Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Từng nghe nói, thần vị, không phải là do người tu luyện mà thành ?"
Dung thân vương kinh ngạc nhìn Niệm Băng: "Ngươi thật sự biết? Thần đại lục đối với Ngưỡng Quang đại lục mà nói, đến giờ vẫn còn là một điều tuyệt mật. Chỉ có một điểm ta có thể khẳng định, người mà tự xưng là thần, đều là người có được tiên thiên lĩnh vực. Bởi vậy, ngươi có thể thấy được tiên thiên lĩnh vực trọng yếu đến cỡ nào. Nếu Băng Tuyết nữ thần tế tự tiếp tục tu luyện rất có thể trở thành một thành viên của Thần đại lục. Ta đã già, có tiên thiên lĩnh vực hay không, có lẽ vĩnh viễn đã không có khả năng bẩm sinh kia. Niệm Băng, ngươi biết không? Ta cả đời này tâm nguyện lớn nhất chỉ có hai cái, một là có thể trở lại thời tuổi trẻ cứu tánh mạng cha ngươi trở về. Hai là đến Thần đại lục nhìn xem nơi đây rốt cuộc có cái gì cổ quái."
Niệm Băng suy nghĩ, đoạn hỏi: "Gia gia, phải tình huống gì mới có thể kết luận một người có tiên thiên lĩnh vực? Vừa rồi ta nghe ngài nói giác tỉnh, không phải là ra đời đã có tiên thiên lĩnh vực sao?"
Dung thân vương nói: "Tiên thiên lĩnh vực quả thật là cùng sinh ra, nhưng cũng không ai biết trường hợp nào mới có thể hài tử sinh ra có được tiên thiên lĩnh vực. Ly khai mẫu thể, tiên thiên lĩnh vực vẫn tồn tại, nhưng tồn tại cũng không có nghĩa là có thể sử dụng được nó. Bình thường mà nói, tiên thiên lĩnh vực của người có tiên thiên lĩnh vực khi còn nhỏ đều là tiềm tàng, nó phải không ngừng hấp thu năng lượng sinh trường của bản thể nhân loại. Khi nó sanh trưởng đến trình độ nhất định mới có thể biểu hiện ra ngoài, thời gian biểu hiện rất nhanh chóng. Cho nên người có được tiên thiên lĩnh vực, đại bộ phận đều là trong một đêm trở thành tiên thiên lĩnh vực giả. Còn nói, một người nếu khi còn ba mươi tuổi không có tiên thiên lĩnh vực giác tỉnh, có thể kết luận, hắn không phải một tiên thiên lĩnh vực giả. Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng bây giờ ta cũng vô pháp xác định ngươi có hay không có thể có được tiên thiên lĩnh vực. Dù sao, từ giờ đến ba mươi tuổi ngươi còn có khoảng thời gian nhất định. Cố gắng tu luyện đi! Đỉnh cấp ma pháp sư vị tất đã kém cạnh so với tiên thiên lĩnh vực giả."
Niệm Băng mỉm cười: “ Xem ra ta vẫn còn có chút cơ hội. Thời gian còn có mười một năm nữa."
Dung thân vương cũng cười " Coi bộ tiên thiên lĩnh vực đối với ngươi tác động rất lớn. Tuy nhiên, ta đề nghị ngươi đừng quá kỳ vọng, lúc ta giống như ngươi bây giờ, ta đã hy vọng có thể trở thành tiên thiên lĩnh vực giả. Khoảng cách ba mươi tuổi càng gần, loại cảm giác này càng mãnh liệt, nhưng sau khi qua ba mươi tuổi, loại cảm giác này phai nhạt dần dần. Ngươi phải hiểu được, nói cách khác trở thành tiên thiên lĩnh vực giả xác suất rất thấp, cho dù thật sự tiên thiên lĩnh vực giác tỉnh, không nhất định là lĩnh vực hữu dụng. Đương nhiên, nếu ngươi thật sự có thể có một tiên thiên lĩnh vực tốt, thì phải là khoảng cách ba mươi tuổi càng gần giác tỉnh đối với ngươi càng có lợi, bởi vì tiên thiên lĩnh vực, trong thời gian dưỡng dục càng dài, năng lượng hấp thu lại càng nhiều. Một khi lĩnh vực giác tỉnh chắc chắn mang đến cho ngươi năng lực cường đại."
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Gia gia, ngài yên tâm đi, mặc dù ta hy vọng có thể tìm được tiên thiên lĩnh vực, nhưng tâm ta tốt lắm. Có thể có được tiên thiên lĩnh vực đương nhiên là chuyện tốt, không có ta cũng sẽ không thất vọng. Dù sao có thể tìm được năng lực Băng Hỏa đồng nguyên ta đã thỏa mãn rồi, chỉ riêng Băng Hỏa đồng nguyên và Mô phỏng ma pháp, cũng không biết khi nào thì mới có thể tu luyện đến tột bực"
Dung thân vương nói: "Như vậy là tốt nhất, việc nên hỏi đã nói xong rồi, cái này cho ngươi. Từ hôm nay bắt đầu buổi tối, ngươi đến thư phòng tìm ta, ma pháp của ngươi cũng đã có căn cơ vững chắc, ta sẽ đem một ít tâm đắc về ma pháp truyền thụ cho ngươi, thời gian vài ngày là đủ rồi."
Niệm Băng ngẩn người, nói: "Vài ngày là đủ rồi?" Dung thân vương đã đạt tới cảnh giới thần hàng sư, hơn mười năm thể ngộ đối ma pháp không phải chuyện đùa. Mặc dù Niệm Băng đối trí tuệ chính mình thực tự tin, nhưng không chắc thời gian vài ngày có thể nắm giữ mọi thứ Dung thân vương truyền thụ.
Dung thân vương nói: "Thân phận của ngươi bây giờ không thể công khai, ma pháp của ngươi cũng không nên lộ ra, che dấu bí mật đối với ngươi có lợi hơn. Cứ theo như lời ta vài ngày, chỉ là cho ngươi đem nhớ kỹ mọi thứ cần ghi nhớ, cho nên khi nào có thể lĩnh ngộ phải xem thiên phú cùng phạm vi nỗ lực của ngươi."
Cáo biệt Dung thân vương, Niệm Băng ly khai hoàng cung. Dọc theo đường đi hắn không ngừng suy tư. Hôm nay hắn sở dĩ đồng ý đáp ứng trở về Dung gia, cố nhiên có quan hệ ích lợi, nhưng quan trọng hơn đó là Dung thân vương không chú tâm biểu lộ thân tình và danh phận cha hy vọng tìm được nhất đánh động hắn. Vừa đi tới, Niệm Băng trong lòng âm thầm cầu nguyện, Ba ba, người biết ta một lần nữa phản hồi Dung gia nhất định thật cao hứng a, ngài không cần tiếc nuối cái gì nữa, Gia gia đã đáp ứng để người trở lại Dung gia, người yên tâm đi, ta sẽ cố gắng, đã đáp ứng thì ta nhất định phải làm được.
Sau khi Niệm Băng trở lại khách sạn đi vào phòng, lập tức thấy không khí khác lạ. Phượng nữ ngồi ở trên giường có chút ngẩn ngơ, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trong mắt không ngừng lóe ra quang quang phức tạp. Hình dáng của nàng làm Niệm Băng kinh hãi, nghĩ đến đã xảy ra cái gì đại sự, vội vàng, tiến lên hỏi: "Phượng nữ, nàng làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng nữ ngẩng đầu nhìn Niệm Băng ánh mắt ân cần, "Hôm nay trận đấu của chàng thắng ?"
Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng và người Phượng tộc lại lần nữa không thành?"
Phượng nữ ánh mắt lóe ra, vành mắt của nàng đột nhiên đỏ lên, nhào mạnh vào trong lòng Niệm Băng, oà ra khóc lớn "Vì cái gì, vì cái gì muốn gạt ta, vì cái gì muốn gạt ta?"
Niệm Băng lại càng hoảng sợ, vội vàng ôm sát thân thể mềm mại của Phượng nữ an ủi, xoa đường cong hoàn mỹ của lưng nàng, "Đây là sao vậy? Ta rốt cuộc chỗ nào làm cho nàng giận dữ như thế ?"
Phượng nữ chỉ ôm chặt lấy Niệm Băng, không ngừng khóc nhưng cái gì cũng không chịu nói. Nước mắt làm mềm lòng Niệm Băng, trong lúc nhất thời khiến cho Niệm Băng không khỏi có chút chân tay luống cuống.
Thật lâu sau, tiếng khóc Phượng nữ rốt cục dần dần ngừng lại. Ở trong lòng Niệm Băng nức nở nói: "Vì sao đối ta tốt như vậy? Ngươi biết không ngươi càng làm thế này, ta càng không quyết tâm rời ngươi được."
Niệm Băng trong lòng có chút trầm xuống nói: "Phượng nữ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì kích động nàng như thế ?"
Phượng nữ quay đầu, nhìn về phía cái bàn một bên, Niệm Băng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, nhất thời hiểu được nguyên nhân Phượng nữ kích động, trên bàn đặt một mâm đồ ăn.
"Phượng nữ, kỳ thật, kỳ thật......"
"Chàng không cần phải nói, đồ khó ăn như vậy. Chàng ngày ngày đều ăn, khó trách đi WC nhiều lần như vậy, Niệm Băng, thực xin lỗi."
Niệm Băng ánh mắt trở nên ôn nhu, "Nha đầu ngốc, có cái gì mà xin lỗi, chỉ cần là ngươi làm, đối ta mà nói đều là nhân gian mỹ vị hả! bởi vì, đó là lòng của nàng a."
Phượng nữ thân thể mềm mại có chút chấn động, ôm cánh tay Niệm Băng lại nắm thật chặt "Nhưng, nhưng là......"
Niệm Băng mỉm cười, hai tay nâng mặt cười "lê hoa đái vũ" của Phượng nữ, "Nha đầu ngốc, mỗi một câu ta nói đều là thật. Không ai trời sinh sẽ làm cái gì, chỉ cần nàng cố gắng, một ngày nào đó có thể làm ra đồ ăn ngon, phải không? Chẳng lẽ nàng không biết, để dạ dày ta nương theo thủ nghệ của nàng phát triển là một chuyện rất thú vị sao?" vừa nói còn làm ra cái vẻ mặt ngồ ngộ.
Phượng nữ bật cười, nói: "Đồ đáng ghét, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ kỹ thuật ta còn không có luyện thành, mà chàng trước hết đã bị ta hại chết. Chẳng lẽ chàng không sợ a?"
"Không sợ, đương nhiên không sợ, nếu có một ngày ta thật sự muốn chết, hy vọng nhất là có thể chết ở trong tay nàng. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ phong lưu thôi, hắc hắc."
Phượng nữ che miệng Niệm Băng, "Đáng ghét, không được nói những điều xui xẻo như thế. Tại ta thủ nghệ không luyện thành, chàng không nên ăn. Chàng có biết hôm trước chàng đột nhiên bị bệnh ta cấp bách thế nào không? Chàng lại không chịu nói ra nguyên nhân, trách không được lúc ấy chàng thế nào cũng không chịu đi xem đại phu. Nguyên lai bị là ta làm hại." Nói tới đây, vành mắt của nàng không khỏi lại đỏ hồng.
Niệm Băng khẽ hôn trên tay Phượng nữ một cái. Phượng nữ giống như bị điện giật rút tay trở về, mặt cười trên nổi lên một tia đỏ ửng, một lần nữa nằm sấp vào trong lòng Niệm Băng.
"Phượng nữ, nàng vừa rồi nói, càng không quyết tâm rời xa ta là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng muốn đi sao?" mặc dù ôm thân thể mềm mại làm hắn vô cùng mê say, nhưng trái tim Niệm Băng rất thanh tỉnh.
Phượng nữ thân thể có chút run rẩy, thấp giọng nói: "Niệm Băng, ta có lẽ không thể đi cùng chàng, mấy ngày này cùng chàng ở một chỗ, đã là thời gian sống khoái hoạt nhất trong cuộc đời ta. Nhưng ta phải đi rồi, có lẽ bên trong Phượng tộc đã xuất hiện hỗn loạn, vì tộc nhân ta, ta phải trở về, chỉ có đem thực lực từng bước tăng lên, mới có thể ứng phó khảo nghiệm Phượng hoàng niết bàn đại điển."
Niệm Băng trầm mặc. Mặc dù hai người mấy ngày này cuộc sống cùng một chỗ rất đơn giản, nhưng đã quen cuộc sống đơn giản này Niệm Băng lại thế nào để cho Phượng nữ rời đi? Song Phượng nữ có mục tiêu theo đuổi của chính mình, có sứ mạng của nàng. Cho dù không đành lòng đi nữa, Niệm Băng cũng không hy vọng Phượng nữ sống không có hạnh phúc và trong tiếc nuối. Hắn nhẹ nhàng hôn trên trán, nói: "Thẳng thắn mà nói, ta thật sự thực không nỡ xa nàng, nhưng ta cũng biết, ta không có quyền cấm nàng rời đi. Dù sao Phượng tộc dưỡng dục nàng lớn lên, đối với nàng có ân rất lớn. Hơn nữa bọn họ lại là tộc nhân của nàng. Nhưng nàng có thể đáp ứng ta một việc không? Ta hy vọng nàng có thể chờ trận đấu chấm dứt mới rời đi. Còn nhớ rõ trước đây ít ngày khi các người trong Phượng tộc nàng tìm đến, ta có lời muốn nói với nàng, chờ trận đấu chấm dứt ta sẽ nói cho nàng một việc. Đến lúc đó nàng quyết định có rời đi hay không, được không?" bây giờ hắn đương nhiên không thể để cho Phượng nữ đi, chuyện Ngọc Như Yên giao cho không có hoàn thành, chỉ là để không làm xúc động đến Phượng nữ, hắn hy vọng sẽ nói cho nàng muộn một chút.
Phượng nữ cũng không hỏi nhiều, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được, ta đáp ứng chàng. Nhưng chàng cũng phải đáp ứng ta, bất luận khi nào cũng phải lấy an toàn chính mình làm trọng."
"Muội muội, hôm nay rốt là sao vậy? Với Đại địa nữ thần lĩnh vực của ngươi như thế nào có thể bại bởi tiểu tử kia chứ? Ngươi thật sự là sơ suất quá." Mộc Vinh có chút bất mãn về phía Mộc Tinh nói.
Ánh mắt Mộc Tinh có vẻ có chút mơ hồ nói: "Thế sự không có chuyện tuyệt đối, ca ca, ta quả thật là thua rồi. Trước khi tới đây, ta vẫn nghĩ bằng dựa vào tiên thiên lĩnh vực, ta thậm chí có thể chống lại Dung thân vương. Bây giờ nhìn lại, ta sai rồi, hơn nữa rất sai là khác. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện hôm nay Niệm Băng kia cùng ta đối chiến có thực lực rất mạnh không? Ma pháp của hắn là cái ta thấy quái dị nhất, nếu không phải có tiên thiên lĩnh vực, ta căn bản cả cơ hội cùng hắn chống lại đều không có. Người có thể thao túng năm hệ ma pháp kia ngộ tính phải mạnh mẽ cỡ nào hả! Ít nhất, trong lịch sử ma pháp, ta không nghe nói qua ai có thể sử dụng năm hệ ma pháp. Nhất là khi hắn phá vỡ Đại địa nữ thần lĩnh vực của ta bằng thứ ma pháp kia. Dung hợp băng cùng hỏa hai loại ma pháp lực cực đoan, mà lại không mất đi đặc tính hai loại ma pháp, khi ma lực đột ngột nổ tung quả thật đã tiếp cận trình độ thập giai ma pháp ."
Mộc Vinh nhíu mày nói: "Dựa vào tiên thiên lĩnh vực, nếu ngươi toàn lực công kích, hắn vị tất có cơ hội ngâm xướng chú ngữ."
Mộc Ttinh cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi đã quá coi thường hắn. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện hắn dùng đều là ma pháp vật phẩm gì không? Năm kiện thần cấp ma pháp vật phẩm, mỗi một món đồ đều là cực phẩm trong hệ ma pháp vật phẩm, bằng vào vài thứ này, hắn hoàn toàn có thể ứng phó đến khi ngâm xướng xong ma pháp chú ngữ. Chỉ riêng cái không gian hệ khoảng cách ngắn kia, trong nháy mắt di động, không phải tùy tiện có thể phá giải. Tuy ta có Đại địa nữ thần lĩnh vực mặc dù thần kỳ, nhưng dù sao thời gian giác tỉnh quá ngắn, còn không đủ để công kích trên diện rộng. Hôm nay mặc dù thua, ta lại phát hiện, ma pháp sư Niệm Băng này tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Tính nguy hiểm tuyệt đối phải trên Thiên Huyễn Băng Vân."
Mộc Vinh ngẩn người nói: "Ý của ngươi là nói thực lực hắn so với Thiên Huyễn Băng Vân còn mạnh mẽ hơn?"
Mộc Tinh nhíu mày: "Ca, phụ hoàng luôn luôn cho ngươi thông minh, ngươi lại là thái tử, sao nghĩ vấn đề đơn giản như thế. Tên Niệm Băng kia bây giờ vị tất là đối thủ của Thiên Huyễn Băng Vân. Nhưng lấy tiềm lực hắn mà xem, tương lai có một ngày, thành tựu hắn có lẽ phải cao hơn ta. Xem bộ dáng của hắn, cũng chẳng quá hai mươi tuổi. Một ma pháp sư hai mươi tuổi, còn có thể sử dụng năm loại ma pháp, ngươi ngẫm lại, tại lịch sử trên đại lục ai có thể làm được? Cho dù, tự xưng là thần trong nhân loại chỉ sợ cũng không có a. Ta dám nói, cho dù, là Băng Tuyết nữ thần tế tự ở tuổi hắn đã tuyệt không có thể thực lực như vậy. Thiên Huyễn Băng Vân mặc dù rất mạnh, nhưng mạnh mẽ của nàng đại bộ phận, là thành tại Băng Tuyết nữ thần tế tự truyền thụ cùng cơ sở phụ trợ. Ngươi có thể nhìn ra tên Niệm Băng kia là đệ tử ai không? Theo hắn trong trận đấu ma pháp, tràn ngập công kích, có thể từ đó nhìn ra, hắn kinh nghiệm chiến đấu tuyệt đối không ít. Nếu hắn bây giờ thành tựu đều là dựa vào tự lĩnh ngộ mà được, vậy thật là đáng sợ."
Mộc Vinh trong mắt loé hàn quang nói: "Đối phó người như vậy chỉ có hai cái biện pháp. Cái thứ nhất là thu dụng, chắc chắn trở thành trợ thủ tốt. Thứ hai, là trảm thảo trừ căn, không để cho hắn có cơ hội phát triển lên. Muội muội, ngươi nghĩ người này có thể bị chúng ta lợi dụng không?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK