Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lam sắc quang mang nhu hòa theo chú ngữ hoàn thành hướng hai tay Niệm Băng, trong phút chốc, tay hắn nhanh chóng biến thành màu trắng ngư ngọc thạch, hai tay như gợn sóng rung rung ấn xuống. Một luồng ánh sáng màu trắng hướng thân thể mềm mại trắng nõn, đầy đặn của Như Ý bay tới, hơn mười vết thương nông sâu không giống nhau dưới tác dụng của ánh sáng màu trắng, lập tức ngừng chảy máu. Niệm Băng hai mắt nhắm lại, thủy nguyên tố ôn nhu tùy ý chảy ra nơi đầu ngón tay hắn, khi hắn cảm giác được Thánh Thủy thuật hoàn hoàn hình thành là lúc hai tay hắn chuyển động. Hai tay di chuyển tới miệng vết thương trên người Như Ý, thủy quang màu nhũ trắng thay cho màu đỏ tươi của vết thương, thánh thủy hoàn toàn bịt kín những vết thương kinh hãi kia, chất lỏng màu nhũ trắng hoàn toàn dung nhập vào trong vết thương, mắt thường cũng có thể thấy được, những vết thương nông sâu không đồng nhất kia đang không ngừng khép lại.

Hít một hơi dài, Niệm Băng cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao liên tục dùng vài ma pháp không yếu, đối với ma pháp lực của hắn tiêu hao rất lớn. “Xong rồi đó, giúp tỷ tỷ của ngươi mặc quần áo lại đi, trước tiên đừng nên di động thân thể nàng, để cho thánh thủy và miệng vết thương hoàn toàn dung hợp, đại khái sau nửa canh giờ nữa, ngươi có thể mang nàng trở về. Yên tâm đi, ta dùng Thánh Thủy thuật là ngũ giai trị liệu ma pháp, vốn là dùng để trị nội thương, đối với loại ngoại thương bình thường này, Thánh Thủy thuật là quá xa xỉ, nhưng sẽ khiến cho miệng vết thương không lưu lại vết sẹo, để cho hắn ngủ một giấc, sáng mai tỉnh lại, hết thảy đều đã khôi phục.”

Vừa nghe đến cả vết sẹo cũng không lưu lại, Như Mộng trong mắt nhất thời toát ra vẻ cảm kích. Tới lúc này, nàng mới tin tưởng Niệm Băng cũng không có ý làm thương tổn các nàng: “Ma Sát sứ tiên sinh, cám ơn, ta thay tỷ tỷ cám ơn ngài. Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.”

Niệm Băng có chút buồn cười nói: “Cảm ơn cái gì? Đừng quên, tỷ tỷ của ngươi là do ta đả thương. Hy vọng nàng có thể tiếp thu giáo huấn này. Như Mộng cô nương, tỷ tỷ ngươi trước kia rốt cuộc đã chịu sự đả kích gì?”

Như Mộng do dự một chút, nhưng nàng nhìn đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ của Niệm Băng, trong lòng dâng lên cảm giác tín nhiệm mãnh liệt, than nhẹ một tiếng, nói: “Là như thế này, năm tỷ tỷ được bảy tuổi, ta được năm tuổi phụ mẫu chúng ta vì ôn dịch mà qua đời. Từ khi đó, tỷ tỷ vô cùng kiên cường, vì chiếu cố ta, tỷ ấy mỗi ngày đều phải đi ăn xin trên đường, khi đó tỷ tỷ như một nam hài tử, tiểu khất cái cùng tuổi chung quanh, ai cũng không dám khi dễ chúng ta, tỷ tỷ đối với ngoại nhân đều rất hung ác. Cho tới năm tỷ tỷ mười tuổi, chúng ta được ân nhân thu nhận, ân nhân trông nom nuôi nấng chúng ta, dạy chúng ta vũ kỹ, khiến cho chúng ta có cơ hội ngẩng đầu lên. Ma Sát sứ tiên sinh, xin ngài không nên hỏi chúng ta thuộc thế lực nào, dù chết, ta và tỷ tỷ cũng không bán đứng ân nhân.”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Đối với chuyện này ta không có hứng thú, ta chỉ muốn biết, tỷ tỷ ngươi rốt cục phải chịu kích động như thế nào mà khiến nàng trở thành như vậy.”

Như Mộng trong mắt ánh toát ra một tia lệ quang. “Trong số các cô nhi ân nhân thu nhận, có một nam hài tử phi thường xuất sắc, hắn lớn lên cũng rất anh tuấn, hơn nữa tính tình ôn hòa. Năng lực của hắn cũng rất cao, năm hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới đại kiếm sư, một chuyện chưa từng có trong lịch sử. Lúc ấy, chúng ta từng nghĩ, có một ngày, hắn nhất định sẽ trở thành một vũ thánh vĩ đại. Tỷ tỷ mười bảy tuổi, không biết từ khi nào đã sớm thầm mến hắn, nhưng vẫn không dám thổ lộ, đem tình cảm của mình chôn giấu trong lòng, bởi vì tỷ tỷ biết, người hắn thích chính là nữ nhi của ân nhân, mặc dù nữ nhi của ân nhân hàng năm chỉ trở về một lần, nhưng khi đó, hắn luôn trở nên hoạt bát nhất. Tỷ tỷ tự biết không thể so sánh với nữ nhi của ân nhân, cho nên, chỉ có thể đem tình cảm của mình chôn sâu trong lòng. Rốt cục, hai năm trước, một lần nữ nhi của ân nhân lại trở về nhà, hắn không thể kìm được lòng, hướng nữ nhi của ân nhân tỏ tình, nhưng hắn chỉ nhận được lời cự tuyệt, cự tuyệt vô tình, cự tuyệt không chừa lại một tia hy vọng. Lúc ấy hắn chịu đả kích rất lớn, một mình bỏ chạy ra ngoài uống rượu. Sợ hắn làm loạn, tỷ tỷ đuổi theo, đêm đó bọn họ đều không trở về, mặc dù tỷ tỷ không nói nhưng ta cũng có thể đoán được, bọn họ trong lúc đó đã phát sinh chuyện gì đó. Sau đó, quan hệ của tỷ tỷ và hắn trở nên gần gũi hơn, ta quả thực rất cao hứng vì tỷ tỷ, nhưng thủy chung vẫn cảm giác được một tia không ổn. Một năm đó là năm tỷ tỷ vui vẻ nhất từ khi sinh ra, bọn họ ở chung một chỗ, cùng chấp hành nhiệm vụ, tỷ tỷ ngoại trừ không quên chiếu cố ta ra, mọi chuyện khác đều bất chấp. Thấy tỷ tỷ vui vẻ như vậy, ta cũng không đành lòng nói gì, chỉ âm thầm cầu nguyện rằng mình đoán sai. Nhưng sự tình không như ý nguyện, một năm sau khi bọn họ kết giao, khi nữ nhi của ân nhân lại trở về, hắn lại như trước chỉ quan tâm tới nữ nhi của ân nhân, coi mọi chuyện trước kia như không có, nữ nhi của ân nhân vẫn như trước, không để ý đến hắn. Sau khi nữ nhi của ân nhân rời khỏi, tỷ tỷ cùng hắn lần đầu tiên cãi nhau, bọn họ cãi nhau rất to, ta lo lắng cho tỷ tỷ, cho nên nấp dưới song cửa sổ nghe lén. Tỷ tỷ chất vấn hắn, vì sao lại không quên được nữ nhi của ân nhân, vì sao lại làm thương tổn tỷ tỷ? Hắn nói với tỷ tỷ, hắn với tỷ tỷ chỉ có dục vọng mà vô tình, tỷ tỷ chỉ là vật thay thế nữ nhi của ân nhân mà thôi, cả đời này hắn chỉ yêu nữ nhi của ân nhân, cho dù tương lai cùng tỷ tỷ của ta chính thức kết hợp, cũng vĩnh viễn chỉ yêu một người. Tỷ tỷ là người mạnh mẽ nhưng từ thời khắc đó, lòng của nàng đã chết, tỷ ấy không nói thêm điều gì, bởi hắn là người ân nhân coi trọng, sát khí vốn bùng lên lại tán đi. Song, tỷ tỷ lại yêu cầu ân nhân cho tới nơi này, dùng thân phận kỹ nữ che dấu bản thân, tiếp tục giúp đỡ ân nhân. Ta nghĩ, nếu không phải vì báo đáp ân nhân, tỷ tỷ có lẽ đã sớm tự tận. Ta đã không chỉ một lần thấy tỷ tỷ một mình khóc giữa đêm khuya, tỷ tỷ thật quá khổ cực! Buổi tối hôm nay, vị bằng hữu của ngài tới kỹ viện, hắn thật sự rất anh tuấn, thậm chí so với người tỷ tỷ từng yêu còn anh tuấn hơn rất nhiều, nụ cười ôn hòa của hắn có vài phần tương tự, cho nên trái tim của tỷ tỷ mới chấn động, mới khiến nàng hướng hắn hạ sát thủ. Ma Sát sứ tiên sinh, ta thay tỷ tỷ giải thích cho ngài và bằng hữu của ngài, xin các người vì tao ngộ đáng thương của tỷ tỷ mà tha thứ. Sau này, ta nhất định sẽ khuyên bảo để tỷ tỷ không làm chuyện điên rồ nữa.”

Nghe Như Mộng nói, Niệm Băng cảm thấy trái tim đập mạnh hơn một chút, mỗi người đều có tao ngộ của mình, nếu so sánh với tỷ muội Như Ý, có lẽ bản thân còn may mắn hơn một chút. Ánh mắt dừng ở khuôn mặt có chút tái nhợt của Như Ý, hắn cảm giác nàng tựa hồ cũng không đáng giận như vậy. Một tia tức giận cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: “Rất xin lỗi, Như Mộng cô nương, ta quả thật không biết tỷ tỷ của ngươi đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy. Nên là ta xin lỗi nàng mới đúng, ta thành tâm chúc phúc cho nàng sau này có thể lấy được một người chồng tốt. Bất quá, mong ngươi khuyến cáo lệnh tỷ, nam nhân anh tuấn chưa chắc đã không phải là người tốt, ít ra là vị bằng hữu kia của ta. Được rồi, mang tỷ tỷ của ngươi về đi, ta hộ tống các ngươi. Sau này mọi chuyện phải cẩn thận.”

Như Mộng cẩn thận ôm lấy tỷ tỷ, được Niệm Băng hộ tống về thành, đi thẳng vào trong kỹ viện. Lúc này Niệm Băng mới lặng lẽ rời khỏi, bầu trời phương xa đã lộ ra những tia sáng báo hiệu một ngày sắp tới. Không vội vàng trở về khách sạn, Niệm Băng tìm một góc yên tĩnh, thu hồi bộ dạng Ma Sát sứ, khoanh chân ngồi xuống, đem tinh thần phóng ra, vừa cảm giác hết thảy chung quanh, vừa thong thả khôi phục ma pháp lực bản thân. Như vậy mặc dù tốc độ khôi phục hơi chậm nhưng vì tinh thần ngoại phóng, có thể cảm giác những chuyện phát sinh chung quanh, an toàn hơn nhiều.

Khi Niệm Băng cảm nhận được trên đường cái đã bắt đầu có người đi lại rộn ràng nhốn nháo, lập tức từ trong minh tưởng tỉnh táo lại, tính chất đặc thù của Băng Hỏa Đồng Nguyên khiến cho hắn khôi phục ma pháp lực vô cùng mau chóng, lúc này đã lại đạt tới trạng thái tốt nhất. Chuyển thân đứng dậy, phủi bụi đất trên người, bây giờ cũng nên trở về rồi. Tin rằng Như Ý đã tỉnh lại, không biết thân thể của nàng ra sao. Lần đầu tiên, sau khi dùng ma pháp đả thương người, Niệm Băng cảm thấy có chút áy náy, đối với tao ngộ của Như Ý, hắn vô cùng cảm thông, dù sao hắn cũng đã trải qua nhiều bất hạnh.

Đi trên đường cái, Niệm Băng xác định một chút phương hướng, đi về khách sạn, hắn cũng không vội, chuyện tối qua hắn đã sớm cho qua, chuẩn bị tìm một chỗ thỏa mãn cái bụng của mình đã rồi tính sau. Để cho Tuyết Tĩnh rời đi, ấn tượng của hắn càng hư hỏng, nàng càng không dám dây dưa với mình. Nghĩ tới đây hắn thong thả đi chậm lại, chỉ là xem qua mấy hàng ăn, Niệm Băng phát hiện, kỹ thuật của các sư phó đó quả khiến người ta không thể khen được, nhưng bây giờ cũng đành chịu vậy. Hắn tùy tiện chọn một quán coi như sạch sẽ, ngồi xuống, gọi một chén cháo trắng, hai cái bánh bao và một đĩa dưa chua. Mấy thức ăn đơn giản này, hương vị chung quy cũng không kém nhiều lắm.

Vừa ăn thức ăn, Niệm Băng vừa nhìn lên trên đường cái, hắn đột nhiên phát hiện một ngôi nhà.

Khu phố đối diện có một cửa hàng bán đồ làm bếp, trong lòng vừa động, Niệm Băng thầm nghĩ, bản thân bây giờ đã có Không Gian Chi Giới, không cần vật gì cũng đeo trên người nữa, đã như vậy, sao không sắm một ít dụng cụ để trong Không Gian Chi Giới đi? Chỉ có thái đao thì không đủ, ngoại trừ quay, nướng ra căn bản không thể tiến hành nấu các món ăn khác. Đúng, nhân tiện mua thêm một chút dụng cụ, lại mua một tí gia vị, nhưn vậy mang theo bên người tiện hơn. Nghĩ tới đây, hắn ăn nhanh dần lên, sau khi no lập tức đi ra phố, vào cửa hàng bán dụng cụ làm bếp này.

Tiệm bán dụng cụ nhìn qua rất sạch sẽ, hai bên vách tường treo các loại dụng cụ, tất cả dụng cụ mặc dù không phải là thượng phẩm, nhưng dùng để nấu ăn bình thường cũng đủ rồi. Một gã hơn bốn mươi tuổi, dàng người thấp lùn chào đón, nói: “Tiên sinh, ngài muốn mua dụng cụ làm bếp sao? Chúng ta ở đây cái gì cũng có, tùy ý ngài lựa chọn.”

Niệm Băng tùy tiện cầm lấy một cái nồi sắt, nhanh chóng gõ vào mặt trên của nó, phát ra thanh âm thanh thúy, không khỏi lắc đầu, tính chất quá kém, có lẽ mình dùng hỏa hệ ma pháp hơi mạnh một chút đã khiến cái nồi này bị phá hủy rồi. Nam tử thấp lùn kia vừa thấy Niệm Băng có phần không hài lòng, vội chặn lại nói: “Tiên sinh, mấy thứ hàng bình thường này nếu không lọt vào mắt xanh của ngài, ở đây ta còn đồ tốt hơn.”

“Ồ? Tốt, lấy ra cho ta xem xem, tốt nhất là đầy đủ vào, đỡ cho ta phải lựa chọn.” Niệm Băng cũng không có hy vọng quá lớn, chỉ cần dụng cụ có tính chất tốt một chút, có thể chịu được Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp là đủ rồi. Nam tử thấp lùn nói: “May là chỗ ta vừa có một bộ dụng cụ do chính Thiên Tuyền Hiên sản xuất, ngài chờ cho một chút.”

Thiên Tuyền Hiên? Danh tự này Niệm Băng đã từng nghe Tra Cực nói qua, Tra Cực miêu tả, Thiên Tuyền Hiên là một trong những xưởng chế tạo dụng cụ làm bếp tốt nhất. Dụng cụ làm bếp của bọn họ, độ cứng cao, tính bền tốt, khó trầy xước, khó bị rỉ, mặc dù không phải danh khí, nhưng cũng là dụng cụ làm bếp tốt hiếm có. Trù sư giỏi bình thường đều sử dụng dụng cụ của bọn họ, bởi vì Thiên Tuyền Hiên cực kỳ nổi danh, cho nên giá cả dụng cụ bọn họ làm có phần hơi đắt. Tùy tiện tìm một món đồ cũng phải tới mấy kim tệ, thậm chí tới vài tử kim tệ. Dụng cụ bình thường, chỉ cần hai ba ngân tệ là có thể mua được một bộ, giá cả thấp hơn gấp trăm lần. Bất quá, Niệm Băng không quan tâm đến tiền, nếu lão bản của nơi này thật sự có thể xuất ra đồ của Thiên Tuyền Hiên, hắn tuyệt không keo kiệt. Muốn làm nên công chuyện,, trước tiên phải có lợi khí, đối với đầu bếp mà nói, dụng cụ càng tốt, khi nấu ăn càng dễ phát huy toàn bộ năng lực.

Trong chốc lát, nam tử thấp bé bê một đống hạp tử so với hắn còn cao hơn một chút đi ra, xem bộ dáng hình như đã cố hết sức rồi, đặt chỗ hòm lên trên mặt đất, hắn thở dốc nói: “Tiên sinh, ngài xem, những thứ này đều là đồ tốt do Thiên Tuyền Hiên sản xuất, mặc dù giá cả cao một chút, nhưng tuyệt đối đáng giá.”

Niệm Băng tiến tới vài bước, mở một cái hạp tử, chỉ thấy trong đó là một cái nồi sắt, toàn thân màu xám. Quay quay thân nồi, chỉ thấy trên nồi có khắc một ấn ký, mặt trên có Thiên Tuyền Hiên ba chữ. Cái nồi này rõ ràng nặng hơn cái lúc trước, sức nặng có thể gấp tới bốn lần, độ dày của thân nồi cũng thích hợp. Nắm lấy quai nồi, cổ tay cùng quai nồi hoàn toàn hình thành một thể, cảm giác phi thường thoải mái, cổ tay khẽ rung nhẹ, làm động tác lắc nồi, hết thảy đều phi thường hài hòa. Loại nồi nặng này đúng là Niệm Băng ưa thích, gõ nhẹ vào thân nồi, chất sắt cũng được, khi gõ hồi âm hùng hậu, nghe phi thường thoải mái. “Lão bản, ngươi nói đây là dụng cụ do Thiên Tuyền Hiên sản xuất?” Thanh âm Niệm Băng nhiều hơn vài phần nghi vấn.

Lão bản sửng sốt một chút, nói: “Đương nhiên là đúng, đây là ta cố ý mua dụng cụ của Thiên Tuyền Hiên làm trấn điếm chi bảo, nếu không phải thấy ngài am hiểu dụng cụ làm bếp, ta đã không lấy ra rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK