Mộc Tinh than nhẹ một tiếng, nói: "Quốc gia trong giữa ranh giới tồn vong nguy cấp, thân là thượng tầng, làm sao có thể không lo lắng chứ? Niệm Băng, có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
Niệm Băng nói: "Công chúa đang trách ta không đáp ứng cùng Lãng Mộc đế quốc đồng thời xuất binh với Hoa Dung sao?”
Mộc Tinh liếc nhìn Niệm Băng, rồi nói: "Đây là quyết định của đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc ngươi, bất quá, ta hy vọng ngươi có thể cẩn thận tính toán một chút. Không thể nói là trách hay không trách, ta chỉ hy vọng ngươi có thể nhìn xa một chút. Đương nhiên, nếu quyết định của ngươi là thật sự xuất phát từ lợi ích của Băng Nguyệt đế quốc, ta nói thêm nữa cũng vô dụng.”
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Nếu ta không phải vì lợi ích của Băng Nguyệt đế quốc, Băng Nguyệt đế quốc quốc vương sao lại tin tưởng ta như thế? Có lẽ, ta không thể trở thành bằng hữu với ngươi, nhưng ta nghĩ, chúng ta hoàn toàn có thể đem lại lợi dụng lẫn nhau, điểm này, Mộc Tinh ngươi hẳn sẽ không hoài nghi chứ.”
Mộc Tinh trào phúng trả lời: "Ngươi rất thẳng thắn, lợi dụng lẫn nhau, một phe mà lại lợi dụng lẫn nhau sao? Không nên rào trước đón sau nữa, sắc trời không còn sớm, ngươi và ta cô nam quả nữ ở trong một phòng, ngươi không sợ các hồng nhan tri kỷ của ngươi ghen sao?”
Niệm Băng nói: "Các nàng là hồng nhan tri kỷ của ta, đương nhiên sẽ tin tưởng ta. Mộc Tinh, Lãng Mộc đế quốc các ngươi sở dĩ nóng lòng muốn liên hợp Áo Lan, Băng Nguyệt lưỡng quốc để khai chiến với Hoa Dung đế quốc là vì cái gì? Ta nghĩ, chắc sẽ không là vì một lần đánh lén kia của Hoa Dung đế quốc chứ.”
Mộc Tinh trả lời: "Đương nhiên là không. Lãng Mộc đế quốc ta rừng vàng biển bạc, tư nguyên phong phú, một lần tổn thất đó thì chúng ta vẫn chịu đựng được. Thế nhưng, ngươi cũng biết, Hoa Dung đế quốc diệt Kỳ Lỗ đế quốc, việc này đại biểu cho cái gì? Dã tâm lang sói, bọn họ tuyệt đối sẽ không dừng ở đó. Một khi để cho bọn họ hồi phục lại, vậy thì mục tiêu kế tiếp sẽ là chúng ta hoặc là Áo Lan đế quốc. Dưới tình huống như vậy, chúng ta phân ra thì cả hai đều bại, hợp lại thì cả hai đều lợi. Chỉ có thừa dịp hiện tại Hoa Dung đế quốc đang suy yếu mà phát động công kích, mới có có thể đánh một trận mà thắng. Nếu không, một khi Hoa Dung đế quốc kết hợp với thế lực của Kỳ Lỗ đế quốc, vậy thì, còn có ai là đối thủ của bọn họ? Đại lục tất nhiên sẽ chỉ còn Hoa Dung đế quốc. Không phải chúng ta muốn chiến tranh, mà là không thể không chiến.”
"Được. Nếu công chúa cho rằng như vậy, chúng ta đây cũng có chung tiếng nói rồi. Công chúa lo lắng là trong tương lai Hoa Dung đế quốc sẽ khuếch trương, vậy thì, ta muốn hỏi một câu, nếu hiện tại quý ngã tam quốc liên hợp, phát động chiến tranh với Hoa Dung đế quốc, có mấy phần thắng? Công hãm Kỳ Lỗ đế quốc, Hoa Dung đế quốc bởi vì có chiến lược thích đáng, chỉ phải trả giá cực ít, mặc dù hiện tại bọn họ cần có một lượng binh lực để chế ước hàng binh, nhưng chủ lực không có tổn thất quá lớn. Nếu ngươi muốn chiến thắng Hoa Dung đế quốc, chí ít phải có phương pháp đối phó được Hỏa Diễm Ma Long và Hỏa Diễm Sư Tử hai siêu cấp kỵ sĩ đoàn. Ngươi có không? Ngươi không có. Mặc dù ta không hiểu rõ tình hình của Lãng Mộc đế quốc, thế nhưng, Hoa Dung đế quốc kỵ sĩ đoàn kia lấy địa long làm tọa kỵ lại là thứ mà các ngươi không có khả năng đối kháng. Nếu thật sự xảy ra, có khả năng sẽ xuất hiện kết cục rối loạn, lưỡng bại câu thương, tam quốc liên minh căn bản không có gì tốt, chỉ có thể hao binh tổn tướng. Huống hồ, tam quốc mặc dù là đồng minh, nhưng ngươi dám nói tam quốc lại có thể tuyệt đối tín nhiệm nhau sao? Dù cho xuất hiện cảnh lưỡng bại câu thương, tam quốc vì không được chỉ huy thống nhất, tốc độ khôi phục cũng sẽ không hơn Hoa Dung đế quốc, cuối cùng, vẫn chỉ là chiến bại mà thôi.”
Mộc Tinh hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi sao biết ta không có phương pháp đối phó với Hỏa Diễm Ma Long kỵ sĩ đoàn? Quả thực, Hoa Dung đế quốc chủ lực binh còn đó, nhưng tam quốc chúng ta hợp lực, cộng thêm thần giáng thuật của quý quốc Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân, chúng ta cũng có vài phần nắm chắc. Chẳng lẽ Hoa Dung đế quốc có thể có cường giả chống lại thần giáng thuật?”
Niệm Băng nở nụ cười, nhìn ánh mắt kỳ dị của hắn, Mộc Tinh liền chột dạ, "Công chúa, ngươi cũng không nói lời thật lòng. Ta không tin các ngươi không phán đoán ra Dung Thân Vương đã có thực lực thần giáng sư, ta nghĩ, niềm tin của ngươi chủ yếu là từ hai kẻ đến từ Thần Chi đại lục kia chứ.”
Mộc Tinh trong lòng kinh hãi, hoảng sợ nhìn Niệm Băng, mặc dù nàng tâm chí kiên định, nhưng đột nhiên nghe Niệm Băng nói ra ý nghĩa chân chính trong lòng mình, đã không thể nào che dấu sự kinh hoảng trong nội tâm.
Niệm Băng thản nhiên cười, nói tiếp: "Công chúa không cần suy nghĩ nhiều, lúc ta mới vừa gặp Trát Mộc Luân, cũng đã nhận ra lai lịch của hắn, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, Lãng Mộc đế quốc các ngươi có thể tìm được bang thủ như vậy, chẳng lẽ Hoa Dung đế quốc sẽ không có? Chiến tranh chân chính, chung quy là dựa vào quốc lực. Quân đội của Hoa Dung đế quốc mấy năm gần đây chinh chiến khắp nơi, hơn xa tam quốc còn lại, cho nên, ta nói lưỡng bại câu thương chỉ là kết cục khả quan nhất, rất có thể sẽ phát sinh cảnh Hoa Dung đế quốc thắng thảm. Tới lúc đó, Lãng Mộc đế quốc các ngươi mới thực sự không còn cơ hội gì. Ta nghĩ, đây cũng không phải kết cục mà công chúa muốn thấy? Thực lực tổng cộng của cả tam quốc, quý quốc cùng Băng Nguyệt đế quốc đều có lực đánh một trận, nhưng Áo Lan đế quốc suy yếu đã lâu, mặc dù hai năm nay có điều thay đổi, nhưng tăng cường chỉ là quốc lực mà không phải binh lực. Dù cho chúng ta đều đồng ý với các ngươi xuất binh, kết cục cuối cùng tuyệt không ngoài điều ta đã sở liệu, công chúa là người thông minh, ta nghĩ, không cần ta nói thêm nữa chứ.”
Mộc Tinh nhìn Niệm Băng thật sâu, nói: "Không chiến thì phải như thế nào? Chẳng lẽ, Hoa Dung đế quốc sẽ buông tha cho chúng ta sao? Một khi bọn họ khôi phục nguyên khí, Băng Nguyệt đế quốc các ngươi mặt dù xa, nhưng sau khi Lãng Mộc đế quốc chúng ta diệt vong, các ngươi chỉ sợ cũng sẽ không thể chạy thoát vận mệnh kia. Ta muốn biết ngươi suy nghĩ thế nào, nhìn bộ dáng của ngươi, dường như rất chắc chắn.”
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: "Không sai, khi Hoa Dung đế quốc thôn tính Kỳ Lỗ đế quốc, quốc lực quả thực mạnh lên, thế nhưng, tam quốc chúng ta cũng không phải không có ưu thế. Từ tổng thể diện tích mà tính, tam quốc chúng ta so vowis Hoa Dung đế quốc vẫn lớn hơn một chút, nhất là quý quốc, vốn là vựa lúa của cả Ngưỡng Quang đại lục. Tam quốc liên hợp, nếu Băng Nguyệt đế quốc chúng ta cùng Lãng Mộc đế quốc các ngươi đồng thời trợ giúp Áo Lan đế quốc phát triển, khi chúng ta tam quốc đều trở nên cường thịnh, cũng kết hợp thành liên minh vững chắc, Hoa Dung đế quốc dù cho mạnh hơn, cũng không dám khinh phạm. Cục diện nam bắc giằng co là không thể thay đổi, hiện tại cần không phải là chiến tranh, mà là phát triển. Điều kiện tiên quyết để phát triển chính là hòa bình. Cho nên, ta đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc nguyện ý cùng quý quốc liên minh, thế nhưng, lần này hòa đàm nhất định phải thành công.”
Mộc Tinh hít một hơi hài, nói: "Ngươi thật sự nắm chắc vậy sao? Niệm Băng, ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Ngươi rõ ràng là người Dung gia, ta sao biết được rằng ngươi không phải đang lừa ta?”
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: "Ta nói rồi, khi ta lúc còn rất nhỏ đã thoát ly Dung gia, ngay cả ngươi cũng nghĩ quốc vương hiện tại của Băng Nguyệt đế quốc không biết gì sao? Hắn nếu đã tín nhiệm ta, để ta làm sứ giả của Băng Nguyệt đế quốc tới tham gia hòa đàm lần này, chẳng lẽ ngươi sẽ không thể tin tưởng sao? Chẳng lẽ, ngươi thà rằng đi tin tưởng tên mưu đồ tấm thân xử nữ của ngươi, Trát Mộc Luân kia sao?”
"Ngươi…" Mộc Tinh đứng bật lên, kinh nghi bất định nhìn Niệm Băng, thanh niên anh tuấn trước mặt khiến nàng cảm giác thực đáng sợ. Dường như mọi bí mật trong lòng mình, hắn đều có thể nhìn thấy. Tim Mộc Tinh đập thình thịch, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ ửng, căm hận nói: "Là Trát Mộc Luân nói cho ngươi? Ngươi và hắn quen nhau từ trước?”
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ngươi là muốn hỏi có phải Trát Mộc Luân đã phản bội ngươi? Kỳ thật, ngươi không nên hỏi như vậy, bởi vì ngươi hiểu lầm rồi. Ta hôm nay quả thực là lần đầu tiên gặp Trát Mộc Luân, cũng quả thực là từ miệng hắn biết được mọi chuyện. Đáng tiếc, ta không phải bằng hữu của hắn, đối với thần nhân ích kỷ mà hèn hạ này, dù cho thực lực của bọn họ cường đại, ta cũng không nhập bọn với bọn họ, lão sư Trát Mộc Luân của ngươi, sớm đã mất đi sinh mệnh quý giá của hắn rồi. A, không, phải là sinh mệnh hèn hạ ích kỷ. Có lẽ, linh hồn hắn đã xuống tới địa ngục rồi.”
"Ngươi nói cái gì? Ngươi giết hắn rồi? Không, điều đó không thể. Ta tuyệt không tin." Mộc Tinh nhìn Niệm Băng quả quyết nói. Nàng biết rõ thực lực của Trát Mộc Luân, nếu không phải thực lực đã đạt tới thần sư cấp bậc, nàng sao bằng lòng dùng thân thể của chính mình để đổi lấy sự hỗ trợ của hắn? Nàng từng kiến thức ma pháp của Niệm Băng, mặc dù Niệm Băng tuổi còn trẻ được xem là một đời cường giả, nhưng nàng cho rằng, vô luận như thế nào Niệm Băng đều là không thể sánh được với Trát Mộc Luân đến từ Thần Chi đại lục.
Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: "Công chúa, ngươi quá chấp mê. Chẳng lẽ, ngươi thà rằng đi tin tưởng kẻ vì tấm thân xử nữ của ngươi mà đáp ứng hỗ trợ ngươi, lại cũng không nguyện ý tin tưởng ta sao? Không sai, Trát Mộc Luân quả thực rất mạnh, thế nhưng, ta vẫn có thể giết hắn. Thần trên Thần Chi đại lục bất quá cũng chỉ là người mà thôi. Bọn họ nếu đã là người, tại sao sẽ không thể bị giết chết chứ?”
Thân thể mềm mại của Mộc Tinh nhoáng lên, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, huyết sắc trên mặt đã tan hết, thanh âm run rẩy tự nhủ: "Không, đây không phải sự thật, Trát Mộc Luân đã chết. Hắn sao có thể chết?" Lần này nàng đi tới Lãng Mộc đế quốc, sở dĩ dám lôi kéo Áo Lan đế quốc mà không sợ sự giám sát của Hoa Dung đế quốc, chính là vì có Trát Mộc Luân, nàng đối với thực lực của Trát Mộc Luân cực kỳ tự tin. Mặc dù sâu trong nội tâm nàng lại phi thường ghét thần nhân kia, thế nhưng, nàng không thể không thừa nhận rằng Trát Mộc Luân có thực lực vô cùng cường đại. Theo nàng, cho dù là Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng không nhất định là đối thủ của Trát Mộc Luân. Cho dù có nguy hiểm gì ở Hoa Dung đế quốc, có Trát Mộc Luân bảo vệ, mình đều có thể bình an về nước. Thế nhưng, Niệm Băng lại nói rằng Trát Mộc Luân đã bị hắn giết, sâu trong nội tâm Mộc Tinh xuất hiện cảm giác được giải thoát, dù sao, nàng cũng chẳng chân chính nguyện ý đem thân thể của mình giao cho một kẻ mình căm ghét. Thế nhưng, cái chết của Trát Mộc Luân cũng khiến nàng lâm vào nguy cơ. Đã không còn cường giả hỗ trợ, nàng đã không còn biết mình nên làm cái gì. Đối mặt với Niệm Băng cũng vậy, đối mặt Hoa Dung đế quốc cũng vậy, nàng phát hiện mình chẳng còn tư cách để nói chuyện. Mặc dù nàng không hiểu rõ Niệm Băng, thậm chí có chút căm ghét kẻ luôn phá hỏng chuyện của mình này, nhưng nàng lại biết Niệm Băng không phải một kẻ tùy tiện nói dối. Huống chi, nếu đây là do hắn biên tạo, thì thực sự quá buồn cười, quá dễ bị vạch trần. Lòng Mộc Tinh hoàn toàn rối loạn, nàng không biết mình phải đối mặt với mọi chuyện theo cách nào. Trát Mộc Luân đã chết, đồng bạn của hắn lại còn đang ở Lãng Mộc đế quốc. Nếu mình trở về đem tin Trát Mộc Luân đã chết, sợ rằng, Lãng Mộc đế quốc hoàng cung sẽ phải đối mặt với sự ám sát của một thần sư cấp bậc cao thủ. Đó là điều nàng tuyệt không muốn thấy!
Nhìn thần sắc kinh nghi bất định của Mộc Tinh, Niệm Băng mỉm cười nói: "Công chúa lo lắng sao? Kỳ thật, ngươi cũng không phải lo lắng như thế. Hy vọng ngươi có thể tĩnh tâm để cẩn thận ngẫm lại lời của ta. Mọi chuyện ta làm, chỉ là không hy vọng phát sinh chiến tranh. Ta cùng với Lãng Mộc đế quốc cũng không có cừu hận gì, sao phải hại ngươi chứ? Chỉ cần ngươi nguyện ý, khi tam quốc kết chúng ta thành liên minh, Băng Nguyệt đế quốc sẽ cùng Lãng Mộc đế quốc các ngươi hỗ trợ Áo Lan đế quốc phát triển, đến lúc đó, tam quốc chúng ta liên hợp cùng một chỗ, cộng đồng đối kháng Hoa Dung đế quốc. Nếu ngươi lo lắng về tên thần nhân còn ở Lãng Mộc đế quốc, ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết. Có lẽ, chỉ có sau khi biết được thực lực chân chính của ta, ngươi mới có thể tin tưởng những chuyện này." Thất sắc quang mang xuất hiện nơi mi tâm Niệm Băng, ở giữa thất sắc quang vựng, mọc lên một kim sắc tinh quang. Uy áp của Hoàng Cực huyệt và Thiên Nhãn huyệt dung hợp một lần nữa xuất hiện. Mộc Tinh không phải Băng Tuyết nữ thần tế tự, Niệm Băng căn bản không cần dùng nhiều tinh thần lực, cũng đã khiến nàng hoảng sợ phát hiện, mình đã mất đi lực chống cự. Niệm Băng càng thêm thần bí trong lòng hắn, cũng trở nên càng cường đại, cảm giác ngay cả nói cũng không thể nói được, khiến cho Mộc Tinh lòng đang rối bời cũng dần dần bình tĩnh lại.
Quang mang thu liễm, mọi thứ trong phòng lại khôi phục bình thường, Mộc Tinh thở hổn hển, "Ngươi thật sự muốn giúp ta diệt trừ người kia? Ngươi có mục đích gì, ngươi muốn cái gì?”
Niệm Băng thản nhiên nói: "Ta đã nói thì nhất định giữ lời. Ta giúp ngươi cũng không có mục đích gì, cũng không yêu cầu Lãng Mộc đế quốc các ngươi làm gì cho ta. Đối với thần nhân, ta không có hảo cảm.”
Mộc Tinh nghi ngờ nhìn Niệm Băng nói: "Không đúng, theo ta nghĩ, mỗi việc ngươi làm đều có mục đích, thân là người của Dung gia, ngươi lại xuất lực cho Băng Nguyệt đế quốc, chẳng lẽ Dung gia lại chấp nhận ngươi sao? Thẳng thắn nói đi, ngươi muốn lấy thứ gì từ Lãng Mộc đế quốc chúng ta? Nếu ngươi nguyện ý, rất hoan nghênh ngươi gia nhập Lãng Mộc đế quốc chúng ta, thứ Băng Nguyệt đế quốc đem lại cho ngươi, chúng ta cũng có thể cho ngươi.”
Niệm Băng bật cười nói: "Tại sao nói thật mà ngươi cũng không tin? Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta giống như Trát Mộc Luân kia, đòi tấm thân xử nữ của ngươi? Ta còn chưa đến mức như vậy.”
Mộc Tinh đỏ bừng mặt, "Ngươi có ba vị hồng nhan tri kỷ mà nhan sắc còn trên ta, đương nhiên sẽ không để ta vào mắt. Ai mà biết ngươi nói thật hay không."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK