Bụi đất tung bay, thanh thế rung trời, hình ảnh thương và kiếm cứ loang loáng. Mọi người đều mở to mắt, nhìn trừng trừng cặp cao thủ tuyệt thế này quyết đấu, cảm giác hít thở không thông.
Dũng sĩ Hung Nô càng nhìn Triệu Tử Văn càng thấy không thể tin nổi. Trong nhận thức của bọn họ, không có người nào có thể qua được trăm chiêu của Hoàn Nhan tướng quân. Thế mà Triệu tướng quân này không ngờ lại có thể đấu ngang bằng với Hoàn Nhan tướng quân được. Như thế sao có thể không làm người ta sợ hãi được chứ!
- Triệu tướng quân, đánh rất hay!
Nhạc Phá Nô một đôi nhãn tặc nhìn chăm chú vào Triệu Tử Văn, không muốn bỏ sót từng chiêu từng thức nào của Triệu Tử Văn cả. Đồng thời, y liên tục cổ vũ Triệu tướng quân, có vẻ vô cùng kích động.
Dưới áp lực cường đại của Hoàn Nhan Liệt, ngược lại, Triệu Tử Văn sử dụng thương pháp càng lúc càng tự nhiên hơn. Bất kể là Hoàn Nhan Liệt có mạnh mẽ đến thế nào, hắn đều có thể nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải được hết.
Lực lượng giữa hai người là tương xứng, một thương một kiếm giao chiến với nhau ngang hàng.
Kiếm pháp của Hoàn Nhan Liệt tuy rằng mạnh mẽ, nhưng trước thương pháp tinh diệu của Triệu Tử Văn thì rất khó có thể thắng được trong một thời gian ngắn. Thể lực của y đã bắt đầu hao tổn kịch liệt, sức ra chiêu không còn lớn như trước nữa. Triệu Tử Văn khóe môi hé lộ một tia cười lạnh mà không ai phát hiện ra được. Khi nhuệ khí của Hoàn Nhan Liệt đã bị tiêu hao khá nhiều thì chính là lúc hắn phản kích! Hoàn Nhan Liệt dường như cũng nhận thức được điều này. Y nhảy lại về phía sau, lại cầm bảo kiếm trong tay, lặp lại chiêu thức cũ, đánh bay một tảng đá lớn trên vách đá, hy vọng có thể có cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi.
"Lộc cộc, lộc cộc" tiếng vó ngựa từ dưới sơn đạo truyền đến từng đợt từng đợt. Tướng sĩ Tây Lương đứng ở hàng cuối cùng nghe được rõ nhất. Bọn họ lập tức nghĩ tới đội ngũ binh sĩ của Sở Vương! Sở Vương và Triệu tướng quân bất hòa. Chuyện đó ai cũng biết. Chúng tướng sĩ bắt đầu âm thầm lo lắng. Sở Vương liệu có thể bỏ đá xuống giếng, hại Triệu tướng quân không?
Đội ngũ của Sở Thăng không nhanh không chậm, thong dong đi trên sơn đạo. Sở Thăng vẫn cưỡi ngựa đi trước cả đoàn. Đột nhiên, một đạo hắc ảnh hiện lên, trên lưng chừng vách núi có một hắc y nhân nhảy ra.
Hắc y nhân quỳ gối trước mặt Sở Thăng một cách rất chuẩn xác, ôm quyền nói:
- Các chủ, xe ngựa của Triệu Tử Văn đã tiến vào nơi mai phục. Hơn nữa, Hoàn Nhan Liệt lại đang chặn bọn họ lại. Tất cả đều đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ Các chủ ra lệnh!
- Tốt!
Sở Thăng hét lớn một tiếng, vẻ mặt tràn ngập vui mừng, vội vàng nói:
- Đi hạ lệnh, châm lửa. Bản Các chủ sẽ đuổi theo kịp lúc. Một người cũng không thể buông tha được!
- Tuân mệnh!
Hắc y nhân nói xong một câu thì thân hình chợt lóe, nhanh nhẹn phi lên đỉnh núi.
Sở Thăng nhìn loáng thoáng phía trước có thể thấy được đội ngũ của Triệu Tử Văn, sát khí dâng cao, nghiến răng nói:
- Hừ, hừ ........., Triệu Tử Văn, hôm nay ta sẽ để cho ngươi chết mà không có chỗ chôn!
"Cũng không biết là Thế tử còn lo lắng cái gì nữa. Mưu kế lần này nhất định là có thể thành công." Ánh mắt Sở Thăng nhìn về phía xe ngựa của Hạng Long Uyên, trong đó, có một tia khinh miệt thoáng qua.
Sở Thăng có chút khó kiềm chế nổi, quất roi ngựa hô to:
- Tiến lên nhanh đi!
Trên ngọn núi, trong những bụi cỏ dày đặc có bốn hắc y nhân đang lẩn trốn. Bọn họ trốn trong bụi cỏ, quan sát động tình dưới chân núi.
Một hắc y nhân nữa đột nhiên chậm rãi đi về hướng này. Những hắc y nhân đang nằm trong bụi cỏ lập tức rất cảnh giác, ánh mắt của bọn họ quay ngay lại phía sau. Khi thấy nam tử mặc hắc y đó rồi, họ mới lập tức hỏi han:
- Các chủ nói thế nào?
Trong nháy mắt, hắc y nhân mới tới đã lẩn được vào trong bụi cỏ, xuyên qua đám cỏ dại cao thấp, nhìn hai người Triệu Tử Văn và Hoàn Nhan Liệt đang đấu đến cao trào, thong dong nói:
- Các chủ nói cứ làm theo kế hoạch!
- Được rồi. Lấy hộp quẹt lại đây!
Một hắc y nhân có vẻ đang đứng gần vách núi nhất, nhìn kíp nổ ở dưới chân, duỗi tay ra, nói mà cũng không quay đầu lại nữa.
Một hắc y nhân phía sau vội vàng lấy ra một hộp quẹt, đưa cho gã.
"Xoẹt" một tiếng, hộp quẹt kêu lên, hắc y nhân còn không quên dặn dò:
- Sau khi ta đốt xong hỏa dược thì tất cả chúng ta phải lui về phía sau, hội hợp với Các chủ!
- Được!
Những hắc y nhân đứng phía sau gã đồng loạt gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng thấy ánh lửa chợt lóe là lui lại toàn bộ. Dù sao thì uy lực của hỏa dược cũng quá lớn. Vì an toàn, vẫn cứ nhanh chóng rời đi là hơn.
"Xoẹt" một tiếng, hộp quẹt đã bị đốt rồi, khuôn mặt hắc y nhân lộ ra nụ cười tươi dữ tợn. Gã chậm rãi cầm hộp quẹt, hướng về điểm nối hỏa dược ở dưới chân.
Ngay khi hộp quẹt sắp đốt cháy hỏa dược, bỗng nhiên, một đạo hàn quang lãnh liệt sáng lên. Trong lòng bốn người run lên, cảm thấy một cảm giác uy hiếp trước nay chưa từng có, đồng thời nhanh chóng rút cương đao trên lưng ra. Nhưng mà, không như mong muốn, hàn quang mãnh liệt rung động vù vù, trên đỉnh núi chỉ nghe thấy năm tiếng kêu thảm thiết, nhưng dưới chân núi lại chẳng ai nghe thấy động tĩnh gì cả.
Triệu Tử Văn và Hoàn Nhan Liệt chiến đấu đến khó phân thắng bại. Lỗ tai linh mẫn của hắn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa tăng tốc của Sở Thăng từ rất xa, không khỏi giật mình. Rốt cuộc ai thắng ai bại, rất nhanh đã có thể biết được chân tướng, cũng không biết là La Các chủ kia cuối cùng có giải quyết được kẻ mai phục hay không nữa.
Ngay lúc hắn phân tán tư tưởng, Hoàn Nhan Liệt lợi dụng thời cơ rất khó gặp này, trường kiếm rung lên, toàn lực đâm vào ngực hắn.
Nhưng Triệu Tử Văn đã sớm dự đoán được Hoàn Nhan Liệt sẽ có chiêu này. Thân thể hắn đảo nghiêng bên sườn, cánh tay trái mở ra, trường kiếm của Hoàn Nhan Liệt trong nháy mắt đã mất mục tiêu, đâm thẳng từ nách của Triệu Tử Văn đi ra ngoài. Song chỉ trái phải của Triệu Tử Văn thuận thế kẹp lấy thân kiếm, rồi tay phải cầm Hổ Đầu Thương chém ngược ra, bổ tới cổ của Hoàn Nhan Liệt bằng một tốc độ khó tin. Một chiêu này chính là sự ứng biến cơ trí tới cực hạn của Triệu Tử Văn. Nếu không có sự phòng ngừa chu đáo với địch nhân, nếu không có dũng khí kinh người, hắn sao dám hành động như vậy chứ.
Theo tình thế bắt buộc, một kích của Hoàn Nhan Liệt bị Triệu Tử Văn phá vỡ, đột nhiên khoảng cách lại gần hơn khiến y cảm thấy nỗi nguy hiểm chưa bao giờ có. Hai mắt mở tròn xoe vì hoảng sợ và phẫn nộ. Ánh mắt trơ trơ đang nhìn đầu thương đen ngòm bổ về phía cổ họng của mình. Hoàn Nhan Liệt kinh hãi gầm lên giận dữ, thân mình hơi nghiêng, dùng cánh tay cứng cỏi ngăn trở lại thân thương, còn quyền trái của y thì dốc toàn lực đánh vào ngực Triệu Tử Văn. Đây là y đã hi sinh một kích bên tay phải, tiếng xương vỡ vụn theo đó vang lên.
Triệu Tử Văn tuy rằng có phản ứng đúng lúc, nhưng hắn đã dùng thân thương dốc toàn lực mãnh liệt ra đánh, hiển nhiên là lấy công làm thủ, đã buông rời phòng thủ cho nên không thể tránh khỏi việc bị Hoàn Nhan Liệt đánh trúng. Thân thể hắn liên tiếp lui lại phía sau mấy bước liền, loạng choạng, suýt nữa thì ngã quỵ. Hai tay hắn đan lại vịn chặt vào vách đá mới có thể dừng lại được bước lùi. Nhưng mà khí huyết trên ngực dâng trào, cổ họng ngòn ngọn, phun ra một ngụm máu tươi.
Xoay người nhìn lại, đã thấy thân hình Hoàn Nhan Liệt vẫn đứng tại chỗ đó, nhưng tay phải của y đã bị kéo rũ xuống, mắt hổ trừng trừng, răng nanh nghiến chặt, bộ dạng rất không cam lòng.
Biến hóa trong giây lát đó khiến tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, trợn cả hai mắt lên nhìn. Triệu tướng quân bị thiết quyền của Hoàn Nhan Liệt đánh trúng. Nhưng Hoàn Nhan Liệt cũng bị Hổ Đầu Thương đánh trúng. Đương nhiên kết quả thu lại là: Tay phải của Hoàn Nhan Liệt đã bị đứt, trong khi nhiều nhất thì Triệu tướng quân cũng chỉ bị nội thương thôi. Cho nên có thể nói là Hoàn Nhan Liệt đã thua trong tay Triệu tướng quân rồi!
Nhạc Phá Nô chỉ e thiên hạ không loạn giờ đang há hốc cả mồm, không biết nên nói gì cho phải nữa. Một kích kinh thiên này thật sự là rất kinh người, quá mức kinh khủng.
Triệu Tử Văn lau máu tươi ở khóe môi, nhìn Hoàn Nhan Liệt cụt tay mà cười lạnh lùng. Tuy rằng ngực hắn bị dính đòn nghiêm trọng, nhưng thế mà vẫn còn có sức đánh một trận nữa. Hắn khẽ cắn môi, chuẩn bị lại xông lên trước nữa, đánh cho Hoàn Nhan Liệt chết hẳn luôn. Ngay lúc đó, tiếng gọi của Lăng Nhi đột nhiên vang lên.
- Tướng công......
Dư Tư Lăng trông qua màn xe, nhìn thấy Triệu Tử Văn bị một quyền của Hoàn Nhan Liệt đập cho phun huyết thì sợ tới mức túm váy nhảy ngay xuống khỏi xe ngựa, chạy về phía tướng công.
Nhìn Lăng Nhi như hoa lê trong mưa gió đang chạy tới, Triệu Tử Văn chỉ đành cười khổ một tiếng, cũng không biết là nên trách nàng lỗ mãng hay là nên trách nàng đã quan tâm quá mức đến mình nữa. Lương Mộ Phỉ thì khóc không ra nước mắt nhìn tiểu nha đầu Lăng Nhi này. Bất quá, cũng chỉ bởi vì Lăng Nhi yêu Triệu Tử Văn quá sâu sắc thôi, nhìn đến hắn phun máu tươi, làm sao có thể không lo lắng cho được?
Kỳ thật khi Lương Mộ Phỉ nhìn thấy Tử Văn chịu một thiết quyền của Hoàn Nhan Liệt thì cũng bị kinh hồn táng đảm, thiếu chút nữa đã tự cắn nát cả đôi môi anh đào. Có điều nàng bình tĩnh hơn Lăng Nhi. Nếu tùy tiện xông lên phía trước, chỉ có thể lại tạo thêm cơ hội phản kích cho Hoàn Nhan Liệt mà thôi. Hoàn Nhan Liệt cho dù đã bị đứt rời một cánh tay, nhưng cũng là cao thủ thuộc hàng nhất đẳng, tuyệt không thể coi thường y được.
Dư Tư Lăng nhào vào trong lòng Triệu Tử Văn, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nghẹn ngào nói:
- Tướng công, huynh không sao chứ?
Triệu Tử Văn có chút cảm động, lại có chút trách cứ nhìn tiểu ny tử đang xúc động này:
- Muội đang mang thai trong người mà. Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa nhé!
Nhìn thấy tướng công khí tức bình ổn, Dư Tư Lăng trong lòng vẫn còn sợ hãi, lại giống như tiểu tức phụ vừa làm sai cái gì, cúi thấp đầu khẽ nói:
- Tướng công, Lăng Nhi là lo lắng huynh có chuyện......
Nếu bàn về chuyện trong số hồng nhan tri kỷ của Triệu Tử Văn, ai là người yêu thương hắn sâu đậm nhất thì không thể là ai khác ngoài Dư Tư Lăng. Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện nhất, lại thiếu chút nữa sinh ly tử biệt, cho nên Dư Tư Lăng có những biểu hiện xúc động như thế cũng coi như là chuyện bình thường.
Hoàn Nhan Liệt tay trái nắm lấy bên cánh tay phải vô tri vô giác, trong lòng quặn đau. Cũng không biết là cánh tay phải còn có thể cứu chữa được nữa hay không, y phẫn hận nhìn Triệu Tử Văn, có cảm giác như muốn lao lên rút gân hắn ra, uống máu tươi của hắn.
- Đừng làm loạn nữa, mau trở về đi.
Triệu Tử Văn thần sắc vừa chuyển, rất nghiêm túc nói. Hắn cũng không hy vọng Lăng Nhi đang mang thai lại có thể phát sinh ra chuyện gì. Sở Thăng hẳn là rất nhanh sẽ đi đến đây. Đây sẽ là một trường chiến đấu lắm thay đổi bất ngờ, quyết không thể để cho Lăng Nhi mạo hiểm được.
Dư Tư Lăng trốn trong lòng ngực hắn. Nàng biết là càng ở lại sẽ càng tăng thêm gánh nặng cho tướng công, mặt hồng lên, nịnh nọt nói:
- Tướng công, muội có thể đứng cùng một chỗ với Mộ Phỉ được không?
- Không được, ở yên trong xe ngựa. Bằng không ta sẽ dùng gia pháp hầu hạ đấy!
Triệu Tử Văn nhìn tiểu ny tử, nghiêm mặt phán.
Nghe thấy gia pháp hầu hạ, Dư Tư Lăng lập tức đỏ bừng cả mặt, thân thể mềm mại run lên, thẹn thùng và nóng bỏng, cả hai vành tai cũng nóng lên đỏ hồng.
Trước mặt nhiều tướng sĩ Tây Lương như thế mà cũng bị tướng công dùng gia pháp hầu hạ thì thật sự là xấu hổ chết người đi được. Dư Tư Lăng biết tướng công là người đã nói là làm, cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng xuống rồi chậm rãi đi về xe ngựa.