Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Thư Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tử Văn nghe mà trong lòng nhảy tưng tưng. "Ôi hay, Đại tiểu thư tự dưng lại tư tưởng cởi mở nha!"

Đại tiểu thư thấy ánh mắt như lang như sói của hắn thì hai má càng đỏ hơn, vội vàng nhanh tay phụ hắn rồi bảo:

- Con người chàng sao chuyên môn hiểu nhầm vậy? Thiếp ý nói là sẽ tiếp tục bôi thuốc cho chàng. Giờ thì nhanh nhanh đi ra tiếp chuyện Thập Nhất Hoàng tử đi.

Bôi kim sang xong, vết đau đớn phía sau lập tức tốt hơn lên rất nhiều. Triệu Tử Văn đứng thẳng người, cười gian với Đại tiểu thư rồi phong lưu tiêu sái bước ra khỏi sương phòng, đi về phía đại sảnh.

- Triệu tướng quân.

Thập Nhất Hoàng tử đang ngồi trong đại sảnh bưng chén trà thơm lên nhấm nháp. Thấy Triệu tướng quân đi vào, y vội vã đứng lên, cung kính chào.

Triệu Tử Văn mỉm cười, ôm quyền nói:

- Vi thần tham kiến Thập Nhất Hoàng tử!

Bảo Nhi đang đứng cách Thập Nhất Hoàng tử không xa, thấy đại ca đã đến thì cũng rót cho hắn một chén trà rồi lập tức lui ra ngoài.

- Triệu tướng quân thế này là muốn giết chết ta sao? Mau mau miễn lễ.

Thập Nhất Hoàng tử khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt nhưng rất hiểu lòng người, nịnh nọt cười nói.

Thập Nhất Hoàng tử hôm nay mặc một bộ thanh sam, rất là giản dị. Có lẽ là khi đến Triệu phủ y cũng lẳng lặng không gây động tĩnh gì.

Đêm hôm khuya khoắt đến tìm, vì mục đích gì thì đương nhiên là rõ ràng rồi. Triệu Tử Văn cũng không vội nói toạc mục đích của y ra, cười cười bảo:

- Thập Nhất Hoàng tử, mời ngồi!

Lúc đầu ở Tân Nguyệt Lâu, Thập Nhất Hoàng tử và Triệu tướng quân đã từng gặp mặt, nhưng lúc đó Hoàng tử xuất hiện trước mặt hắn là với thân phận một khách làng chơi. Thập Nhất Hoàng tử đôi mắt đen trắng rõ ràng, mũi thẳng cao nhã, trông khá có phong độ. Có điều trên mặt vẫn còn nét trẻ con, trong sự hồng hào lại lộ ra tia tái nhợt, vừa nhìn đã biết là do chuyện phòng the quá nhiều mà thành.

Sau khi ngồi xuống, y ân cần cười nói:

- Triệu tướng quân cũng mời ngồi!

Triệu Tử Văn ngồi xuống, trầm ngâm một lúc lâu sau mới hỏi:

- Không biết Hoàng tử đến đây là có chuyện gì?

Thập Nhất Hoàng tử đương nhiên không hiểu đạo lý chốn quan trường, trực tiếp lấy ra mấy viên bảo thạch quý báu trong người. Khuôn mặt non nớt đầy vẻ tươi cười nói:

- Một chút kính ý nho nhỏ, mong rằng Triệu tướng quân có thể nhận cho.

Nhìn những viên bảo thạch lớn nhỏ, Triệu Tử Văn biết rằng Thập Nhất Hoàng tử là Hoàng tử nghèo nhất, có thể đưa ra đồ vật này nọ chỉ sợ là cũng chỉ được đến thế này thôi. Nhưng Triệu đại nhân lại không phải là kẻ ưa thích tiền tài. Hắn cũng không phải quá để ý đến việc Thập Nhất Hoàng tử đưa đến đồ vật gì.

Vô sự lại ân cần, không gian thì cũng trộm, có điều là ân cần cũng quá keo kiệt làm cho Triệu Tử Văn thầm thấy buồn cười. Nhưng hắn vẫn giả bộ nghiêm túc, khoát tay nói:

- Hoàng tử nếu như tìm ta có chuyện gì thì cứ nói. Còn những đồ vật "quý trọng" này nọ thì xin Hoàng tử hãy thu lại đi!

Thập Nhất Hoàng tử không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chốn quan trường, hơi khó khăn, trầm tư một lúc liền thẳng thắn nói:

- Nói vậy đại nhân chắc cũng biết, hơn mười vị quan viên dâng tấu buộc tội ta. Ta chỉ mong đại nhân trước mặt Hoàng thượng nói tốt cho ta vài câu thôi.

Triệu Tử Văn cười phá lên, nói:

- Chuyện này không có gì khó cả. Có điều ngươi và nhiều tiểu thư của các quan viên như thế đã phát sinh chuyện gạo nấu thành cơm. Như thế thì việc này nên giải quyết thế nào đây?

Triệu tướng quân này cũng không phải là kẻ quá nghiêm túc và lãnh huyết như trong truyền thuyết, nói chuyện khôi hài thật. Thập Nhất Hoàng tử nghe xong thì cười sảng khoái, nói:

- Ta với chư vị tiểu thư đó là tình đầu ý hợp, tự nhiên là nạp các nàng vào khuê phòng rồi!

- Ngươi khẩu khí cũng không nhỏ đâu. Có điều là Hoàng thượng mà biết việc này thì cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.

Triệu Tử Văn cười ha hả nói. Hắn cảm thấy Thập Nhất Hoàng tử này thật là một kẻ trừ Phụ hoàng của y ra thì trời không sợ đất không e.

- Cho nên ta mới đến khẩn cầu Triệu đại nhân trước mặt Phụ hoàng nói tốt cho ta vài câu.

Thập Nhất Hoàng tử cười nịnh nọt, nhưng miệng lại nhếch lên, nói:

- Nếu có không giúp thì chắc là chịu mấy roi là cùng thôi. Phụ hoàng chắc cũng không muốn đầu của ta đâu.

Nghe gã Thập Nhất Hoàng tử trẻ con này nói ra với vẻ rất hợp tình hợp lý, Triệu Tử Văn vừa bực mình vừa buồn cười. Nói nửa ngày giời, hóa ra Thập Nhất Hoàng tử này tới tìm mình là vì muốn tránh ăn roi của lão Hoàng đế sao?

Thập Nhất Hoàng tử cười ha hả nói:

- Triệu đại nhân, ngài giúp ta chuyến này đi. Phụ hoàng gần đây thân thể không tốt, chọc tức Phụ hoàng ảnh hưởng đến chuyện quốc gia đại sự cũng không tốt mà.

Thập Nhất Hoàng tử này vừa mới nói một câu chín chắn đến không ngờ, lại không nghĩ là y giống như một đứa trẻ con không hiểu chuyện như ấn tượng ban đầu. Triệu Tử Văn cũng không muốn cứ dây dưa trêu chọc mãi một đứa bé, vội vã gật đầu nói:

- Được rồi, được rồi, ta đáp ứng là giúp ngươi!

Thập Nhất Hoàng tử nhảy dựng lên, hưng phấn nói:

- Cảm ơn Triệu đại nhân! Cảm ơn Triệu đại nhân!

- Ừ ừ, được rồi, đã khuya thế này rồi, ngươi cũng mau về đi thôi.

Triệu Tử Văn nhìn Thập Nhất Hoàng tử đang sôi nổi, như dáng vẻ đứng đắn vừa rồi chưa hề có mà thấy dở khóc dở cười.

Thập Nhất Hoàng tử cười hì hì nói:

- Đám bảo thạch này coi như là ta cảm ơn đại nhân đi. Đại nhân ngài thu lại đi.

Đối với Thập Nhất Hoàng tử vẫn còn chưa đủ trưởng thành và chín chắn này, Triệu Tử Văn không có biện pháp, đành gật đầu nói:

- Được rồi, được rồi. Ta nhận. Ngươi mau về đi thôi.

Thập Nhất Hoàng tử gật đầu, nhảy chân sáo ra khỏi đại sảnh Triệu phủ.

Triệu Tử Văn nhìn theo bóng dáng Thập Nhất Hoàng tử rời đi. Hắn như cảm thấy một loại ảo giác. Thập Nhất Hoàng tử này không phải chỉ đơn giản như tưởng tượng vậy đâu. Hiện giờ trong các Hoàng tử ở Đại Kinh, Thập Nhất Hoàng tử là nhỏ tuổi nhất, không có ai để ý đến y cả. Y cũng là một Hoàng tử rất thái bình, mỗi tháng lĩnh chút tiền tiêu vặt theo tiêu chuẩn, nơi nơi ăn uông gái gú cờ bạc, không có chuyện gì làm. Cho nên y không quyền không thế, không có một vị đại thần nào phụ tá y cả.

Bảo Nhi từ trong sảnh đi ra, khóe miệng dịu dàng cười nói:

- Đại ca, Thập Nhất Hoàng tử này sao giống một đứa trẻ con vậy?

"Bảo Nhi mới mười hai tuổi đã phải quán xuyến việc nhà, làm giày nuôi sống ca ca mình là Lý Thiên Chính. Thập Nhất Hoàng tử đương nhiên là không thể so sánh được với nàng rồi. Bảo sao mà nàng lại nói như thế." Trong lòng Triệu Tử Văn thầm nghĩ. Ánh mắt của hắn chợt chuyển hướng nhìn trên bàn trà, tùy tiện cầm một viên bảo thạch lên xem.

Khi hắn nhìn tinh tế hơn, lập tức nghẹn họng trân trối:

- Ngất! Giả?

Đến đương kim Tể tướng kiêm tướng quân mà cũng dám lừa dối sao? Bảo Nhi cũng nhất thời kinh dị trừng mắt nhìn.

Triệu Tử Văn theo bản năng cầm lấy tất cả đám bảo thạch lên đánh giá, mới phát hiện ra cũng không phải tất cả đều giả. Có mười một khối thì chỉ có ba khối là giả. Tại Triệu đại nhân may mắn khéo tay, tùy tiện cầm lên một viên lại đúng là của giả luôn.

Nhìn mười một khối bảo thạch, Triệu đại nhân cười ha hả, nói:

- Bận rộn nửa ngày giời, vốn dĩ thập nhấn Hoàng tử định đưa tám khối bảo thạch, lại có thêm ba khối giả nữa, tổng cộng thành mười một khối. Coi như là may mắn đi vậy!

Bảo Nhi che miệng nhỏ, cười run hết cả người:

- Đại ca, Thập Nhất Hoàng tử này thật là người có phong phạm của huynh đấy. Cổ linh tinh quái!

Thập Nhất Hoàng tử vốn chỉ là một Hoàng tử nghèo, vì không muốn ăn roi nên vét hết vốn liếng ra tặng tám khối bảo thạch cho Triệu đại nhân. Nhưng đối với Triệu đại nhân mà nói, tám khối bảo thạch này chỉ như chín trâu mất một sợi lông, chẳng đáng kể gì. Nhưng đáp ứng chuyện giúp người khác, Triệu Tử Văn sẽ không nuốt lời. Cho nên sẽ giúp Thập Nhất Hoàng tử chuyến này.

- Bảo Nhi, chúng ta về phòng ngủ đi.

Triệu Tử Văn ôm lấy Bảo Nhi, cười lớn nói. Lý Bảo Nhi khuôn mặt ửng hồng, dựa sát vào bên cạnh đại ca.

Thập Nhất Hoàng tử mới mười lăm tuổi. Ai lại đi so đo với một tiểu tử thối tha như thế. Triệu Tử Văn thoải mái cười, nhưng thật ra cảm giác là Thập Nhất Hoàng tử tuy rằng phong lưu nhưng cũng có vài phần đáng yêu và không nằm trong khuôn phép. Chỉ có điều, Thập Nhất Hoàng tử dường như đã sớm thăm dò tính khí của Triệu đại nhân rồi. Thật ra, y rất thông minh.

-------------------------

Bên trong phủ Hoài Vương giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo cao vây quanh biến Hoài Vương phủ thành một biển toàn màu đỏ. Trong một gian khuê phòng thiếu nữ, An Ninh quận chúa đang yên lặng ngồi trước bàn trang điểm. Nàng mặc một bộ đồ cưới đỏ rực, trên đầu đội tán hoa đỏ bừng, mắt sáng trong, da dẻ băng ngọc, trên mặt có điểm một tầng son phấn nhàn nhạt, toát lên vẻ kiều diễm động lòng người vô cùng.

Hai thị nữ đang tỉ mỉ trang điểm cho nàng. Một người cẩn thận vẽ lông mi, còn một người đang giúp nàng sửa sang lại tán hoa. Theo lý mà nói, nữ tử xuất giá phải cao hứng mới đúng. Nhưng nhìn ánh mắt trống rỗng của tiểu quận chúa mà đám thị nữ đều thấy thầm chua xót. Quận chúa phải lấy cái lão già Hung Nô Thiền Vu ở xa xôi kia. Hơn nữa, Đại Kinh và Hung Nô sắp khai chiến. Đến lúc đó, quận chúa biết sẽ đi về đâu?

"Kẹt", cánh cửa khuê phòng được mở ra nhẹ nhàng và cẩn thận. Hoài Vương từ bên ngoài chậm rãi bước vào. Ông nhìn An Ninh đang ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp mà lại càng thấy đau lòng. Ông nhìn hai nha hoàn, nói:

- Đã trang điểm xong chưa?

Thị nữ đã giúp quận chúa trang điểm ổn thỏa, đều nói:

- Vương gia, được rồi!

- Các ngươi đều lui ra đi.

Hoài Vương dường như đã già đi đến mười mấy tuổi, ống tay áo vô lực phất lên, nói.

- Vâng, Vương gia.

Hai thị nữ nói xong đều lui ra.

Hạng An Ninh vẫn ngồi trước bàn trang điểm. Nàng đang chờ đợi tin tức của Triệu Tử Văn, nhưng chẳng đợi được gì nữa cả. Nàng không hận Triệu Tử Văn, chỉ hi vọng có thể có khả năng ở lại Đại Kinh. Cho dù không thể ở cùng hắn một chỗ, nhưng chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn hắn một cái cũng được rồi.

- An Ninh, là Phụ vương vô dụng. Là Phụ vương đối với con không tốt!

Hoài Vương nhìn đôi mắt vô thần của An Ninh, trong lòng quặn đau, rơi lệ, nghẹn ngào nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK