Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tích Lỗ đi đến thế giới nhân loại cũng được một thời gian, nhìn thấy hình dáng Miêu Miêu, tự nhiên biết trong lòng nàng khó chịu, vội vàng chỉ vào thân hình cuối cùng màu hồng nhạt kia nói: "Kia là cái gì? là con heo sao? Ta lần đầu tiên nhìn thấy con heo lớn như vậy, nó rất lợi hại sao? Tên gia hỏa nầy thật là mập , không biết nặng bao nhiêu cân ?"

Hắn nói rất tự nhiên, quả thật hắn lần đầu tiên nhìn thấy con heo lớn như vậy, lại là một con heo màu hồng nhạt. Thân thể hùng vĩ của Quan Quan thậm chí so với con chuột lớn Điềm Điềm còn muốn lớn hơn vài phần. Cả thân thể tựa như một quả bóng thật lớn, hình dáng đã sớm không còn vẻ đáng yêu trước Na Na. Nó mặc dù đứng ở nơi đó, bên trong toàn thân mập mạp run rẩy, nhưng toát ra vài phân khí chất vương giả, vẻ mặt ngạo nghể.

Nghe Tích Lỗ nói, không đợi Miêu Miêu mở miệng, Quan Quan lầm bầm hai tiếng, tức giận nói: "Mập mạp thì sao ? Ngươi chẳng lẽ không nghe nói rằng hình dáng tròn quay cũng là cái chất của thân thể hay sao?"

Tích Lỗ giật mình ngậm miệng lại. Hắn đã gặp qua không ít ma thú, nhưng cho dù mấy con ma thú được coi như là cường đại mà Niệm Băng thu phục được ở Thần Chi đại lục , cũng không thể miệng nói ra tiếng người.

Nhìn thấy bộ dáng giật mình của Tích Lỗ, thương xót trong lòng Miêu Miêu nhất thời giảm bớt vài phân, mỉm cười nói: "Quan Quan rất thông minh. Bởi vì sau lưng nó có một cái đuôi giống hình dáng hoa cúc, cho nên được gọi là Phấn Sắc Cúc Hoa Trư. Mặc dù tên này nghe cũng bình thường, nhưng nó là vương giả nhất trong sủng vật. Thực lực nó không kém gì cự long, là sủng vật cực mạnh trong bạch nhân tộc chúng ta. Nếu thời điểm lúc bạch nhân tộc chúng ta bị tập kích, Quan Quan có thể tiến hóa đến sáu bậc như bây giờ, có lẽ ta cùng ba mẹ đã có thể thuận lợi trốn đi, không cần bọn họ phóng thích bổn mạng thánh thú. Quan Quan tự thân có lực phòng ngự rất mạnh, hơn nữa lực công kích lại cường hãn hơn. Kỹ năng của nó chỉ có một, nhưng cũng là kỹ năng duy nhất khiến cho lực công kích của nó có thể tương đương với long tộc. Kỹ năng Thú Huyết Phi Đằng của nó đã đến bậc thứ sáu , từ nay về sau lực công kích đã đạt tới trình độ mạnh mẽ. Mặc dù không thể lợi hại giống như Niệm Băng ca ca lúc trước bổ núi, nhưng làm cho đất rung núi chuyển cũng có thể làm được."

Cúc Hoa Trư? Đây thật đúng là một tộc loại quái dị. Tích Lỗ đánh giá Quan Quan, đôi mắt lớn của Quan Quan so với trước kia không ít ngơ ngác, lỗ mũi to hướng ra phía ngoài phun ra nhiệt khí.

Miêu Miêu hì hì cười, nói: "Tốt lắm các tiểu sủng. Hãy đi đi, đi phá núi đi." Khi nàng ra lệnh một tiếng, ngoại trừ con hồ ly kia, bốn con sủng vật khác vừa muốn nhích người. Nhưng lại bị Tích Lỗ ngăn trở: "Chờ một chút, Miêu Miêu." Tích Lỗ mặc dù không biết toàn bộ thực lực năm con sủng này vật rất mạnh, nhưng hắn từng cùng ám ma thử giao thủ, năng lực xuyên đất mạnh mẽ của mẹ Điềm Điềm từng để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.

"Miêu Miêu, ta thấy mấy con sủng vật này của muội không cần tham dự phá núi.Ta nghĩ Niệm Băng khẳng định không biết các sủng vật của muội mạnh mẽ như vậy, nếu chúng nó đi tham dự hành động diệt sơn, có lẽ tu luyện của các thuộc hạ Niệm Băng sẽ giảm bớt rất nhiều. Muội thu hồi bọn họ đi, tuy nhiên con hồ ly này điệu bộ luôn lười biếng, ta nghĩ nên có thể cho nó đi luyện tập chút ít cũng được."

Na Na vốn nằm trên mặt đất , nghe lời này của Tích Lỗ, lập tức từ mặt đất đứng lên, tục tĩu trong mắt biến thành phẫn nộ. Nó kêu vài tiếng "chi, chi", nhe răng nhếch miệng lộ ra khí tức bất thiện.

Miêu Miêu nói: "Đúng vậy, Na Na không có năng lực công kích gì, lại rất lười. Mặc dù gần đây tiến hóa rất nhanh, nhưng thân thể nó quả thật nên đi rèn luyện. Na Na, vậy ngươi hãy đi đi."

Bò sữa Đạm Đạm bên cạnh có chút hả hê , nó phát ra tiếng kêu, hưng phấn quay vòng trên mặt đất. Na Na lại kêu hai tiếng "chi, chi", tựa hồ cầu xin tha thứ.
Miêu Miêu hừ một tiếng, nói: "Đạm Đạm, ngươi có cái gì cao hứng vậy? Đi, ngươi cùng Na Na đi là tốt nhất. Lực công kích của ngươi cũng không phải mạnh lắm, rất đúng lúc, hãy cùng Na Na đi rèn luyện một chút đi." Vừa nói xong, trên tay nàng ngân quang lóe ra, thu hồi Cúc Hoa Trư Quan Quan, Huyễn ảnh Ma Chương Cương Cường và Ám Ma Thử Điềm Điềm.

Bò sữa Đạm Đạm đang vui bỗng hóa buồn, nhất thời ngây người một lát. Động tác của Na Na cực nhanh, hóa thành một đạo thân ảnh màu đỏ tươi, trong nháy mắt đi vào dưới thân Đạm Đạm, dùng sức mút vào mấy cái vú màu vàng. Đạm Đạm phản ứng bằng cách đi tới trước, mang theo tiếng kêu vừa tục tĩu vừa dâm đãng, bay nhanh hướng tuyết sơn chạy tới.

Tích Lỗ ha ha cười, nói: " Các sủng vật muội thật là có linh tính. Miêu Miêu, muội ở chỗ này chờ ta. Ta đi liếc mắt nhìn qua, coi xét cho các thuộc hạ của Niệm Băng ca ca ngươi , sợ lại không biết mà xúc phạm tới sủng vật của muội." Thân ảnh màu đen lóe lên, Miêu Miêu giật mình thấy Tích Lỗ chỉ chợt lóe thân cũng đã đuổi tới bên cạnh hồ ly, mà Đạm Đạm thì vừa phẫn nộ rít gào, vừa cùng nhắm hướng trên núi mà đi.

Cưỡi trên lưng Áo Tư Tạp, mặc dù tiểu long vương này tốc độ bay cực nhanh, nhưng Niệm Băng lại cảm giác được rất ổn định. Cả khi bay cực nhanh tạo ra gió xiết, cũng bị Áo Tư Tạp tản mát ra khí lưu màu xám ngăn cản, đối với thân thể hắn sẽ không có chút ảnh hưởng. Một người một rồng tâm ý tương thông, không cần Niệm Băng tận lực chỉ huy, Áo Tư Tạp cũng biết nên bay về địa phương nào. Với tốc độ của hắn, nhiều nhất thời gian hai ngày, có thể đi xa ngàn dậm, tới mục tiêu dự định của Niệm Băng. Ly khai tuyết sơn, Niệm Băng ở trên lưng Áo Tư Tạp bắt đầu tự mình tu luyện, sắp đối mặt đại biến, hắn không muốn bỏ qua cơ hội tu luyện nào.
----------------

Trong phòng âm u, Tà Nguyệt mở cửa sổ. Hắn không có bật đèn, hai tay chống hai bên cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm yên tĩnh. Hôm nay bóng đêm trong suốt khác thường, không có một dấu vết mây đen. Trăng trên đầu khom khom lộ ra nửa khuôn mặt, ở chung quanh ánh sáng tinh tú sáng tối bất đồng, xinh đẹp tuyệt trần. Bạch quang nhu hòa kia mang đến cho đại địa vài phân khí tức sinh mệnh.

"Xem ra ngày mai là một ngày tươi sáng a." Tà Nguyệt tự thì thào với mình.
"Tà chủ, ngài còn muốn vậy sao?", thanh âm nhu mị ở phía sau Tà Nguyệt vang lên, một đôi tay trắng nõn không có chút huyết sắc ôm lấy bả vai Tà Nguyệt, thân thể tràn ngập dụ cảm mềm mại dán trên lưng hắn.

Tà Nguyệt vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé đang ôm mình, nói: "Ta còn có thể muốn cái gì nữa chứ. Ngàn năm cố gắng, nay giấc mộng sắp trở thành sự thật, ta lại như thế nào có thể không muốn sao?" .

Nữ vương Hấp huyết quỷ Ti Na dán sát vào phía sau thân hình lạnh như băng không có chút hơi ấm của Tà Nguyệt, thấp giọng nói: "Tà Nguyệt, lần này chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?".

Tà Nguyệt bắt lấy tay Ti Na, xoay mạnh người lại : "Thế nào, ngươi không nỡ sao? Ta chỉ biết để cho nó trở thành vật tế lễ, cho nên cuối cùng phải biến thành dạng gì, ta cũng không quan tâm. Nó cũng đã là nữ nhi của ta, ngươi nghĩ rằng ta không đau lòng sao? Tuy thế, thời gian ngàn năm trôi qua, dưới vận khí nhất định mới có cục diện hôm nay. Chuyện lần này ta đã suy nghĩ lâu lâu lắm, nữ nhi có thể sẽ sanh ra được nữa, nhưng mà nguyện vọng của ta lại có lẽ cơ hội chỉ có lúc này thôi."

Ti Na trầm mặc trong chốc lát, nàng cúi đầu, không nhìn ánh mắt lóe ra quang mang xanh biếc tối tăm của Tà Nguyệt. Thật lâu sau, nàng mới có chút ít miễn cưỡng nói: "Nguyệt, ta cũng không chỉ là vì U U, ta cũng là vì chúng ta. Bảy long vương cũng không phải hạng ngốc, bọn họ một mực tìm chúng ta, nếu lúc đó bọn họ thật sự đến, sợ là chúng ta sẽ ngăn cản không được . Nguyệt, ngươi là thiên tài xuất sắc nhất trong thế giới hắc ám chúng ta từ ngàn năm tới nay, chúng ta rất vất vả mới chiếm được Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn Chi Bình, không được có nửa điểm sai lầm."

Tà Nguyệt buông tay Ti Na ra, nói: "Điều ngươi nói ta đều minh bạch, nhưng là bất luận lần này đối mặt với cái gì, đã không không ai có thể ngăn cản ta làm như vậy nữa. Ti Na. ánh mắt của nàng xem ra còn chưa đủ xa, có lẽ lúc này chúng ta sắp đối mặt không chỉ đơn giản là bảy long vương. Xem ra, chúng ta phải đem mọi bố trí nhiều năm tới nay hoàn toàn lấy ra mới được, không cầu thành công, chỉ cần kéo dài đủ thời gian. Khi ta trở thành người đứng đầu Di Thất đại lục, thì hết thảy đều không thể thay đổi được nữa. Đã nhiều năm cố gắng, ta tuyệt không thể buông tha cơ hội lần này, dù là nỗ lực nhiều đi nữa, ta nhất định cũng phải thành công."

Ti Na chấn động toàn thân, nói: "Nguyệt, ngươi muốn ……"
Tà Nguyệt gật gật đầu, nói: "Bây giờ đã bất chấp nhiều như vậy, ta cần phải làm như thế. Chỉ muốn chúng ta có thể thành công, cho dù trở thành công địch của Ngưỡng Quang đại lục thì sao chứ? Ta đã phái người đi chuẩn bị rồi, bây giờ không có ai có thể ngăn cản quyết tâm của ta. Ti Na, ngươi là thê tử của ta, hi vọng ngươi có thể toàn lực giúp ta."

Ti Na than nhẹ một tiếng, nói: "Bất luận ngươi quyết định như thế nào, ta đều toàn lực trợ giúp ngươi. Từ ngày ta theo ngươi, hết thảy của ta đều đã là của ngươi."

Trong mắt Tà Nguyệt quang mang màu xanh biếc tối tăm trở nên nhu hòa một ít, hắn ôm Ti Na vào trong lòng nói: "Tốt lắm, ngươi không cần khổ sở, U U vị tất đã gặp sự tình gì chứ."

"Báo " ,một thanh âm trầm thấp từ ngoài phòng truyền đến.
Ti Na từ trong lòng Tà Nguyệt rời đi, lẳng lặng ẩn trong hắc ám. Tà Nguyệt lạnh nhạt nói: "Vào đi."

Một thân ảnh màu đen tráng kiện đẩy cửa vào, quỳ rạp xuống đất cung kính nói: "Tà chủ đại nhân."
Tà Nguyệt gật gật đầu, nói: "Bình Triều, chuyện ta bảo ngươi chuẩn bị thế nào rồi?".

Bình Triều ngẩng đầu nhìn hướng Tà Nguyệt, nói: "Hết thảy đã chuẩn bị xong, ngài lúc nào cũng có thể bắt đầu."
Tà Nguyệt trong mắt quang mang đại phóng: "Tốt, lần này ngươi làm tốt lắm, sau này ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi. Ngươi đi đi, dẫn U U tới trước U Minh động, cũng nên bắt đầu bố trí rồi."

Bình Triều cung kính đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra. Trong mắt Tà Nguyệt quang mang màu xanh biếc tối tăm biến thành màu đỏ âm tà, lãnh quang liên tiếp lóe ra : "Ti Na, chúng ta phải bắt đầu rồi."

Bình Triều ra khỏi phòng Tà Nguyệt, thân thể hắn run rẩy. Hắn ngẩng đầu, thần sắc tái nhợt mà anh tuấn trên mặt toát ra một tia tranh đấu. Đột nhiên, hắn dường như quyết định cái gì, cước bộ nhanh hơn hướng ra phía ngoài đi đến. Tốc độ của 1 hấp huyết quỷ cấp bậc bá tước khiến cho hắn rất tiện đi tới mục tiêu của mình, từ xa xa, hắn đã thấy một thân ảnh mảnh khảnh.

U U ngồi xổm trên mặt đất, đang cầm một cây que nhỏ đùa nghịch hai con dế mèn trong hộp tròn : "Mau xông ra… Đại tướng quân, ngươi ngu như lừa … cẩn thận cẩn thận.. hắn cắn chân ngươi đó."
"U U ", Bình Triều đứng ở sau lưng U U, trong mắt toát ra một vẻ ôn nhu, nhưng hai tay hắn lại nắm chặt.

U U ngẩng đầu, nhìn thấy rõ trong mắt Bình Triều quang mang nhu hòa, hì hì cười nói: "Bình Triều ca ca, ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi xem Đại tướng quân của ta thật là lợi hại . Hôm nay ngươi không nói sai, được rồi, đáng để thưởng . Bình Triều ca ca, ngươi muốn ta thưởng cho ngươi cái gì hả?"

Bình Triều thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh U U , ngồi xổm xuống thấp giọng nói: " Vậy ngươi thưởng cho ta bằng cách nghe ta nói một chuyện đi”.

U U ngẩn người nói: "Bình Triều ca ca, ngươi bình thường nói rất ít, hôm nay làm sao vậy? Ngươi muốn nói gì thì nói đi." Từ khi nàng sinh ra, Bình Triều đã có hình dáng như bây giờ. Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ của nàng đều do Bình Triều chiếu cố . Đối với nàng mà nói, Bình Triều như anh như cha, so với cha mẹ còn muốn thân thiết hơn. Mặc dù hắn nói không nhiều lắm, nhưng hắn đối với mình rất ân cần, cũng rất gần gũi thân thiết. Bởi vậy, nếu để cho U U nói ai là người này coi trọng nhất , tất nhiên còn không phải Bình Triều hay sao?

Bình Triều hít sâu một hơi, bình phục tâm thần kích động của mình, thấp giọng nói: "U U, ta mang ngươi đi nhé. Chúng ta đi xa thật xa, đi đến một địa phương cũng không ai tìm thấy được, chịu không?".

U U chớp mắt to nhìn Bình Triều, cười khúc khích, có chút trêu tức nói: "Bình Triều ca ca, ngươi không phải muốn ta cùng ngươi bỏ trốn chứ? Chẳng lẽ ngươi không sợ ba ba ta giết ngươi sao?"

Thường thường khi U U đùa Bình Triều, hắn rất dễ dàng đỏ mặt, nhưng mà hôm nay sắc mặt hắn không có chút biến hóa, vẫn tái nhợt y như trước : "U U, ta không nói giỡn với ngươi, theo ta đi mau đi."

U U đôi mi thanh tú hơi nhíu: "Vì cái gì?"
Bình Triều hít sâu một hơi : "U U, nhiều năm ngươi kêu ta là ca ca như vậy, ngươi có tin tưởng ta không?"
U U gật gật đầu: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Bình Triều ca ca, rốt cuộc ngươi hôm nay làm sao vậy? Rất kỳ quái! Trước kia ta chưa từng thấy hình dáng ngươi như thế này."

Bình Triều than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu ngươi tin tưởng ta, vậy ngươi hãy theo ta đi đi. Ta sẽ không hại ngươi đâu, không cần hỏi nhiều như vậy, có một số việc ta không muốn để cho ngươi biết."

U U đứng lên, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Không, ngươi không nói rõ ràng, ta làm sao có thể đi theo ngươi chứ? Tính tình của ba ba ta ngươi cũng không phải không biết, ta với ngươi mà bỏ đi , ba ba còn không giết ngươi sao ?"

Bình Triều vội la lên: "Ta muốn mang ngươi đi, chính là sợ ba ba ngươi đó", lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới ý thức được chính mình đã nói lộ ra.
U U sắc mặt khẽ biến, bắt lấy ống tay áo Bình Triều nói: "Bình Triều ca ca, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc sao lại thế này? Ba ba làm sao vậy? Ông muốn làm cái gì?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK