Cuối cùng, thân ảnh màu đen quen thuộc đã từng nhiều lần xuất hiện, áo choàng lớn màu đen, thân hình cao lớn khôi vĩ cùng với lưỡi hái dài đến năm trượng, lưỡi hái thật lớn đang được giơ cao.
Thất đạo thân ảnh, biến hóa bất đồng nhưng khí tức tản mát ra giống nhau, chỉ có một từ có thể hình dung tình cảnh trước mắt, đó là cường đại, ở dưới chân mỗi người bọn họ, đều có một đồng sắc lục mang tinh tương ứng.
Lấy Niệm Băng làm trung tâm, thất đạo thân ảnh hướng ra phía ngoài giơ lên vũ khí trong tay bọn họ, mặc dù đều là hư ảo, lại có vẻ rất chân thật, thân thể bảy thủ hộ cao tới ba trượng, Niệm Băng quang mang bảy màu nơi mi tâm tựa hồ đã bốc lên tới cực hạn, một cỗ bạch quang ngưng tụ nơi tay trái hắn bùng phát ra, khi thất đạo thân ảnh lớn kia hoàn thành biến hóa, bảy đạo ánh sáng màu sắc rực rỡ từ không trung phiêu đãng biến mất. Lúc này tất cả đã hoàn toàn tuân theo ý chí Niệm Băng mà phát triển.
Mỗi một người xung quanh đều sợ ngây ra, đây là cái gì? Thất đạo thân ảnh này đại biểu cho cái gì? Có người nhận ra một trong đó, có người có thể nhận ra hai, và chỉ cần nhận ra một hoàn toàn có thể liên tưởng đến sáu cái khác đại biểu là cái gì. Kể cả Phượng Nữ, Long Linh, Lam Thần, kể cả Tích Lỗ và Ngọc Như Yên..., bọn họ ai cũng thật không ngờ Niệm Băng đã đạt tới trình độ cường đại như thế, nhìn quang cảnh trên không trung lưu chuyển kia, bảy thân hình cao tới ba trượng, bọn họ lúc này mới phát hiện, Niệm Băng không phải một người bình thường, tức thời hình dung đến thần, nhưng có lẽ cũng không đủ.
Niệm Băng mở miệng, thanh âm hắn thực bình tĩnh, cũng theo thất đạo thân ảnh bên trong đồng thời truyền ra.
Thân ảnh màu lam ngâm xướng: "Băng tuyết nữ thần đích thán tức, mang đến băng tuyết nữ thần chi trượng."
Thân ảnh màu đỏ ngâm xướng: "Ngọn lửa chi thần đích bào hao, mang đến hỏa diễm chi thần đích chiến đao."
Thân ảnh màu xanh ngâm xướng: "Tự do chi phong địa khinh ngâm, mang đến phong thần phong bình chi toàn chuyển"
Thân ảnh màu xanh biếc ngâm xướng: "Đại địa tô tỉnh đích toàn luật, mang đến đại địa nữ thần đích khoan thứ.”
Thân ảnh màu bạc ngâm xướng: "Thần cơ bách biến địa lục mang, mang đến không gian chi thần đích thất khống chi môn.”
Thân ảnh màu vàng ngâm xướng: "Quán xuyên thiên địa đích thự quang, mang đến liễu quang minh nữ thần đích thần thánh chi kiếm."
Thân ảnh màu đen ngâm xướng: "Vĩnh thế địa ngục đích trớ chú, mang đến liễu tử vong chi thần đích liêm đao."
Chín con Hỏa phượng hoàng nay chỉ còn phân nửa tiến tới cách thất đạo thân ảnh chừng một trượng thì đột nhiên dừng lại, chín thân ảnh hỏa hồng sắc thật lớn kia tựa hồ đang run rẩy, đối mặt với khí tức mạnh mẽ mà run rẩy, không có ai hiểu được chuyện gì phát sinh, tại trung tâm thất đạo thân ảnh kia vang lên thanh âm của Niệm Băng: "Phóng thích đi, thất cấm thất tuyệt chú!"
Đơn giản tám chữ, nhưng điều khiển bảy đạo thân ảnh kỳ vỹ kia chuyển động.
Băng tuyết nữ thần chi trượng trong tay nữ tử váy lam điểm trước, hỏa diễm thần chiến đao trong tay chiến sĩ màu đỏ chém ra, bảo bình trong tay thân ảnh màu xanh phát ra một luồng khí tựa hồ gió mát tinh khiết, bảy lá liễu siêu tốc xoay tròn trong tay thân ảnh màu xanh biếc cùng thoát ly. Thân ảnh màu bạc kéo mở đại môn trước mặt hắn, thân ảnh màu vàng trong tay thần thánh chi kiếm bắn ra vạn đạo quang mang, thân ảnh màu đen hình dáng hai tay kia đại triển lưỡi hái tử thần.
Thời gian lúc này tựa hồ dừng lại, kể cả ngàn Phượng tộc nhân tinh nhuệ kia trên không trung, ai cũng không thể quên màn phát sinh trước mắt. Phượng hoàng triển dực đại trận do ngàn người tinh nhuệ của Phượng tộc đấu khí khổng lồ ngưng kết, lúc thất đạo thân ảnh bộc phát, hoàn toàn biến mất.
Chín con Hỏa phượng hoàng, trong bảy vầng sáng cả cơ hội giãy dụa cũng không có, hóa thành nhiều điểm quang mang, cuối cùng bị hút vào đại môn màu bạc kia, hết thảy đều đã xong. Phảng phất hết thảy như đều chưa từng phát sinh. Thất cấm thất tuyệt chú đơn giản đại biểu cho bảy hệ cấm chú đồng thời xuất hiện! Cho dù là các chủ thần trên thần đại lục cũng không có khả năng đồng thời phát động bảy hệ cấm chú mười một bậc khác nhau, nhưng Niệm Băng lại làm được, trong nháy mắt bảy hệ cấm chú đồng thời bộc phát, uy lực thực sự của nó chỉ có Tích Lỗ phía dưới là có thể cảm giác được.
Mười một bậc so với mười hai bậc, vốn là chênh lệch khó thể vượt qua. Nhưng bảy hệ cấm chú này hoàn toàn dung hợp, trong nháy mắt đồng thời bộc phát, chẳng những đạt tới trình độ mười hai bậc thần hàng thuật, càng đột phá lên tới mười ba bậc. Lúc này Tích Lỗ không nghi ngờ gì nữa, Niệm Băng đã thành một gã thần cấp cao thủ, trong nhân loại Ngưỡng Quang đại lục có thể là thần cấp cao thủ thứ nhất.
Chín con Hỏa phượng hoàng hoàn toàn biến mất, ngàn tên Phượng tộc tinh nhuệ cơ hồ cảm giác được lồng ngực đồng thời ngột ngạt, bốn mươi Phượng tộc nhân cực mạnh có vương tộc chi vũ sau lưng đồng thời biến mất vương tộc chi vũ. Sau khi dụng xuất toàn bộ đấu khí, ngàn Phượng tộc nhân trôi nổi ở trên không, bọn họ cũng bất lực, không thể tự khống chế thân thể mình tại không trung nữa.
Sắc mặt Phượng Hư đại biến, Phượng Không sắc mặt cũng đại biến, thân thể hai người cơ hồ đồng thời chớp động, nhưng trong lòng bọn họ lúc này lại tràn ngập bi ai, cho dù bọn họ rất cường mạnh, bọn họ cũng chỉ có hai người làm sao có thể đồng thời cứu cả ngàn tên tộc nhân kia từ trên trời rơi xuống chứ?
Đúng vào lúc trái tim bọn họ lâm vào tuyệt vọng, một tảng thanh quang lớn đột nhiên xuất hiện lơ lửng ở giữa không trung, quang thanh màu xanh cơ hồ tràn ngập khắp cả phía chân trời, đem từng tên tộc nhân Phượng tộc từ trên không đang rơi xuống, bao vào trong nó.
Tảng thanh quang lớn biến mất, nhưng dưới thân mỗi một gã Phượng tộc nhân đều trôi một mảnh thanh quang, đó là cái gì? Là một cái phiêu phù thuật bình thường chỉ ba bậc phong hệ, cho dù là một trung cấp ma pháp sư, cũng có thể sử dụng thoải mái. Đúng là mấy cái phiêu phù thuật này, bây giờ lại thành bảo bối cứu mạng. Thân thể Niệm Băng tựa hồ đã biến thành màu xanh, Áo Tư Lạp hai cánh thu liễm, từ trên trời giáng xuống.
Phượng Hư cùng Phượng Không lại một lần ngây dại, đồng thời thi triển hơn một ngàn phiêu phù thuật, hơn nữa sau khi đồng thời thi triển bảy cấm chú, trong mắt bọn họ, quả thật Niệm Băng đã không thể dùng từ "người" để xưng hô. Tâm bọn họ run rẩy, khi ngàn tên tộc nhân kia bình an hạ xuống mặt đất, bọn họ mới bình tâm lại.
Đơn giản một trận chiến, thời gian cũng chỉ có nửa bữa cơm, nhưng mọi chuyện đã hoàn toàn cải biến, thay đổi cái nhìn của Phượng tộc nhân. Phượng Ưng sau khi hạ xuống đất, xoay người hướng gia viên Phượng tộc trở về, hắn biết cả đời cũng không còn khả năng khiêu chiến tình địch nữa.
Một trận chiến đơn giản, Niệm Băng thắng lợi, thắng lợi thật quý báu, chỉ có điều là một ngàn Phượng tộc nhân kia tiêu hao đấu khí rất nhiều, dù họ đồng thời hướng Niệm Băng công kích, lại không có một người bị tổn thương.
Cho dù ở đây Phượng tộc nhân trẻ tuổi nhất, ngu dốt nhất, sau khi chín con Hỏa phượng hoàng biến mất, nhìn thấy thất đạo thân ảnh kia còn tồn tại cũng có thể hiểu được, Niệm Băng nếu muốn tính mạng bọn họ, lúc đó chỉ cần phất tay mà thôi, nhưng hắn đã không làm như vậy. Tại thời điểm sau khi làm chín con Hỏa phượng hoàng biến mất, khi bọn họ từ trên trời rơi xuống, thất đạo thân ảnh theo cái vung tay của Niệm Băng liền biến trở về bảy cây đao, một lần nữa dung nhập vào trong cơ thể hắn, liền sau đó, phiêu phù thuật kia xuất hiện cứu một ngàn tánh mạng bọn họ.
Khi Niệm Băng hạ xuống mặt đất, Áo Tư Lạp đã biến mất, sắc mặt Niệm Băng có chút tái đi nhưng nụ cười trên mặt hắn lại thủy chung không có thay đổi. Nơi hắn hạ xuống, đúng ngay trước mặt Lam Thần, giang tay đem thân thể mềm mại có chút run rẩy kia ôm vào trong ngực. "Thần Thần, ta không làm cho nàng thất vọng, ta đã làm được."
Lam Thần ép chặt trong ngực Niệm Băng: "Nếu thất cấm thất tuyệt chú kia chàng không thể ứng phó với Phượng hoàng triển dực đại trận vừa rồi, chàng sẽ thế nào?"
Niệm Băng mỉm cười, thoải mái nói: "Không biết, ta có hai lựa chọn, một là lại dùng chiêu nguyền rủa tính mạng, hai là bạo phát ra một cái khiếu huyệt của mình." Hắn nói rất khẽ, nhưng bên cạnh mỗi một người đều nghe được, trong giọng nói thoải mái này hàm chứa ý nghĩa nghiêm trọng đến mức nào.
"Ta hiểu được!" Thanh âm Lam Thần thực bình tĩnh, nhưng nàng lại ép vào Niệm Băng chặt hơn.
Ngàn tên Phượng tộc chiến sĩ lặng lẽ rút lui không một tiếng động, nhiệt độ trong không khí đã dần dần tiêu thất, bầu trời một lần nữa biến thành màu lam sẫm, các loại ma pháp nguyên tố dần dần khôi phục trở lại.
Lam Thần ôm thân thể Niệm Băng, nàng có thể cảm nhận được, lúc này sức nặng thân thể Niệm Băng cơ hồ hoàn toàn đọng ở trên người mình, Niệm Băng ôm nàng lẳng lặng bất động, nhưng trong không gian tiên thiên khí cùng ma pháp nguyên tố đều rất nhanh hướng thân thể hắn bắt đầu khởi động. Lúc trước hắn thi triển ma pháp, chẳng những đối với ma pháp lực và tiên thiên khí đối ngoại khống chế yêu cầu cực cao, đồng thời, áp lực đối với tinh thần lực đã đạt tới mức độ trước đó chưa từng có, đồng thời khống chế bảy cấm chú bộc phát, còn muốn làm không bị thương một người, loại khống chế tinh thần này cơ hồ đạt tới mức độ làm cho người ta sợ hãi khi nghe nói, hắn chẳng những làm được nhiều hơn mà còn sau khi bảy cấm chú chấm dứt, đồng thời thả ra một ngàn phiêu phù thuật, chuẩn xác xuất hiện tại dưới thân mỗi một gã Phượng tộc nhân đưa bọn họ bình an hạ xuống mặt đất, thân thể Niệm Băng, lúc này đã cực độ hư nhược. Cho dù như thế, sau khi rơi xuống đất, hắn còn yểm hộ những người khác, trước tiên trợ giúp Tích Lỗ một lần nữa khôi phục lấy hình dáng do Trường Sinh đao làm trụ cột biến hóa, nếu không phải Tây kinh huyệt vừa mới mở ra khiến cho hắn có thể dựa vào tiên thiên khí mang lại cho ma pháp hoàn thành kia một kích, tuyệt không có khả năng xuất hiện trong nháy mắt uy lực mười ba bậc. Với thực lực Niệm Băng muốn xông ra Phượng hoàng triển dực đại trận kia vốn không cần như thế, nhưng hắn muốn uy hiếp Phượng tộc, khiến cho bọn họ hoàn toàn từ bỏ ý định giết chết Lam Thần.
Phượng Hư và Phượng Không tiến lại gần Niệm Băng, Phượng Hư ánh mắt thực phức tạp, người trẻ tuổi này gây cho lão một rung động mãnh liệt không tưởng được, lão cho tới bây giờ vẫn không ngờ rằng trên thế giới này còn có thể có người đối phó được Phượng hoàng triển dực đại trận của Phượng tộc như vậy. Niệm Băng cũng không phải là chỉ thoát ra khỏi đại trận, mà là đem đại trận hoàn toàn phá vỡ. Hắn muốn hủy diệt Phượng tộc, cũng không phải một chuyện khó khăn, cho dù chính mình và Phượng Không chủ trì đại trận, kết quả chắc cũng sẽ không khác được. Một điều quý nữa chính là, sau khi hắn phá trận không làm thương tổn một tộc nhân nào của mình, Niệm Băng đã dùng hành động của hắn chứng tỏ lần này bọn họ tiến đến, quả thật là muốn trợ giúp Phượng tộc. Mặc dù Phượng Hư có chút không muốn thừa nhận điều này là thật, cũng có thể không hiểu nổi sự tình này nữa, lão hướng Niệm Băng nói hai chữ: "Cám ơn!"
Niệm Băng buông Lam Thần ra, trong thời gian ngắn ngủi này, tinh thần lực hắn đã khôi phục một ít, ngoài mặt không lộ ra chút dấu vết suy yếu, xoay người đối mặt Phượng Hư nói: "Trưởng lão không cần khách khí, chỉ cần ngài còn nhớ rõ việc đánh cuộc giữa chúng ta là tốt rồi. Ta quả thật là một ngoại nhân, vốn không nên nhúng tay vào chuyện của Phượng tộc, nhưng ta hy vọng có thể vì Phượng tộc ứng phó kiếp nạn sắp đến, chính mình cống hiến một ít, thẳng thắn mà nói, ta cũng không phải vì Phượng tộc, ta vì Phượng Nữ, vì Thần Thần và vì mẫu thân ta."
Phượng Hư thở dài một tiếng, không nói gì nữa, xoay người hướng phía sâu trong Hỏa Mộc Lâm, nơi Phượng tộc sinh sống quay về. Phượng Không nói: "Đến đây đi, các ngươi đi theo ta!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK