“Tạp Tiệp Áo Tây Tư và tộc nhân ra mắt hai vị Chủ Thần.”
Chủ thần ! Bọn họ dĩ nhiên là chủ thần? Niệm Băng trong lòng chấn động, hắn biết đây là Tạp Tiệp Áo Tây Tư cố ý nhắc nhở mình, nhân tiện cả Tà Nguyệt sắc mặt cũng trở nên khó coi. Tại Thần Chi đại lục, Chủ Thần là danh hiệu chỉ cường giả thập tứ giai . Long Thần từng nói qua với Niệm Băng rằng phần lớn các Chủ Thần đều đang ngủ say, hơn nữa tổng cộng có tám vị chủ thần, trong đó vài ngàn năm trước, sau khi Thần di đại chiến kết thúc mà bổ sung. Nhưng là mấy chủ thần này đã có trên vạn tuổi, lấy thân thể của nhân loại hoạt động hơn ngàn năm, thực lực của bọn họ rất mạnh, có lẽ cũng chỉ có đồng cấp với bọn họ trên Thần Chi đại lục mới có thể biết được.
Thanh âm nhu hòa lại vang lên, hắn tựa hồ cũng không nóng nảy ngăn chặn U U hoàn thành chú ngữ, mắt dập dờn, dùng thứ thanh âm nhu hòa kia mỉm cười nói : “Thất long vương không cần khách khí.”
Tạp Tiếp Áo Tây Tư cung kính nói : “Chủ Thần đại nhân lượng thứ, bọn ta vô năng, không thể ngăn cản những người trước mắt này.”
“Không sao, các ngươi đã hết sức rồi, những người này thật sự cường đại, quả thật ngoài dự kiến của ta. Xem ra Ngưỡng Quang đại lục phát triển đã rất nhanh, có lẽ không được bao nhiêu năm nữa họ cũng sẽ rời đại lục đi đến Thần Chi đại lục.” Vừa nói, trong ánh mắt hắn toát ra một tia sát khí nhàn nhạt: “Ta tự giới thiệu một chút, ta là Chủ Thần chi lục (thứ sáu) trong tám vị Chủ Thần, Tang Thần Cốc Long, vị này là Suy Thần Hạ Vũ . Thực lực của các ngươi vốn không nên lưu lại đại lục này, chỉ cần các ngươi nguyện ý, ta có thể giúp các ngươi đến Thần Chi đại lục, trở thành thần nhân trong các chúng thần. Làm một thần nhân, đương nhiên tốt hơn so với nơi địa nhân bình thường.”
Niệm Băng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới việc Chủ Thần lại phải tự thân ra tay. Nhưng sự tình đã phát triển tới giai đoạn này, hắn đã không còn khả năng ngừng lại, chỉ có thể hy vọng sao cho U U mau sớm hoàn thành chú ngữ. Đã biết những người này mặc dù so ra kém hơn so với thực lực cường đại của Chủ Thần, nhưng chỉ cần kéo dài đến khi nào U U hoàn thành chú ngữ vậy đã là đủ rồi.
Niệm Băng khinh thường hừ lên một tiếng, thanh âm tràn ngập châm chọc nói : “Thần Chi đại lục? Đó chẳng phải là cái địa ngục bình thường của thần nhân địa phương sao? Tang Thần, chỉ sợ ngươi chỉ mang cho chúng ta là vận rủi thôi.”
Tang Thần Cốc Long chau mày một chút, sắc mặt khẽ biến, nói :” Nói như vậy, ngươi từng đến qua Thần Chi đại lục?” Vừa nói, ánh mắt hắn có chút nghi hoặc nhìn về thân người thấp bé của Tích Lỗ. Tia lưu chuyển kia đột nhiên trở nên bất bình thường, Tích Lỗ kêu một tiếng đau đớn, thân thể có chút nhoáng lên, tại trên lưng Áo Tư Tạp hướng lui về sau vài bước.
Niệm Băng nhãn thần hơi biến. Trong mọi người có mặt ở đây, Tích Lỗ dù không phải là cực mạnh, nhưng đã tuyệt đối chiếm vị trí thứ ba trong đoàn. Nay Tang Thần chỉ dùng một cái nhìn, tự nhiên có thể làm cho Tích Lỗ lui về phía sau, thực lực vô cùng mạnh, quả nhiên không hổ danh là Chủ Thần.
“Ta chưa từng đi qua, ta chỉ là chính mình đoán đại. Không nghĩ tới sự tình lần này tự nhiên còn kinh động đến hai vị Chủ Thần, quả thực là sự vinh hạnh cho chúng ta a!”
Cốc Long phủi bụi trên đầu, cúi nhìn thoáng qua Hồng Sắc Địa Vân Khải trên người , mỉm cười nói : “Xem ra, chúng ta đến đây quả thực là chính xác, các ngươi so với chúng ta tưởng tượng khó giải quyết hơn nhiều. Bây giờ là các ngươi quyết định, ta cho các ngươi hai cái lựa chọn, một là theo chúng ta tới Thần Chi đại lục, trở thành thần nhân, còn lựa chọn kia, là chết…”. Hắn cố ý đem thanh âm ‘chết’ kéo dài, sắc mặt trầm xuống một chút : “ Tất cả đều phải chết.”
Tích Lỗ nổi giận gầm lên một tiếng : “Chết ? Ngươi dạy ta cách viết chữ này như thế nào đi…. Đồ Thần Trảm ” . Chiến phủ khổng lồ vung lên, hắn nhảy lên lưng Áo Tư Tạp , cự phủ xuất hiện một đạo hắc, hồng lưỡng sắc, chợt hướng Tang Thần Cốc Long chém tới.
Niệm Băng từng thấy được Tích Lỗ hoàn toàn phát huy lực lượng, lúc này hắn đột nhiên phát động một ít tinh thần lực mới khôi phục, Thiên Nhãn lĩnh vực trong khoảnh khắc bao phủ thân thể Tích Lỗ, giúp Tích Lỗ gia tăng thêm một ít thực lực.
‘’Diệt tuyệt Linh hồn chi viêm, nghe mệnh lệnh của ta ‘’,Thanh âm của U U lại ngân vang. Giờ khắc này một lần nữa lại biến hóa, hắc sắc hào quang sau lưng Tà Nguyệt như sương mù đằng không bay lên, thắng tiến không trung mà đi, hợp lại với cánh cửa đỏ như máu. Cánh cửa lại mở ra vài phần, vân lộ kim sắc tam giác chung quanh nhất thời thêm một vòng hắc sắc quang mang.
Tang Thần Cốc Long cùng Suy Thần Hạ Vũ phảng phất đều không nóng nảy, tựa hồ không có nghe thanh âm của U U. Cốc Long mắt nhìn thấy Tích Lỗ công kích, nâng tay phải của mình lên, nhẹ nhàng xuất ra một chưởng, đón nhận đòn công kích của Tích Lỗ.
Phủ quang trong nháy mắt thu liễm. Dòng khí lưu màu đỏ nhìn như chẳng có chút uy thế gì, nhưng mà trong đó lại có một ít ánh kim quang, kim quang mặc dù rất nhỏ, nhưng dị thường chói mắt.
“Ầm” , thanh âm va chạm vang trong không trung, nương theo Tích Lỗ nhất khởi hướng lên bầu trời mà đi. Tích Lỗ bị oanh kích bay lên mấy trăm trượng, mặc dù hắn hai tay dùng sức nắm chiến phủ của mình, nhưng hổ khẩu đã bị nứt ra. Diệt Thần phủ hào quang đã trở nên ảm đạm rất nhiều, tiên huyết thoát khỏi miệng của Tích Lỗ. Thân thể Tích Lỗ bay lên tới điểm cao nhất, giờ đây hắn tựa hồ đã mất đi ý thức, thân thể quay cuồng từ trên trời rơi xuống.
Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng đã biến mất khi bọn họ va chạm, bị lực phản chấn điên cuồng phá vỡ . Phượng Nữ bay lên trời, đem Tích Lỗ đáp xuống đất, lúc này vị cường giả Ải nhân chiến sĩ đã bị lâm vào hôn mê.
Yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ là tiện tay công kích, đã khiến Tích Lỗ dù dùng toàn lực cũng bị hôn mê, cái này đại biểu cho lực lượng gì ?
Tang Thần Cốc Long thở nhẹ một tiếng, nói : “Xem ra ta đã nhìn sai về tên Ải nhân này, chịu một kích của ta tự nhiên chỉ bị thương không chết. Ài .. xem ra thực lực hắn không phải là thập tam giai . Bây giờ các ngươi thay đổi chủ ý còn kịp, thập tam giai tuy mạnh, nhưng thập tam giai cùng thập tứ giai có chênh lệch rất lớn, sự chênh lệch này mãi cũng không thể vượt qua.”
Niệm Băng không hề nhìn Tích Lỗ, mà chăm chú nhìn Tang Thần trước mắt, hai mắt tạo thành một khe hở : “Cảnh giới Hoàng Cực huyệt cuối cùng quả nhiên là cực mạnh.” Người khác không nhìn ra, nhưng với Thiên Nhãn huyệt của hắn thế nào lại không nhìn thấy được? Khi hắn nhìn thấy hai Cốc Long xuất hiện kim quang, cũng đã phán đoán Tích Lỗ rất khó cùng Cốc Long đối kháng. Cảnh giới Hoàng Cực huyệt cuối cùng mới thật là cường hãn, là cực mạnh trong các huyệt điểm, lại có đẳng bậc chênh lệch, Tích Lỗ căn bản không có chút cơ hội.
Thập tứ giai Chủ Thần + có được chung cực Hoàng Cực huyệt + Chủ Thần sống ngàn năm ! Là người mà mình có thể đối phó sao? Không có đáp án, không có ai có thể nói cho Niệm Băng được câu trả lời.
Cốc Long nhãn quang lưu chuyển, mỉm cười nói : “Đã biết thì còn chờ gì nữa, ta nghĩ lựa chọn thứ nhất mới chính là lựa chọn sáng suốt của các ngươi.” Thanh âm của hắn mặc dù nhu hóa, nhưng không trung lại tản mát ra một ngạo khí mãnh liệt, hắn quả thật có tư chất cao ngạo.
Niệm Băng bất đắc dĩ, nói :” Được rồi, xem ra chúng ta đã không còn lựa chọn…động thủ.” Hai chữ cuối cùng hắn hét to ra, dọa Tang Thần Cốc Long cùng Suy Thần Hạ Vũ phải nhảy dựng lên. Tà Nguyệt đã không còn tư tưởng ích kỷ, hắn là vong linh cường giả đầu tiên vọt tới. Niệm Băng lại một lần nữa phát ra Thiên Nhãn lĩnh vực, đã hoàn toàn biến thành hắc sắc. Hai tiếng phượng hót vang lên, lam hồng lưỡng sắc, hai Phượng hoàng đồng thời bay lên, phân biệt theo hai phương hướng mà công tới. Mi tâm của Niệm Băng phát ra ngân sắc, kim sắc quang mang tạo ra áp lực lớn trùm lên hai gã Chủ Thần. Thời khắc mấu chốt nên hắn đã không tiết kiệm thực lực của chính mình, muốn đem hai vị Chủ Thần này ngăn chặn thì phải toàn lực ra tay.
Thanh âm ngâm xướng to rõ vang lên, một đóa băng bay lên, tại không trung như một bức tranh, xuất một đạo đường cung, hướng hai gã Chủ Thần rơi tới. Lúc này ngoại trừ Tà Nguyệt thì phía Niệm Băng, tất cả ai có thể công kích đều đã ra tay.
Thánh Sư vừa muốn lao ra lại bị Tạp Tiệp Áo Tây Tư kéo lại, Tạp Tiệp Áo Tây Tư thanh âm dị thường nghiêm túc, nói : “ Với thực lực của Chủ Thần đại nhân, còn cần chúng ta phải hỗ trợ sao? Đó đúng là sự vũ nhục lớn nhất đối với hai vị Chủ Thần.”
Thánh Sư nhíu mày một chút, nhưng hắn lập tức hiểu được. Thất long vương cũng không có ý định trợ giúp hai vị Chủ Thần, tựa như bọn họ đến nơi đây so với thần nhân có chủ đích không giống nhau.
“Ngươi nói rất đúng, trách không được Long Thần cố ý muốn cho ngươi kế thừa chức vị của hắn.” Thanh âm của Cốc Long vang lên, mọi người nơi đây đều nghe được, thân thể hắn cùng với Hạ Vũ cơ hồ như đồng thời biến mất.
Niệm Băng trong nháy mắt lúc phát động ma pháp thất bại, nhất thời ý thức được chuyện gì, hắn hô to : “Mẹ , cẩn thận, đó là chung cực Địa Linh huyệt.” Đúng vậy, hai gã Chủ Thần này không chỉ có chung cực Hoàng Cực huyệt, tốc độ cực nhanh đã đồng dạng đại biểu cho chung cực Địa Linh huyệt. Chỉ có thể thông qua Thiên Nhãn huyệt mới có thể truy tung hành động của bọn họ. Tại Thiên Nhãn lĩnh vực, trong nháy mắt Niệm Băng đã có thể phán đoán ra phương hướng công kích của Chủ Thần.
Băng Linh cùng ma pháp sư Băng Thần Tháp duy trì liên tục ngâm xướng, cũng là lúc hai đạo thân ảnh nhàn nhạt, cơ hồ chỉ lóe lên đã đi tới trước mặt bọn họ. Tang Thần Cốc Long trên tay xuất hiện kim quang, ngay lúc này, mục tiêu của hắn chính là mẫu thân của Niệm Băng.
Đóa băng liên lớn đột nhiên trong hư không biến mất, lúc xuất hiện lại cũng là lúc Cốc Long công kích. Trong nháy mắt tốc độ đạt tới cực hạn Thuấn Di, mà thập tứ giai ma pháp do Băng Linh khống chế hoàn hảo, cũng đạt đến tốc độ cực hạn.
Cốc Long cùng Hạ Vũ lựa chọn Băng Linh công kích, tự nhiên có đạo lý của bọn họ. Bọn họ đều cảm giác được hoàn cảnh trước mắt, thấy Băng Linh cầm đầu hơn trăm tên băng hệ ma pháp sư, có được thứ khiến cho thực lực của bọn họ kéo dài. Cho nên, trước hết phải hủy diệt mối uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ. Đạt tới Chủ Thần cảnh giới, thủ đoạn công kích của bọn họ rất đơn giản, đều là đánh ra một chưởng. Chỉ có điều Cốc Long đánh ra chính là tay phải, mà Hạ Vũ đánh ra chính là tay trái. Hai người hai tay, xuất chưởng đồng thời, vừa lúc đón nhận đóa băng liên được ngưng tụ bởi trăm tên băng hệ ma pháp sư toàn lực phát động.
“Mẹ ..”, Niệm Băng trong nháy mắt hướng chiến trường mà dời đi. Nhưng mà tại trung tâm va chạm, tất cả ma pháp nguyên tố đều bị bóp méo, nên hắn xuất hiện tại vị trí lệch khỏi quỹ đạo vốn nên xuất hiện. Kịch liệt do va chạm đã phát sinh .
Vầng sáng hướng tứ phía phiêu tán, cơ hồ trong nháy mắt cả băng cốc biến mất. Đây là điều mà lúc trước thần nhân không có ai làm được, nhưng giờ lại biến mất do hai gã Chủ Thần cùng Băng Linh dẫn đầu trăm tên băng hệ ma pháp sư đánh nhau sống chết phía dưới.
Vụ nổ đó vì diễn ra giữa không trung nên tạo ra một vùng chân không, mới khiến cho Miêu Miêu cùng sủng vật của nàng đang đánh nhau chết sống với thần nhân có cơ may thoát khỏi. Nhưng bên ngoài băng xuyên hoàn toàn biến mất, mặt đất trở nên bằng phẳng, tựa hồ nơi này vốn đúng là một mảnh bình nguyên chân chính.
Tang Thần Cốc Long cùng Suy Thần Hạ Vũ thân thể có chút chấn động, nhân tiện khôi phục bình tĩnh. Trăm tên băng hệ ma pháp sư đồng thời phún huyết, cầm đầu chính là Băng Linh, sắc mặt nhất thời xám trắng, nơi ngực bụng bạch quang lóe ra. Nếu không phải nàng đã mở ra Tây Kinh huyệt, hấp thu đại lượng thiên tiên băng khí tại chỗ, lại là trong hoàn cảnh trước mắt. Thì hai gã Chủ Thần bộc phát chung cực Hoàng Cực huyệt công kích cũng đủ để cho kẻ cầm đầu trăm tên băng hệ ma pháp sư giống như băng xuyên, phải hoàn toàn biến mất. Mặc dù ngăn cản được công kích, nhưng đóa băng liên cũng vì thế biến mất, đồng thời Băng Linh thân mang trọng thượng, cả bạo phong tuyết phía dưới nàng không cách nào duy trì, thân thể trực tiếp rơi xuống .
Niệm Băng kịp thời ôm lấy mẫu thân đang thở yếu ớt, một cổ bi phẫn trước đây chưa từng có từ trong lòng ngực dâng lên. Hắn không hề giữ lại một chút sinh mạng khí tức nào mà đưa cả vào trong cơ thể mẫu thân, hai mắt hắn đã biến thành hồng sắc, hét lớn một tiếng :“Áo Tư Tạp.” Thân ảnh màu xám xuất hiện bên cạnh Niệm Băng, sau một khắc, Niệm Băng đã cận thận đem thân thể mẫu thân đặt trên lưng Áo Tư Tạp.
Cốc Long cùng Hạ Vũ cũng không xem Niệm Băng là cái gì, vừa thấy Băng Linh đã không còn lực tái chiến, bọn họ đã xem bọn băng hệ ma pháp sư kia như những con kiến . Một người hướng U U đánh tới, người kia thẳng tới Niệm Băng mà tấn công đơn giản , bọn họ nghĩ rằng Niệm Băng mới là thủ lĩnh, giết chết hắn là xong chuyện.
‘’Vĩnh sĩ bất tức chi viêm, nghe lệnh của ta “, ngọn lửa màu tím theo tiếng ngâm xướng của U U bay lên không trung, đây ngọn lửa bốn màu. Cánh cửa màu đỏ sậm đã mở ra phân nữa, câu chú ngữ này U U ngâm xướng rất nhanh, bởi vì nàng nằm trong làn sương mù mà Tà Nguyệt phát ra, nên không ai thấy được hình dáng của nàng bây giờ.
Niệm Băng thân thể tại không trung, lạnh lùng nhìn Tang Thần Cốc Long trước mắt, nói : “Ngươi đả thương mẹ ta.”
Cốc Long mỉm cười nhìn Niệm Băng : “Thì sao?”
Ánh mắt Niệm Băng đỏ rực, toát ra hào quang khiếp người : “Khi còn bé có người đã cướp đi tình thương của mẹ đối với ta, ta mới gặp lại mẹ không lâu. Khi đó ta đã âm thầm thề, không ai có thể một lần nữa cướp đi , cho dù là Chủ Thần cũng không được.”
Cốc Linh nhìn thấy Niệm Băng mi tâm lóe ra một tia quang hoa nhàn nhạt : “Chỉ bằng Thiên Nhãn huyệt của ngươi? Có lẽ vài trăm năm sau nữa, ngươi cũng có thể trở thành một thần cấp cao thủ, bất quá bây giờ, người chết chỉ sợ là ngươi.”
Niệm Băng nở nụ cười, kia là nụ cười có chút dữ tợn : “Thật không ?Ta bây giờ nhân tiện đánh cược một ván.”
“Đánh cược?”, Cốc Long có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng, đi vào Ngưỡng Quang đại lục khiến cho hắn yên lặng nhiều hơn…Mi tâm lại một lần lóe lên, hắn tin tưởng rằng bên kia Suy Thần Hạ Vũ sẽ không để cho quá trình phong ấn tiếp tục, hắn đã không vội hạ sát Niệm Băng.
Niệm Băng gật gật đầu : “Đúng là đánh cược, ta đánh cược với vận mệnh, đánh cuộc với vận mệnh của ngươi.” Hai mắt đỏ như máu của hắn đột nhiên trở về bình thường. Sau một khắc, ở mi tâm đột nhiên hào quang phát sáng, kim quang gần như vô tận từ từ khuếch tán. Niệm Băng cùng Cốc Long đều đồng loạt nghe được một âm thanh nghiền nát, ngay sau đó, Niệm Băng thân thể run rẩy đứng lên.
‘’Tứ giới chi viêm phủ xuống thân ta ”, tiết tấu của U U nhanh hơn, thanh âm lại vang lên. Lúc này đây, trên cánh cửa khổng lồ màu đỏ sậm trên không trung, ngọn lửa bốn màu vừa bay lên không đồng thời phủ xuống, sương mù mà Tà Nguyệt phát ra đã tiêu tan, để lộ ra U U.
U U đã thay đổi, chung quanh thân thể nàng nổi lên ngọn lửa bốn màu. Nàng giống như một Hỏa diễm nữ vương, hai tay hợp lại ở trước ngực, còn quang cầu màu đỏ như máu tràn ngập giữa hai tay nàng.
Thực lực Hạ Vũ quả thật khủng bố, bất luận là hóa thân phượng hoàng của Lam Thần, Phượng Nữ, hay là cường đại hắc ám vương Tà Nguyệt lúc này đều cũng cảm giác được giữa thập tứ giai cùng thập tam giai có chênh lệch thật lớn. Hạ Vũ xuất hiện cũng là lúc Hấp huyết quỷ vương, Cương thi vương và những vong linh thuật sĩ bị hắn dùng đấu khí mênh mông giống như thần lực đập nát, ngay cả tiếp cận hắn cũng không thể làm được. Phượng Nữ cùng Lam Thần đều cũng bị chấn lui, Tà Nguyệt bị huyết sắc cắn nuốt, biến thành một màu đỏ như máu, hắn toàn lực phát động Vong Linh ma pháp thập tứ giai, nhưng bị đấu khí mạnh mẽ trước mắt ngăn cản hoàn toàn.
Thân thể Hạ Vũ nhoáng lên một chút, đã đi tới trước mặt U U, một quyền cách không hướng U U đang thiêu đốt trong ngọn lửa bốn màu đánh tới. Lúc này,Tà Nguyệt, Lam Thần, Phượng Nữ đều vô lực ngăn cản. Ở phía xa, bọn băng hệ ma pháp sư phát động công kích, bị đấu khí của Suy Thần trước mặt hóa thành băng phấn. Quyền trái của hắn lóng lánh kim sắc quang mang, ẩn hiện một đạo thân ảnh màu vàng, nhìn như muốn chạy vào phạm vi của Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư.
U U không có biểu tình gì, ngửa đầu nhìn thấy cánh cửa trên không trung. Nàng lúc này đã hoàn toàn mất đi không chế thân thể của mình, chỉ có thể đem chú ngữ tiếp tục ngâm xướng, mà kim sắc quyền ảnh tràn ngập tử vong hơi thở cũng đã đánh tới.
‘’Phốc ‘’, kim sắc quyền ảnh biến mất, U U vẫn như trước, lại ngâm xướng. Cột sáng của Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn chi bình đã không có chút ảnh hưởng, nhưng ở ngoài cột sáng lại có một đạo thân ảnh chặn kim sắc quyền ảnh .
“Ti Na!” , Tà Nguyệt điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể nhoáng lên, ôm thân ảnh kia tiếp đất. Đúng là hấp huyết Nữ Vương vẫn không hề xuất hiện , mà bằng hắc ám ẩn thuật, nàng vẫn thủ hộ tại bên cạnh U U, để ngăn ngừa bất kỳ kẻ nào muốn phá hủy chú ngữ.
“ Tại sao ? Vì cái gì mà ngươi ngốc như vậy?” , ánh mắt của Tà Nguyệt lúc này có chút ươn ướt.
Ti Na toát ra một nụ cười khổ : “ Vì ta là nữ nhân . Tà Nguyệt, chàng biết không ? ta yêu chàng không phải vì quyền lực và sức mạnh của chàng. Để hoàn thành tâm nguyện của chàng, ta mất đi tánh mạng có là cái gì chứ ?” . Trong nụ cười tự giễu , Tà Nguyệt tận mắt nhìn thấy thân thể thê tử của mình hóa thành phấn bụi phiêu tán mà đi. Hắn ngây dại, thân thể run rẩy, hơi thở tà ác mênh mông, trái tim hắn kịch liệt đau đớn. Đến lúc này, hắn mới biết được dù tâm lạnh như băng, trái tim tự nhiên cũng sẽ đau đớn.
“Ầm, ầm” , Suy Thần Hạ Vũ hai quyền phân biệt, đem Phượng Nữ cùng Lam Thần đánh bay ra. Một lần nữa đã bị chung cực Hoàng Cực huyệt đả thương nghiêm trọng, hai nàng tại không trung đã biến về thần thân. Các nàng dù sao cũng chưa là phượng hoàng chính thức. Máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, thân thể của các nàng đều bị thương nặng, lúc này chỉ có thể nhờ Vương Tộc Chi Vũ để duy trì tại không trung. Trước đây các nàng được thấy bài học của Tích Lỗ , tận lực không cùng Hạ Vũ ngạnh chạm, mới có thể kiên trì đáp xuống đất. Nhưng lúc này tình hình đang nguy cấp, các nàng phải dùng toàn lực công kích, nhưng kết quả trước mắt vẫn không thể ngăn chặn, thực lực thập tứ giai của chủ thần quả thật mạnh mẽ.
“Ngũ Giai Chi viêm nghênh đón kẻ thù của ta” , Hạ Vũ thân hình chợt lóe lên, lướt qua Tà Nguyệt, lại là một quyền hướng U U đánh tới. Hắn cũng không phải sợ Tà Nguyệt, mà là không muốn lãng phí thời gian. Lúc này Tà Nguyệt vẫn duy trì tư thế ôm thê tử, cả người hoàn toàn ngốc trệ, căn bản không có chú ý tới thân ảnh của Hạ Vũ, chỉ thì thào tự nhủ : “Đáng giá sao? Hết thảy đều đáng giá sao ?” .
Hạ Vũ gần như đắc thủ, nhưng lúc này quang cầu đỏ như máu trong tay U U đột nhiên lại thiêu cháy. Đó là ngọn lửa trong suốt, cùng ngọn lửa bốn màu chung quanh đồng thời thiêu đốt. Ngũ giới chi viêm ! đúng vậy, nó chính là Ngũ giới chi viêm (ngọn lửa năm màu).
Kim sắc quyền ảnh tiến nhập Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình lại đồng thời biến mất. Hạ Vũ có chút sửng sốt, vừa muốn một lần nữa phát động công kích. Ngũ giới chi viêm đã bay lên, hướng về phía cánh cửa đỏ như máu ở phía chân trời mà đi. Lúc này việc mở phong ấn đã đạt tới giai đoạn cuối cùng. Mà trong nháy mắt lúc Ngũ giới chi viêm bay lên , Hạ Vũ cường hãn thế cũng bị chấn bay ra ngoài.
Bên kia, Tang Thần Cốc Long đã bị hãm vào khủng hoảng. Trên trán Niệm Băng trong nháy mắt phát ra kim sắc hào quang truyền khắp toàn thân, một cổ hơi thở làm Cốc Long run sợ. Ý thức được có chút không ổn, hắn không tiếp tục chờ đợi, lập tức hướng Niệm Băng phát động công kích. Chung cực Hoàng Cực huyệt công kích tựa như một tia chớp hướng Niệm Băng oanh kích.
Nhưng là, đón nhận công kích của Cốc Long cũng là một đạo kim sắc như tia chớp. Tiếng ‘’ầm’’ kịch liệt vang lên, Niệm Băng vẫn như trước đứng yên, thân thể hắn đã không hề run rẩy, mà Cốc Long lại bị chấn lui đến mười trượng. Ánh mắt Niệm Băng không biết khi nào đã biến thành màu vàng : “Ta muốn thử xem cái cảm giác diệt thần.” Kim sắc hào quang cơ hồ trong nháy mắt từ trán hắn phun ra, cho dù là Cốc Long có chung cực Địa Linh huyệt cũng vô pháp né tránh. Tay phải lại phóng ra, nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện, Hoàng Cực Huyệt vốn không bao giờ gặp bất lợi lại bị từng đạo kim quang nhàn nhạt xuyên qua . Ngay sau đó, thân thể Cốc Long ngừng trệ, ngơ ngác nhìn ánh mắt Niệm Băng tràn ngập thần sắc.
Kim sắc quang diễm không ngừng từ thất khiếu Niệm Băng phun ra, đôi mắt hắn tràn ngập vẻ hung bạo.
“Bịch” , đầu Cốc Long bùng nổ, dập nát, não tung tóe ra ngòai. Thân thể hắn mất đi năng lượng bảo vệ, bị băng tuyết đóng băng, ngay sau đó bị tan thành từng mảnh nhỏ.
Thân hình chợt lóe, Niệm Băng đã đi tới phía trước, vừa lúc đón nhận Suy Thần Hạ Vũ chạy về. Hạ Vũ tinh thần hoàn toàn tập trung vào phong ấn, cũng không ngờ Niệm Băng có thể kịp thời đuổi tới, nghi hoặc nhìn Niệm Băng ngăn ở trước mình. Toàn thân hắn tản ra cảm giác sợ hãi khi thấy kim sắc quang mang nơi Niệm Bang.
“Cốc Long đã chết?”.
“Đã chết” , thanh âm của Niệm Băng như phản phất từ địa ngục đến.
Lúc này, Ngũ giới chi viêm đã bay lên nhập vào trời cao, dán lên cánh cửa đỏ như máu. Cánh cửa rốt cục đã mở, mà U U đã bắt đầu ngâm xướng chú ngữ : “Thiên địa trở về hỗn độn, dưới cấm giới Nha Hoàng Phác Viêm trận, trong sự huy hoàng, hãy mở ra đi hỡi phong ấn Mặc Áo Đặc Tư ‘’.
Cùng với lúc U U bắt đầu ngâm câu chú ngữ cuối cùng, một đạo kim quang theo mi tâm của Niệm Băng xuất hướng về Hạ Vũ . Hắn mặt dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt tràn ngập sát khí. Hạ Vũ thấy mi tâm Niệm Băng phát ra tia kim sắc, đột nhiên ý thức được là cái gì, điên cuồng hét lên một tiếng, một cổ kim quang theo cánh tay hắn phát ra, huyết vụ cùng kim quang hỗn hợp. Hắn tự cắt nát chung cực Hoàng Cực huyệt trên cánh tay, kim sắc năng lượng khổng lồ bắt đầu phát ra cùng bạch quang dung hợp, nghênh đón đạo kim quang. Mà Hạ Vũ không dừng lại , bay ngược về phía sau, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
Kim quang không có tiếng động gì đã biến mất, cánh tay Hạ Vũ cũng đồng thời biến mất. Niệm Băng lẳng lặng đứng đấy, không nhúc nhích, mi tâm không ngừng lóe ra kim sắc hào quang, mỗi lần lóe ra đều dừng lại một lát . Trong mắt sát khí dần dần thu liễm, hắn cuối cùng cũng hôn mê , đã không thể liếc xem được U U ngâm xướng cuối cùng chú ngữ.
Thân thể cự đại của Áo Tư Tạp với tốc độ nhanh nhất, xuất hiện bên dưới Niệm Băng, Niệm Băng nhẹ nhàng ngã xuống. Vừa lúc dừng ở bên cạnh mẫu thân , hắn ngủ thiếp đi, kim sắc quang mang vẫn bao vây như trước. Áo Tư Tạp cùng hắn tâm ý tương thông, có thể cảm giác được hơi thở kì dị trên người Niệm Băng. Cổ hơi thở tựa hồ không phải là năng lượng thực chất, cũng không phải là thuộc loại tinh thần lực, mà là một cổ hỗn hợp năng lượng kì dị. Toàn thân bị kim quang bao phủ, Niệm Băng mặc dù hôn mê, nhưng hơi thở hắn thập vần vững vàng, có lực, chút dấu hiệu bị thương cũng không có.
Cuộc chiến đấu phía dưới đã tiến vào giai đoạn cuối, trong Hồ Ly lĩnh vực, các sủng vật của Miêu Miêu bộc phát ra lực chiến đấu siêu cường. Bất luận là sủng vật của Miêu Miêu hay sáu gã thần nhân, trên người thương tích đều không ngừng gia tăng. Bất quá, mấy sủng vật thân hình quá lớn, hơn nữa lực phòng thủ cũng vô cùng kinh người. Mà thần nhân mặc dù bộc phát khiếu huyệt, nhưng đã đồng thời bị luồng khí thối ảnh hưởng, lực chiến đấu có phần yếu bớt. Mỗi khi bọn hắn tập trung lực lượng giết một, hai ma thú, thì bị cả đám ma thú cuồng bạo công kích. Trong thời gian chỉ một khắc, các sủng vật công kích càng mãnh liệt, mà bọn họ chống đỡ càng lúc càng khó khăn khi năng lượng khổng lồ có được từ bạo huyệt giảm dần. Bọn họ tất cả đều trông chờ vào thất long vương sẽ tới cứu , nhưng cả liếc mắt cũng không có, tùy ý để bọn họ bị ma thú vây công .
Rốt cục, sáu gã thần nhân cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng xú khí cũng biến mất. Các ma thú trước mặt đã biến về hình thái ban đầu, đám ma thú phảng phất như yếu đi rất nhiều, chỉ là vây quanh , đình chỉ công kích. Mà ở phía sau, các thần nhân có thể thở dốc. Mặc dù, bộc phát khiếu huyệt đối với bọn họ tổn thất rất lớn, nhưng chỉ cần Chủ Thần đại nhân thành công thì tất cả đều không quan trọng. Nhưng khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Niệm Băng đột nhiên bộc phát, chỉ trong nháy mắt, đã làm hai gã Chủ Thần một chết một bỏ chạy, khiến cho bọn hắn không thể nào tin được
Sáu gã thần nhân ngốc trệ một chút. Ngay sau đó, bọn họ đều lựa chọn như nhau, tập trung toàn bộ năng lượng còn thừa, hướng bầu trời bay lên. Đều muốn nhanh chóng cách ly khỏi địa phương đáng sợ này, ngay cả lão đại cũng chạy, ở chổ này còn có kết cục nào tốt sao?
Miêu Miêu là tiểu cô nương có tâm địa thuần khiết, nếu là khi khác, nàng rất khó làm ra sự tình đuổi tận giết tuyệt. Nhưng hôm nay lại không giống, sáu gã Thần nhân bị ma Thú vây công nàng đã thấy bọn chúng ở lãnh địa của Bạch Nhân Tộc. Sáu gã thần nhân này, trên tay mỗi một người đều nhuốm đầy máu tươi của bạch nhân, khiến một tiểu cô nương thuần khiết phải bộc phát phẩn nộ, cũng là rất đáng sợ.
Quan Quan cầm đầm đám thần thú, bởi vì tiêu hao quá độ năng lượng nên hầu hết mất đi lực công kích. Chúng nó suy yếu cũng không kém gì đám thần nhân, nhưng ngay thời điểm sáu gã chủ thần bay lên bầu trời, thì đồng thời đại não đau xót, đấu khí đứt đoạn, trong nháy mất trở về mặt đất. Ngân quang nhàn nhạt phong tỏa không trung, Miêu Miêu đã không phải là Miêu Miêu trước kia, lúc này nàng đã kế thừa tinh thần lực của cha mẹ. Bạch nhân đặc biệt có tinh thần ma pháp đối với việc làm thần nhân suy yếu, phong tỏa quả thật rất có hiệu quả.
Đám ma thú chậm rãi hướng hai bên tách ra, mặt đất theo một thanh âm rung lên, một thân ảnh thật lớn xuất hiện trước mắt thần nhân. Bọn họ giật mình, đó là một thân ảnh kim sắc tinh khiết, thân thể thật lớn, mang đến áp lực thật lớn. Mỗi một bước tiến lên đều đã khiến cho bọn hắn cảm nhận được lực cường đại áp lực mênh mông. Bọn họ có thể khẳng định đó là một con rồng, nhưng hình dáng có điểm bất đồng so với thất long vương. Con rồng này mặc cánh mặc dù rất dài và rộng, nhưng thân hình rất khổng lồ, cho dù là thất long vương trên không cũng vô pháp so cùng cùng thân thể hắn. Thân thể màu vàng có một tầng lân giáp cực kỳ dày, tại lưng xuất hiện cây gai dài đến nửa trượng, cái đuôi thật dài ở phía sau, toàn thân đều tản ra kim quang nhàn nhạt. Trên lưng có một tiểu cô nương, thẩn thể của nàng được kim quang bao phủ, có vẻ thuần khiết, nhưng cặp mắt to lại tràn ngập đấu khí.
Con cự long này khiến cho thần nhân có cảm giác đã từng gặp qua, bọn họ lúc trước đã đối mặt với Kim Bối Địa Long Vương, không ngờ Kim Bối Địa Long Vương Tiểu Kết Ba còn có thể tiến hóa đến hình thái này. Lúc này không riêng gì thể tích , mà hơi thở xung quanh thân thể cũng đều cường hãn, so với trước kia bá đạo hơn nhiều.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK