán trước.

“Chính Nam Vương không có lý do để giết An Ninh vậy đến tột cùng là ai giết nàng đây? Chẳng lẽ còn có một thế lực nào khác đang chống lại những âm mưu của Chính Nam Vương hay sao?” Trong lòng Triệu Tử Văn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng vẫn không thể tìm ra được chút manh mối nào. Nghĩ tới chuyện An Ninh chết đi mà ngay cả hung thủ là ai cũng không biết, trong lòng của hắn không khỏi quặn đau lên.

- Buồn cười, thật là buồn cười.

Triệu Tử Văn tự giệu mình, cười ha ha.

- Ta vẫn thường cho rằng ngươi là huynh đệ tốt nhất của mình, ngươi từ đầu đến cuối luôn có mưu tính ta vậy mà ta vẫn tin tưởng ngươi.

Hạng Tử Hiên tuy tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ sâu xa hơn những người bình thường nhưng đối với vị Triệu tướng quân này thì y vẫn rất trọng tình trọng nghĩa và kính nể hắn. Trong mắt y hiện lên một vẻ tiếc hận:

- Tử Văn, nếu như ta không phải là…

Y định nói tiếp nhưng rồi lại thôi.

- Có lẽ chúng ta cả đời có thể là hảo huynh đệ của nhau.

Triệu Tử Văn luôn có một cảm giác Hạng Tử Hiên có thân phận không chỉ đơn giản là một Tiểu Vương gia. Thế nhưng hắn vẫn không thể phát hiện ra chút khả nghi nào, hắn cười lạnh nói:

- An Ninh tuy không phải là do ngươi giết chết nhưng cũng vì ngươi mà chết. Từ nay về sau, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn là huynh đệ. Sau này gặp lại, ta nhất định sẽ hạ thủ không lưu tình.

Hạng Tử Hiên nhìn thấy đầu lông mày của Triệu Tử Văn đầy sát khí thì trong lòng thầm nghĩ.

“Tử Văn đến lúc này vẫn không thể thay đổi tính tình của mình. Muốn làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, hắn trọng tình cảm như vậy thì sẽ bị ràng buộc, khó mà thành công trong việc lớn.”

Thân phận của hai người từ tối hôm nay đã được định rõ: Là địch chứ không phải là bạn.

Chính Nam Vương đã hiểu ra tối nay chính là cơ hội tốt nhất để giết Triệu Tử Văn, nếu không thì sau này sẽ gặp phải hậu hoạn vô cùng. Sắc mặt Hạng Tử Hiên đột nhiên thay đổi, lãnh khốc nhìn Triệu Tử Văn:

- Nếu ngươi có thể sống qua đêm nay thì nói những lời đó cũng không muộn.

Ánh mắt Triệu Tử Văn liền nhìn thanh Hổ Đầu Thương ở bên cạnh bàn, cười lạnh nói:

- Vương gia vội vàng muốn giết ta, chẳng lẽ không biết rằng người xưa có câu, nóng vội thì không ăn hết đậu hũ nóng sao?

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Hạng Tử Hiên liền lo lắng liệu có người nào tới đây cứu Triệu Tử Văn hay không? Nếu như vậy thì mình lại bị kỵ binh đoàn của Triệu Tử Văn vây lại. Triệu Tử Văn trước nay lạt mềm buộc chặt, đối với mình không có đề phòng, nhưng thị vệ không phải cũng không có người đi theo dõi, liệu khả năng này có xuất hiện không.

- Ngươi biết không, Hoàng huynh của ngươi đã để lại một túi gấm cho ta.

Triệu Tử Văn không đợi Hạng Tử Hiên cất tiếng đã lấy từ trong người ra một cái túi gấm rách nát, thản nhiên nói:

- Chỉ là đến nay ta vẫn chưa mở ra xem.

Hạng Tử Hiên nhìn cái túi gấm vẫn chưa mở ra, trong lòng thầm đoán xem trong đó cất chứa thứ gì. Thế nhưng y lại đoán không ra, ánh mắt hiện lên một vẻ mong chờ nói:

- Hay là bây giờ chúng ta mở ra xem trong đó có cái gì được không?

Triệu Tử Văn đã muốn mở ra từ sởm cho nên vừa mở ra vừa nói:

- Lúc trước khi ta hoài nghi còn tưởng rằng trong túi gấm này có liên quan gì đó với ngươi. Chỉ là tại sao Lý chưởng quỹ lại biết rõ nội tâm của ngươi như vậy, cho nên đến tột cùng ta cũng không biết trong này là cái gì.

Hạng Tử Hiên vô cùng thông minh. Y tuy che giấu được tất cả mọi người nhưng lại bị một lão nhân ở chốn thâm sơn nhận ra. Trong mắt y không kìm được hiện ra một vẻ đắc ý, bắt đầu dò xét cái túi gấm xem trong đó đến tột cùng là cất chứa vật gì?

Triệu Tử Văn từ từ mở túi gấm, một tờ giấy từ từ hiện ra trước mắt. Chỉ thấy trên tờ giấy đó viết tám chữ to ngắn gọn, thần thái của tám chữ đó có vẻ vô cùng uy nghiêm:

- Bá Vương nhất xuất, thiên hạ thần phục! (Bá Vương xuất hiện, thiên hạ đều thần phục!)

“Quả nhiên là nó rồi!” Hạng Tử Hiên ngầm hiểu, trong ánh mắt y liền hiện ra một vẻ vui mừng, mục quang không kìm được nhìn chằm chằm vào thanh Hổ Đầu Thương vẫn mang theo trên người Triệu Tử Văn.

“Bá Vương nhất xuất, thiên hạ thuần phục!” Con ngươi Triệu Tử Văn liền co rút. Đôi mắt hắn nhanh chóng nhìn về thanh Hổ Đầu Thương vô cùng uy mãnh này, miệng lẩm bẩm nói:

- Đây là Bá Vương thương của Hạng Vũ!

Hạng Vũ trong thế giới của Triệu Tử Văn tinh thông mười tám môn binh khí, trong đó ghê gớm nhất chính là thương! Trong truyền thuyết Hạng Vũ khi khởi binh ở quận Hội Kê đã nhặt được một mảnh thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Sau đó Hạng Vũ mang mảnh thiên thạch này đúc thành thần khí, trải qua chín ngày chín đêm mới rèn thành một cây thương khổng lồ đầu hổ, dài một trượng hai thước chín tấc, nặng một trăm hai mươi chín cân, đầu thương bằng miệng chén ăn cơm. Sau đó Hạng Vũ đặt tên cho nó là “Bá Vương”.

Bây giờ Hạng Vũ không còn là Tây Sở Bá Vương như ở thế giới của Triệu Tử Văn. Thế nhưng hai thế giới này vẫn có một điểm giống nhau đó là thanh Bá Vương thương bá đạo vô cùng.

Nhớ thời gian khi kháng Hung Nô, Hạng Vũ chính là dùng thanh thương này để xông pha. Thương phong sắc bén, điểm một chút đã chết. Thân thương nặng nề, quét một cái là vong. Không ai có thể ngăn cản, không biết bao nhiêu dũng sĩ Hung Nô đã phải chết dưới Bá Vương thương. Bá Vương xuất hiện, thiên hạ thuần phục, câu này được lưu truyền khiến cho kẻ địch mỗi khi nghe tới đều sợ mất mật.

Bá Vương thương chính là nỗi khiếp sợ của người Hung Nô. Khai quốc Hoàng đế Đại Kinh chính là dùng thanh Bá Vương thương này để đánh đuổi bọn man di, lập nên Đại Kinh. Bá Vương thương được Hạng thị truyền từ đời này sang đời khác, nghe nói Bá Vương thương có thể hiệu lệnh quần hùng, chấp chưởng binh quyền, chỉ là thanh thương này đã biến mất mấy chục năm nay dần dần cũng ra khỏi trí nhớ của mọi người.

- Bá Vương nhất xuất, thiên hạ thuần phục. Có khí phách uy nghiêm này, thì còn có thể là thanh thương nào khác sao?

Đôi mắt Hạng Tử Hiên xuất hiện một tia tham lam, không nhanh không chậm nói:

- Kỳ ngộ của Triệu huynh thật khiến cho người ta phải ghen tị. Không ngờ huynh lại có được thanh thần binh nổi tiếng thiên hạ như thế!

Hóa ra túi gấm này chính là để nói về lai lịch của thanh thương này. Triệu Tử Văn nắm chặt Bá Vương thương, trong lòng thầm nghĩ. Khó trách Bình Nam Vương lại nghe theo mệnh lệnh của Hạng Tử Hiên mà làm phản. Hóa ra trong này cũng có quan hệ với Bá Vương thương.

- Ngươi chắc là vẫn luôn tìm kiếm thanh thương này phải không?

Triệu Tử Văn thản nhiên nhìn Hạng Tử Hiên:

- Ngươi dẫn ta tới đây, cũng vì muốn đoạt thanh Bá Vương thương này.

Hạng Tử Hiên liền nở ra một nụ cười giễu cợt:

- Triệu huynh, ngươi nếu như sớm mở cái túi gấm này ra thì đã không đến nỗi rơi vào cảnh khốn đốn như thế này!

Nghĩ đến trước kia La Thanh Yên rất coi trọng thanh thương này nhưng Triệu Tử Văn cũng không ngờ địa vị của thanh thương này lại to lớn đến như thế. Nếu như Bá Vương thương quả thật là thanh thương trong truyền thuyết, hiệu lệnh quần hùng, đoạt lấy được binh quyền thì há chẳng phải nắm gọn thiên hạ dễ như trong lòng bàn tay sao?

Biết được chuyện này khuôn mặt Triệu Tử Văn liền hiện ra một vẻ lạnh lùng vui vẻ:

- Hạng Tử Hiên, ta chắc rằng ngươi hiểu là tà không thắng chính, ngươi không thể nào thành công được.

- Hừ.

Hạng Tử Hiên khẽ hừ một tiếng:

- Hôm nay cho dù ngươi có chắp cánh cũng khó có thể bay thoát khỏi nơi này, vậy mà bây giờ còn tâm tư nói những lời này sao?

- Có chắp cánh cũng không thể bay thoát sao? Ngược lại ta muốn xem thử xem ngươi làm cách nào để bắt ta ở lại đây!

Triệu Tử Văn đứng lên, cầm Bá Vương thương trong tay, đôi mắt hắn bắn ra một vẻ bá đạo uy nghiêm.

Trong lòng Hạng Tử Hiên hơi kinh hãi, y vội vàng cầm lấy thanh kiếm giấu dưới bàn, chú trọng nhất cử nhất động của Triệu Tử Văn. Hạng Tử Hiên dám ngồi gần Triệu Tử Văn uống rượu như vậy dĩ nhiên là có pháp bảo chống địch để Triệu Tử Văn không dám tùy tiện xông lên bắt lấy y.

- Hạng huynh, ngươi biết không, nếu như ngươi chỉ tạo phản thì ta đã tha cho ngươi một con đường sống.

Sát ý của Triệu Tử Văn ngày càng nặng, hắn nói tiếp:

- Đáng tiếc ngươi lại làm hại đến An Ninh cho nên ta không thể bỏ qua cho ngươi.

Đúng như lời nói của Hạng Tử Hiên. Triệu Tử Văn quả là người trọng tình cảm, đây cũng là ưu điểm đồng thời là khuyết điểm của hắn. Trong lòng hắn rất muốn giết Hạng Tử Hiên, thế nhưng trong thế giới này Hạng Tử Hiên chính là huynh đệ thân thiết nhất của hắn cho nên có lẽ lúc này hắn cảm thấy khó mà hạ thủ được.

Hạng Tử Hiên lắc đầu:

- Triệu tướng quân, ngươi quá tự tin đó, trước hết ngươi nên nghĩ cách làm sao chạy ra khỏi đây mới đúng.

Đôi mắt Triệu Tử Văn dừng lại trên người y:

- Hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết. Không tin chúng ta cứ thử xem.

Hạng Tử Hiên là một người thông minh, câu nói này lọt vào tai y, y liền cảm thấy kinh ngạc. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Triệu Tử Văn đã có sự chuẩn bị gì rồi sao.

Cũng có thể Triệu Tử Văn chỉ hù dọa mà thôi, Hạng Tử Hiên sẽ không dễ dàng mà tin tưởng, y cười giễu cợt một câu:

- Ta lại muốn xem ngươi làm thế nào để một mình vượt qua cơn sóng gió này!

Cho dù là một người cường mạnh đến mức nào thì cũng khó có thể chống đỡ muôn vàn mũi tên bắn tới. Sắc mặt Hạng Tử Hiên trở nên dữ tợn, y nhìn về phía thủ hạ đang mai phục ở bên ngoài, sau khi y ra lệnh một tiếng, tất cả sẽ bắn toàn bộ vào Triệu Tử Văn. Trừ khi Triệu Tử Văn biết bay, bằng không sẽ phải chết ở chốn này. Hai tròng mắt Hạng Tử Hiên hiện ra một vẻ phức tạp. Trước kia, Hạng Tử Hiên đã sử dụng nhiều mưu kế hy vọng có thể lôi kéo Triệu Tử Văn, điều đó có thể cho thấy y muốn Triệu Tử Văn trở thành minh hữu của mình chứ không phải là trở thành địch nhân!

Triệu Tử Văn nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Vương gia thì trong lòng thầm nghĩ Hạng Tử Hiên xem ra vẫn còn lương tri, còn có thể cứu vãn được. Đáng tiếc là y đã khiến cho An Ninh phải uổng mạng, thù này không thể không báo.

- Chính Nam Vương, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây.

Triệu Tử Văn giơ cao Bá Vương thương lên qua đầu nói.

Đối với một người kiêu ngạo tự tin như Hạng Tử Hiên thì đây chính là một sự thách thức lớn. Y tức giận đến nỗi khuôn mặt ửng đỏ lên, tức giận hét lớn:

- Ta lại muốn xem xem ngươi làm cách nào để giết ta!

Hạng Tử Hiên vừa nói xong câu này liền hướng ra ngoài hét lớn một tiếng:

- Giết!

Trong gian nhà tranh liền rộn lên những âm thanh, tựa hồ như có rất nhiều người dũng mãnh tiến vào. Nhưng Triệu Tử Văn thính tai lại nghe thấy những tiếng “đinh đinh đinh…” Hắn nhận ra được đây chính là thanh âm dây cung của liên nỗ.

Khóe môi Triệu Tử Văn nở ra một nụ cuời lạnh, hóa ra Tiểu Vương gia định bắn chết ta.

Những chuyện này đều nắm trong dự trù của Triệu Tử Văn. Đột nhiên trong gian nhà tranh, một cánh cửa ngầm bật ra sau đó xuất hiện bốn vị cao thủ, bọn họ nhanh chóng xông tới chắn trước mặt Hạng Tử Hiên để bảo vệ cho y.

Triệu Tử Văn có thể tự tin bắt giữ Hạng Tử Hiên vậy mà Hạng Tử Hiên vẫn có thể uống rượu cùng hắn thì rõ ràng y đã có đề phòng từ trước. Đến khi cánh cửa bí mật trong gian nhà tranh được mở ra Triệu Tử Văn mới hiểu được mọi chuyện.

Hạng Tử Hiên cười nói:

- Triệu huynh, chúng ta xem thử xem đến tột cùng ai thắng ai thua đây!

Bốn vị cao thủ ở trước mặt hắn đồng thời nở ra một nụ cười dữ tợn. Có thể chém giết được Triệu tướng quân lừng danh khắp thiên hạ này quả là một điều vinh quang.

Các nỏ thủ đã xông toàn bộ vào trong gian nhà tranh. Hạng Tử Hiên từ từ theo cánh cửa ngầm mà rời khỏi phòng, mắt vẫn nhìn về phía Triệu Tử Văn. Chỉ thấy hắn cầm một ly uống rượu, xoa xoa li rượu vài cái, bỗng nhiên đập mạnh xuống đất. “Xoảng.” Một thanh âm vang lên, cái chén rượu vỡ tan tành dưới mặt đất.

Đồng tử Hạng Tử Hiên co rút, y lập tức cảm thấy không ổn, hét to một tiếng:

- Không hay, mau rút!

Chính Nam Vương sau khi vừa nói câu này thì lập tức nghe thấy những âm thanh vụt vụt vang lên, không giống như thanh âm của các loại nỏ bình thường.

- Gia Cát liên nỗ sao?

Trong lòng Hạng Tử Hiên kinh ngạc muôn phần. Mưu trí của y không hề đơn giản như người bình thường, trong nháy mắt y đã phân tích được tình huống. Y biết rằng sau khi mưu kế này thất bại thì phải ngay lập tức rời khỏi, bằng không thì e rằng cái mạng nhỏ cũng phải bỏ lại nơi này.

- A a. Ở bên ngoài gian nhà tranh những tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phương. Dưới ánh sáng trăng, người bên trong phòng có thể nhìn thấy từng thân hình ngã xuống thông qua chiếc cửa sổ dán giấy! Bên ngoài gian nhà tranh đã hình thành thế cục, thủ hạ Chính Nam Vương nghiễm nhiên trở thành bia ngắm sống.

Triệu Tử Văn nhìn Hạng Tử Hiên đang muốn chạy trốn, thản nhiên nói:

- Ta đã sớm thấy ngươi rất khả nghi, chỉ là ta vẫn không hiểu, tại sao ngươi lại dám một mình tới đây?

- Ngươi.

Hạng Tử Hiên tưởng rằng mình đã rất hiểu tính tình của Triệu đại nhân cho nên tình huống trước mắt khiến y cảm thấy chán nản. Y nắm chặt bàn tay lại, cố kìm chế lửa giận, cười lạnh nói:

- Ta tạm thời thất lợi, nhưng không có nghĩa là về sau ta vẫn sẽ thua!

- Ngươi sẽ không có cơ hội đó!

Triệu Tử Văn cho dù không giết được thủ hạ của y thì cũng phải bắt lấy y. Vừa dứt lời, hắn đã nhấc Bá Vương thương trong tay lên, phóng thẳng về phía Hạng Tử Hiên.

Dưới ánh nến đỏ rực leo lét, Bá Vương thương lạnh lùng lóe lên từng tia hàn mang, thương phóng ra mang theo tiếng động như rồng ngâm, khiến người khác phải sợ hai!

Tứ đại cao thủ liền cả kinh. Lúc nãy bọn họ núp trong bóng tối đã nghe được lai lịch thanh thần thương trong tay Triệu tướng quân nên biết rằng thanh thương này bá đạo vô cùng. Sát khí lẫm liệt của thanh thương khiến cho người ta cảm thấy bị áp lực, hô hấp cơ hồ cũng trở nên dồn dập thêm.

Hạng Tử Hiên chưa bao giờ có cảm giác nguy hiểm như thế này. Tuy nhiên y không hề kinh Hoàng, đi lại góc gian nhà tranh lấy ra một bao gì đó, lăng không ném về phía Triệu Tử Văn.

- Bùm.

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, khói trắng từ trong bao tỏa ra bốn phía.

- Là vôi phấn!

Triệu Tử Văn cảm nhận được thứ này thì trong lòng thầm mắng hèn hạ. Tuy nhiên, đối với Hạng Tử Hiên mà nói, làm đại sự thì không thể câu nệ tiểu tiết, y hoàn toàn không để ý đến những điều như thế.

Vôi phấn bắn ra khắp nơi, Triệu Tử Văn vội vàng che đôi mắt lại, Hạng Tử Hiên mượn cơ hội này liền lao ra khỏi cửa mà chạy thoát. Tuy nhiên, bốn vị cao thủ lại lao tới bên cạnh Triệu Tử Văn. Cơ hội tốt để giết Triệu tướng quân này, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua.

Triệu Tử Văn đang giơ hai tay lên che mắt thì bỗng nhiên nhận thấy một sát khí bức người, cùng lúc đó một đạo kiếm quang lóe lên phóng thẳng vào ngực của hắn. Kiếm tuy chưa tới nhưng sát khí đã tràn ngập bức người ập đến.

- Triệu tướng quân, ta đến cứu người.

Một thanh âm giận dữ vang lên truyền vào tai Triệu Tử Văn. Nhạc Phá Nô sau khi giết hết địch nhân ở bên ngoài, trông thấy Triệu đại nhân bị nguy khốn trong làn vôi bột thì vội vàng cầm ngân thương xông vào với tốc độ vô cùng nhanh.

Trong làn vôi bột dày đặc, Nhạc Phá Nô vô thức nhắm mắt lại rồi vung trường thương đâm tới đối phương. Y gầm lên một tiếng, thân hình bay lên tạo thành một vòng hàn quang, dốc toàn lực bổ xuống bốn thanh kiếm.

“Keng!” Một tiếng lớn vang lên. Thương của Nhạc Phá Nô đã bổ vào bốn thanh kiếm khiến cho tia lửa do va chạm bắn ra bốn phía. Cho dù một phát thương này của Nhạc Phá Nô không thể bức bọn họ lui nhưng cũng ngăn cản được thế công của chúng.

Triệu Tử Văn theo khe hở của lòng bàn tay đã mờ mờ nhìn thấy vị trí của bốn người. Bàn tay hắn cầm sẵn, thương, đợi chờ lần công kích tiếp theo của bọn chúng. Bốn người bọn họ hiểu được rằng một phen công kích không thành đã cho thấy cục diện trở thành thất bại. Hôm nay trốn cũng chết, không trốn cũng chết, chỉ còn một cách là liều mạng mà thôi!

Triệu Tử Văn và Nhạc Phá Nô trong làn bụi vôi quan sát động tác của đối phương. Đột nhiên một nam tử áo xám huy động thanh trường kiếm hét một tiếng lao tới tấn công Triệu Tử Văn.

Trường thương của Nhạc Phá Nô khi đối phó với bốn người có hơi bất tiện nên y liền bỏ thương xuống, rút từ bên hông ra một thanh trường đao. Trường đao trong lúc rút ra ma sát với vỏ đao tạo ra một thanh âm rất dễ nghe. Đao ảnh rung đụng, tao thành một đao quang mang, đao khí tràn ngập khắp làn bụi trắng khiến cho người áo xám không còn chỗ nào để trốn tránh và ẩn náu. Đao kiếm tương giao phát ra một tiếng keng thật lớn. Lấy trung tâm là bọn họ, hai luồng khí mạnh mẽ lan tỏa khắp xung quanh.

Triệu Tử Văn không ngờ Nhạc Phá Nô này cũng là một nhân tài trong việc sử đao.

Ở bên ngoài gian nhà tranh, tướng sĩ kỵ binh đoàn chứng kiến những thân ảnh trong làn bụi trắng thì nâng Gia Cát liên nỗ lên, bắn liền ba mũi tên vào người áo xám. Thân pháp người áo xám thật là cổ quái, xoay một vòng tròn trên không trung, tự dùng thân mình làm trụ mà kéo lê một đạo kiếm quang mỹ lệ, đem những mưa tên ở trên trời đánh rơi xuống đất. Các tướng sĩ không dám bắn nhiều. Gia Cát liên nỗ uy lực kinh người, bọn họ cho dù rất tự tin những cũng rất sợ sẽ làm bị thương Triệu tướng quân cùng với vị tiểu sĩ tốt kia.

Nghĩ đến người huynh đệ Hạng Tử Hiên trước kia của mình hôm nay lại muốn liều chết với mình, trong lòng Triệu Tử Văn không khỏi cảm thấy buồn bã. Thủy chung hắn vẫn không rõ, một vị Tiểu Vương gia bình thường tiêu sái phiêu giật, tại sao lại nhất thời vì quyền thế và ngôi vị Hoàng đế mà thay đổi như thế.

Triệu Tử Văn đang cảm khái thì bỗng nhiên cảm thấy có một luồng hàn ý đánh về phía mình. Vẻ mặt bốn người đang đứng đối diện hắn như cười mà không phải cuời, trong tay bọn họ chẳng biết từ lúc nào đã có nỏ. Trong nháy mắt bọn họ bật lẫy, bốn đạo hàn quang như thiểm điện xông tới ngực của Triệu Tử Văn. Tốc độ rất nhanh, hơn nữa Triệu Tử Văn lại còn rất gần bọn họ.

Trong lòng Triệu Tử Văn thầm kêu không ổn, theo bản năng hắn liền ngả người về phía sau. cả cái lưng tựa hồ như dán xuống cái bàn rượu. Hắn vừa thoát khỏi loạt tên lần đầu tiên thì loạt thứ hai lại đến, tuy nhiên lần này chỉ có hai làn mưa tên, còn một người đổi kiếm thành chùy, cầm nó trong tay điên cuồng công kích Triệu Tử Văn.

- Ngươi muốn chết!

Triệu Tử Văn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể lăn một vòng trên bàn anh nhưng không có cách nào tránh khỏi khúc chùy đánh trộm. Thân thể hắn né qua một bên, kịp thời tránh khỏi nhát trùy chí mạng, vạt áo trước mặt đã phanh ra, trên da thịt xuất hiện một vết máu nhàn nhạt. Nếu như mà Triệu Tử Văn chậm hơn một chút nữa thì ngực nhất định đã bị cái chùy này xuyên qua.

Tên nỏ gia đánh lén phối hợp với người này vô cùng ăn ý khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Nếu như không phải thân thủ Triệu Tử Văn nhanh nhẹn thì hắn đã sớm bị thương. Đôi mắt Nhạc Phá Nô tóe lửa, nó nổi giận gầm lên một tiếng rồi hướng về phía bốn người đó lao tới, hy vọng có thể chặn hai người trong bọn họ lại.

- Tranh tranh tranh.

Nhạc Phá Nô đang cùng với hai người giao chiến với nhau, mà một người trong bọn chúng cũng đã bắn hết tên, rút một thanh chùy ra, thân pháp vô cùng linh động. Hắn lao lên trên không trung, quỷ mị đánh bổ xuống Triệu Tử Văn đang ở phía dưới.

Nhạc Phá Nô đang giao chiến với hai người cho nên gã không để ý đến nó nữa mà đi công kích Triệu Tử Văn. Nhạc Phá Nô vẫn còn sung sức, đao phong loang loáng, bao trùm thân hình bọn chúng khiến cho bọn chúng không dám phân tâm.

Triệu Tử Văn cười lạnh một tiếng, cầm lấy trường thương trong tay vung một vòng toàn lực chống đỡ thích khách. Thích khách thấy thế thương của hắn rất mạnh thì không dám lấy cứng chống cứng, mũi nhọn của chiếc chùy nhẹ nhàng chạm vào thương sau đó lập tức lui lại.

Sau lưng truyền đế một tiếng quát, Lương Mộ Phỉ đã lao lên kịp thời chặn đường rút của gã. Mà lúc này Triệu Tử Văn cũng đã ngưng tụ toàn lực, từ trên cao lao xuống đánh về phía đỉnh đầu của thích khách. Thích khách kia sợ hãi đến mức tái nhợt cả khuôn mặt, khổ nỗi gã lại không có đường lui, đành phải vung chùy lên chống lại một thương bá đạo của Triệu Tử Văn.

Bá Vương thương được Hạng Vũ một tay sáng chế ra mười tám thức, thức thứ nhất vô cùng kinh thiên khiến cho người khác không thể nào ngăn cản được, cho dù cả Sở Thăng cũng khó chống đỡ. Trường thương đập vào mũi chùy, mũi thương dọc theo đỉnh đầu gã mà tuột xuống phía dưới, chém thân hình thành hai khúc.

Lương Mộ Phỉ nhìn thấy thảm trạng trước mắt thì cảm thấy không đành lòng, nhắm mắt lại, cả người run rẩy cả lên.

Điển Hổ xông vào trong gian nhà tranh trợ giúp Nhạc Phá Nô tiêu diệt bọn thích khách còn lại. Sau khi cuộc chiến kết thúc, bốn gã thích khách áo xám đều bị mọi người liên thủ giết, táng mạng ngay tại chỗ. Trong gian nhà tranh loang lổ vết máu, trông có vẻ rất bừa bãi.

Lương Mộ Phỉ che đôi mắt lại, hai bờ vai khẽ run rẩy. Triệu Tử Văn thấy nàng như vậy thì cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ vai nàng rồi tức giận nói:

- Nàng là một nữ hài tử, chạy vào đây làm gì?

Tuy đã từng là một nữ sát thủ chuyên cắt yết hầu người khác nhưng đó là cách dùng kiếm giải quyết nhanh gọn. Còn cách giết tàn nhẫn như thế này nàng chưa từng thấy qua.

- Thiếp…

Lương Mộ Phỉ không dám nhìn thân thể nát tan dưới mặt đất, ôm chầm láy Triệu Tử Văn. Đầu của nàng chôn ở sau gáy của hắn rồi khẽ nói:

- Chàng luôn nghĩ tới thiếp. Chẳng lẽ thiếp lại không lo lắng cho chàng sao.

Nhạc Phá Nô tuy anh dũng nhưng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trên mặt đất cũng không kìm được nôn mửa vài cái. Nó hít một hơi thật sâu rồi cười ha hả:

- Triệu tướng quân, người đúng là liệu việc như thần, có thể ngờ đến chuyện Chính Nam Vương sẽ có âm mưu với người.

Hai đầu mày của Triệu Tử Văn liền hiện lên một vẻ tiêu điều, hắn cười khổ nói:

- Ta lại hy vọng chuyện đó không đến.

- Tử Văn.

Mộ Phỉ được hắn ôm trong tay có thể cảm nhận được tâm tình phức tạp của hắn lúc này. Huynh đệ của mình bây giờ trở thành địch nhân, sự thay đổi này khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận được. Nàng khẽ nói:

- Hạng Tử Hiên đối đãi với huynh như vậy, không hề có tình huynh đệ với huynh, huynh cần gì phải quan tâm nhiều như thế?

Một vị tiểu thư làm sao có thể hiểu được tình huynh đệ giữa hai nam nhân. Triệu Tử Văn thở dài một hơi thật sâu rồi bước nhanh ra bên ngoài.

Đêm đen bao phủ, tướng sĩ kỵ binh đoàn đã sớm nghỉ ngơi. Tuy nhiên tối nay quả là không uổng phí công sức, thích khách do Hạng Tử Hiên mai phục đã bị tiêu diệt toàn bộ. Tướng sĩ bây giờ sau một ngày rèn luyện đã mệt mỏi không chịu được.

Vầng trăng sáng vẫn lơ lửng treo trên bầu trời. Lúc này, chỉ có một mình Triệu Tử Văn đi lại trong rừng cây. Hắn thật sự ngủ không được, tâm tình cảm thấy hơi phức tạp. Lúc trước khi hắn đi vào cái thế giới xa lạ này, có một cảm giác rất hoảng sợ, khi đó Hạng Tử Hiên chính là huynh đệ giúp hắn vượt qua thời khắc gian nan nhất cho nên tình cảm giữa hai người thâm sâu thế nào khỏi nói cũng có thể biết. Hôm nay hai người lại động binh đao với nhau khiến cho trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy phức tạp không tả.

Triệu Tử Văn từ từ dạo bước, thỉnh thoảng lại nhìn mảnh trăng yêu kiều trên bầu trời. Đang nhìn trăng sáng lung linh, bỗng nhiên hắn thấy một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện ở đằng xa, thân ảnh này có vẻ rất quen thuộc.

Trong những hồng nhan tri kỷ của Triệu Tử Văn thì chỉ có Hạ Bình có dáng người nhro bé như vậy. Triệu Tử Văn vô thức nhẹ giọng kêu.

- Hạ Bình!

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, thân thể Hạ Bình khẽ run lên, nàng vội vàng xoay người, khi nhìn thấy Tử Văn từ từ đi tới nàng liền vừa thẹn vừa mừng nhào vào trong lồng ngực hắn, kêu lên một tiếng:

- Tử Văn!

Triệu Tử Văn khẽ vỗ nhè nhẹ tiểu kiều đồn của nàng. Trong lời nói có vẻ hơi trách cứ.

- Tiểu nha đầu này, tại sao bây giờ vẫn chưa ngủ vậy?

Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của hắn, thân thể của Hạ Bình giống như là bị điện giật, khuôn mặt nàng ửng đỏ, xấu hổ cúi đầu khẽ nói:

- Tiểu thư nàng…

- Đại tiểu thư làm sao?

Triệu Tử Văn thấy nàng ấp úng liền kỳ quái hỏi.

Đôi mắt Hạ Bình liếc trộm về phía xa xa, cặp mi dài khẽ rung rung, đáng yêu không nói nên lời, nàng ấp úng nói:

- Tiểu thư, tỷ ấy đang tắm rửa ở suối.

- Đang tắm sao?

Trái tim Triệu Tử Văn nhảy lên hai cái, hắn nuốt nước miếng ực một cái:

- Đại tiểu thư tại sao lại tắm rửa vào ban đêm vậy?

Hạ Bình khẽ nói :

- Tiểu thư luôn ở trong quân doanh. Hơn mười ngày nay đã không tắm rửa cho nên muội đứng đây canh chừng để tỷ ấy ở suối tắm rửa một chút.

Vũ Tình chính là một đại tiểu thư yêu sạch sẽ, Triệu Tử Văn nghe vậy thì hiểu ra, hắn cười hắc hắc, hướng về Hạ Bình nói:

- Muội đừng lên tiếng, để ta đi thăm Đại tiểu thư một chút.

Tim Hạ Bình liền đập thình thịch, sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, trong lòng không ngừng mắng thầm, cái tên bại hoại này! Không chờ tiểu ny tử này kịp nói gì, Tử Văn đã nhẹ nhàng đi đến dòng suối nhỏ kia. Giữa màn đêm thanh tĩnh, Triệu Tử Văn từ từ đến gần. Tiếng nước chảy dần dần hiện ra phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm đen.

Triệu Tử Văn vừa đi tới gần bờ suối vừa thầm nghĩ. “Đại tiểu thư hôm nay tại sao lại lớn gan tới dòng suối này tắm rửa như vậy? Hạ Bình tiểu nha đầu này làm sao có thể bảo vệ cho nàng được, gọi tướng công chẳng phải là tốt hơn sao?” Dĩ nhiên, thứ mà Triệu Tử Văn am hiểu nhất chính là trông coi, hắc hắc.

Vừa nghĩ hắn từ từ đi tới. Khi nhìn thấy dòng suối trong lòng hắn chấn động vô cùng. Trăng sáng chiếu rọi xuống dòng suối nhỏ, những làn sóng phản chiếu ánh sáng lấp loáng. ở bên trong làn nước suối, một thân thể trắng muốt không ngừng quẫy nước khiến cho bọt nước văng lên tứ tung. Từng giọt nước tựa như từng giọt thủy châu từ từ chảy xuống trên da thịt. Ngọn núi nhỏ ở trước ngực phập phồng động lòng người và thân hình thon thả cùng những đường cong tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Triệu Tử Văn.

Cuối cùng nàng cũng quay người lại hướng về phía Triệu Tử Văn. Tuy nhiên bởi vì nàng đang ngập chìm trong làn nước suối nên không phát giác ra sự tồn tại của hắn. Trên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, một đôi mắt biêng biếc như làn thu thủy mê say trong làn nước suối, dáng người không ngừng đong đưa, hiện ra vẻ đẹp diệu kỳ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK