Đám long nhân vốn đang yên tĩnh nghe thấy Niệm Băng nói ra ba chữ long nhân tộc, nhất thời trở nên ồn ào. Tên trưởng lão nọ nhíu mày. “Ngươi biết chúng ta?”
Niệm Băng gật đầu, đáp: “Ta trước kia từng nghe tới sự tồn tại của long nhân tộc, nói như vậy, bảo tàng mà các ngươi thủ hộ, hẳn là bảo tàng của một cự long rồi.”
“Không sai, chúng ta chính là hỏa long tộc, ta còn có thể nói với các ngươi, ta chính là trưởng lão duy nhất của hỏa long tộc, Kim Nghê, biết như vậy cũng vô dụng, hôm nay các ngươi phải chết, sự tôn nghiêm của long nhân tộc không thể bị xúc phạm. Sát!”
“Đi, Thủy Vũ Ba Đào.” Thanh âm già nua vang lên, một vòng lam sắc chợt hiện ra tạo thành một vầng sáng lớn tỏa ra chung quanh, kịp thời đón đầu chúng hỏa long tộc nhân. Nguyên lai, khi Niệm Băng mở miệng cùng đối phương nói chuyện thì Lý Đắc cũng hiểu ý, tranh thủ tận dụng thời gian ngâm xướng chú ngữ, đối phương căn bản không hề có ý bỏ qua cho bọn họ, đành chỉ liều mạng mà thôi.
Thủy Vũ Ba Đào, bát giai đại diện tích công kích thủy hệ ma pháp, một ma pháp cực kỳ tiêu hao pháp lực, nhưng dưới tình huống đối mặt với số lượng địch nhân lớn như vậy, nó hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Đáng tiếc chính là, bên trong lãnh địa của hỏa long tộc, thủy hệ ma pháp uy lực giảm nhiều, bát giai ma pháp cũng chỉ phát huy uy lực của thất giai.
Thủy ba giống như những con sóng lớn tỏa ra tứ phía, mạnh mẽ trùng kích về phía hỏa long tộc nhân, hồng sắc đấu khí bay lượn khắp nơi, không ngừng ngăn cản lực trùng kích của Thủy Vũ Ba Đào, Phượng Nữ đột nhiên hô to một tiếng. “Chạy vào trong động, ở đó mới có thể phòng ngự được.”
Niệm Băng trong mắt sáng ngời, đúng vậy! Lấy tiến làm lùi. Cùng Tạp Lạc, Gia Đặc Lâm và Hoa Nhị chạy đến trước động khẩu, hắn trước tiên ném ra hai ma pháp quyển trục. Đây chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của hắn.
Băng cùng hỏa, hai lục giai ma pháp quyển trục cường đại nhất mà Niệm Băng có khả năng chế tác trong nháy mắt bộc phát, hồng, lam lưỡng sắc quang mang tại va chạm vào nhau, nổ ầm một tiếng vang động cả phiến sơn mạch, băng hỏa đồng nguyên được Niệm Băng toàn lực thôi động, tạo thành lực công kích bát giai nhắm thẳng tên trưởng lão kia mà bạo phát.
Tên hỏa long tộc trưởng lão kia nghe được tiếng hô của Phượng Nữ thì sắc mặt liền thay đổi. Ngân sắc đấu khí che kín toàn thân, hai tay đẩy ra trước, vừa định phá ma pháp của Lý Đắc, thì công kích từ quyển trục của Niệm Băng đã tới.
Bát giai công kích ma pháp là vô pháp uy hiếp tới võ sĩ cấp bậc vũ thánh, huống chi hỏa long tộc nhân có thân thể cường hãn mà người thường không thể sánh bằng, giữa màn chấn động thật lớn, nhưng hỏa long tộc trưởng lão chỉ lui về phía sau một bước thì đã giữ vững thân hình, mà mười tên hỏa long nhân vốn bên cạnh hắn lại bị ma pháp đột nhiên xuất hiện chấn bay, bọn họ tựa hồ đối với huyệt động kia rất là sợ hãi, thà bị ma pháp khiến chấn thương cũng không dám đánh mạnh, miễn cưỡng khống chế thân thể bay xéo ra. Khiến cho trước động khẩu chỉ còn lại một mình hỏa long tộc trưởng lão. Đúng lúc này, Hoa Nhị với Xa Luân chiến phủ cũng đã tới.
Đinh, đinh hai tiếng, Hoa Nhị phún huyết bay ngược lại, trên chiến phủ của nàng bị đối phương để lại hai vết mẻ, tốc độ bị đánh bay của Tạp Lạc cùng Gia Đặc Lâm cũng chẳng hề chậm hơn nàng, mà đối đầu với một vũ thánh chân chính, thì vũ đấu gia đúng là chẳng có cơ hội gì. Hỏa long tộc trưởng lão hiển nhiên đã nổi giận, ngân sắc đấu khí trên người hoàn toàn bành trướng, liên tiếp bị ma pháp cùng ba vũ đấu gia toàn lực công kích, cường hãn như hắn cũng không khỏi bị khí huyết đảo lộn.
Chúng dong binh đã theo lời Phượng Nữ mà toàn lực phi tới. Mà lúc này, hồng sắc quang mang đánh tới lúc đầu, khi tới trước người hỏa long tộc trưởng lão Kim Nghê ba thước thì biến thành ngân sắc, tiếng phượng hót vang lên, ngân sắc kiếm ảnh như bám lấy Kim Nghê, sắc mặt hơi đổi, Kim Nghê song quyền đồng thời vung ra, thánh đấu khí mênh mông giống như thật thể đánh lên màn kiếm.
“Phượng - Linh - Trảm -.” Thanh âm như xé lụa vang lên, cũng là ngân sắc đấu khí, màn kiếm đột nhiên ngưng tụ lại, chém tan vào đấu khí mà Kim Nghê phát ra, lao thẳng đến trước ngực Kim Nghê.
“Thật muốn muốn chết sao?” Kim Nghê phẫn nộ thét một tiếng, thân thể chợt bay lên, trong miệng phát ra một tiếng long ngâm, tránh khỏi kiếm quang, liền công tới Phượng Nữ.
Phượng Nữ ánh mắt dị thường bình tĩnh, trong miệng phát ra tiếng phượng hót thánh thót, ngân sắc đấu khí chung quanh thân thể trong nháy mắt bành trướng vài phần. “Phượng - Vũ - Cửu - Thiên -.” Ly Thiên thần kiếm trong tay đột nhiên chậm lại, đơn giản chĩa lên trên, thân hình cùng với thần kiếm tạo thành dáng như đang khiêu vũ.
Kim Nghê sắc mặt đại biến, đấu khí của hắn mặc dù áp đảo Phượng Nữ, nhưng liên tiếp hai ba lần gặp cường địch, hơn nữa với Ly Thiên thần kiếm trong tay Phượng Nữ, hắn cũng không dám nắm chắc. Hai tay tại kỳ dị khua giữa không trung, muốn tìm thân Ly Thiên thần kiếm để bộc phát đấu khí, thế nhưng, Phượng Nữ căn bản không cho hắn cơ hội, Phượng Vũ Cửu Thiên vô cùng nhuần nhuyễn thay đổi vị trí, bức bách Kim Nghê không thể không đưa đấu khí đánh bừa ra ngoài.
Huyết quang vỡ tan, lân phiến trên ngực trái của Kim Nghê vỡ tung, để lại một vết thương sâu chừng nửa tấc, dài chừng nửa thước, tiên huyết đổ ra, khiến cho lân phiến trên người hắn nhìn qua càng thêm đỏ rực, thân thể bị chấn bay ra, rơi xuống ngay trước động khẩu, lân phiến bao trùm trên mặt hắn khiến không thể nhìn ra biểu tình gì, nhưng Niệm Băng lại chú ý tới, trong mắt hắn toát ra một tia kinh hoảng. Rõ ràng không có có quá thiệt thòi, hắn hoảng cái gì?
Lúc này, ma pháp của Lý Đắc rốt cục bị lượng lớn hỏa thuộc tính đấu khí điên cuồng tấn công mà kết thúc, may mắn là Phong Vân kịp thời phát ra một lục giai thổ hệ ma pháp, thêm đại diện tích Băng Nhận Trảm của Long Linh, mới giúp chúng dong binh tạm thời ngăn cản công kích của hỏa long tộc nhân. Hỏa long tộc chiến sĩ có lực công kích cực kỳ cường hãn, chí ít đều có thực lực đại kiếm sư, trong đó còn có không ít vũ đấu gia. Tạp Lạc ba người mới bị đánh bay ra, miễn cưỡng kìm nén thương thế, liều mạng hiệp trợ thủ hạ, mới miễn cưỡng ngăn cản được đối phương, giúp cho trận thế của chúng dong binh không rối loạn. Mặc dù như thế, cũng đã có đại bộ phận dong binh bị thương.
Phượng Nữ cấp bách hô: “Mau, vào động.”
Niệm Băng lúc này cũng chạy đi, nhịn đau ném ra bốn ma pháp quyển trục trân quý. Cũng là băng hỏa đồng nguyên, nhưng lần này chỉ là tổ hợp của ngũ giai ma pháp, bốn quyển trục tổ hợp thành hai ma pháp cường hãn, bất quá, lần này cũng không phải chỉ là đơn nhất công kích, mà là song trọng, bởi vì mỗ một quyển trục đều hình thành từ dung hợp ma pháp, biến hóa tinh diệu khiến kẻ khác phải mở to mắt mà nhìn.
Trong phút chốc, ở giữa chúng hỏa long tộc chiến sĩ nhất thời bộc phát ra bốn đóa hoa hồng, lam, hoa mỹ quang mang khiến ánh dương quang cũng có phần bị che mờ, kịch liệt bạo tạc khiến công kích của chúng hỏa long tộc chiến sĩ hoàn toàn bị chặn lại. Nhưng Niệm Băng lại giật mình phát hiện, cường đại tới thất giai công kích ma pháp, tối đa cũng chỉ có thể khiến đám quái nhân này bị toạc lân giáp, không cách nào lấy đi tính mạng của bọn họ.
Bất quá, lợi dụng tứ cái ma pháp trong nháy mắt bộc phát, chúng dong binh nhanh chóng lao vào trong huyệt động, trong đó dong binh có thực lực mạnh nhất dưới sự đái lĩnh của Tạp Lạc, Phượng Nữ canh giữ ở động khẩu, tiếp tục chiến đấu với hỏa long tộc chiến sĩ đang lao tới. Sau khi vào động, bọn họ tối thiểu cũng tạm thời đã không còn mối lo sau lưng, địch nhân tuy nhiều, nhưng đều chỉ có thể tấn công từ một hướng.
Một kiếm đẩy lui Kim Nghê, Phượng Nữ trầm giọng nói: “Kim trưởng lão, kêu chúng tộc nhân của ngươi lui ra đi, ngươi hẳn là nhìn ra được, ta vẫn không hạ sát thủ, chính là không muốn gay gắt cùng quý tộc, hà tất phải dùng đao kiếm mà nói chuyện như vậy ? Chúng ta rời khỏi Thiên Đãng sơn mạch, cũng sẽ tuân thủ giữ bí mật của các ngươi, chẳng lẽ không được sao?”
Kim Nghê cả giận nói: “Các ngươi dám tiến vào hỏa long động của long chủ, là sự vũ nhục lớn nhất đối với hỏa long tộc nhân chúng ta, chỉ có tiên huyết mới có thể rửa sạch mối nhục này. Nếu các ngươi vẫn còn là chiến sĩ có tôn nghiêm. Thì đi ra ngoài động. Cùng chúng ta đường đường chính chính quyết chiến.”
Một hỏa cầu cùng một băng cầu va chạm vào nhau giữa không trung, lại một lần nữa bức lui hỏa long tộc nhân, thanh âm của Tạp Lạc từ sau lưng Phượng Nữ truyền ra. “Chúng ta chỉ là dong binh. Không phải chiến sĩ, có bản lĩnh các ngươi cứ chạy vào đây. Ra bên ngoài để các ngươi vây công sao ? Trừ phi chúng ta là kẻ ngu. Mọi người hãy vững vàng, có thể không còn sống để trở về hay không, còn phải dựa vào chín mình.”
Kim Nghê giận dữ cười. “Được, ta muốn xem các ngươi có thể chống đỡ bao lâu, giết cho ta. Tiễn thủ lên cây, trước tiên giết mấy ma pháp sư cho ta.” Hắn đã phát hiện, nếu không giết được mấy tên ma pháp sư của đối phương trước, sẽ rất khó phá tan phòng tuyến của đối phương.
Trên Ngưỡng Quang đại lục, giống như lúc đầu Hi Lạp Đức nói với Niệm Băng, có những kẻ coi cự long làm đồ đằng mà hợp thành long nhân tộc, mà long nhân tộc này lại căn cứ theo cự long mà mình thờ phụng mà chia ra mấy loại, hỏa long nhân tộc trước mặt chính là một phân nhánh trong đó, vận khí của Băng Nguyệt dong binh đoàn coi như không tồi, hỏa long nhân tộc mặc dù cường đại, nhưng so với các long nhân tộc khác thì ắt phải yếu hơn nhiều, từ trong bọn họ cũng chỉ có một người đạt tới vũ thánh cảnh giới là tên long nhân trưởng lão kia.
Mười mấy tên hỏa long nhân đã trèo lên đại thụ bên ngoài động khẩu, kéo căng cung, uy hiếp chúng dong binh ở bên trong.
Kim Nghê căm tức nhìn Phượng Nữ, nói: “Phượng tộc cùng chúng ta long nhân tộc luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, nếu ngươi hiện ly khai, ta có thể cho ngươi đi.”
Phượng Nữ trầm giọng đáp: “Vậy thì thỉnh ngài để chúng ta cùng nhau rời đi thôi, lời ta hứa vừa rồi tuyệt đối sẽ giữ gìn. Nếu sau khi ly khai nơi này, ai tiết lộ tung tích của long nhân tộc, ta sẽ thay long nhân tộc chấp pháp, sao?”
Kim Nghê hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cho chúng ta nơi này là thành thị của nhân loại sao ? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Ta cũng không ngại đối địch cùng phượng tộc, nếu ngươi chấp mê không tỉnh, cũng đừng trách ta không khách khí.” Vừa nói, hắn vừa vung tay về phía, chúng hỏa long nhân chiến sĩ lại bắt đầu tấn công mãnh liệt.
Tiếng rít chói tai vang lên, một làn hỏa tiễn giống như lưu tinh từ trên cây bắn xuống, vượt qua chúng dong binh ngăn cản phía trước lao thẳng đến Niệm Băng bốn người. Đó đều là tên được phát ra bởi hỏa thuộc tính đấu khí, với thân thể của Niệm Băng bọn họ, căn bản là không có khả năng ngăn cản được.
“Thủy Mạc Tiếp Thiên “( ND : màn nước liền trời ). Ma đạo sĩ duy nhất Lý Đắc thể hiện ma pháp lực cường hãn, lam sắc quang mạc sáng rực, chẳng những hóa giải hoàn toàn những hỏa tiễn này, mà ngay cả những long nhân chiến sĩ đang lao về phía chúng dong binh cũng bị bức lui vài phần, giảm bớt gánh nặng cho chúng dong binh.
Kim Nghê không tham gia chiến đấu, chỉ nhìn địch nhân trước mặt, chỉ huy tộc nhân không ngừng mãnh công.
Động khẩu này quả thực rất lớn, chí ít phải cần một nửa dong binh mới có thể chắn cả động khẩu, mà chúng long nhân chiến sĩ xông vào đều có thực lực vũ đấu gia, nếu không phải bọn Niệm Băng dùng ma pháp hỗ trợ, thêm vào là chúng dong binh môn vì bảo vệ tính mạng mà phát huy trăm phần trăm thực lực, chỉ sợ phòng tuyến của bọn họ sớm đã bị phá tan rồi.
“Phong Vân, dùng Thổ Duyên Thuật phong tỏa động khẩu lại.” Niệm Băng vội vàng nói. Đến lúc này, động khẩu càng nhỏ thì càng có lợi cho bọn Niệm Băng, dù sao trong dong binh đoàn, cường giả không nhiều lắm, nếu quả như vậy, chỉ cần Phượng Nữ cùng vài vũ đấu gia cao thủ ở phía trước che chắn, mặt sau có ma pháp hỗ trợ, chí ít trên cầm cự một thời gian dài cũng không thành vấn đề.
Phong Vân cười khổ đáp: “Ta thử qua rồi, bất quá ngọn núi này có kết cấu rất đặc thù, thổ nguyên tố đặc tính phi thường mạnh mẽ, hơn nữa rất rắn chắc, căn bản vô pháp di động được!”
Trong lòng Niệm Băng thầm than, hắn biết, dưới tình huống hiện tại, muốn xông đi ra ngoài được thì giống như nằm mộng giữa ban ngày. “Phượng Nữ, không nên hạ thủ lưu tình nữa, nếu không, tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này, giết một người thì bớt được một người.”
Phượng Nữ trong mắt chợt lóe sáng, khí thế trên người nhất thời thay đổi, Kim Nghê cũng chú ý tới điểm này, trước khi Phượng Nữ hạ sát thủ, nhanh chóng vọt tới, bằng vào thánh đấu khí mạnh mẽ cùng chiến đấu với Phượng Nữ, hắn có ưu thế ở đấu khí, mà Phượng Nữ có Ly Thiên thần kiếm, hai người đấu với nhau, tạm thời là bình thủ.
Gió nhẹ không ngừng thổi tới, khiến lá cây phát ra tiếng rì rào, chân núi không khí thanh tân như thế ngoại đào viên, nhưng lúc này lại lại xảy ra chiến đấu thảm liệt. Đại kiếm sư cảnh giới võ sĩ khi liều mạng cũng không có khả năng thắng được vũ đấu gia, chúng dong binh trên người vết thương không ngừng gia tăng, Long Linh đã không còn công kích địch nhân, đem toàn bộ tâm trí để chữa thương có các dong binh. Mà mất đi sự khống chế đối với đại địa, hiện tại thổ hệ đại ma pháp sư Phong Vân giống như một phế vật, chỉ có thể trơ mắt quan sát chiến đấu trước mặt, đột nhiên, hắn linh cơ khẽ động, xoay người chạy vào bên trong động, lúc này, mọi người đều tập trung vào chiến đấu, không ai chú ý đến hắn.
Lý Đắc có trách nhiệm nặng nề, hắn phải phòng ngự hỏa tiễn từ trên cây bắn xuống, cần dùng ma pháp chống đỡ một thời gian dài, mặc dù hắn là ma đạo sĩ, nhưng đối diện nhiều công kích như vậy, thời gian có thể chống đỡ đang không ngừng giảm xuống.
Trong tất cả bốn ma pháp sư, hiện tại duy nhất có thể phụ trợ công kích cũng chỉ có Niệm Băng. Từ khi ly khai đào hoa lâm tới nay, hắn lần đầu tiên không giữ lại chút lực, sử dụng toàn bộ năng lực của mình. Hai tay cầm Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao, bằng vào hai thanh bảo bối cấp bậc thần khí, đã giúp tiết kiệm cho hắn rất nhiều ma pháp lực, băng hỏa đồng nguyên pháp lực phát huy đến cực hạn, hồng, lam lưỡng sắc quang mang hết lần này đến lần khác ngăn chặn đường tiến của hỏa long nhân chiến sĩ, cũng chính bởi vì hắn cố gắng hết sức, mới cho Long Linh cơ hội đi trị liệu cho các dong binh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK