Chiến thuyền tử kim tỏa ra từng làn tiên khí đầy kinh người, nó bồng bềnh ở trung tâm hòn đảo và cách Vạn Đạo thụ cũng không tính là xa, chỉ cách mỗi lôi trì mà thôi.
Bên trên thuyền có nam có nữ, trong đó không ít đều là những người vô cùng trẻ tuổi, nam thì anh tuấn nữ thì mỹ lệ, mỗi một người đều được sương trắng lượn lờ, phong thái xuất chúng.
Đám người kia không hề đơn giản chút nào, được tiên khí bao phủ.
"Thật hay giả vậy, đều tu ra nhiều tiên khí như vậy luôn?" Thạch Chung lớn tiếng kinh ngạc.
Những người này đều tới từ Tiên vực, bởi vì vết tích bên trên chiếc thuyền kia rất rõ ràng, năm đó khi đối kháng với sinh linh hắc ám thì bên trên chiến kỳ của đại quân Tiên vực đều có dấu ấn này.
"Bọn ngươi là người phương nào?" Một người đàn ông trung niên đứng trên chiến thuyền nhìn sang, trong con ngươi tựa như lấp lánh tia chớp vàng óng đâm thủng hư không nhìn về phái này.
"Thạch Bá Thiên!" Đả Thần Thạch gào lớn rồi báo lên họ như thế.
Đám người đứng đối diện lộ vẻ quái lạ, tên gì vầy? Quá thô tục mà.
Dù cho đám người Thạch Chung, Chu Lâm, Hoang điệp cũng xấu hổ theo, cảm giác như không thể nhấc đầu lên được vậy.
"Ha ha, cũng khá đó chớ!" Người trung niên mang theo nụ cười nhạt nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Hai mắt Thạch Hạo như điện đảo qua những người kia thế nhưng vẫn không hề thấy được người quen, những sinh linh này là dân bản địa Tiên vực ư?
Nhất thời song phương đều nhìn lẫn nhau, đều đánh giá lẫn nhau, đều đang quan sát lẫn nhau.
Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, phía đối diện được Chí Tôn dẫn đội, hơn nữa cũng không chỉ một mà là tới hai gnười!
Đám trẻ tuổi kia có thực lực từ cảnh giới Thiên Thần tới cảnh giới Độn Nhất, quả nhiên mục đích là vì Vạn Đạo thụ này, muốn cho đám người này dùng ư?
Nên biết, gốc cây này không hề tầm thường, thực sự rất siêu phàm, là bảo chủng vô thượng mà sinh linh khắp thế gian đều ao ước có được!
"Các ngươi là sinh linh của cửu Thiên thập Địa?" Người trung niên phía đối diện kia hỏi, hắn là một trong hai đại Chí Tôn dẫn đội.
"Ừ, các ông tới từ Tiên vực à?" Mục Thanh lên tiếng.
Trong lúc này, Thạch Hạo đứng chung với Vân Hi đầy điềm tĩnh và trầm mặc nhìn những người kia, trong lòng chợt hiện lên rất nhiều người.
Thập Quan vương đã tới Tiên vực, Trùng đồng Thạch Nghị cũng đã đi vào, còn có Thanh Y... Thạch Hạo thở dài!
"Chính xấc, chúng ta chính là con dân dưới trướng của Ngao Thịnh Tiên vương." Người trung niên kia lên tiếng.
Thạch Hạo dù cho đang đứng ở đỉnh cao cực đạo thì cũng kinh hãi, cũng không phải là lần đầu tiên hắn nghe được danh xưng của vị Tiên vương này, bởi vì người này quá nổi danh.
Ngao Thịnh Tiên vương, là một trong những Tiên vương lâu đời nhất, trường tồn cùng thế gian, là một trong vài đại cao thủ mạnh mẽ nhất trong Tiên vực, quan sát sông dài năm tháng, cao cao tại thượng.
Ngày xưa, kẻ được gọi là đại nhân trẻ tuổi của Tiên vực kia từng phái người vào Hư Thần giới để tìm kiếm Nhà giam u tối, chính là hậu đại dòng chính của Ngao Thịnh Tiên vương này!
Vị Ngạo Thịnh Tiên vương này sinh sống ở thời đại quá xa xưa, pháp lực vô biên, tiên uy cái thế, từng tự tay giết chết Vương Bất hủ!
Ngày xưa những năm cuối cùng của Tiên cổ, dị vực đã đại thắng nhưng cuối cùng đành phải lui quân, chính là vì Tiên vực xuất binh.
Mà biên cương Đại Xích Thiên của cửu Thiên từng có một vị Vương Bất hủ chết trận, hắn tên là Lạc Ma và chết trong tay của Ngao Thạnh!
Những người phía đối diện rất hài lòng với biểu hiện của đám người Thạch Hạo Mục Thanh, bởi vì nhìn thấy được vẻ kinh sợ trên gương mặt của bọn họ, ai mà không kính nể Ngao Thịnh Tiên vương chứ? Có vẻ mặt này cũng là chuyện bình thường.
"Các ngươi rời đi đi, Vạn Đạo thụ là đạo chủng mà tử tôn đích đệ của Ngao Thịnh Tiên vương cần dùng." Người trung niên kia lên tiếng.
Thạch Hạo vẫn lộ vẻ nhã nhặn.
Mà đám người Chu Lâm, Thạch Chung, Tào Vũ Sinh thì bị đè ép vô cùng, dù gì cũng là một trong những vị Tiên vương mạnh mẽ nhất trong thế gian, và hôm nay lại gặp được hậu nhân của hắn.
"Tiên vực không phải đã khép kín rồi ư, cánh cửa ra vào đã phong ấn không cách nào mở ra được, vì sao các ông lại có thể tới đây?" Thạch Chung hỏi.
Dù là Tiên vực khi đối mặt với thời đại mạt pháp cũng phải vô cùng kiêng kỵ, nhanh chóng đóng kín thông đạo của hai giới, e sợ mạt pháp sẽ kéo vào trong Tiên vực dẫn tới những biến đổi lớn cho bên trong.
Nếu không thì làm sao bọn họ sẽ lui binh chứ.
"Ừ, nói là vậy, không ai muốn giáng lâm tới giới này cả, thế nhưng cũng có một chút trái cây thần thánh đã chín mọng cần phải có người mạo hiểm tới hái." Người trung niên lên tiếng.
Hắn ám chỉ chính là Vạn Đạo thụ, ánh mắt rơi lên trên gốc cây kia.
"Cẩn thận một chút, không dính tới lĩnh vực Chân Tiên nên chúng ta vẫn có thể tới lui một hai lần." Người trung niên lại nói.
Hai đại Chí Tôn dẫn đầu bảo vệ đoàn người trẻ tuổi, chẳng trách không có Chân Tiên, thì ra là đã bị hạn chế.
Nếu như Chân Tiên giáng lâm thì tất nên sẽ gợi nên sự cảm ứng của vùng thế giới này, như vậy sẽ tạo nên sự biến đổi, mạt pháp kéo tới khả năng sẽ trùng kích thẳng vào trong Tiên vực mà tạo thành tai nạn.
Đương nhên, nơi đó có Tiên vương tọa trấn nên cũng không phải không thể chém bay đại họa này nhưng phải trả cái giá thật lợn, như vậy dù là Tiên vương cũng không thể tùy ý ra tay được.
Phía đối diện, bên trong đoàn nam nữ trẻ tuổi có một cô gái hàng lông mi cong như loan đao, mắt to trong veo như nước, phong thái xuất chúng, ngập tràn vẻ tự tin đang đánh giá đám người Mục Thanh.
Nàng bỗng nhiên lên tiếng, nói: "Bọn ngươi là con dân của cửu Thiên thập Địa, vậy từng nghe nói qua Hoang không?"
Đám người Mục Thanh ngẩn ngơ, nàng là ai mà lại muốn tìm Hoang!
Thạch Hạo nhìn về phía nàng, cô gái này rất xinh đẹp thế nhưng lại có chút tự cao, mang theo vẻ ngạo khí, tuổi tác không lớn thế nhưng lại toát lên dáng vẻ bà cụ non.
"Từng nghe nói qua, ngươi tìm Hoang làm gì?" Thạch Hạo hỏi.
"Có người nhờ ta nhắn với Hoang rằng, cho nên ta đã cùng với hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên vương tiến vào giới này." Cô gái mặc áo vàng lanh lảnh nói, sóng mắt sáng rực.
"Ta chính là Hoang, ngươi cứ nói đi." Thạch Hạo lên tiếng.
Phía đối diện rối loạn không thôi, hiển nhiên đã có người từng nghe tới tên của hắn, dù cho là hai vị Chí Tôn kia cũng lộ vẻ khác thường.
Mà cô áo vàng kia thì càng ngạc nhiên hơn nhìn hắn, cuối cùng di chuyển hai chân đi tới bên này, nàng nhỏ giọng nói: "Xin qua đây nói một chút."
Thạch Hạo bình tình đi sang một bên với nàng.
"Sư phụ của ta là Thanh Y, cũng được gọi là Nguyệt Thiền, ta là la Lâm đệ tử của nàng." Cô gái mặc áo vàng La Lâm báo ra lai lịch cũng như tên gọi của mình.
Lần này sắc mặt của Thạch Hạo chợt biến, không nghĩ tới nàng lại là đồ đệ của Thanh Y, thế nhưng cô gái này có thiên tư rất bất phàm, hắn có thể cảm nhận được sự tự tin của nàng khi đối mặt với mình mà vẫn toát lên loại ngoại khí này.
"Rất nhiều năm không gặp, và sư phụ ta muốn ta nhắn gửi và thăm hỏi lão hữu một tiếng. La Lâm ánh mắt lấp lánh lên tiếng, khi nói tới chỗ này thì dừng lại.
"Còn gì nữa không?" Thạch Hạo hỏi.
"Còn nữa, sư phụ của ta sắp sửa kết làm đạo lữ với một vị đại nhân trẻ tuổi, là hậu đại dòng chính của Ngao Thịnh Tiên vương." Ánh mắt to của La Lâm phát sáng nói thế.
"Đây là lời Thanh Y muốn ngươi nói với ta?" Thạch Hạo nhìn chằm chằm nàng.
"Đúng!" La Lâm ngẩng đầu, ngữ khí có chút tự phụ cùng kiên định.
Thạch Hạo xoay người rời đi, không còn để ý tới nàng nữa.
"Ngươi có ý gì đó, lẽ nào không nói gì hết à, lẽ ra nên chúc phúc cho sư phụ ta một chút chớ!" La Lâm không vừa lòng nên la lớn phía sau.
Thạch Hạo xoay người lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Dù cho Thanh Y có tuyệt tình thì cũng sẽ không nói ngươi nhắn gửi những lời đó, ngươi làm vậy là khi sư miệt tổ, không sợ ta giết ngươi à?"
"Gì mà khi sư miệt tổ chớ, người như ngươi chẳng thể nói lý được, nếu như còn nhớ chuyện xưa thì đáng lý phải chúc phúc cho sư tôn ta mới đúng." La Lâm lên tiếng.
Thạch Hạo giận tái mặt, trong nháy mắt lưu chuyển ra từng tia khí Chí Tôn, thiên địa rung bần bật theo lập tức cô gái trước mắt trắng bệch sắc mặt, cả người run rẩy, cảm thấy như tận thế ép xuống ngay đỉnh đầu, nàng khó có thể chịu đựng nổi, nháy mắt tê liệt xụi lơ run rẩy trên mặt đất.
"Ngươi..." Nàng vừa giận vừa sợ, vừa tới giới này mà lại bị người đối xử như vậy thế nhưng cũng hoảng sợ không kém, Hoang lại mạnh mẽ như thế, tựa hồ còn khủng khiếp hơn cả Chí Tôn của Tiên vực.
"Ta có giao tình không ít với sư phụ của ngươi, là trưởng bối của ngươi, trước mặt ta ngươi ăn không nói có, tự phụ ngập tràn, còn tưởng rằng ta là đồ ngu à. Nếu không phải nể tình sư phụ của ngươi thì một chưởng giết chết ngươi rồi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Sư phụ của ta cùng với đời sau của Ngao Thịnh Tiên vương là trai gái xứng đôi, là một cặp trời sinh, ngươi... không thể tác thành à?!" La Lâm cắn răng, ý vào lá gan lớn nên bổ sung tiếp, nói; "Nếu ta là ngươi, thì ta sẽ tác thành hết sức."
"Đạo hữu, ngươi lấy lớn ép nhỏ như vậy thì không hay lắm đâu?" Người trung niên Chí Tôn phía đối diện lên tiếng, vẻ mặt có chút lạnh lẽo.
"Nể tình mặt mũi của sư phụ ngươi, ta không so đo làm gì." Thạch Hạo xoay người rời đi không thèm để ý gì tới nàng nữa, hắn thu lại khí tức Chí Tôn của mình.
"Sư phụ, sao thế, cô gái kia nói gì vậy?" Xích Long hỏi.
Bởi vì hai người đều giao lưu bằng thần thức nên bọn họ không thể nghe thấy được.
"Là đệ tử của một vị cố nhân thôi." Thạch Hạo lắc đầu.
"Hoang, ngươi kiêu ngạo quá rồi đó!" La Lâm đứng dậy thẹn quá hóa giận, nàng tới từ Tiên vực, mặc dù biết rằng tu vi không cao bằng Hoang thế nhưng hôm nay lại bị ép cho tới mức run rẩy nên khiến nàng vô cùng xấu hổ.
"Ngươi là đệ tử của cố nhân của sư phụ ta, vì sao không tôn trọng hả?" Xích Long quát lớn, trước kia hắn không hề thừa nhận tên sư phụ bỉ ổi này, thế nhưng những năm gần đây dần dần đã thay đổi và tán thành.
"Ngươi là đệ tử của Hoang?" La Lâm bất ngờ rồi quan sát Xích Long.
"Lớn mật, ngươi vô lễ nhiều lần, lại dám gọi thẳng tên sư phụ ta à, thấy mình tới từ Tiên vực thì rất ghê gớm lắm à?!" Xích Long quát lên.
"Hừ, dù gì cũng mạnh hơn các ngươi." La Lâm mang theo ngạo khí nói.
"Sư phụ ta không chấp nhặt với loại như ngươi, thế nhưng để ta tới dạy dỗ chút được." Tính khí của Xích Long rất nóng nảy, năm xưa hắn còn dám chỉ trỏ thẳng mặt sư phụ mình, cho nên với cô gái này thì chẳng nể nang gì.
"Ta mà sợ ngươi à, ngươi là đệ tử của Hoang, hôm nay ta sẽ chiến một trận với ngươi!" La Lâm cười lạnh rồi xuất thủ trước.
Thần quang lan tỏa, phù văn đại đạo nằm dày đặc, nàng tựa như tia chớp vồ giết đại chiến với Xích Long.
Quả thật nàng rất mạnh nhưng tiếc rằng lại gặp phải Xích Long, giao thủ hơn mười chiêu thì đã bị một chiêu phượng hoàng giương cánh của Xích Long đánh cho miệng phun đầy máu tươi, bay ngược ra sau.
"Ngươi..." La Lâm giật mình khó mà tiếp thu được.
"Ta còn tưởng rằng năng lực sẽ rất lớn chứ, đúng là không biết lượng sức mình." Xích Long lạnh lùng nói.
Đám người Đả Thần Thạch, Thạch Chung đứng bên cạnh cười lớn ha hả.
"Bằng hữu, ngươi quá rồi đó."
Phía đối diện đều xem như là hậu nhân của Ngao Thịnh Tiên vương, có người đứng ra đi tới bên này, muốn động thủ với Xích Long để vớt vát thể diện.
"Tới, tới, tới, kẻ nào không phục nào, Thạch Bá Thiên ông mày ở đây nè!"
Phía đối diện có người đi tới, đang ở cảnh giới Độn Nhất, dung mạo trẻ trung, người này cười lạnh đồng thời động thủ.
Lần này, cuộc chiến đấu kết thúc càng nhanh hơn, Đả Thần Thạch hóa thành một vệt sáng, bản thân nó gần như sắp sửa thành chí bảo nên người bình thường làm sao chặn được chứ?
Ầm!
Nó hóa thành một cục đá nện thẳng lên trên lưng người kia, đánh bay hắn ra sau và miệng mũi đầy máu tươi.
"Quá yếu mà." Đả Thần Thạch bỉ ổi nói.
"Thật can đảm!" Bên trong đám người kia lại có người đi ra, là người tài ba trong thế hệ con cháu hậu thế của Ngao Thịnh Tiên vương, long hành hổ bộ áp sát về trước.
"Ồ, chúng ta cũng muốn luận bàn." Mục Thanh lên tiếng.
Ầm!
Đại chiến tiếp tục, kết quả không tới trăm chiêu thì Mục Thanh khống chế lôi đình thiếu chút nữa giết chết người nọ, cả người cháy khét ngã lăn ra sau.
Lần này, phía đối diện đều ngây ngốc, cùng ở cảnh giới Độn Nhất thế vì sao người của cửu Thiên thập Địa lại hùng hổ như vầy? Nên biết, bọn họ là hậu duệ Tiên vương nhưng lại đại bại như vầy.
"Không phục chớ gì, cứ việc phóng ngựa lại đây!" Thạch Chung đứng ra.
"Ta tới chiến một trận!" Có người hét.
Kết quả, lại có thêm ba người nữa lao ra, đều muốn ước lượng thực lực của tu sĩ của thế giới này.
Thạch Chung còn chưa kịp xuất thủ thì Hoàng điệp đã nhẹ nhàng bay tới trước, tiếp đó vỗ mạnh cánh lập tức trời long đất lở, ba đại cao thủ kia run rẩy cả thân thể trước cái vỗ cánh của một con bước đầy nhu nhược, cả người đầy vết máu bay ngược ra sau.
"Không phục, lại đây!" Chu Lâm đi lên.
Đồng thời, đám Hoàng Kim sư tử, ba con Lôi linh, Thạch Chung cũng tranh giành tiến lên, mỗi người đều vang dội chiến ý, phía sau thì còn có Thiên Giác nghĩ đang áp trận.
Đám người phía đối diện chẳng biết nói gì nữa, bị đè ép hoàn toàn, vì sao những người này lại mạnh tới thế chứ? Hậu duệ Tiên vương lại ăn phải quả đắng, không phải là đối thủ.
La Lâm há hốc miệng khó mà tin được.
Quả thật nàng có chút xem thường sinh linh của giới này, thế nhưng những gì đang diễn ra trước mắt đã lật đổ hoàn toàn nhận thức của nàng.
Mặc dù biết vị 'tri kỷ' kia của sư phụ mình là một nhân vật ngút trời, thế nhưng sau khi nhìn thấy vẫn khiến nàng hoảng sợ, những tên đệ tự mà người này dạy bảo lại càng khủng khiếp hơn.
Nàng cho rằng, những người thuộc cảnh giới Độn Nhất này đều là đệ tử của Thạch Hạo.
Nhưng, quả thật cũng gần gầ như vậy, những người này đều được Thạch Hạo tự tay chỉ dạy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
12 Tháng sáu, 2022 20:31
Mấy nay ăn nhậu dữ quá k lên chương được, mai cố gắng bù chương nhé :(((
12 Tháng sáu, 2022 20:30
Đúng rồi bác, là Tiểu Thạch đầu, ban đầu mình tính để là tiểu Thạch con hoặc là tiểu Thạch đầu, mà lay hoay thôi thì để tiểu Thạch luôn.
Để mai mình ngồi máy sửa lại mấy chương vừa rồi.
12 Tháng sáu, 2022 17:18
Mấy ông đọc bớt càm ràm để cho ronkute dịch cho xong, còn mười mấy chương nữa là hết rồi. Mấy ông nào có ý kiến thì đừng có đọc.
10 Tháng sáu, 2022 20:47
trong bản convert, con trai Thạch Hạo hay được gọi là Tiểu Thạch Đầu, sao bản dịch chỉ gọi là tiểu Thạch? Vậy cùng tên gọi với Thạch Hạo à
09 Tháng sáu, 2022 23:41
Không nhầm thì trương sau là tiểu thạch với thạch nghị và tần hạo hiến tinh huyết
08 Tháng sáu, 2022 19:24
Truyện của Thần Đông viết xây dựng truyện và nhân vật như 1 mẫu. Truyện diễn tả nhân vật kiểu câu chương câu chữ, rườm rà lê thê. Tôi đọc từ thần mộ, thánh khư, già thiên. Đang đọc tghm thấy 3 ông tướng giống nhau từ ngoại hình đến tính cách- đến cả cách phát triển được buf luôn.
08 Tháng sáu, 2022 03:51
Vậy đoạn tương lai Thạch Hạo từng thấy là lúc này r
08 Tháng sáu, 2022 03:50
Vậy đoạn tương lai Thạch Hạo từng thấy là lúc này r
03 Tháng sáu, 2022 22:45
Hay quá ad
02 Tháng sáu, 2022 20:41
nay 1 ngày 1 chương luôn hả ad
29 Tháng năm, 2022 22:05
Dị vực là từ sinh vật hắc ám hoá thành, chỉ là một vùng thế giới tương tự như cửu Thiên thập Địa.
29 Tháng năm, 2022 21:49
Rốt cuộc dị vực là gì vậy các bác
28 Tháng năm, 2022 21:29
hqa k có..hnay cũng k luôn.. chánnnnnn
28 Tháng năm, 2022 16:44
Mấy nay bận quá k lên chương đc :(((
28 Tháng năm, 2022 10:43
Qua nay k có chương à ad
27 Tháng năm, 2022 22:17
hnay k có chương hả ad.. hóng quá
27 Tháng năm, 2022 07:50
Làm phát 40c luôn đi ad đọc cho phê :))
26 Tháng năm, 2022 23:57
Cũng may là t chỉ mới biết bộ này lúc ra phim thôi. Tới tập 40 thì phóng sang đây đọc.
26 Tháng năm, 2022 23:57
Cũng may là t chỉ mới biết bộ này lúc ra phim thôi. Tới tập 40 thì phóng sang đây đọc.
25 Tháng năm, 2022 10:05
Nay bù nhé, còn tầm 40c nữa thôi, ngày trung bình 2c là tháng sau xong rồi :)))
Đợi chục năm đc thì Thêm tháng nữa ăn nhằm gì
24 Tháng năm, 2022 20:55
alo alo. nay có chương k
24 Tháng năm, 2022 18:45
K đâu. Mà là đôi khi bị lỗi lặp lại chương. Nên thành ra tổng nó nhiều hơn
24 Tháng năm, 2022 12:18
Ad ơi. Nhanh hơn nữa nhé ad
24 Tháng năm, 2022 08:47
Ok
24 Tháng năm, 2022 06:31
Tổng 1987 chương, hiện tại mới dịch đến chương 1969
BÌNH LUẬN FACEBOOK