Mục lục
[Dịch] Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần ba mươi người vọt tới, tám tên vệ sỹ lập tức chắn ở phía trước, song phương cuốn lấy thành một nhóm. Các vị khách đang lui tới khách sạn đều bỏ chạy, bên ngoài khách sạn trong thoáng chốc trở thành một tràng hỗn loạn.

Mười Một vẫn đứng yên tại chỗ không chút động đậy, dựa vào hướng của ba chiếc xe tải nhỏ mà bọn chúng lái tới hắn đã biết mục tiêu của đối phương là đoàn người kia. Nhưng hắn không đi nhắc cho bất kỳ ai, đối với Mười Một mà nói, sống chết của những người này đều không quan hệ tới hắn, hắn chỉ phải bảo vệ tốt cho Âu Dương Nguyệt Nhi là được rồi.

Lúc này, hắn đang nhàn nhã nhìn một đám người đang dùng gậy sắt loạn đả mà không tới hỗ trợ. Hắn đang suy tư, đám người này do ai phái tới? Vong Linh ư? Không có khả năng này, bình thường sát thủ đều là đơn độc chấp hành nhiệm vụ, sẽ không để cho người khác hỗ trợ. Huống chi thân phận của Vong Linh rất huyền bí, hắn cũng không hy vọng để người khác biết thân phận của mình. Lại nói, thân thủ của những người này là rõ ràng là một đám du côn ở tầng lớp thấp nhất, đánh nhau không hề có chưởng pháp, cũng không thể nào là lính đánh thuê.

Nếu không phải là Vong Linh thì là ai chứ? Mục đích của đối phương là gì?

Ở cửa khách sạn còn đang đánh nhau, nếu đổi lại bình thường, mấy tên du côn này khi gặp vệ sỹ đã sớm bỏ chạy rồi. Nhưng bây giờ, thứ nhất bọn chúng người đông thế mạnh, thứ hai trong tay bọn chúng đều là gậy sắt dài, khổ nỗi bảo vệ lại tay không tấc sắt, nhất thời bị áp chế không động đậy được.

Có hơn mười tên du côn chạy về phía Âu Dương Lâm. Âu Dương Lâm quay đầu liếc nhìn Mười Một một cái, buông Âu Dương Nguyệt Nhi trong lòng ra rồi ra nghênh tiếp.

Dù sao Ấu Dương Lâm cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhanh chóng hạ mười mấy tên du côn ngã xuống dưới đất. Bất quá còn có hai tên thừa dịp hắn không để ý, len lén chạy tới bên Âu Dương Nguyệt Nhi.

Trần Tang đã sớm không biết chạy đi đâu rồi, chỉ có ba người phụ nữ nương tựa một một. thấy hai tên du côn này chạy tới, Diệp Tử Mai liều mạng hét lớn:
- Mười Một, cứu mạng a!

Mười Một không để ý tới nàng, chỉ từng bước tiến lên kéo Âu Dương Nguyệt Nhi lại. Thân thể của Âu Dương Nguyệt Nhi mềm nhũn, cả người tựa vào ngực Mười Một, lúc này nàng rất sợ hãi, căn bản không chú ý người kéo nàng là ai. Liều mạng theo tiềm thức nép vào ngực của Mười Một.

Điệp Tử Mai Và Đái Linh đều sợ hãi, hai người đều ngồi bệt trên mặt đất, hai tay ôm đầu. May mắn là hai tên du côn này căn bản không quản tới các nàng, chỉ tiến tới phía Mười Một.

Tay trái Mười Một ôm lấy eo của Âu Dương Nguyệt Nhi, cố định nàng tốt, thân thể hơi nghiêng, tay phải buông xuống, một thanh phi đao mỏng từ trong ống tay áo trượt xuống lòng bàn tay.
Một cây gậy sắt rít lên lao tới đầu Mười Một, Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi, nửa người ngửa về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được gậy sắt này. Ngay khi gậy sắt vừa lướt qua, Mười Một lập tức đứng đậy, tay phải đồng thời vung về phía trước, tên du côn kia lui về sau mấy bước, khuôn mặt lộ vẻ khó có thể tin được chậm rãi ngã xuống, lúc này máu trên cổ hắn mới bắt đầu phun ra.

Tên du côn còn lại cũng thấy hoảng sợ, quay nhanh người muốn chạy. Mười Một tay phải giơ lên, một đạo hàn quang bắn nhanh tới, phi đao đâm xuyên qua yết hầu của hắn, tên hỗn này ngã xuống đất thì đã là một cỗ thi thể.

Lúc này trong khách sạn có một đám bảo vệ tay cầm côn điện bước ra, đám bảo vệ này cũng không phân biệt địch ta, gặp người nào cũng đánh, người của ba phía hỗn chiến cũng một nơi, khung cảnh càng thêm hỗn loạn.

Mười Một chỉ ôm Âu Dương Nguyệt Nhi đứng ở bên ngòai, không định tham dự vào đám loạn ẩu này. Mà Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn còn ôm chặt lấy Mười Một, đem cả khuôn mặt áp vào ngực hắn, tòan thân run nhè nhẹ.

Đột nhiên, Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi nhảy về phía bên cạnh, cùng lúc đó, “phanh” một tiếng súng nổ vang lên, một viên tử đạn bắn trúng vị trí Âu Dương Nguyệt Nhi vừa đứng.

Lúc này, đội trưởng bảo vệ của khách sạn hét lớn:
- Là ai nổ súng? Dừng tay hết cho ta! Mẹ kiếp, là ai nổ súng?

Tất cả mọi người đều ngừng tay, ngươi nhìn ta, ta dòm ngươi, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Vừa rồi khung cảnh quá hỗn loạn, chỉ có một ít người có thể nghe thấy tiếng súng nổ, mà đội trưởng bảo vệ vẫn đứng ở nguời không tham gia xung đột, cho nên vừa lúc nghe thấy tiếng súng.

Las Vegas là một thành phố cờ bạc, mỗi một sòng bạc đều có một thế lực hắc bang khổng lồ ủng hộ, bởi vì nơi này có rất nhiều hắc bang, sẽ thường xuyên phát sinh việc xung đột, cho nên ở trong giới hắc bang có một quy tắc ngầm. Ở nơi đánh nhau, bất luận là kẻ nào cũng không được nổ súng ở Las Vegas, nếu không tất cả hắc bang sẽ quần khởi tấn công. Vì có tồn tại quy tắc ngầm này, cho nên các phú hào mới dám yên tâm tới đây chơi bạc, nếu không nơi này xảy ra đấu súng, vạn nhất bị đạn lạc bắn chết, việc này có thể loạn lớn. Mỗi một hắc bang đều không hy vọng khách của mình rời đi, bởi vậy Las Vegas có thể xung đột nhưng không thể đấu súng.

Đội trưởng bảo vệ vốn dã rất nóng rồi, hai bang đánh nhau trên địa bàn của mình, hắn không biết nói với lão bản thế nào, bây giờ còn thêm việc nổ súng, sau chuyện này hắn nhất định sẽ bị lão bản của hắn hắn cho ăn giáo huấn.

Đội trưởng bảo vệ vẫn còn đang quát tháo, để cho người vừa nổ súng tự động đứng ra, nếu không sẽ khám xét từng người một.

Lúc này, Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên lăn qua một bên, “Phanh!” lại một viên tử đạn bắn trúng vị trí của Âu Dương Nguyệt Nhi lúc trước.
Mọi người giật nảy mình, Âu Dương Lâm sợ đến mức vãi linh hồn.

- Là súng bẳn tỉa!
Không biết là ai hô lên một tiếng, đội trưởng bảo vệ vẫy tay, một đám bảo vệ theo hắn chạy về hướng tiếng súng vừa phát ra.

- Phanh!
Mười Một lại tránh một phát súng nữa, Mười Một bế thốc Âu Dương Nguyệt Nhi vào ngực, nhanh chóng nhảy vào trong bụi hoa.

- Muội muội!
Âu Dương Lâm hét lớn chạy tới, khi hắn chạy đến bụi hoa, đã phát hiện ra Âu Dương Nguyệt Nhi đã biến mất.

Khi đội trưởng bảo vệ chạy tới mái của một tòa nhà, trên mặt đất chỉ có ba vỏ đạn, còn người nổ súng sớm đã không thấy.

Cửa khách sạn, đám du côn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi đã chạy xa, cũng lập tức rút lui, chỉ để lại trên mặt đất những vết máu và vài cỗ thi thể.

Khi ba chiếc xe tải tất cả đều rời đi rồi, Trần Tang mới sắc mặt trắng bệch từ phía sau một cây cột đá lớn chậm chạp đi tới, hỏi:
- Bọn họ… đi rồi ư?

Âu Dương Lâm giận dữ trừng mắt với hắn, cắn răng nói:
- Đồ chết tiệt.

Trần Tang không biết hắn đang chửi ai, rụt rè một chút, hỏi:
- Đại ca, Nguyệt Nhi đâu rồi?

Âu Dương Lâm hừ mạnh một tiếng, không để ý tới hắn nữa, chạy thẳng tới bên Diệp Tử Mai và Đái Linh, dìu các nàng đứng dậy. Mà tám tên vệ sĩ bên kia cũng chậm chạp đứng lên, người đầy vết máu. Trong đó còn có một tên đang bụm vết thương ở đài, ngay cả đứng thẳng cũng không ổn.

Một lúc lâu sau, Diệp Tử Mai mới tỉnh lại một chút, vội hỏi:
- Tiểu thư đâu rồi?

Âu Dương Lâm trầm giọng nói:
- Được Mười Một mang đi rồi.

Diệp Tử Mai nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Tốt rồi, có Mười Một bên nàng là ta an tâm rồi.

- Cái gì?
Trần Tang ở phía sau đột nhiên kêu lên:
- Ngươi để cho Mười Một mang nàng đi sao? Ngươi có biết Mười Một còn nguy hiểm hơn những người đó hay không…

- Ngươi câm miệng cho ta!
Âu Dương Lâm hét lớn một tiếng, chấn động làm cho lỗ tai của Trần Tang và Diệp Tử Mai đều ông ông lên.

Trần Tang sợ đễn nỗi không dám nói nữa, chỉ cay độc nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Âu Dương Lâm.

Âu Dương Lâm dìu Diệp Tử Mai và Đái Linh, hỏi:
- Hai người không việc gì chứ?

Diệp Tử Mai lắc đầu nói:
- Ta không việc gì. Linh linh, ngươi không sao chứ?

Đái Linh lắc đầu, sắc mặt còn chút tái nhợt.

Diệp Tử Mai lại hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?

- Về khách sạn trước.

Trần Tang kêu lên:
- Vậy còn Nguyệt Nhi thì sao?

Âu Dương Lâm không nhìn hắn, nói:
- Mười Một sẽ đưa nàng trở về.
Nói xong không để ý tới Trần Tang nữa, quay đầu về phía tám vệ sỹ nói:
- Các người có ai bị thương thì tự mình đi tới bệnh viện đi, xong rồi trở về khách sạn.

Vừa nói vừa hai tay kéo Diệp Tử Mai và Đái Linh đi tới nơi đỗ xe. Tám vệ sỹ kia cũng dìu nhau chậm rãi rời đi, chỉ có Trần Tang đứng yên tại chỗ, cắn chặt răng, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Âu Dương Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK