Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi không nhớ rõ chính mình đã đào bới cát được bao lâu, trên mặt cát không ngừng rơi xuống, hai người tránh né cát rơi xuống tiếp tục đào bới từng chút từng chút
Độ ẩm của cát ngày càng tăng khiến hai người cũng càng ngày càng hưng phấn. Rốt cuộc sau nhưng nỗ lực không ngừng, mặt cát phía trên đã mơ hồ xuyên qua một điểm sáng
Giờ phút này hai người đều có một loại cảm giác như được sống lại
Lúc trước Một Một đẩy Âu Dương Nguyệt Nhi đi ra ngoài, làm cho mặt nàng sát vào cát dùng cả chân cả tay để bò, ngàn vạn lần không thể đứng lên. Sau khi Âu Dương Nguyệt Nhi vừa bò khỏi đây, khiến lớp cát phụ cận ở bên trên lại sạt xuống thêm một chút, Mười Một chỉ có thể một lần nữa lại đào bới cát.
Khi mặt trời độc ác dần dần lặn xuống phía tây thì rốt cục Mười Một cũng bò được lên khỏi mặt cát, hai người đều yên lặng hít thở tùng ngụm từng ngụm nhiệt khí đang sôi sục, không khỏi vui mừng vì vận khí của bản thân quá may mắn
Nhưng thật ra Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi có thể thoát ra được ít nhiều cũng là do ở trại huấn luyện đã từng học qua, bên trong có một môn học là ‘sa mạc cầu tồn’, giáo quan đã từng nói qua, ở giữa sa mac nguy hiểm nhất chính là thiếu nước, thứ hai là nhiệt độ của ban ngày và ban đêm, thứ ba là các loại sinh vật của sa mạc, trong đó đáng nhắc tới nhất chính là lũ kiến sa mạc, so với những điều này thì lưu sa ngược lại không phải là không nguy hiểm, lưu sa ở giữa không gian phía dưới, chỉ cần có thể tìm được một chỗ cao, là đương nhiên có thể trốn ra được, đương nhiên những điều này cũng phải dựa vào vận khí, đầu tiên điểm cao đó phải gần với mặt đất, tiếp theo đó lớp cát cũng phải mỏng, mặt trên cũng không có sa khâu (gò cát). Người nào lâm vào giữa lưu sa đó, chín mươi năm phần trăm đều không có khả năng thoát ra được, nhưng vẫn có rất nhiều người có vận khí tốt có thể sống sót thoát ra, không thể nghi ngờ Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi là những người có vận khí tốt trong đó.
Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi đều không biết, một ngày trước có môt cơn lốc sa mạc vừa mới quét qua chỗ này, khiến cho lớp cát nơi này cũng mỏng đi rất nhiều, cho nên đưa mắt nhìn lại không thấy sa khâu nằm ở đâu, nếu như bọn họ sớm trước vài ngày thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây, ở bên trong mảng di tích thành thị cổ chôn vùi dưới cát này .
Hai người dùng phương thức bò để rời khỏi giải lưu sa này, một lần nữa mới dám nữa đứng lên. Giải thoát khỏi những sự áp bức khiến cho Âu Dương Nguyệt Nhi hưng phấn không ngừng hô to, tiếc nuối duy nhất của nàng chính là đến bây giờ nang vẫn chưa biết tòa di tích thành cổ kia trông như thế nào, bất quá nàng không muốn nhìn nữa, trải qua các sự kiện kinh hoàng kia khiến cho cả đời nàng tuyệt đối khó có thể quên. Hưng phấn được sống lại qua đi, Âu Dương Nguyệt Nhi mới phát hiện mười ngón tay của Mười Một đã sớm máu thịt bầy nhầy nhưng Mười Một vẫn lạnh tanh.
Mười Một nhìn theo hướng mặt trời lặn phía tây, dẫn Âu Dương Nguyệt Nhi hướng về một phía đi tới
Trải qua một ngày đi bộ nhiều, thể lực của Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này đã tới cực hạn, may mắn lúc này hai người lại gặp được một đội thương nhân cưỡi lạc đà đi ngang qua.
Thương nhân giữa sa mạc cũng rất mến khách, đều không hỏi tại sao hai người lại chật vật như vậy, còn lấy nước và thức ăn cùng hai bộ quần áo đưa cho bọn họ. cũng là dáng người Âu dương nguyệt thanh cao, tướng mạo thanh thuần, càng thêm đáng yêu, bọn người thương nhân cũng đều cho răng hai người là tình nhân đến sa mạc du ngoạn, có thể trên đường xảy ra chuyện gì nên mới chật vật như vậy, điều duy nhất khiến bọn họ từ đầu tới cuối khó chịu là Mười Một rất lãnh đạm, rất ít khi nói chuyện với bọn họ, thậm chí ngay cả một lời cám ơn cũng chưa từng nói qua, cũng may Âu Dương Nguyệt Nhi có lời giải thích nên bọn họ mới không để ý tới biểu hiện như vậy của Mười Một.
Hai người cùng đi theo đoàn thương lữ được hai ngày đường, cách Lạp Duy Tư (Lasvegas) chỉ còn có hơn mười kilomet sau đó mới phân ra. Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi đi bộ một đoạn đường thì tới phạm vi của Lạp Duy Tư, tìm kiếm một phòng nghỉ rồi dùng tiền của đám thương nhân đằng kia đưa cho gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Tử Mai, khoảng hơn mười phút sau một đoàn xe hộ tống vội vã chạy đến.
Xe còn chưa kịp dừng lại, Âu Dương Lâm và Diệp Tử Mai cùng Trần Tang ba người cùng từ hai bên cửa xe vọt tới, còn lại Đới Linh đình ổn ở sau xe mới chui ra.
- Ca!
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn thấy Âu Dương Lâm, lập tức nhào vào trong ngực hắn
Âu Dương Lâm vẻ mặt kích động ôm chặt Âu Dương Nguyệt Nhi hỏi: :
- Nguyệt Nhi, muội không sao chứ ?
Âu Dương Nguyệt Nhi rơi lệ lắc đầu
Trần Tang một bên hấp tấp xen vào nói :
- Nguyệt Nhi, muội đúng là làm ta sợ muốn chết, muội có biết vài ngày nay không hề có tin tức ta liền vội vàng mời một lượng lớn nhân thủ đến…..
Trần Tang ở một bên biểu hiện dũng cảm kích động, Diệp Tử Mai quay đầu sang nhìn Mười Một, Đới Linh cũng mở to đôi mắt tò mò nhìn hắn….
Nhưng Mười Một không có nhìn các nàng, chỉ đứng ở phía sau vẻ mặt bình thản.
Sau khi mọi người nói chuyện hồi lâu, Diệp Tử Mai thúc giục mọi người lên xe, đương nhiên Trần Tang viện lý do chiếu cố cho Âu Dương Nguyệt Nhi nên ngồi cùng xe với nàng, đám người của Lâm gia ngồi kín một khoảng không gian trong chiếc xe dài.
Trên xe, Âu Dương Nguyệt Nhi kể với mọi người về mọi chuyện xảy ra vài ngày trước, đương nhiên là ngoài việc Mười Một làm nàng xấu hổ ra. Nói đến những chuyện ngoạn mục đó. thì tất cả mọi người đều kinh hô không dứt, Trần Tang thì càng hô to gọi nhỏ nói bản thân mình thật đáng chết, lúc Nguyệt Nhi gặp nguy hiểm nhất thì không có ở bên cạnh nàng, khiến nàng đã bị dọa cho hoảng sợ. Đối với biểu hiện của Trần Tang, Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ thản nhiên cười nhạt bỏ đấy, thỉnh thoảng nhìn về phía Mười Một vẫn ngồi yên lặng ở bên cạnh, trong tay đang nghịch ngợm một thanh chủy thủy ngăm đen
Thanh chủy thủy này là lấy trên người một thi thể dưới sa mạc, hôm sau Mười Một lôi ra xem qua, cả chuôi lẫn lưỡi chủy thủy cũng đều dùng một loại nguyên luyện tạo nên, chuôi chủy thủy trạm khắc một lớp hoa văn màu đen, chuôi chủy thủ này không biết dùng cái gì chế tao ra, mặc dù không đẹp mắt nhưng cầm vào tay thì rất nặng, hơn lưỡi lưỡi đao sắc bén so với thanh chủy thủ quân dụng trước đây thì sắc bén hơn một chút. Mười Một rất thích thanh chủy thủ này, nhìn bên ngoài thì không giống với một thanh chủy thủ, chỉ cần có thời gian rỗi thì sẽ đem nó chế lại.
Mười Một nghiêng đầu nhìn về phía Âu Dương Lâm
Âu Dương Lâm đưa một tay ra nói :
- Cám ơn ngươi.
Mười Một không có đưa tay nắm tay hắn, cúi đầu tiếp tục nghịch ngợm thanh chủy thủ ngoài miệng thản nhiên nói :
- Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ cô ấy.
Âu Dương Lâm lơ đệnh rút tay lại nói :
- Bất kể thế nào thì ta vẫn muốn cám ơn ngươi
Sau khi nghe Âu Dương Nguyệt Nhi kể lại mọi chuyện trải qua, thật sự Âu Dương Lâm rất sợ hãi, hắn tưởng rằng Mười Một mang theo Âu Dương Nguyệt Nhi ẩn nấp chỗ nào đó, lại không nghĩ rằng hai người lại có tao ngộ kinh hiểm như vậy. Đầu tiên là Mười Một trúng đạn, Âu Dương Nguyệt Nhi lại bị sốt cao, sau đó lại gặp lũ kiến sa mạc ăn thịt người ở giữa sa mạc, lại tiến vào mạch nước ngầm dưới đất, đi tới không gian dưới đất lại phát hiện ra một di tích rồi mới bới móc cát mới trốn ra được. Mọi việc này cơ hồ cũng có thể viểt thành một cuốn tiểu thuyết, nếu không phải do chính miệng của muội muội mình nói ra, đổi lại từ miệng một kẻ khác, Âu Dương Lâm tuyệt sẽ không tin rằng có người có người trải qua nhiều chuyện kinh khủng như vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Nhưng thật ra đối với Mười Một mà nói, những sự việc này không là cái gì , sự thật hắn ở không gian phía dưới sa mạc phát hiện không chỉ có di tích thành thị, ngoài di tích thành thị ra Mười Một còn phát hiện ra một đại bí mật ngoài ý muốn, nhưng hắn không định truy xét cái bí mật này nữa, Mười Một đã quyết định đem cái bị mật này vĩnh viễn chon sâu trong long
Đội xe còn đang đi trên đường, Âu Dương Nguyệt Nhi không chịu nổi Trần Tang không ngừng dây dưa, tách ra hỏi chuyện :
- Mai tỷ, chúng ta cách nhau được mấy ngày.
- Cũng được sáu ngày.
“Cái gì?” Âu Dương Nguyệt Nhi thất thanh kêu lên :
- Vậy hôm nay chính là ngày tôi biểu diễn ?
Diệp Tử Mai lắc đầu nói :
- Chúng ta đã giúp ngươi hoãn lại một tuần rồi .
Âu Dương Nguyệt Nhi thở phảo nhẹ nhõm nói :
- Vậy là tốt rồi, ở sa mạc bị mặt trời thiêu đốt vài ngày, da tay cũng đều đen hết, ta còn muốn trang điểm một chút mới có thể lên biểu diễn được chứ.
Trần Tang vội vàng xen vào nói :
- Nguyệt Nhi vốn là trời sinh lệ chất, còn cần phải trang điểm sao ? bất kể đi đến nơi nào, khẳng định Nguyệt Nhi của chúng ta cũng là tiêu điểm.
Âu Dương Nguyệt Nhi cười cười với hắn liền không nói gì, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người Mười Một, Động tác của Âu Dương Nguyệt Nhi đã sớm khiến tất cả mọi người chú ý, mặc dù rất nghi ngờ nhưng cũng không có mở miệng hỏi, chỉ có Trần Tang mỗi lần nhìn về phía Mười Một, mơ hồ giữa ánh mắt cũng đều mang theo một tia âm vụ.
Mà sau khi Mười Một nhìn thấy mọi người, ngoại trừ một câu đã nói với Âu Dương Lâm, ngoài ra cũng không hề mở miệng nữa, phảng phất như hắn không thuộc về cái quần thể này.
Có lẽ hắn thật sự không thuộc về nơi này….
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK