Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Kinh ngạc lóe lên trong mắt Mộc Vinh, ánh mắt Mộc Tinh nhìn Dung Băng đã có thêm vài phần chú ý, tựa hồ đối với thanh niên anh tuấn trước mặt này rất có hứng thú. Mộc Vinh thong thả nói: “Không sai, huynh muội tại hạ đến từ Lãng Mộc đế quốc, nhìn tiêu ký trước ngực ngươi, hẳn là người của Dung gia.“

Niệm Băng cùng Phượng Nữ lúc này đã đi tới cạnh Dung Băng, Mộc Tinh thấy Phượng Nữ, trong đôi mắt xanh biếc không khỏi toát ra một tia ghen ghét, mắt Mộc Vinh lại sáng rực.

Dung Băng thờ ơ nói: “Đây là Đô Thiên thành, cũng là thủ đô của Hoa Dung đế quốc chúng ta. Mã xa của các hạ chạy loạn trong Đô Thiên nội thành như thế, chẳng phải là coi thường Hoa Dung ta không người sao?“

Mộc Vinh mỉm cười đáp: “Thật sự không có ý tứ, chúng ta vì phải đua với thời gian nên mới như vậy, đến chậm, sợ lỡ mất báo danh.“

Trong lòng Niệm Băng khẽ động, nói: “Nói như vậy, các ngươi là đại biểu của Lãng Mộc đế quốc tới tham gia Tân Duệ ma pháp sư đại tái?“

Mộc Tinh đáp: “Không sai, ta cùng ca ca là tới tham gia bỉ tái. Các ngươi nếu là người Dung gia, có phải cũng là tuyển thủ?“

Dung Băng lãnh đạm nói: “Chúng ta sẽ gặp lại ở tái tràng. Bất quá, bây giờ, nếu mã xa của các ngươi còn đi như lúc trước, chỉ sợ cũng không cần tham gia bỉ tái nữa.“

Mộc Tinh giận nói: “Chúng ta đại biểu cho Lãng Mộc đế quốc, ngươi nói chuyện khách khí một chút.“

Dung Băng cũng sẽ không bị sắc đẹp của đối phương mê hoặc, “Ta đã rất khách khí rồi, nếu không, vừa rồi sẽ không chỉ là một hỏa cầu thuật.“

“Làm càn, ngươi là ai, dám bạo gan nói chuyện như vậy với thiếu chủ của chúng ta.“ A Tứ lúc trước thối lui về một bên vọt lên.

Dung Băng không nhìn hắn, thản nhiên hướng về phía Mộc Vinh nói: “Chó của ngươi sủa bậy.“

Không đợi Mộc Vinh mở miệng, A Tứ điên cuồng hét lên một tiếng, toàn thân đấu khí đại phóng, chiến phủ chợt bổ về phía Dung Băng. Lúc này, kẻ động thủ chính là Niệm Băng. Tay phải nhấc lên, hồng, lam lưỡng sắc quang mang đồng thời phiêu nhiên lao ra. Tại không trung ngưng kết thành một quang cầu cỡ nắm tay đón nhận chiến phủ của A Tứ, Dung Băng vốn không cố kỵ, hiện tại hắn lại càng không cố kỵ. Mỗi lần động thủ giết người, băng lãnh từ trong đáy lòng Niệm Băng lại phát ra.

Ầm!!! Thân thể A Tứ bị chấn bay ngược lại. Tiên huyết trong miệng cuồng phún, nặng nề rơi xuống đất cách đó ba trượng.

Hiện tại, băng hỏa đồng nguyên ma pháp cầu đã không còn như trước, trải qua cải tiến của Niệm Băng, mặc dù chỉ là thuấn phát tiểu ma pháp, nhưng lại được áp súc nhanh, khi Dung Băng lần đầu tiên cùng A Tứ động thủ thì hắn đã chuẩn bị, một mực áp súc trong tay, lúc này mới phát ra. Bất quá, Niệm Băng vẫn còn rất kinh ngạc, vốn hắn nghĩ. Ma pháp cầu bạo tạc tất có thể phá tan đấu khí của đối phương, đánh thẳng vào thân thể địch, nhưng đấu khí của A Tứ so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn một chút, mặc dù chỉ là kiếm sư cao cấp, thế nhưng thổ thuộc tính đấu khí của hắn trước khi bị phá tan đã hóa giải đại bộ phận lực bạo tạc. Lúc này mới giữ được một mạng.

Niệm Băng ra tay rất nhanh, ngoại trừ Phượng Nữ ra, không ai thấy rõ hắn dùng ma pháp gì, Mộc Vinh trong mắt hàn quang chợt lóe, trên người tản ra lục sắc quang mang mãnh liệt, “Đánh chó phải xem mặt chủ, ngươi không nhìn thấy ta sao?“

Niệm Băng hừ lạnh một tiếng. Có chút khiêu khích nhìn Mộc Vinh, tựa hồ muốn nói, không thấy ngươi thì sao?

Mộc Vinh tay phải chĩa về trước, nhẹ nhàng chộp tới ngực Niệm Băng, nhưng đón nhận hắn lại là Dung Băng, hai người hai tay tiếp xúc. Hồng, lục lưỡng sắc quang mang trong nháy mắt bành trướng, đây là một loại phương pháp chiến đấu tương đối hòa bình giữa ma pháp sư, song phương đều xuất chưởng, hoàn toàn dựa vào ma pháp lực mà đối kháng. Dù sao đang ở Hoa Dung đế quốc, Mộc Vinh cũng không dám làm gì quá mức.

Ma pháp khí tức chung quanh trong nháy mắt đậm đặc, Mộc Vinh sắc mặt thay đổi, liên tiếp lui ba bước mới đứng vững, hắn đã bị ma pháp lực của Dung Băng đẩy lui. Dùng sức gật đầu, “Được, lĩnh giáo rồi, chúng ta gặp lại ở tràng bỉ tái.“ Nói xong, mang theo muội muội xoay người đi, A Tứ miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên, căm hận trừng mắt nhìn Niệm Băng, rồi cũng đi theo.

Nhìn mã xa chậm rãi ly khai, Phượng Nữ nhẹ giọng nói: “Niệm Băng, ngươi ra tay quá nặng rồi.“

Niệm Băng thản nhiên cười, nói: “Ai bảo hắn đắc tội ca ca ta chứ.“ Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Dung Băng, giải thích tiếp: “Mặc dù ma pháp cầu của ta không trực tiếp giải quyết tên nô tài kia, bất quá, băng cùng hỏa khí tức đã xâm nhập vào kinh mạch hắn, dưới tác động của lưỡng chủng cực đoan năng lượng, hắn sống không quá đêm nay, hiện tại chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi. Ca, bọn họ là Lãng Mộc đế quốc hoàng tộc?“

Dung Băng trong lòng thất kinh, hắn luôn luôn tưởng rằng đã đủ độc, lại không nghĩ rằng Niệm Băng mặt ngoài ôn hòa một khi động thủ lại độc hơn vài phần, không hề để lại cho đối phương đường sống. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói ra, “Không sai, bọn họ là Lãng Mộc đế quốc hoàng tộc, Lãng Mộc đế quốc mộc hệ ma pháp là một loại ma pháp phi thường kỳ lạ, khi sử dụng có thể mượn lực lượng của tự nhiên, rất đặc biệt. Đáng tiếc, hỏa khắc mộc, bọn họ tuy mạnh, nhưng thủy chung vẫn bị Hoa Dung đế quốc chúng ta áp chế. Niệm Băng, ngươi nếu gặp phải huynh muội này, tận lực lấy hỏa hệ ma pháp làm chính công. Mộc Vinh nọ có thực lực đại ma pháp sư, ma pháp lực của hắn mặc dù cũng không mạnh, nhưng phải cẩn thận với sự quỷ dị của mộc hệ ma pháp.“

Niệm Băng mỉm cười, đáp: “Ta biết rồi, ca, chúng ta đi ăn cơm thôi, ta rất muốn thưởng thức Lạc Bính Quyển Đái Ngư xem có vị đạo thế nào.“

Biến cố lúc trước cũng không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của bọn họ, đi qua mấy con đường, bọn họ đã tới mục đích. Phạn quán có tên là Lạc Bính Quyển Đái Ngư, chiêu bài không nhỏ, mặc dù chỉ có một tầng, nhưng đại sảnh lại cực kỳ rộng rãi. Ba người tìm một bàn trước cửa sổ ngồi xuống, Dung Băng cầm thực đơn đưa cho Niệm Băng, gọi phục vụ viên nói: “Cho chúng ta ba phần Lạc Bính Quyển Đái Ngư trước. Niệm Băng, ngươi xem đi, muốn uống cháo gì.“

Niệm Băng cầm thực đơn trong tay, kinh ngạc phát hiện, mặt trên viết đều là tên. Phía trên cùng viết Nhất Phẩm Chúc (ND: cháo No. 1), tiếp theo là Hắc Chi Ma Nhu Mễ Chúc (ND: cháo gạo nếp vừng đen) , Phỉ Thúy Trư Can Chúc (ND: cháo gan lợn), Đại Mạch Tiểu Tảo Sơn Dược Chúc (ND: cháo thuốc táo với lúa mạch), Hà Diệp Băng Chúc (ND: cháo lá sen để lạnh), Thủy Quả Băng Chúc (ND: cháo hoa quả để lạnh), Lục Đậu Băng Chúc (ND: cháo đậu xanh để lạnh) hơn mười loại cháo, chỉ cần nhìn tên, trong lòng Niệm Băng đã minh bạch, phạn điếm này có đặc điểm khác so với Chúc Oa điếm mà lần trước Dung Băng dẫn hắn tới, phối hợp dinh dưỡng trong cháo này hiển nhiên là được cao nhân chỉ điểm, mỗi loại phối hợp đều cực kỳ xảo diệu, tác dụng tư bổ phi thường rõ ràng.

Dung Băng mỉm cười nói: “Thế nào, không tồi chứ, ta khuyên ngươi thưởng thức vài loại băng chúc, vị đạo phi thường tốt.“

Niệm Băng suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta mỗi người hai chén cháo đi, Nhất Phẩm Chúc, Phỉ Thúy Trư Can Chúc, Đại Mạch Tiểu Táo Sơn Dược Chúc, Hà Diệp Băng Chúc, Thủy Quả Băng Chúc, Lục Đậu Băng Chúc. Mỗi loại đều phải nếm thử, xem có cái gì đặc biệt.“

Rất nhanh chóng, thực vật đã được mang lên, ba phần bánh cuốn cắt thành chữ nhật, nhiệt khí bừng bừng. Hiển nhiên là vừa mới ra lấy ra khỏi nồi. Đái ngư (ND: 带鱼, đái ngư, một loại cá) từ mặt ngoài nhìn thì không có gì đặc biệt, phía dưới ba phần đái ngư đầy ắp, được lót dưa muối, cháo hiển nhiên là được đun đặc, sáu bát cháo mang sáu loại màu sắc khác nhau. Nhất Phẩm Chúc kỳ thật là cháo gạo nếp. Thế nhưng, trong cháo lại có hạt đào và lạc nghiền nát cùng vừng trắng, nhìn qua là muốn ăn ngay.

Dung Băng động thủ đầu tiên, lấy một miếng bánh kéo về phía mình, rồi cho vào hai khối đái ngư. Dùng bánh cuốn cuộn lại rồi đưa vào trong miệng nhấm nuốt, “Niệm Băng, đệ muội, các ngươi nếm thử, vị đạo không tồi.“

Niệm Băng cùng Phượng Nữ học cách ăn của Dung Băng. Bánh cuốn đã chín đủ, tầng thứ rõ ràng, vào miệng liền tỏa hương thơm ngát, đái ngư mặt ngoài nhìn như là được đun cách thủy, nhưng vào miệng, lại không có mùi tanh thịt cá, lại mang theo một luồng hương khí nồng đậm. Kỳ lạ chính là, xương của đái ngư hoàn toàn nhừ, có thể ăn được, bánh cuốn cùng đái ngư, ngay cả cao cấp trù sư như Niệm Băng cũng không khỏi động dung.

“Vị đạo thật ngon, bánh cuốn chín vừa, nhất định là do người lão luyện nhào bột mới có thể làm được, đái ngư này hẳn là chỉ được hầm, thế nhưng, nếu thời gian quá dài, thịt cá sẽ mất vị, mà đái ngư này lại phi thường thơm ngon, ta nghĩ, a, đúng rồi, hẳn là chỉ dùng áp lực để hầm, nhưng là, áp lực này từ đâu mà ra? Hơn nữa, hương khí này lại rất kỳ lạ.“

Dung Băng mỉm cười nói: “Niệm Băng, xem ra trù nghệ của ngươi cũng không kém, chỉ mới ăn đã có thể nhận ra ảo diệu trong đó. Quả thực là hầm, về phần áp lực, là do người làm, ta từng hỏi qua trù sư nơi này, lúc hầm đái ngư, trù cụ được dùng là nồi sắt siêu dày một tấc, vung nồi dày tới hai tấc, mà phía trên lại không hề có lỗ, như vậy, nhiệt khí sẽ rất khó tản ra ngoài, dùng lửa lớn đun, mới có thể có được vị đạo như vậy, về phần hương khí ngươi nói, nếm thử dưa muối phía dưới đái ngư đi.“

Nghe Dung Băng chỉ điểm, nhìn vào dưa muối bóng loáng, Niệm Băng nhất thời hiểu được, “Lấy dưa muối lót dưới, thêm gia vị rồi hầm, quả nhiên phương pháp rất hay! Trù sư nơi này có suy nghĩ rất độc đáo, Lạc Bính Quyển Đái Ngư, mỹ vị mới lạ, không tồi.“

Bữa cơm cứ như thế mà kết thúc, không chỉ là đái ngư, các loại cháo khác cũng để lại cho Niệm Băng ấn tượng rất sâu, liên tưởng tới trù nghệ của mình, hắn đã có không ít ý tưởng. Trong các loại cháo, Niệm Băng thích nhất là Ma Pháp Sư Thủy Quả Chúc, hoa quả bên trong rất đơn giản, chỉ có ba loại, phân biệt là dưa hấu, lê cùng chuối tiêu, ba loại hoa quả đều được thái chỉ, dùng cháo gạo nếp làm cơ sở, vị đạo băng lương ngọt ngào, Phượng Nữ cũng rất thích, buộc Niệm Băng sau này phải làm cho nàng ăn.

Thời gian hai ngày thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì bỉ tái chỉ có thể cho tuyển thủ tới tham dự, Niệm Băng phải để Phượng Nữ ở lại lữ điếm chờ hắn. Một tháng ở chung, hai người mặc dù có thể giữ lễ, nhưng lòng bọn họ sớm đã hòa quyện, đúng như Dung Băng nói, phượng tộc nhân cũng không xuất hiện, bất kể kết quả bỉ tái lần này thế nào, sau khi kết thúc, Niệm Băng sẽ nói cho Phượng Nữ về suy đoán của hắn về thân thế nàng. Trước khi xuất môn, Phượng Nữ cũng không tỏ ra lo lắng, nàng biết, Niệm Băng hiện tại cần chính là sự ủng hộ của mình, nàng chỉ nói với Niệm Băng một câu: Ta tin tưởng thực lực của ngươi.

Hoàng cung đại môn đã nằm trong tầm mắt, có lẽ là bởi vì hôm nay cử hành Tân Duệ ma pháp sư đại tái, thủ vệ ở hoàng cung trở nên càng thêm sâm nghiêm. Niệm Băng tới rất sớm, sau khi trình thẻ bài, được binh lính đưa vào trong hoàng cung.

Từ nhỏ đến lớn, Niệm Băng lần đầu tiên đi vào hoàng cung của một quốc gia, lại là Hoa Dung đế quốc được xưng là đại lục đệ nhất cường quốc. Hoàng cung cũng không có nhiều bố trí, thậm chí ngay cả thực vật cũng rất ít thấy, thế nhưng, mỗi tòa cung điện đều tràn ngập khí tức nghiêm cẩn, cung điện to lớn cũng không tính là quá hoa lệ, thế nhưng khiến người ta cảm giác được sự vững chắc dị thường, Hoa Dung đế quốc là một quốc gia sùng bái hỏa, cho nên, nơi Hoa Dung đại đế triệu kiến bách quan được gọi là Hỏa Thần điện.

Hỏa Thần điện là kiến trúc cao nhất trong hoàng cung, nhưng nó lại chỉ có một tầng, độ cao của một tầng này lại hơn mười lăm trượng, Hỏa Thần nội điện cực kỳ rộng rãi, có một đường ở giữa rộng chừng hai mươi trượng nối thẳng đến long tọa tận cùng bên trong của Hoa Thiên đại đế, ở giữa được trải thảm đỏ, Hoa Dung đế quốc bách quan chia làm hai bên, đầu hàng mỗi bên đặt hai chiếc ghế lớn gần Hoa Thiên đại đế, ngồi ghế bên phải, chính là Hỏa Diễm Sư Vương Dung Thân Vương Dung Diễm, mà cùng hắn đối diện, chính là đế quốc tể tướng, cũng là khai quốc công thần, Tô Việt.

Đối với Dung Thân Vương, Niệm Băng rất quen thuộc, lúc này Hoa Thiên đại đế còn chưa tới, hắn liếc mắt nhìn Tô Việt đối diện Dung Thân Vương, Tô Việt so với Dung Thân Vương thì trẻ hơn nhiều, mặc dù đều là lão giả, nhưng trên người hắn lại tản ra khí tức nho nhã, hắn cũng không mặc quan phục, một thân nguyệt bạch sắc trường y càng tăng thêm vài phần hàn lâm, vóc người cân xứng, nét mặt nhu hòa, đôi mắt phượng cũng bộc lộ quang mang nhu hòa, so với vẻ sắc bén của Dung Thân Vương, hắn tựa hồ dễ thân cận hơn.

Niệm Băng được binh lính đưa đến đứng sau bách quan, bên cạnh hắn chính là Dung Băng, bởi vì tị hiềm, Dung Băng cũng không chào hỏi hắn, hai người phảng phất như không nhận ra nhau, Niệm Băng ánh mắt lưu chuyển, phát hiện trong mười tuyển thủ tham gia bỉ tái, ngoại trừ mình cùng ca ca ra, còn có một người nữa đã tới, hắn đứng bên kia của Dung Băng, khuôn mặt gỗ không có một tia biểu tình, ngực trái cũng có một kim sư tiêu chí, chính là một tuyển thủ khác của Hoa Dung đế quốc, Dung Cực. Tái kiến Dung Cực, trong lòng Niệm Băng đột nhiên có loại cảm giác kỳ dị, Dung Cực tựa hồ đã khác trước kia, hắn đã trở nên càng thêm nội liễm, thậm chí ngay cả một tia ma lực ba động cũng không có, thế nhưng, Niệm Băng lại mơ hồ cảm giác được, thực lực của Dung Cực sợ rằng chỉ có thể hơn Dung Băng, chứ không thể kém.

Dung gia cùng Tô gia mặc dù đều là trụ cột của Hoa Dung đế quốc, nhưng có một quy định bất thành văn, trừ phi có chuyện trọng yếu, nếu không thì chỉ có gia trưởng hai nhà mới có thể vào triều, cho nên, ở chỗ này Niệm Băng cũng không thấy đại bá Dung Việt mà mình rất khát vọng được thấy.

Dung Thân Vương mắt cụp xuống, Dung Băng cùng Niệm Băng tiến nhập đại sảnh tựa hồ cũng không khiến hắn chú ý, còn sau khi tể tướng Tô Việt hướng về phía Dung Băng có chút gật đầu thì đưa mắt nhìn về phía Niệm Băng, mặc dù Niệm Băng đã cải biến dung mạo, nhưng vẻ tuấn lãng cùng khí chất bất phàm của hắn vẫn khiến Tô Việt chú ý.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK