Ngày thứ sáu, không ngừng có tin về những người bị Phùng Đán Toàn giết truyền đi. Cho đến ngày hôm ấy, đội ngũ lùng bắt của Dương gia đã chết ba mươi mốt người, Vương gia chết hai mươi hai người, Trần gia chết ba mươi sáu người, Long gia chết hai mươi chín người. Còn những thành phần thuộc tam giáo cửu lưu thì tử thương vô số, không thống kê hết được. Bởi lẽ trong mấy ngày này, không ít thế lực đều mạo danh Phùng Đán Toàn để ngầm xử lý kẻ đối địch, mà sau đó những người bị chết đều được quy lên đầu Phùng Đán Toàn.
Trong một đêm, kinh thành máu chảy thành sông, khắp nơi đều là những cuộc chém giết. Mà hai bên chém giết nhau không hẹn mà cùng hô to: “Chém chết Phùng Đán Toàn!” Sự thực thì Phùng Đán Toàn căn bản chẳng hề ở đó.
Cả kinh thành đã bắt đầu hỗn loạn, tình hình có chút khó mà khống chế. Điều đáng mừng duy nhất là các thế lực dường như đều đạt thành một hiệp nghị chung, những cuộc chiến đấu đều được ngầm tiến hành, không làm ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của người thường. Nhưng kinh thành dù sao cũng là nơi nằm dưới chân Thiên tử, chính phủ Long Quốc không thể nào không nghe không hỏi tới chuyện này. Vì thế, một nhóm người thuộc tổ chức bí mật trong truyền thuyết đã được lệnh ra tay.
Ngày thứ bảy…
Bầu trời u ám, thời tiết âm trầm thế này đã kéo dài mấy ngày liền, dường như ông trời đang ấp ủ một trận mưa rào mà mãi không chịu cho nó đổ xuống.
Trong một con hẻm trên đường Thắng Lợi ở kinh thành, lúc này có sáu, bảy thi thể đang nằm ngổn ngang ở đó. Nếu là người quen biết bọn họ, khi nhìn thấy những thi thể ấy nhất định sẽ kinh hãi vô cùng, bởi đây đều là những đệ tử tinh nhuệ nhất của Dương gia, hơn nữa trong đó còn có hai người trung niên được đứng vào hàng ngũ Thập đại cao thủ trong gia tộc.
Những nhân vật mà người bình thường chỉ có thể ngước đầu nhìn lên ấy lúc này lại đang nằm ngổn ngang trong một con hẻm âm u, những dòng máu cứ không ngừng từ trong thân thể chảy ra qua cổ họng đã bị cắt đứt, sắc mặt ngoài sự kinh sợ ra còn có mấy phần hối hận.
Bên cạnh mấy thi thể ấy, một lão nhân tuổi hơn năm chục đang đứng thẳng, mặt không tỏ vẻ gì, nhìn trời. Trong đôi mắt sắc bén của ông ta còn giấu đi một tầng sát khí còn chưa tan hết. Lão nhân ấy đứng rất thẳng, tựa như trên thế gian này chẳng có bất kỳ thứ gì có thể làm cong cái eo lưng thẳng đứng của ông ta. Trên người ông ta tỏa ra một mùi gì đó rất nồng, là mùi máu, tựa như một mũi đao đã ra khỏi vỏ, sắc bén không gì cản nổi.
Hồi lâu sau, lão nhân ấy dường như đã phát giác được điều gì đó, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cuối con hẻm. Sau chớp mắt, tất cả mùi vị trên người ông ta đều biến mất. Tựa như một ông lão bình thường, chẳng có gì đặc biệt, cái lưng hơi còng của ông ta chập chững bước đi khỏi con hẻm nhỏ.
Mấy phút sau, hai bóng người từ cuối con hẻm ấy đi tới. Trong đó có một người đàn ông trung niên, tuổi chỉ chừng ba bốn mươi, nhưng ánh mắt lại như đã trải đủ việc đời. Sau lưng ông ta là một người tuổi tác tương đương Phùng Đán Toàn, dáng vẻ thư sinh nho nhã, nhưng chẳng hề có khí chất gì, nhìn thế nào cũng không giống một người có lai lịch. Nhưng nếu nhìn sâu vào hai mắt người này thì có thể nhận ra, trong bộ dạng bình thường ấy của y dường như có ẩn chứa một loại khí chất khó mà miêu tả bằng lời. Tựa như một đám sương mù, đem lại cho người ta cảm giác mờ mịt, càng muốn nhìn rõ y thì lại càng cảm thấy không thể nhìn thấu.
Hai người một lớn một nhỏ ấy đi không hề nhanh, bước đi ung dung như đang tản bộ. Khi bọn họ đi tới mấy thi thể vẫn còn ấm kia thì bèn dừng chân lại. Không có người bình thường nào khi thấy người chết mà lại không kinh hoàng sợ hãi, ngược lại còn quan sát một cách hứng thú như thế cả.
Sau một lát, người trung niên khẽ thở dài một hơi, nói: “Đều là người của Dương gia.”
“Ừm.” Người trẻ tuổi thản nhiên gật đầu nói.
“Ra tay rất tàn độc, sạch sẽ gọn gàng, những người này không có sức phản kháng. Tên Đán Đao này, mười phần thì có tám, chín là đã tiến vào tiềm lực khu rồi.”
“Ừm.” Người trẻ tuổi vẫn gật đầu nói y như cũ.
Hai mắt người trung niên thoáng qua vẻ tán thưởng, nói: “Nghe nói hắn hiện giờ mới hơn hai mươi tuổi, chưa đến ba mươi. Ở tuổi này mà đã có thể tiến vào tiềm lực khu, đúng là hiếm có.” Ông ta quay đầu lại, nhìn người thanh niên trẻ tuổi, mỉm cười nói: “Vấn Thiên, ngoài ngươi ra, hắn là người thứ hai có thể tiến vào tiềm lực khu trước ba mươi tuổi mà ta từng gặp đó.”
Người trẻ tuổi tên gọi Vấn Thiên đó day day sống mũi, cười gượng nói: “Có phải tôi nên lý giải thế này, tổ phó Thiên Tiêu đang ám thị với tôi rằng tương lai hắn sẽ là đối thủ đáng sợ nhất của tôi, cho nên bảo tôi nhân lúc còn sớm mà giải quyết hắn luôn?”
Thiên Tiêu mỉm cười nói: “Không phải là ngươi biết tính số mệnh đó ư? Sao không bói cho mình một quẻ?”
Vấn Thiên nhún nhún vai nói: “Sớm đã bói rồi, mạng của tôi còn dài lắm, hơn nữa nửa đời sau cũng sẽ sống vô cùng thoải mái.”
Thiên Tiêu khẽ mỉm cười, đang định nói gì đó thì thần sắc chợt thay đổi, nói: “Đi thôi, không đi nữa là đến lượt chúng ta gặp phiền phức đó.”
“Ừm.”
Thiên Tiêu xoay người lại đi ra khỏi con hẻm trước, Vấn Thiên cũng đi theo sau ông ta, trong mắt thoáng qua vẻ ưu lo. Y hơi hé miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng. Thầm thở dài một hơi, y cứ thế đi theo Thiên Tiêu rời đi.
Hai người đi ra khỏi con hẻm ấy. Thiên Tiêu hay tay chắp sau lưng, dáng vẻ vô cùng ung dung. Ông ta thản nhiên hỏi, đầu không ngoảnh lại: “Có gì muốn nói với ta sao?”
Vấn Thiên đi theo sau ông ta hơi do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bí bức, khẽ nói: “Thiên lôi câu địa hỏa, càn khôn nghịch chuyển.”
Đôi mày Thiên Tiêu hơi nháy nháy, ông ta tò mò hỏi: “Ý là sao?”
Trên mặt Vấn Thiên lộ ra vẻ lo lắng, y nói: “Tổ phó, chuyện này hay là ông đừng quản nữa, giao cho người khác được không? Long tổ các ông đâu thiếu cao thủ, giao cho người cấp dưới làm là được mà.”
Thiên Tiêu dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: “Đao thế của Đán Đao cực kỳ hung tàn, không đích thân ra tay thì ta không yên tâm. Hơn nữa chuyện này là do tổ trưởng giao cho ta, sao ta có thể giao cho người khác đi làm một cách vô trách nhiệm thế được. Hơn nữa ta cũng thật sự muốn gặp nhân vật Đán Đao đó, xem xem hắn dựa vào cái gì mà có thể một mình lật tung cả kinh thành lên thế này.”
Vấn Thiên cười nhăn nhó hỏi: “Ông lại nổi lòng mến tài rồi phải không?”
Thiên Tiêu không phủ nhận mà cười nói: “Nếu hắn thật sự không tồi, ta quả thực muốn thu hắn vào Long Hồn.”
Vấn Thiên nháy nháy mắt, nói: “Nhưng hắn là một tên đại đạo hái hoa đó.”
Thiên Tiêu bật cười nói: “Đại đạo hái hoa, ngươi tin không?”
Vấn Thân thản nhiên đáp: “Không, đại khái cả kinh thành này chắc cũng chả có mấy ai tin.”
Thiên Tiêu gật đầu nói: “Thật ra Dương gia cũng biết mấy lời như thế chẳng ai tin được, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ muốn tìm một cái cớ để xuống thang mà thôi.”
“Vậy tên Đán Đao kia tại sao lại giết người của Dương gia?”
“Ta cũng không biết, có điều ta nghĩ bên trong đó nhất định phải có những chuyện rất thú vị.”
“Thú vị ư?” Vấn Thiên không khỏi trợn trừng mắt lên. Dừng một chút, y thở dài một hơi, lại nói về chủ đề ban nãy: “Tổ phó…”
“Được rồi.” Thiên Tiêu biết y định nói gì nữa, vỗ vai y mỉm cười nói: “Đừng nghĩ quá nhiều! Ta khó khăn lắm mới có thể mượn ngươi về từ chỗ tổ đó, còn nợ lão già kia một ân huệ. Ngươi phải dụng tâm giúp ta đó, nếu không ta coi như là được không bằng mất rồi.”
Vấn Thiên xòe hai tay ra bất lực nói: “Tôi chẳng phải đang giúp ông đây sao?”
Thiên Tiêu đặt tay lên vai y, sau đó nhìn y với ánh mắt đầy ý vị. Khẽ mỉm cười, ông ta xoay người rời đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK