Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhìn những chữ này, Niệm Băng minh bạch hết thảy, nụ cười ấm áp của Lạp Đạt không ngừng hiện lên trước mắt hắn, nàng lựa chọn hy sinh để giúp mình chú tạo thần đao, đồng thời, cũng là để thành toàn cho hài tử của chính mình.

Đúng vậy! Nếu Tích Lỗ vẫn ở lại nơi này, ải nhân tộc trên Thần Chi đại lục chắc chắn khó mà thoát được nguy cơ diệt tộc, chỉ có ly khai nơi này, Tích Lỗ mới có thể sinh tồn tốt hơn.

Mẫu ái vĩ đại đến nhường nào! Hai mắt Niệm Băng lại trở nên mơ hồ, nước mắt tí tách rơi xuống mặt bàn.

Một lúc lâu sau, Niệm Băng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tích Lỗ cũng đang rơi lệ, "Ngươi hận ta sao? Đúng vậy, nếu không có ta đến, Lạp Đạt a di sẽ không quyết định như vậy, không có ta đến, một nhà các ngươi vẫn còn hạnh phúc bên nhau, nguyên nhân đều là do ta, ngươi hẳn rất hận ta. Từ góc độ nào đó mà nói, ta chính là hung thủ hại chết mẫu thân ngươi. Ngươi động thủ đi, dùng đại phủ của ngươi bổ ta, ta tuyệt không hoàn thủ.” Hắn bình tĩnh nhìn Tích Lỗ.

Tích Lỗ mờ mịt nhìn Niệm Băng, "Ta phải giết ngươi sao? Mụ mụ trước khi chết đã nói, bảo ta không nên hận ngươi, mà phải cảm kích ngươi, nếu không có ngươi, ải nhân chúng ta ở chỗ này sẽ nhanh chóng bị diệt vong. Mà ngươi đem đến hy vọng cho chúng ta. Thế nhưng, mụ mụ đã chết, thân nhân của ta tất cả đều đã chết, hiện tại chỉ còn lại có mình ta, ta phải làm gì, phải làm? Ngươi hãy nói cho ta biết? "

Niệm Băng tiến lên hai bước. Ôm lấy bờ vai rộng rãi của Tích Lỗ, "Lạp Đạt a di vì ta mà chết, đồng thời, cái chết của người cũng là vì ngươi. Nàng hy vọng ngươi có thể có được cuộc sống mới đích, có thể giống như tổ tiên của ngươi, trở thành một anh hùng. Lạp Đạt a di bọn họ niên kỉ cũng đã lớn, bôn ba không ít, cũng rất khó làm được gì thêm cho ải nhân tộc, thế nhưng, ngươi lại khác. Trên vai ngươi gách vải trách nhiệm phục hưng ải nhân tộc. Nếu ngươi nguyện ý, mạng này của Niệm Băng lưu lại cho ngươi, thế nhưng. Hiện tại ta không thể để ngươi giết, bởi vì ta nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của Lạp Đạt a di, đem ngươi tới Ngưỡng Quang đại lục. Như vậy, ta cũng cũng xem như không có thẹn với lo lắng của Lạp Đạt a di. Có lẽ, ngươi cho rằng thân nhân của ngươi đã chết, thế nhưng, từ góc độ nào đó mà nói, bọn họ vĩnh sinh ở sáu thanh thần đao.”

Tinh thần lực chia làm sáu luồng, phân biệt dung nhập lên sáu thanh đao trên bàn đá. Quang mang lóe lên, sáu thanh thần đao đồng thời bay lên, đồng thời sáu thân ảnh nhan sắc bất đồng xuất hiện, mỗi thân ảnh đều nắm lấy một thanh đao trong tay.

Tích Lỗ thân thể run lên, giật mình nhìn về phía sáu đạo thân ảnh, chúng mặc dù có diện mạo giống Niệm Băng, nhưng khí tức lại hết sức thân thiết.

Bọn họ đều ôn hòa nhìn Tích Lỗ. Mặc dù không nói gì, nhưng tựa hồ lại đang cổ vũ hắn.

"Thực lực hiện tại của ta còn chưa đủ, không thể thức tỉnh linh hồn của bọn họ trong đao, thế nhưng, ta tin có một ngày ta sẽ có được năng lực đó, tới lúc đó, ngươi hy vọng Lạp Đạt a di sẽ nhìn thấy một ngươi như thế nào? Kiên cường mà sống, trở nên mạnh hơn mới là điều ngươi phải làm. Chứ không phải đắm chìm trong bi thương.”

Niệm Băng mặc dù đang khuyên bảo Tích Lỗ, nhưng nước mắt của hắn lại sao không thể ngừng lại. Tâm trạng của Tích Lỗ dần bình ổn, lẳng lặng nhìn sáu đạo thân ảnh kia, cảm thụ được khí tức thân thiết mà ôn hòa, ánh mắt hắn từ từ trở nên nhu hòa.

"Mụ mụ, ta sẽ không để ngươi thất vọng, ta minh bạch ý tứ của ngươi rồi. Ta sẽ cùng Niệm Băng ly khai nơi này. Chúng ta là huynh đệ, không phải cừu nhân. Hắn đem lại cho chúng ta chính là hy vọng.” Xoay người, Tích Lỗ nhìn Niệm Băng, Niệm Băng nước mắt đầm đìa cũng đang nhìn hắn, khúc mắc giữa huynh đệ hai người, tiêu thất trước sự chứng kiến của lục ảnh khôi lỗi, một cao một thấp ôm nhau, cùng khóc rống.

Bi thương trong lòng được phóng thích, giúp tâm tình của Tích Lỗ từ từ bình tĩnh trở lại, tiếng khóc không còn, ánh mắt phức tạp magn theo vài phần xấu hổ nhìn Niệm Băng, "Xin lỗi, huynh đệ của ta. Lúc trước ta quá xúc động, không làm ngươi bị thương chứ? Xem bộ dáng của ngươi, ma pháp tựa hồ đã khôi phục rồi, lân phiến trên người cũng đã biến mất, thế nhưng, ta sao vẫn không cảm nhận được sinh mệnh khí tức?"

Niệm Băng cũng không đem mọi chuyện kể lại cho Tích Lỗ, có một số việc không biết thì lại tốt hơn cho hắn, chỉ nói đơn giản những thứ đã trải qua, cũng nói cho Tích Lỗ việc mình đoạt được thiên hương quả, đang chuẩn bị tới sinh mệnh lĩnh vực tìm Tạp Áo, cầu có thể chân chính khôi phục sinh mệnh lực.

Nghe xong Niệm Băng nói, Tích Lỗ miễn cưỡng tươi cười, nói: "Huynh đệ, ta đây chúc mừng ngươi trước. Mụ mụ ta bảo ta với ngươi cùng trở về Ngưỡng Quang đại lục, ta đây bây giờ sẽ đi theo ngươi, hay là chờ ngươi? "

Niệm Băng suy nghĩ một chút, đáp: "Ngươi ở chỗ này chờ ta đi, chờ sinh mệnh lực của ta khôi phục, lập tức trở về tìm ngươi, mang ngươi cùng quay lại.”

Bởi vì nụ hôn ngày đó, cùng với tính tình quái dị của Tạp Áo, hắn thật sự không đoán được là Tạp Áo có thương hại Tích Lỗ hay không, chỉ sợ ngay cả việc hắn muốn khôi phục sinh mệnh lực cũng sẽ bị Tạp Áo làm khó, cho nên, hắn quyết định cứ để Tích Lỗ ở lại chỗ này.

Tích Lỗ gật đầu, chan chứa tình cảm nhìn về phía sáu thanh thần nhận trên bàn, nói: "Vậy ngươi đi đi, ta ở đây chờ ngươi, đem bọn chúng mang theo đi. Được mẫu thân ta và các vị trưởng bối ngưng luyện, sáu thanh đao này trở thành siêu thần khí, chẳng những giúp cho năng lượng vốn có của đao phát huy đầy đủ, đồng thời, còn trải qua vài công nghệ đặc thù của ải nhân tộc chúng ta, dĩ tâm phách luyện chi, khi ngươi sử dụng, sẽ cảm giác được sự khác biệt ở chúng. Mỗi kiện siêu thần khí có khả năng tạo ra uy lực rất lớn, hy vọng ngươi có thể giữ gìn bọn chúng cho tốt. Trong đao phách, có hình ảnh của mẫu thân bọn họ đấy!"

Nhìn vành mắt của Tích Lỗ lại đỏ lên, Niệm Băng thầm than trong lòng, cúi đầu nói: "Nếu ta biết Lạp Đạt a di bọn họ quyết định luyện đao như vậy, dù nói gì thì ta cũng sẽ không đồng ý. Tích Lỗ, ta có thể hiểu tâm tình hiện tại của ngươi, nếu đổi là ta, sợ rằng sẽ chẳng chịu đựng được như ngươi. Bất quá, ngươi hiện tại cũng không phải cô độc, ngươi chính là thân huynh đệ của ta, phụ mẫu của ta chính là phụ mẫu của ngươi.”

Tích Lỗ thở dài một tiếng, nói: "Mẫu thân cũng là vì tương lai của ải nhân tộc, kỳ thật lòng ta đều hiểu, chỉ là rất khó tiếp nhận sự thật này mà thôi. Ngươi mau đi tìm Sinh Mệnh thần đi, tranh thủ sớm đi khôi phục sinh mệnh lực, chúng ta sẽ tiếp tục hành động, ta sẽ một mực ở nơi này chờ ngươi, chuẩn bị cho tốt để tới Ngưỡng Quang đại lục. Yên tâm ta sẽ không làm chuyện điên rồ nữa, sự hy sinh của mẫu thân đã khiến ta hiểu ra, ta nhất định sẽ trở thành anh hùng chân chính của cả ải nhân tộc.”

Lúc này, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được Tích Lỗ tựa hồ trưởng thành hơn rất nhiều.

Tích Lỗ đưa Niệm Băng tới tận chân Hắc Sơn mới quay về, Niệm Băng sợ chiết biệt quay lại trả thù Tích Lỗ, vốn định để lại ngũ đại hắc ám sinh vật trong Phệ Ma đao, nhưng Tích Lỗ nói với hắn. Chỉ cần trong huyệt động của Hắc Sơn, đừng nói là chiết biệt này, dù cho nhiều gấp đôi cũng không thể thương tổn tới hắn. Bởi vậy mà cự tuyệt hảo ý của Niệm Băng. Cáo biệt Tích Lỗ, Niệm Băng quan sát để xác nhận phương vị, rồi dùng phong hệ ma pháp bay về phía sinh mệnh lĩnh vực của Tạp Áo.

Trong lòng Niệm Băng, hắn đối với Hắc Ám Thiên Hương lại thấy thân thiết hơn một chút, mặc dù hắn thủy chung vẫn biết nội tâm nàng cũng như năng lượng của nàng đều có chút âm ám, nhưng Thiên Hương lại chân thành bang trợ hắn trên nhiều phương diện, còn tốt hơn nhiều so với Tạp Áo bất cận nhân tình, mặt mũi lạnh nhạt kia.

Bạch sắc vụ khí dần dần xuất hiện trước mắt. Nếu không phải đã từng đến nơi này, ai cũng không thể tưởng tượng được tầng sương mù này lại ngăn cách hai thế giới hoàn toàn bất đồng, lướt xuống bên ngoài bạch vụ. Niệm Băng ngừng lại, cao giọng gọi: "Tạp Áo, ta đã trở về, xin mở ra thông đạo.”

Gọi xong một tiếng, Niệm Băng liền ngừng lại, hắn biết, với năng lực của Tạp Áo thì sợ rằng sớm đã cảm giác được khí tức của mình, huống chi phần kia của nànglại là Hắc Ám Thiên Hương, nàng hẳn phải biết rõ thời gian mình trở về.

Cho nên hắn đợi. Nhưng trôi qua thời gian một bữa cơm, bạch vụ trước mặt vẫn như cũ , không gì thay đổi. Niệm Băng không khỏi lo lắng, Tạp Áo vì tức giận mình mà không cho mình đi vào?

Thế nhưng, dựa theo lời Hắc Ám Thiên Hương, mình đối với các nàng vẫn còn giá trị lợi dụng. Nàng không nên đối xử quá gay gắt với mình chứ.

Khi trong lòng Niệm Băng còn đang nghi hoặc, một thanh âm ôn hòa đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, "Ngươi biết Tạp Áo sao?" Thanh âm này nghe thì cực kỳ thoải mái, phảng phất như có một luồng ấm áp chảy khắp ngực.

Niệm Băng kinh hãi, với tinh thần lực của hắn mà người đến ngay sau lưng cũng không hề phát hiện, thực lực của người kia thật là đáng sợ, hắn không lập tức xoay người, thân thể phóng về phía trước, đến gần bạch vụ thì mới quay lại, thấy cách chỗ hắn vừa đứng ba trượng, một nam tử vóc người trung bình đang đứng đó, nhìn hắn mỉm cười.

Người này mặc bạch sắc trường bào, không có trang sức gì khác, một đầu thủy tinh ngân sắc trường phát xõa xuống hai vai, màu sắc của đôi mắt rất quái lạ, là tử sắc, đó là một loại tử sắc thâm trầm, tử sắc nhu hòa, rồi đột nhiên, Niệm Băng chỉ cảm thấy đại não trong nháy mắt trở nên mơ mơ màng màng, tựa hồ sắp sửa ngất đi.

Tướng mạo của bạch y nhân phi thường anh tuấn, đó là một vẻ đẹp nhu hòa, da dẻ trắng nõn không chút tỳ vết. Chỉ là Niệm Băng phát hiện, cho dù mình thông qua Thiên Nhãn huyệt, cũng vô pháp cảm thụ được sự ba động của năng lượng trên thân người này. Cường giả, thâm bất khả trắc cường giả, đây là đánh giá của Niệm Băng đối với người trước mặt.

Niệm Băng đánh giá đối phương, đối phương cũng đánh giá hắn, khi hắn thấy Niệm Băng cùng mình đối diện thì chỉ là thất thần một chút rồi lại khôi phục bình thường, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc.

"Ngươi còn không có trả lời câu hỏi của ta.” Ngân phát tử mâu bạch y nhân vẫn mỉm cười nhìn Niệm Băng, vẻ ôn hòa khiến Niệm Băng phát sinh ra một chút hảo cảm.

"Đúng vậy, ta tới nơi này để tìm Sinh Mệnh thần Tạp Áo, thế nhưng, nàng lại không hồi âm. Xin hỏi, ngươi là?"

Bạch y nhân mỉm cười, đáp: "Ta là Âu Đế, thật cao hứng biết ngươi.” Hắn nhẹ nhàng bước từng bước, không có cảm giác năng lượng và không khí ba động, đã đi tới bên cạnh Niệm Băng, trên mặt toát ra vẻ áy náy, "Không có ý tứ, Tạp Áo không gặp ngươi, chỉ sợ là vì ta đến. Ta tới nơi này tìm của nàng, ngươi cũng muốn gặp nàng, ta mang ngươi đi vào được không?"

Trong lòng Niệm Băng khẽ động, không nói thêm gì, cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng gật đầu. Âu Đế mỉm cười, đối mặt với bạch vụ bên ngoài sinh mệnh lĩnh vực, giơ cao tay phải của hắn. Không gian trên ngón tay hắn khẽ méo mó, tay hắn nhìn qua giống như tay nữ nhân, trắng nõn sạch sẽ, mang theo vùng không gian méo mó, chậm rãi đưa vào bên trong bạch vụ.

Bạch vụ vốn đang không ngừng ba động, thế nhưng, lúc tay Âu Đế đưa vào, bạch vụ liền ngưng chỉ ba động trong nháy mắt, Âu Đế mỉm cười nói: "Chờ một lát nữa rồi vào.” Vừa nói, hắn vừa khẽ thổi lên bạch vụ, phù một tiếng, một bạch vụ tản ra một vòng trống, dần khuếch tán ra chung quanh, một thông đạo nối thẳng vào bên trong cứ như vậy mà hình thành.

Âu Đế xoay người lại hướng về phía Niệm Băng cười, nói: "Đi thôi, chúng ta hiện tại có thể tiến vào rồi, chỉ là không biết Tạp Áo có hoan nghênh chúng ta hay không.”

Niệm Băng nhìn Âu Đế trước mặt, hắn đột nhiên cũng cười, "Khống chế trật tự, nói vậy ngươi chính là Trật Tự thần.”

Âu Đế kinh ngạc nhìn Niệm Băng nói: "Xem ra chuyện ngươi biết thật đúng là không ít! Trách không được lại đến nơi này tìm Tạp Áo. Nhưng khí tức của ngươi tựa hồ là loại mà Tạp Áo ghét nhất, sau khi đi vào ta không thể bảo hộ được ngươi, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình. Không biết lúc nào, trong thần nhân lại xuất hiện một người cường đại giống ngươi như vậy, xem ra, ta quả thực phải chú ý thêm về trật tự trên phiến đại lục này.”

Hắn nói mình cường đại?

Trong lòng Niệm Băng khẽ động, đã minh bạch vài thứ, Âu Đế sở dĩ nói mình mạnh mẽ, chắc là bởi vì tinh thần lực của mình, khi nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn chắc là đã dò xét mình, về phần dò xét thế nào thì mình không rõ, nhưng hắn qua tinh thần lực nhìn ra một chút thực lực của mình, cho nên mới nói như vậy.

Lập tức, hắn cũng không giải thích nhiều, đi sau Âu Đế, đi hướng vào trong sinh mệnh lĩnh vực của Tạp Áo.

Lại một lần nữa xuyên qua bạch vụ, mỗi bước, Niệm Băng đều có thể cảm giác được sinh mệnh khí tức chung quanh càng thêm đậm đặc, cảm giác khó chịu hơn hẳn lần trước đến nơi đây khiến hắn phải dùng tinh thần lực, thất thải quang mang bao trọn thân thể hắn, ngăn cách hoàn toàn khí tức của hắn với ngoại giới, lúc này mới phân cách được với sinh mệnh khí tức mà thư thái hơn.

Âu Đế đi cũng không mau, tựa như một người thường, mỗi một động tác của hắn đều lộ ra vẻ ưu nhã, giống như một thân sĩ cao quý.

Sinh mệnh chi cảnh lại hiện ra trước mắt, khiến Niệm Băng tràn ngập khát vọng đối với sinh mệnh.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK