Chương 559: Thoát khỏi truy tung
Dịch: TheJoke
Biên dịch, biên tập: vovong
Tháng 10, ngày 13, sáng sớm.
"Cạch!" Tiếng đóng cửa lọt vào tai Mười Một một cách rõ rệt, nối tiếp bởi tiếng bước chân của Nguyễn Thanh Ngữ rời nhà đi học. Lúc bước ra khỏi cửa, tiếng bước chân thoáng chậm lại, sau đó tiến thẳng về phía thang máy.
Mười Một buông dụng cụ huấn luyện, quay quay cánh tay, rồi thò đầu ra khung cửa sổ mở rộng, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài.
Giờ đã là bảy giờ sáng, bên ngoài trời đã sớm sáng chưng, nhưng trong thế giới chói lòa sắc trắng lại không được tô chút sắc vàng.
Ánh mặt trời bị mây đen dày đặc kéo qua che khuất. Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời.
"Ngươi thật sự quyết định đi gặp Đán Đao sao?" Giọng nói của Cuồng Triều đột nhiên vang lên bên tai Mười Một.
"Ừ." Mười Một đáp hờ, đọan xoay người bước vào phòng tắm.
Trong máy bộ đàm da người khẽ truyền lại tiếng thở dài của Cuồng Triều, y nói: "Nếu như ngươi nhất định phải đi, trước nhất tối thiểu nên giải quyết mấy cái "cọc" cắm quanh nhà cái đã.”
"Ừ."
Cuồng Triều bĩu môi, có chút bất lực. Mấy ngày nay y nói gần như muốn tóet miệng, vậy mà Mười Một lúc nào cũng chỉ trả lời ậm à ậm ừ như vậy. Thật ra Cuồng Triều cũng biết Mười Một có lý do bắt buộc phải đi, nhưng bây giờ kẻ Đán Đao giết lại là Vấn Thiên và Thổ Phỉ thuộc Long Hồn, nếu để Long Hồn phát hiện Mười Một vẫn còn liên lạc với Đán Đao, e rằng ưu thế mà Mười Một đã khổ tâm gầy dựng sẽ mất sạch trong nháy mắt. Nhất là trong hai ngày gần đây, quanh nhà Mười Một bỗng dưng xuất hiện mấy kẻ không rõ thân phận đang âm thầm quan sát. Tiếc là mấy kẻ đó thật sự quá chuyên nghiệp, nếu không phải vì Mười Một có phát hiện, e rằng đến giờ Cuồng Triều còn chưa biết là Mười Một đã bị người ta âm thầm theo dõi mấy bữa rồi.
Thông qua sự điều tra cật lực của tiểu tổ haker Hắc Ám Thập Tự, rốt cuộc Cuồng Triều đã tra ra được gần đây trong quân khu Thành Xuyên có sáu tay lính trinh sát đặc cấp, quân hàm toàn bộ đều là cấp úy đã lục tục rời khỏi quân khu Thành Xuyên để đến kinh thành. Đến đây Cuồng Triều đã có thể khẳng định, những kẻ ẩn náu gần cao ốc Vân Thiên chính là những tay lính trinh sát đặc cấp đến từ quân khu Thành Xuyên đó. Điều này cũng có nghĩa là: Từ Khiêm đã sắp sửa ra tay. Cuồng Triều thật sự không hy vọng trong thời khắc quan trọng này, Mười Một sẽ lại gây ra chuyện gì, nhất là chuyện qua lại với Đán Đao.
Cuồng Triều cũng đã cố thử làm cho Mười Một thay đổi chủ ý, để y không đi gặp Đán Đao, nhưng sau khi tốn nước miếng cả một ngày y đành phải bỏ cuộc. Mười Một, ở một phương diện nào đó thật sự rất là cố chấp; một khi đã quyết định làm việc gì, dù có lấy trăm trâu kéo cũng đừng hòng mà kéo được y về.
Giặt giũ tắm rửa xong, Mười Một liền trở lại phòng ngủ, khoanh chân ngồi trên giường luyện Long gia nội công. Long gia nội công mà y luyện chỉ là bản không hoàn chỉnh mà Long gia ngoại gia đệ tử có thể tu luyện. Đáng tiếc là với sự khổ luyện của Mười Một, dần dần đã đạt tới bình cảnh. Nếu là trước kia, y sẽ không hiểu cái gì gọi là bình cảnh, song sau khi đến Kiếm tông, y mới biết được bình cảnh là một kỳ quá độ. Hiện giờ Mười Một đã luyện đến đỉnh điểm của bản thiếu hụt, nếu không có phần hoàn chỉnh ở phía sau, e rằng nội công Long gia của y sẽ rất khó để có tiến bộ lớn. Tuy là bình thường khổ luyện vẫn sẽ có chút ít tiến bộ, nhưng do thiếu lộ tuyến dẫn khí chính xác, nên loại tiến bộ này sẽ chỉ có thể nhanh như “rùa bò”. Mặc dù là như vậy, Mười Một vẫn đêm ngày không ngừng nghỉ tu luyện bộ tàn công mà Thần Kiếm Lục Dương đã truyền lại cho y. Chuyện tu luyện khô khan nhàm chán này đã trở thành một thói quen trong sinh họat của y.
Đúng mười hai giờ trưa, chính xác như một chiếc đồng hồ báo thức, Mười Một cũng mở mắt. Cùng lúc này, giọng nói của Cuồng Triều đúng lúc cũng vang bên tai y: "Đã đến giờ rồi."
"Ừ." Mười Một đáp gọn lỏn, kiểm tra trang bị lần cuối. Một súng lục cỡ nhỏ lấy ở Long Hồn, một cây Thiên Trảm, một cây Trảm Nguyệt, một bộ chìa khóa vạn năng phòng sẵn, ngoài ra không có thêm vật gì khác; trang bị trên người Mười Một lúc nào cũng đơn giản như vậy. Khóa trái cửa lại, y chẳng thèm quay đầu, bước thẳng vào trong thang máy, rời khỏi căn phòng mà mình đã ẩn náu năm ngày qua.
Ra khỏi cao ốc, y đi đến trước xe hơi của mình, song lại không lập tức mở cửa xe mà chỉ dừng lại bên chiếc xe hơi nửa giây rồi quay lưng bỏ đi; cửa xe có dấu vết đã bị kẻ khác động tay chân, tuy không rõ ràng, nhưng cọng tóc y dính ở trên đó đã bị đứt rời. Y có thể khẳng định, chiếc xe này đã bị kẻ khác lắp đặt dụng cụ theo dõi.
Vẫy một chiếc taxi lại, nói bừa ra một cái địa chỉ, chiếc taxi chở y phóng về hướng ngược với hướng tới miếu Ngụy Vương phía tây ngoại ô thành. Sau khi chiếc taxi rời khỏi, lập tức có một chiếc xe con màu trắng từ trong một con đường gần đó phóng ra, bám xa xa sau đuôi chiếc taxi đang chở Mười Một. Ngay sau đó lại có một chiếc xe con màu đen lao ra, nhưng lại không bám theo cùng đường mà vòng qua đường tắt đuổi theo chiếc xe của Mười Một. Đến lúc tới một ngã tư, chiếc xe con màu trắng đang bám theo đuôi chiếc taxi chợt tụt lại, mà thay thế nó lại chính là chiếc xe con màu đen chợt vượt lên phía trước tiếp tục bám đuôi.
Trên con đường, hai chiếc xe một đen một trắng luân phiên đuổi theo Mười Một. Đây là thủ pháp theo dõi luân phiên nhằm đánh lừa tầm mắt đối phương, vừa thường gặp vừa hết sức thực dụng trong kỹ thuật theo dõi. Nếu dùng cùng một chiếc xe bám đuôi trong một thời gian dài, rất có khả năng sẽ bị người đang bị theo dõi phát hiện. Cho nên dùng hai xe hoặc nhiều hơn thi thỏang đan xen lẫn nhau để theo dõi thì sẽ không hấp dẫn sự chú ý của người khác như vậy.
Chiếc taxi chạy một mạch về phía đông ngoại ô suốt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng chạy đến khu vực ngoại thành. Khi chạy qua một con đường nhỏ khúc khuỷu, hai bên rừng cây rậm rạp, chiếc taxi rốt cuộc dừng lại ven đường, vừa bước xuống xe Mười Một liền chui vào trong rừng cây um tùm bên đường.
Chiếc taxi quay đầu chạy về, rất mau đã lướt qua mặt chiếc xe con màu đen theo đuôi. Chiếc xe con màu đen cuối cùng dừng lại nơi Mười Một đã bước xuống, ba gã đàn ông ngồi trong xe đưa mắt nhìn nhau, một gã tiếp tục ngồi lại trong xe, hai gã còn lại bước xuống xe rồi chui vào trong rừng rậm.
Hai gã đàn ông đó không hổ xuất thân là quân nhân trinh sát đặc cấp. Dựa vào chút manh mối do Mười Một giẫm lên lưu lại dọc đường, bọn họ cẩn thận truy đuổi sâu vào trong rừng. Nhưng sau khi bọn họ tiếp tục truy lùng được một đọan ngắn, manh mối lưu lại dưới mặt đất lại đã không cánh mà bay.
Hai tay trinh sát kinh ngạc nhìn nhau.
Lấy tay ra dấu làm mật hiệu trao đổi, một lúc sau, hai người bọn họ không do dự thêm mà chia ra tìm kiếm hành tung Mười Một.
Một gã trinh sát trong bọn họ cẩn thận lùng sục bên phía nam cánh rừng. Khu rừng này không hề lớn, cũng không có cỏ dại mọc cao tới gối, phiền phức duy nhất chính là đám cây cối chằn chịt dễ dàng che khuất tầm mắt. Qua khỏi khu rừng này là một cánh đồng, tay trinh sát này đúng là đang tìm kiếm về phía cánh đồng đó.
Ngay vào lúc này, gã trinh sát đột nhiên phát giác ra cái gì đó, bèn xoay người lại. Cùng lúc này, một quả đấm từ đằng sau bất ngờ phóng vù tới, không chút sai lệch đánh trúng ngay giữa ngực gã. Toàn thân gã trinh sát thoáng run lên kịch liệt, gã trừng mắt nhìn chằm chằm vào kẻ đứng ở trước mặt, hai cánh tay muốn chộp lấy ống tay áo của kẻ đánh lén. Song rất mau gã liền đau khổ phát hiện ra hai tay mình đang co giật dữ dội, không chộp nổi cả một góc áo của đối phương. Rất mau, hai chân của gã trinh sát cũng bắt đầu run lên lập cập rồi đột ngột ngã quỵ xuống đất, thân thể không ngừng co quắp lại. Hình ảnh cuối cùng trong đầu gã là một ánh mắt băng giá lạnh lẽo, không chút tình cảm.
Mười Một vô cảm cúi nhìn gã trinh sát đang không ngừng run rẩy co giật, cuối cùng miệng sùi bọt mép, rốt cuộc đã tắt thở. Thoáng vừa rồi y đã sử dụng cách công kích huyệt vị học từ lão cửu ở Kiếm tông, trực tiếp điểm lên tử huyệt trên ngực của gã đó, giờ xem ra hiệu quả của loại công kích này không tệ chút nào, ít nhất cũng có khả năng giết người trong vô hình. Mặc dù trên người y còn có ba loại vũ khí là Thiên Trảm, Trảm Nguyệt, và súng lục bỏ túi, song lại không thể dùng, bằng không sau này bị Từ Khiêm tìm ra được chứng cứ từ trên vết thương, y khẳng định sẽ phiền phức. Bây giờ, cho dù Từ Khiêm biết rõ là do y làm, nhưng khẩu thiệt vô bằng, lão cũng sẽ chẳng thể làm gì.
Ngồi xổm xuống, Mười Một trước tiên quấn một miếng vải quanh tay, rồi sau đólục lọi trên thi thể kia một lượt.
Trên thi thể của người này y tìm ra được một khẩu súng lục phòng thân, còn có một thẻ sỹ quan. Mười Một tiện tay vất thẻ sỹ quan qua một bên, cất súng lục vào ngực rồi cấp tốc chạy về phía tay trinh sát còn lại.
Rất mau sau y đã đuổi tới gã trinh sát còn lại, đồng thời không chút tiếng động núp sau lưng gã. Không chút hay biết, kẻ vẫn tiếp tục ẩn thận dò tìm về phía trước mà không biết rằng tử thần đang rình rập ngay sau lưng mình. Bất thình lình Mười Một vươn tay ra bóp lấy cằm dưới của gã, đồng thời dùng sức vặn mạnh. "Rắc", trong tiếng xương gãy vang lên giòn giã, mặt gã trinh sát đó đã bị vặn ngược ra sau, mắt mở trừng trừng ngã gục xuống đất. Không thèm liếc gã lấy một cái, Mười Một nhanh chóng phóng về phía trước.
Chiếc xe con màu đen vẫn đậu ở ven đường, trong xe vẫn còn một gã hơn ba mươi tuổi đang cố thò cổ nhìn về phía bên này. Cẩn thận quan sát một lúc, nhắm thấy chiếc xe còn lại không chạy lên cùng, Mười Một liền vòng ra đằng sau xe, nơi mắt kẻ kia không nhìn tới được, qua đó mới chạy vào trong khu rừng đối diện rồi lặng lẽ vòng ngược lại.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK