Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





"Cái tên Hỏa Mộc Lâm là do rừng trong Phượng hoàng hỏa sơn kia mà có, núi lửa mỗi trăm năm sẽ phun ra một lần, nhưng phiến rừng rậm nguyên sinh này lại thủy chung không bị phá hỏng, đây đều là công lao của Phượng tộc, sở dĩ loài người bình thường không đến nơi đây ở, không chỉ là e ngại có núi lửa, đồng thời, trong phiến hỏa lâm này, còn nhiều dã thú hung mãnh sinh sống." Vừa tiến từng bước khó khăn trong rừng, Phượng Nữ vừa giới thiệu cho bọn người Niệm Băng các loại động thực vật trong rừng.

"Tỷ à, ngươi nói mấy động vật hung mãnh này, vì sao chúng nó không quấy nhiễu chúng ta?" Đi nửa ngày rồi, cảm giác đã đi một đoạn đường không ngắn, nhưng Hỏa Mộc Lâm cũng vẫn như vô biên vô hạn.

Phượng Nữ nghe Lam Thần hỏi, mỉm cười nói: "Mặc dù động vật không có trí tuệ, nhưng chúng nó đều thực sự có linh tính. Trong phiến rừng rậm này, Phượng tộc chúng ta là vua. Bất kể động vật gì, cảm nhận được trên người chúng ta khí tức Phượng tộc, đều nhẹ nhàng tránh xa, tự nhiên sẽ không tới mạo phạm."

Long Linh hi hi cười, nói: "Nguyên lai động vật cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh hả?! Phượng Nữ tỷ tỷ, chúng ta còn bao xa nữa thì tới Ngô Đồng Lâm, chỗ ở của Phượng tộc các người a?"

Phượng Nữ mỉm cười, nói: "Sẽ tới ngay đây, chúng ta đi mau, phiến rừng nguyên thủy này không biết đã sinh trưởng bao lâu, mặc dù khiến người ta tưởng là không có giới hạn, kỳ thật ngay sau lưng đại thụ là Ngô Đồng Lâm của chúng ta."

Phượng Nữ đang nói chuyện, Niệm Băng thần sắc đột nhiên chợt động, ánh mắt hướng phía trước nhìn lại, trầm giọng quát: "Người nào?"

Ba thân ảnh nhanh như chớp từ trong rừng cây nhấp nhô mấy lần bay lên hạ xuống đã xuất hiện ngoài mười trượng trước mọi người.

Đó là ba gã thanh niên nam tử, người cầm đầu cao bằng Niệm Băng, mày kiếm mắt sáng, một thân áo vải thô bình thường không giấu được vẻ anh tuấn, đầu tóc ngắn hỏa hồng sắc dựng đứng. Khi hắn ổn định hạ xuống đất, ánh mắt đã lưu lại trên người Phượng Nữ, ánh mắt ba động không ngừng, tràn ngập khát vọng, tràn ngập một tâm tình khó có thể nêu tên.

Phượng Nữ cũng có chút ngây dại, nhìn thấy thanh niên anh tuấn này, sắc mặt nàng có vẻ có chút mất tự nhiên: "Phượng Ưng!"

Phượng Ưng thần sắc phức tạp, ánh mắt từ Phượng Nữ chuyển qua trên người những người khác, thanh âm hắn có chút run rẩy: "Phượng Nữ! Ngươi đã trở lại, ngươi rốt cục đã trở lại, ta còn tưởng rằng, vĩnh viễn không có khả năng gặp lại ngươi."

Phượng Nữ miễn cưỡng cười, nói: "Phượng hoàng niết bàn đại điển sắp bắt đầu, là một thành viên Phượng tộc, ta thế nào có thể không trở lại được? Làm phiền các ngươi bẩm trưởng lão trong tộc một tiếng, nói ta cùng mẫu thân đã trở lại."

Phượng Ưng ngẩn người, nói: "Mẫu thân của ngươi, không phải thuở nhỏ cha mẹ ngươi đã mất rồi sao?"

"Không, nó chẳng những có mẫu thân, cũng còn có phụ thân. Xem tuổi của ngươi có lẽ không biết ta, nhưng cha mẹ của ngươi lại nhất định biết. Ngươi trở về nói cho mấy vị trưởng lão rằng Phượng Yên cùng nữ nhi Lam Thần, Phượng Nữ và mấy vị bằng hữu tới tham gia Phượng hoàng niết bàn đại điển. Chúng ta ở chỗ này chờ." Nói chuyện là Ngọc Như Yên, nhìn thấy trước mặt ba tộc nhân tuổi trẻ này, hít thở khí tức quen thuộc trong Hỏa Mộc Lâm, ánh mắt của nàng có chút ươn ướt, cách biệt đã lâu hơn mười năm, rốt cục về tới nhà của mình. Cảm xúc của nàng so với Phượng Nữ phải sâu hơn vài lần.

Lúc này Phượng Ưng tỉnh táo lại sau khi kinh hỷ được nhìn thấy Phượng Nữ, có chút nghi hoặc nhìn Ngọc Như Yên tựa hồ so với Phượng Nữ cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhíu mày, ghé tai đồng bọn bên cạnh nói nhỏ vài tiếng, một gã thanh niên Phượng tộc rất nhanh lui về phía sau, trong chớp mắt đi vào trong rừng cây.

Phượng Ưng trong mắt lúc này chỉ có Phượng Nữ, mặc dù đoàn người Phượng Nữ chừng sáu người, nhưng năm người còn lại trong mắt hắn đều như nhau, chỉ là những người khác mà thôi, đồng bọn mới vừa đi, thân hắn chợt động đã tiến sát Phượng Nữ, giơ tay kéo nàng: "Ngươi rốt cục đã trở lại. Ngươi có biết lâu nay ta rất nhớ ngươi không? Phượng Nữ, đừng lo lắng, bất luận ngươi phạm sai lầm gì, ta đều giúp ngươi. Đừng đi nữa, ngươi đã biết tâm ý của ta, kinh lịch của ngươi sớm đã kết thúc, ta không biết có bao nhiêu lần muốn đi ra ngoài tìm ngươi, nhưng cha ta thủy chung đều không cho phép." Thâm tình của hắn đã nói cho mọi người thực nhiều chuyện, tuy nhiên Phượng Nữ lại tránh sự lôi kéo của hắn.

"Phượng Ưng, ngươi không cần như vậy, sự tình của ta, ta tự nhiên sẽ hướng các trưởng lão giải quyết." Trong lòng Phượng Nữ có chút ít e ngại nhìn Niệm Băng bên cạnh, Niệm Băng sắc mặt cũng không có gì biến hóa, nhưng sự tĩnh lặng trong ánh mắt khiến Phượng Nữ trong lòng cảm thấy bất an.

Phượng Ưng sắc mặt khẽ biến, lại giơ tay hướng tay Phượng Nữ kéo lại, nhưng lần này hiển nhiên Phượng Nữ càng thối lui, một bước nhanh nhẹn đã tránh ra ngoài một trượng, Phượng Ưng nhíu mày nhìn nàng, nói: "Phượng Nữ, làm sao vậy? Chúng ta sớm cũng đã đính hôn rồi, đợi lần này ngươi kinh lịch trở về, chúng ta sẽ chính thức kết hôn, ta nghe gia gia nói, ngươi ở bên ngoài thích nam nhân khác, ta không tin, chúng ta từ nhỏ lớn lên là thanh mai trúc mã, ngươi không có khả năng thích người khác, đúng không?"

Nếu nói vừa rồi Niệm Băng ánh mắt là yên lặng vậy, giờ khắc này ánh mắt hắn đã trở nên lạnh lẽo. Hắn không có mở miệng, cũng không có động tác gì, cứ như vậy đứng đó, Long Linh chủ động cầm bàn tay to lớn của Niệm Băng, nhưng lúc này nàng kinh ngạc phát hiện tay Niệm Băng cùng ánh mắt hắn đều lạnh như băng. Niệm Băng đang đợi Phượng Nữ trả lời.

"Phượng Ưng, ngươi hãy nghe ta nói!" Phượng Nữ có chút vội vàng nói, nàng tự nhiên đã phát hiện Niệm Băng thần sắc biến hóa: "Phượng Ưng, lần này ta trở về có hai việc, một là tham gia Phượng hoàng niết bàn đại điển, trợ giúp Phượng tộc ta vượt qua cửa ải khó khăn. Mặt khác chính là muốn cùng ngươi hủy hôn ước. Mặc dù chúng ta từ nhỏ lớn lên, nhưng, ta vẫn chỉ làm bằng hữu của ngươi, mà không phải người yêu. Thực xin lỗi, Phượng Hư trưởng lão nói rất đúng, ta quả thật đã yêu người khác, hắn mới là người yêu của ta, lần này sau khi đại điển chấm dứt, ta sẽ cùng hắn rời đi, mãi mãi làm thê tử của hắn."

Phượng Ưng toàn thân run lên, ánh mắt hắn nhất thời trở nên kích động, lảo đảo lui về phía sau từng bước: "Không, ta không tin điều đó là thật! Ngươi nhất định là gạt ta phải không? Chúng ta sớm đã thành hôn ước, ngươi sao có thể thích người khác. Ngươi gạt ta, ngươi nhất định gạt ta!"

Phượng Nữ là đệ nhất mỹ nữ trong lứa tuổi còn trẻ của Phượng tộc mà Phượng Ưng lại là nam tử tuổi trẻ xuất sắc nhất, hai người từ nhỏ thanh mai trúc mã lớn lên, Phượng Ưng vẫn luôn coi Phượng Nữ là thê tử tương lai của mình.

Cùng kích động như Phượng Ưng nhưng hoàn toàn khác biệt, Niệm Băng đứng ở một bên ánh mắt một lần nữa trở nên nhu hòa, lắc lắc đầu tự trách: "Ta làm sao vậy, sao lại có thể hoài nghi tình cảm của Phượng Nữ đối với ta chứ? Mặc dù nàng không nói cho mình việc quá khứ, nhưng chỉ cần trong lòng của nàng đã quyết, việc trước kia hết thảy chẳng tính làm gì."

Phượng Nữ cúi đầu, nói: "Thực xin lỗi, Phượng Ưng, ta biết ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta thực đã yêu người khác. Hắn là trượng phu của ta, ta cả đời này cũng chỉ thương một mình hắn, ta biết nói như vậy đối với ngươi thực tàn nhẫn. Nhưng đau dài không bằng đau một lần, mới vừa trở về gặp được ngươi, ta trước hết cùng ngươi nói rõ ràng, đỡ phải có hiểu lầm nữa, thực xin lỗi, Phượng Ưng!"

"Thực xin lỗi? Thực xin lỗi có ích lợi gì? Tại sao tất cả cảm tình ta đều đặt ở trên người ngươi chứ? Nhiều nữ tử trong tộc thổ lộ tâm tình với ta, ta chưa bao giờ có chút xúc động, bởi vì trong lòng ta đã có ngươi, ở trong mắt ta, không có ai có thể so sánh ngươi. Thực xin lỗi? Tình yêu của ta đối ngươi ba chữ này có thể đền bù sao?" Phượng Ưng như điên cuồng nhìn Phượng Nữ rít lên.

Niệm Băng di chuyển, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Phượng Nữ, kiên định vươn cánh tay ôm lên bờ vai Phượng Nữ: "Yêu là không thể cân nhắc đến thứ khác, hy vọng ngươi có thể tôn trọng lựa chọn của Phượng Nữ, không làm cho nàng khó xử."

Thần sắc Phượng Ưng dần dần băng lãnh, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng: "Người yêu nàng chính là ngươi sao?"

Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Đúng, ta đúng là trượng phu của nàng."

Phượng Ưng hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục khí huyết tựa hồ muốn bộc phát: "Tốt, ta cùng với ngươi quyết đấu!"

Phượng Nữ biến sắc, vội vàng chợt lóe thân tiến lên trước người Niệm Băng: "Không, Phượng Ưng! Không cần như vậy!" Vành mi của nàng đã ửng đỏ, mặc dù nàng không yêu Phượng Ưng, nhưng từ nhỏ đến lớn, Phượng Ưng quan tâm nàng, chiếu cố nàng, nàng sao có thể quên được? Nàng vẫn luôn xem Phượng Ưng là bằng hữu tốt nhất của mình.

Không đợi Phượng Ưng mở miệng, Niệm Băng vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai Phượng Nữ: "Phượng Nữ, đây là việc của hai nam nhân chúng ta."

Phượng Nữ toàn thân chấn động, quay đầu nhìn về phía Niệm Băng, Niệm Băng nhìn nàng nhẹ nhàng gật gật đầu vẻ thấu hiểu, Phượng Nữ trong mắt toát ra một tia buồn bã: "Thực xin lỗi, Băng, ta, ta…"

Niệm Băng mỉm cười, tay nắm bờ vai nàng thật chặt, nói khẽ: "Không cần phải nói, nàng vừa rồi nói với Phượng Ưng đã cho ta biết hết thảy, yên tâm đi, ta sẽ không thương tổn hắn, yêu cũng không sai, đáng tiếc, người hắn yêu lại không thương hắn."

Phượng Nữ nhẹ nhàng gật gật đầu, xoay người bước sang một bên, nếu nói người cứng cỏi nhất là ai, Niệm Băng kia không thể nghi ngờ là đệ nhất, là một người tuổi trẻ, đối mặt khiêu chiến như vậy, Niệm Băng vĩnh viễn sẽ không lui bước.

Phượng Ưng suýt nữa tức muốn nổ phổi, xem hình dáng Niệm Băng, hiển nhiên không xem hắn là cái gì. Hắn luôn luôn tự cho mình rất cao, trong Phượng tộc, chỉ có hắn cùng Phượng Nữ là có thể trở thành trưởng lão nhất.

Niệm Băng ngẩng đầu nhìn Phượng Ưng, nói: "Ở chỗ này sao?"

Phượng Ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh mắt Niệm Băng, hắn đột nhiên kinh ngạc phát hiện, trong mắt Niệm Băng, hắn gần như bắt không được thứ gì, đó giống như biển sâu thăm thẳm, nhưng trái tim hắn bởi vì hờn ghen mãnh liệt mà mất đi lý trí, trầm giọng nói: "Ở chỗ này! Ngươi thắng, ta cùng Phượng Nữ giải trừ hôn ước, nếu ngươi thua, ngươi phải rời bỏ Phượng Nữ." Từ nhỏ được dạy dỗ tốt khiến cho hắn có thể bảo trì mấy phần thanh tỉnh.

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Tốt, vậy ở chỗ này đi! Bất quá, có chút lời ta phải nói trước. Đầu tiên, ta và ngươi quyết đấu, cũng không phải để tranh đoạt Phượng Nữ, bởi vì căn bản không cần tranh đoạt, Phượng Nữ không phải hàng hóa, nàng là một người, nàng có quyền lựa chọn người yêu của mình, ta với ngươi đánh nhau, là muốn cho ngươi hiểu được, ta so với ngươi mạnh mẽ, so với ngươi đủ tư cách trở thành người yêu Phượng Nữ, có năng lực bảo vệ nàng. Tiếp theo, ta còn muốn nói cho ngươi biết, ngươi không có khả năng thắng được ta." Tự tin cường đại khiến Niệm Băng khí thế đại thịnh, hắn đứng ở đó nhìn Phượng Ưng, thân thể trầm ổn như núi.

Phượng tộc nhân đi cùng Phượng Ưng nghĩ Niệm Băng điên rồi, hắn đương nhiên biết thực lực Phượng Ưng cường đại cỡ nào, nhưng bọn người Ngọc Như Yên đi cùng Niệm Băng lại không có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ hiểu được Niệm Băng có tư cách nói lời như vậy, cũng có thực lực như vậy. Trong lúc hai nam nhân quyết đấu, bọn họ ai cũng sẽ không nhúng tay, bởi vì điều này quan hệ đến tôn nghiêm của song phương.

Niệm Băng cũng không có gọi ra bảy cây thần đao của mình, thản nhiên đứng nhìn Phượng Ưng trước mặt. Phượng Ưng vừa khởi phát đã xuất ra toàn lực, Cửu Ly đấu khí mênh mông phát ra, trong tiếng phá vụn, một đôi vương tộc chi vũ thật lớn đã xuất hiện phía sau hắn, thời điểm lúc trước Phượng Nữ xuất ngoại lịch luyện, hắn còn chưa có năng lực sử dụng như vậy, nhưng mấy năm sau này, Phượng Ưng đã có tiến bộ rất lớn. Theo vương tộc chi vũ hiện thân, phượng hoàng hỏa diễm màu vàng mênh mông xuất hiện, nhiệt độ chung quanh rõ ràng lên cao, thực vật quanh đó héo rũ, trong lúc đó một mảnh đất trống trơn xuất hiện giữa hai người.

Niệm Băng vẫn bất động nhìn Phượng Ưng, hắn trong lòng vô cùng bình tĩnh, bất luận đối mặt đối thủ nào, Niệm Băng đều cũng sẽ không khinh thị, thất thải quang mang nhàn nhạt đã xuất hiện chung quanh thân thể hắn.

Phượng Ưng cũng không rút trường kiếm ở sau lưng ra, thân thể hắn với tác dụng của vương tộc chi vũ, lơ lửng ở cách mặt đất một thước: "Ngươi đã không cần vũ khí, ta đây cũng không cần." Thân ảnh chợt lóe, hắn trên không trung, xuất một chuỗi tàn ảnh tiến đến trước mặt Niệm Băng, một quyền không hề hoa mỹ hướng trên mặt Niệm Băng đánh tới. Xem một quyền này uy lực tựa như mười phần, kỳ thật Phượng Ưng chỉ dùng ba thành lực, một quyền này chỉ là thử.

Niệm Băng không di chuyển, không có phát động ma pháp phòng ngự, trơ mắt nhìn Phượng Ưng một quyền kia đánh vào mặt mình.

"Bịch" một tiếng, Niệm Băng lảo đảo lui về phía sau ba bước mới dừng ổn thân hình, đầu bị quyền công kích muốn lệch một bên, hắn bị Phượng Ưng đánh trúng làm tất cả mọi người ở đây ngỡ ngàng, Phượng Nữ, Long Linh cùng Lam Thần cơ hồ đồng thời phát ra một tiếng hét kinh hãi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK