Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Không phải đen đủi như vậy chứ?” Đây là ý nghĩ duy nhất trước khi Niệm Băng rơi xuống. A, không, phải nói là tổn thất mới đúng.

Một thân thể đầy khói đen mang theo một mùi khét lẹt rơi xuống, ngay khi va chạm với mặt đất, một đoàn nhũ bạch sắc quang mang đã từ trong thân thể toát ra, làm giảm bớt lực va chạm mặt đất.

Ầm!!!

Im lặng nằm trên mặt đất, Niệm Băng hiện tại rốt cục minh bạch tại sao từ khi mình đi tới Thần Chi đại lục này lại chưa thấy có ai bay, nguyên lai, kết quả khi bay ở nơi này sợ rằng chỉ có một, đó chính là thân mật cùng thiên lôi. Có lẽ, chỉ có cấp bậc của Tạp Áo và Thiên Hương kia mới không thiên lôi ảnh hưởng.

Cảm giác bị sét đánh như thế nào, chỉ có kẻ từng trải qua mới hiểu, cảm giác tê dại lan tràn đến khắp từng tế bào, cả thân thể đều run nhè nhẹ, mà kinh mạch và huyết dịch trong cơ thể cũng bị đình trệ trong nháy mắt.
Niệm Băng phát hiện, mình bị sét bổ xuống như vậy, tựa hồ cũng không có ảnh hưởng lớn, cảm giác tê dại dần dần biến mất, ngoại trừ một thân đen sì, cùng với mái tóc dài đáng thương đã bị biến thành tro bụi ra, cũng không có thụ thương gì lớn.

Trách không được Tích Lỗ nói mình biến thái, quả thực là rất biến thái! Chẳng lẽ là, ngày đó Thiên Hương phá vỡ Bích Mục Thương Cầu lân phiến trên người mình, nó không phải biến mất, mà là dung nhập vào trong da thịt sao?

Kinh mạch cùng huyết dịch đều được trọng sinh trong tử vong khí tức, lúc này bị sét đánh, Niệm Băng ngược lại lại cảm giác thấy thư thái không ít, thậm chí ngay cả huyết dịch cũng trở nên thông sướng hơn nhiều, ma pháp lực căn bản không cần hắn khống chế, băng nguyên tố chuyển hóa thành thủy nguyên tố, phối hợp với quang nguyên tố làm thân thể hắn dịu đi, mà các loại ma pháp nguyên tố khác thì hoàn toàn quy về cùng một chỗ, quan sát lưỡng chủng ma pháp nguyên tố khu trừ than đen ngoài thân thể Niệm Băng, cùng với ảnh hưởng của lôi điện.

Bị sét đánh lại thoải mái như vậy sao? Đánh vài lần nữa thì liệu mình có chết không? Đáp án là không biết, Niệm Băng quyết định chờ thân thể khôi phục xong thì sẽ đi bộ, khi chưa tìm được biện pháp đối kháng thiên lôi thì sẽ không phi hành nữa. Hắn tin tưởng, trên Thần Chi đại lục, nhất định có biện pháp có thể tránh thiên lôi trên không trung, nếu không, lúc trước Long Thần phi hành, tại sao không có việc gì chứ?

Khi Niệm Băng đang đợi thân thể khôi phục, hắn đột nhiên cảm nhận được hai luồng khí lưu đang nhanh chóng lao về phía mình, đó không phải là hắn dùng tai nghe được, cũng không phải dùng mắt nhìn được, mà là cảm nhận từ Thiên Nhãn huyệt.

Mỉm cười, trong mắt Niệm Băng toát ra tinh quang nhàn nhạt, tinh thần lực cẩn thận tham nhập xuống đất, với tốc độ nhanh không kém thiểm điện nhanh chóng khoách trương ra ngoài, rất dễ dàng, hắn đã nắm được hai luồng khí tức kia, đó là khí tức của người, Niệm Băng mới nghĩ ra, đây là lần đầu tiên mình gặp thần nhân sau khi đến Thần Chi đại lục.

"Giới Thương, cái tên bị sét đánh chắc ở gần đây, chúng ta cẩn thận tìm xem. Ngươi cảm giác được khí tức của hắn không?" Một thanh âm the thé vang lên.

Thanh âm trầm thấp trả lời: "Không, ta chỉ có thể dựa vào biến hóa của ma pháp nguyên tố trong không khí để cảm ứng vị trí của hắn, chắc là cách đây không xa. Chúng ta cẩn thận tìm xem, hẳn là sẽ tìm được, hy vọng này trên người hắn có thứ gì tốt.”

"Thật lâu chưa thấy kẻ nào ngu như vậy. Từng ấy năm tới nay, chúng ta ai chẳng trở nên tinh minh hơn. Đối với hoàn cảnh trên đại lục càng ngày càng hiểu rõ, chuyện không nắm chắc thì huynh đệ chúng ta sẽ không làm, những năm gần đây, muốn tìm mục tiêu cũng không phải dễ dàng. Lúc này tiện nghi cho chúng ta rồi, dù cho tên kia trên người không có thứ gì tốt, chúng ta cũng có thể có một bữa no, đã lâu không ăn thịt rồi. Thằn lằn ngày càng ít, đại bộ phận đều bị thần nhân cường đại chiếm lấy. Với thân phận bán thần của hai người chúng ta, ngay cả ăn cũng ăn không đủ no, nếu không phải có lệnh cấm ly khai Thần Chi đại lục, ta đã đến Ngưỡng Quang đại lục rồi, ở nơi đó, với thực lực của chúng ta, so với kẻ được xưng thần cũng không kém là bao. Theo ta biết, bán thần giống như chúng ta, ở bên kia so với ma đạo sư và vũ thánh còn mạnh hơn một chút, mà Ngưỡng Quang đại lục hẳn là không có nhiều cao thủ cao cấp.”

"À, Nã Độ, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi muốn đi sao? Chỉ cần là một thần nhân, chẳng ai không muốn đi tới bên đó. Không biết mấy chủ thần nghĩ như thế nào. Sao lại hạn chế chúng ta, hơn nữa, kết giới quanh đại lục cũng không phải chúng ta có thể đột phá, nếu không, ta đã sớm trốn đi rồi, còn chờ đến bây giờ sao?" Trong thanh âm trầm thấp của Giới Thương đã xuất hiện vài phần phẫn nộ.

Nã Độ hừ một tiếng, nói: "Cũng không phải là không có cơ hội, nghe nói Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình trong truyền thuyết được để ở Ngưỡng Quang đại lục do thất long vương thủ hộ, hiện tại bảy thần cấp long vương kia lại đánh mất, tình huống tựa hồ rất không ổn. Mấy vị chủ thần đang thương lượng để phái người sang bên đó tìm lại, đồng thời thu nhận các cao thủ trên Ngưỡng Quang đại lục gia nhập Thần Chi đại lục chúng ta, để phòng khi Di Thất đại lục trở lại. Không ai biết tình hình ở Di Thất đại lục, nếu Di Thất đại lục hơn vạn năm qua vẫn một mực phát triển, sợ là chúng ta sẽ không may rồi.”

Giới Thương nói: "Dù cho phái người tới Ngưỡng Quang đại lục, chỉ sợ cũng là phái thần cấp cao thủ đi, không tới phiên chúng ta!"

Nã Độ cười hắc hắc, đáp: "Không tới phiên chúng ta, chẳng lẽ chúng ta sẽ không lén đi được sao? Có người muốn đi, phong ấn kia tất nhiên sẽ mở ra, tới lúc đó, chúng ta có thể tìm cơ hội, vạn nhất có thể chuồn ra, tới Ngưỡng Quang đại lục, chúng ta sẽ có thể sinh hoạt sung sướng gấp hàng trăm lần ở đây. Cứ nghe ta, trên Ngưỡng Quang đại lục còn có không ít kẻ ngu ngốc đang nỗ lực tu luyện, muốn đến Thần Chi đại lục của chúng ta. Ha ha ha ha, không biết bọn họ thật sự tới nơi này rồi thì sẽ nghĩ thế nào.”

"A, ngươi xem đó là ai với ai, sao đánh nhau vậy, trước đừng tìm nữa, chúng ta trốn đi đã.” Thanh âm của Giới Thương tràn ngập vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, Niệm Băng cảm giác được khí tức của Nã Độ và Giới Thương trở nên mỏng manh hơn nhiều, núp vào khe hở tại một khối nham thạch lớn. Cùng lúc Giới Thương kinh ngạc, Niệm Băng cũng cảm giác được hai luồng khí tức khác, so với Nã Độ và Giới Thương, hai luồng khí tức này hiển nhiên mạnh hơn nhiều.

Hai người mang theo hai luồng năng lượng không ngừng đụng độ kịch liệt, nhưng tuy có thể cảm nhận được năng lượng ba động cực lớn, nhưng lại chẳng thấy có thanh âm gì truyền đến. Một trong hai luồng khí tức khiến Niệm Băng thấy rất quen thuộc, loại cảm giác này là không cách nào hình dung được, tựa hồ như được phát ra từ trong lòng. Nhắm mắt lại, Niệm Băng rót tinh thần lực xuống mặt đất, trong nháy mắt mở rộng diện tích bao trùm, nhất thời, tinh thần lực tựa như trở thành mắt của hắn, thấy rõ mọi chuyện phát sinh ở nơi có năng lượng ba động.

Đó là hai luồng năng lượng một bạch một thanh, bạch quang trầm ổn, thanh quang phiêu dật, hai luồng năng lượng từ mặt đất lên đến không trung, không ngừng phát sinh va chạm, vì dùng tinh thần lực dò xét, cho nên Niệm Băng có thể cảm giác được mật độ thật lớn của hai luồng năng lượng công kích lẫn nhau, năng lượng mặc dù thoạt nhìn thì thể tích không lớn, nhưng bộc phát lực lại rất mạnh, các tu luyện giả của Ngưỡng Quang đại lục tuyệt không thể cùng bọn họ so sánh được. Đột nhiên, hắn minh bạch tại sao mình có cảm giác quen thuộc, sự quen thuộc đó đến từ bạch quang, mà hắn cũng đã nhận ra chủ nhân của bạch quang kia là ai.

Trong năng lượng quang mang không quá chói lọi, một thanh một bạch lưỡng đạo thân ảnh có vẻ rất rõ ràng, bạch sắc thân ảnh nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân cao chừng hơn hai thước, bờ vai cực kỳ rộng rãi, quang minh khí tức đậm đặc khiến toàn thân hắn nhìn qua rất thần thánh, tướng mạo mặc dù không thể nói là anh tuấn, nhưng vẻ mặt đầy chính khí của hắn cũng không phải giả tạo, đó là thứ cảm giác hoàn toàn từ bên trong phát ra. Khiến Niệm Băng dị thường rung động là thực lực của hắn rõ ràng thấp hơn thanh quang, nhưng mỗi lần công kích, lại đều mang theo một luồng hạo nhiên chính khí, có thể chiến thành bình thủ với thanh quang kia.

Niệm Băng đột nhiên phát hiện, đạt tới trình độ như bọn họ, chiêu thức tựa hồ đã không còn trọng yếu nữa. Hai người đấu với nhau là dựa vào tốc độ, năng lượng ứng dụng cùng với năng lượng cường độ, trên khí thế thì song phương không ai nhường ai. Chiến đấu với bạch y trung niên nhân là một thanh y thanh niên, vóc dáng của thanh niên tương tự Niệm Băng, một đầu thanh sắc đoản phát rất có cá tính, chỉ là quang mang trong mắt lại phi thường băng lãnh. Tốc độ công kích của hắn nhanh hơn nhiều so với bạch y nhân, mỗi lần công kích, không khí chung quanh đều như bị xé rách. Công kích của hắn sở dĩ không phát ra thanh âm, là bởi vì từ trung tâm của công kích, chung quanh đều bị xé thành mảnh nhỏ, ngay cả thanh âm cũng bị ngăn trở. Chỉ thấy hai tay hắn như kiếm, mang theo thanh quang dài hơn trượng không quấn lấy bạch y nhân, mỗi lần công kích đều là chợt lóe lên rồi lui ngay. Thế nhưng, mỗi lần công kích cảm giác đều rất kinh khủng, khiến cho bạch y nhân chỉ có thể phòng ngự quanh thân mình một thước, nhũ bạch sắc năng lượng đao được ngưng kết từ quang nguyên tố trong tay xoay chuyển trong không gian nhỏ hẹp, mới miễn cưỡng ngăn cản được thế công của thanh y nhân, thỉnh thoảng phát ra một công kích mạnh mẽ hầu mới khiến thanh y nhân thối lui mà có được cơ hội thơ dốc. Từ cường độ đấu khí mà xem, rất khó đánh giá cường độ của bọn họ, thanh quang so với bạch quang mặc dù mạnh hơn nhiều, nhưng nếu muốn công phá phòng ngự của bạch sắc quang minh đấu khí cũng không phải chuyện dễ dàng, chiến đấu từ xa đến gần, chậm rãi di chuyển về phía Niệm Băng, cuộc chiến của bọn họ đã tiến đến lúc vô cùng gay cấn.

"Giỏi! Thần thánh khí tức của ngươi quả nhiên có đặc điểm, bất quá, ta không tin ngươi có thể ngăn được Phong Thần Thứ của ta, cẩn thận, xem chiêu.” Thanh âm của thanh y nhân dị thường kích động, kích động mang theo băng lãnh sát khí, thân thể đột nhiên nhoáng một cái, quang mang trong tay ngưng kết thành hai thanh trường kiếm, thanh quang nhất thời trở nên cứng cáp, chỉ thấy hai tay rung lên, mấy trăm đạo thanh mang bắn ra, lao về phía bạch y nhân, thanh quang lao đi trong không khí, mọi thứ chung quanh hoàn toàn bị uốn cong, vô pháp nhìn ra lộ tuyến công kích của chúng.
Bạch y nhân vẫn có thể chống lại thanh y nhân, hiển nhiên cũng có năng lực, chỉ thấy quang minh thần đao trong tay hắn vung lên, một đạo nhũ bạch sắc quang mạc xuất hiện trước người, ngay sau đó, lại liên tiếp xuất hiện ba đạo quang mạc, cản đường tiến của thanh mang, bốn đạo nhũ bạch sắc quang mạc nhanh chóng lần lượt biến hóa, hình thành một mặt quang minh chi thuẫn.

Thanh âm xoẹt xoẹt không ngừng vang lên, mỗi tiếng vang đều khiến không khí bị tách ra, các loại ma pháp nguyên tố trong không khí xao động kịch liệt, nhất là phong nguyên tố, dị thường cuồng bạo, thanh mang lao tới ảnh hưởng tới phong nguyên tố chung quanh, khiến thanh mang tạo ra từng vòng xoáy thanh sắc, cường độ của phong thứ nhất thời được đề thăng mạnh mẽ.
"Tới đây.” Nhũ bạch sắc trường đao trong tay bạch y nhân đột nhiên biến mất, hai tay không hề do dự đẩy về phía trước, đẩy bốn quang tường đang không ngừng lấp lánh về phía trước, đôi mắt hắn đột nhiên biến thành kim sắc, một kim sắc lục mang tinh vô cùng thần thánh xuất hiện sau lưng hắn. Khí tức của quang nguyên tố trở nên cực kỳ đậm đặc.

Sau khi thanh bạch lưỡng sắc quang mang va chạm, tất cả thanh âm đều tiêu thất, ngay cả hai người đang giao thủ cũng ngừng lại, thế nhưng, sau một khắc thân thể bọn họ lại lóe lên, quang thuẫn của bạch y nhân biến thành từng quang điểm mà biến mất, mà Phong Thần Thứ do thanh y nhân phát ra cũng biến mất cùng quang thuẫn. Thanh, bạch lưỡng sắc quang mang bốc lên không trung, bạch y nhân và thanh y nhân lại đưa lưng về phía đối phương, tựa hồ mọi thứ đều đã kết thúc.

Thông qua tinh thần lực, Niệm Băng nhanh chóng biết được ai là người nắm thượng phong, bạch y nhân mặc dù không kém, nhưng phương pháp công kích của thanh y nhân thật sự quá bá đạo, chính bởi vậy, quang thuẫn của bạch y nhân không hoàn toàn ngăn trở hết, vẫn còn vài đạo thanh mang công kích đến trước người hắn, chỉ là việc đó phát sinh cực nhanh, Giới Thương hai người trốn cạnh đó căn bản không thể phát hiện.

"Ngươi thua rồi, đem vật kia giao ra đây đi.” Thanh y nhân lạnh lùng nói.

"Thua? Trong tự điển của ta không có từ này, trong ý niệm của ta thì chỉ có sống hoặc chết, muốn vật, trừ phi ngươi giết ta, nếu không, ngươi đừng mong lấy bất cứ thứ gì từ nơi ta.” Thanh âm của bạch y nhân rất trầm ổn, đồng thời cũng rất kiên định, phảng phất như chẳng có gì có thể lung lay quyết tâm của hắn.

Thanh y nhân chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn bạch y nhân, trong ánh mắt đã xuất hiện vài phần âm độc, mà sát khí lại trở nên càng rõ ràng, "Đừng tưởng rằng có vài chủ thần đối tốt với ngươi, ngươi liền có thể kiêu ngạo trước mặt ta, ta có thể giết ngươi, khiến thần không biết quỷ không hay. Đem giao ra đây, ta tạm tha cho ngươi một mạng.”

Bạch y nhân cũng quay lại, sắc mặt hắn rất bình tĩnh, tựa hồ như chưa từng bị thương gì, "Vậy ngươi động thủ đi. Tính tình của ta ngươi hẳn đã biết, nói nhảm có ích lợi gì?"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK