Mục lục
[Dịch] Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Hoàng Hậu ?
Hàn Nguyệt Dung vẫn không có một lần trả lời. Mười Một trong lòng dâng lên một cảm giác không lành.
Cuồng Triều hỏi:
- Sở Nguyên, cô ấy có khi bị ngất rồi ?
- Ngươi lần cuối liên lạc là lúc nào ?

Mười Một đi đến cửa phòng đầu tiên.
- Khi ngươi ở tại Ngân Thiên.

Mười Một nhanh chóng tìm một lần trong gian phòng nhưng không có phát hiện gì, đi ra khỏi phòng còn chưa đẩy cửa, Tiểu Bạch đột nhiên bổng cắn quần hắn lôi đi.

Mười Một cúi đầu hỏi:
- Ngươi biết cô ấy ở đâu ?
Cuồng Triều ngạc nhiên:
- Cái gì ?
- Không nói ngươi.

Tiểu Bạch thè đầu lưỡi liếm mũi, mũi ngửi vài lần, sau đó lập tức chạy tới gian phòng thứ ba bên tay phải, kỳ thật vừa vào đến cửa thì Tiểu Bạch đã ngửi thấy mùi máu, nó sở dĩ chờ tới bây giờ mới có bộ dạng tìm kiếm là biểu hiện trước mặt Mười Một mà thôi.

Mười Một đi theo Tiểu Bạch đến gian phòng thứ ba, cửa gian phòng này không đóng kín, quả nhiên thấy Hàn Nguyệt Dung người đầy máu đang nằm tại góc tường, vai phải lộ ra chiếc lê cắm rất sâu. Miệng vết thương đã được cô ta quấn lại bằng quần áo của mình, nhưng cả tấm vải đã thấm đầy máu, tấm vải này không dùng để băng vết thương mà đẻ ngăn cho máu chảy xuống đất, nếu máu chảy kéo dài tới đây, đứa ngốc nào cũng biết cô đang ở đây.

Mười Một nhẹ nhàng đi tới bên cô, khe khẽ đẩy, Hàn Nguyệt Dung mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch không có một chút máu, nếu không phải mũi còn thở rất nhẹ, cơ hồ sẽ làm người khác tưởng rằng cô đã chết.
Cuồng Triều hỏi:
- Tìm được chưa?
-Uh.

Mười Một kiểm tra vết thương cau mày nói:
- Bị thương rất nặng.
- Cô ấy thế nào.
- Nếu không cấp cứu thì chết chắc.

Mười Một đứng lên hướng Tiểu Bạch phân phó:
- Tiểu Bạch ngươi ở chổ này chiếu cố cô ấy, đừng làm cho bất cứ kẻ nào đến gần.
- Ngao...

Tiểu Bach nhe răng, biểu thị Mười Một yên tâm, ta sẽ không cho bất cử kẻ nào đến gần.
Mười Một đi thông ra đường lớn, dựa theo Cuồng Triều hướng dẫn, hắn tìm được nơi đỗ xe của Vịt Bầu. Chiếc xe việt dã của Vị Bầu chính là của Mười Một cho hắn. May mà dân cư gần đó đều chạy đi xem náo nhịêt, cho nên bên này không phát hiện người nào.

Mười Một còn chưa đến nơi, Vịt Bầu đã mở cửa xe nhảy xuống, kích động gọi:
- Lão Đại.
- Vịt Bầu
Mười Mộ tương phản hẳn với Vịt Bầu, lạnh lùng hỏi:
- Có mang quần áo không ?
- Quần áo ?

Vịt Bầu sửng sốt một chút rồi lắc đầu.
- Cởi quần áo của ngươi ra.
- Hả.

Vịt Béo mặc dù không biết vì sao Mười Một cần quần áo của mình, nhưng vẫn rất nghe lời lập tức chui vào xe cởi quần áo ngoài. Nếu không phải Mười Một nói đủ rồi sợ hắn cởi luôn quần trong luôn.
Mười Một lấy quần áo rồi hỏi:
- Có hộp y tế không ?
- Có.

Vịt Bầu vội lấy hộp y tế ra nói:
- Khi đến đây thì Cuồng Triều bảo đệ mang theo.
Mười Một lấy chiếu hộp, bỏ lại một câu:
- Ở chỗ này đợi.
Sau đó xoay người theo đường cũ trở về.

Trở lại trong phòng thi Hàn Nguyệt Dung vẫn hôn mê, Mười Một xé áo của cô, bôi thuốc cầm máu rồi dùng gạc bọc vết thương lại. Cái lưỡi lê là loại M9, có thể lắp vào súng tự động M16, G3 hay FNC. Cũng có thể làm chủy thủ và nhiều công năng khác, bởi vì nó có răng cưa cho nên không thể rút ra, nếu không vết thương sẽ bị vỡ ra, Hàn Nguyệt Dung bây giờ rât nguy hiểm, căn bẳn không chịu nổi vêt thương bị vỡ, nhưng cũng không thể mặc kệ nếu không thì mất máu cũng đủ chết rồi.

Mười Một băng cho Hàn Nguyệt Dung rất đơn giản, mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng trong cơn mê cô vẫn không nén được cau mày. Mười Một quấn thật nhiều lớp mới tạm thời ngăn được máu ngưng chảy, Mười Một xé bộ quần áo đầy máu của Hàn Nguyệt Dung ra. Mặc cho cô quần áo của Vịt Bầu, bởi vì quần áo chiến đấu của cô đã thấm đầy máu, một khi ôm cô lên thì máu rất dễ bị chảy xuống, rất nhanh xong việc, Mười Một ôm Hàn Nguyệt Dung nhanh chóng dời đi nơi này.

Mười Một ôm cô chạy rất nhanh qua hẻm nhỏ. Đột nhiên góc ngoặt phía trước truyền đến tiếng nói chuyện của hai người, Mười Một cau mày một chút, ánh mắt lạnh lùng hướng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hưng phấn liếm cái mũi, chợt tăng tốc độ phóng nhanh tới, một đạo bóng trắng léo ở góc ngoặt rồi biến mất, lập tức phía sau truyền ra tiếng “Phạch, phạch.” Hai tiếng vật nặng rơi xuống. Mười Một xuyên qua nhìn thấy hai người nam trẻ tuổi nằm trong vũng máu. Nhìn bộ dạng chắc họ là cư dân gần đây, Tiểu Bạch ra tay vừa nhanh vừa độc nháy mắt đã cắn vỡ yết hầu của bọn họ, lúc này Tiểu Bạch đang ngồi trước ngực một người, phe phẩy cái đuôi như là tự khen chính mình.

Mười Một ôm Hàn Nguyệt Dung từ bên cạnh chạy qua, đồng thời quát:
- Tiểu Bạch, đi.
- Ngao...?

Tiểu Bạch liếc mắt, cúi đầu nhìn hai thi thể, tựa hồ có chút tiếc nuối hai quả tim, rồi quay đầu.
Mười Một không thể không giết hai người kia, Hàn Nguyệt Dung mặc dù đã được thay quần áo, nhưng đầu và tóc tất cả toàn là máu nếu bị người khác thấy chắc chắn sẽ bị phiền toái. Hàn Nguyệt Dung bây giờ đã rất nguy hiểm, nếu để họ thấy rồi kêu lên khiến cho dân cư địa phương chú ý sợ rằng mất không ít thời gian.

Mười Một mang theo Tiểu Bạch bước nhanh tới xe Vịt Bầu, cho Hàn Nguyệt Dung lên xe rồi nói:
- Chạy xe.

Vịt Bầu lập tức khởi động xe phóng ra khỏi hiện trường. Lúc Mười Một ôm Hàn Nguyệt Dung lại đây hắn đã nhìn thấy vai phải Hàn Nguyệt Dung nhô lên một khối, mặc dù quần áo đã bọc lấy không nhìn thấy gì, nhưng trực giác hắn dám chắc không phải là đồ vật tốt đẹp gì.

Vịt Bâu vừa lái xe vừa hỏi:
- Lão đại, có đến bệnh viện không ?
- Không được.

Người trả lời chính là Cuồng Triều, bởi vì gần đây Vịt Bầu cũng thường đi theo Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung làm nhiệu vụ cho nên cũng có thiết bị liên lạc, Cuồng Triều nói:
- Bây giờ chúng ta vẫn bị truy tìm, thân phận chúng ta không thể bị bại lộ được
- Nhưng...

Vịt Bâu quay đầu liếc nhìn Hàn Nguyệt Dung có chút lo lắng nói:
- Cô ấy hình như bị thương rât nặng, không đi bệnh viện thì không biết có việc gì không ?
Cuồng Triều hỏi:
- Sở Nguyên, cô ấy bị thương như thế nào ? Xử lí được không.
- Không được.

Mười Một nói:
- Ngay cả ta cũng bó tay. Phiền toái nhất là lưỡi lê phải phẩu thuật mới có thể lấy ra, còn Hàn Nguyệt Dung mất quá nhiều máu không phải xử lí là được.

Cuồng Triều trầm mặc trong chốc lát, cắn răng nói:
- Cho cô ấy tới bệnh viện tư đi, rơi vào tay bọn họ còn hơn là phải chết.
Vịt Bầu quay đầu nhìn về phía Mười Một.
- Sở Nguyên...
- Không cần.

Mười Một nói:
- Vịt Bầu, đi tới khu biệt thự Phú Hào.
- Uh.

Vịt Bầu lập tức quay đầu xe hướng tới khu biệt thự Phú Hào, hắn không có ý kiến gì, trong lòng hắn quyết định của Mười Một vĩnh viễn đều đúng, cái này chính là sùng bái cực đoan.

Nhưng Vịt Bầu không hỏi không có nghĩa là Cuồng Triều sẽ không hỏi:
- Đi tới chổ đó làm gì.

Mười Một quay đầu nhìn qua Hàn Nguyệt Dung nằm ở ghế sau và Tiều Bạch, lạnh lùng nói:
- Tìm một người.
- Văn Cường? Hắn cũng không phải là thầy thuốc, hơn nữa cho dù hắn hổ trợ thì cũng không kịp rồi. Sở Nguyên...
- Không phải hắn.

Mười Một ngắt lời Cuồng Triều nói:
- Là một bác sĩ, hắn có thể cứu Hoàng Hậu.
Dừng một chút, Mười Một nói:
- Cuồng Triều, Hoàng Hậu giao cho ta, ngươi giám thị tốt bệnh viện, xem Hầu Tử được an bài ở phòng bệnh nào.
- Được rồi.

Cuồng Triều lên tiếng rồi không nói gì nữa. Dù sao đây cũng là quyết định của Mười Một, dám chắc hắn có biện pháp cứu Hàn Nguyệt Dung. Nếu Mười Một lừa hắn, căn bản không để ý tới sự sống chết của Hàn Nguyệt Dung vậy Mười Một cũng không đáng giá cho bọn họ theo, Thập Tự Hắc Ám không cần thiết phải tồn tại nữa.

Dọc đường đi, bầu không khí rất áp lực, Vịt Bầu và Mười Một đều không nói qua câu gì, ngoài trừ lúc rời đi khu bắc gặp một trạm kiểm tra, Mười Một lợi dụng giấy tờ công tác nhè nhàng rời đi. Vịt Bầu mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi một câu.

Vịt Bâu lái xe với tốc độ rất nhanh, hơn nữa không cần để ý tới thiết bị giám sát tốc độ xe, bởi vì khi hắn lái xe gần tới thiết bị giám sát thì bên kia Nhược Từ sẽ khống chế thiết bị nên sẽ không gi lại hành vi của Vịt Bầu, điều này làm cho Vịt Bầu rất hưng phấn hầu như lúc nào cùng phóng vù vù trên đường.

Lúc sắp tới khu biệt thự Phú Hào thì Mười Một đột nhiên nói:
- Rẽ bên trái.
- Bên trái?
Vịt Béo nghi hoặc:
- Bên trái không có đường.

Mười Một lập lại nói:
- Rẽ bên trái.
- Uh.

Vịt Bầu nói một tiếng, hướng xe rẻ về bên trái, đi vào trong rừng, bởi vì đường rất lầy lội và nhiều đá sỏi nên xe rất sóc. Hàn Nguyệt Dung đang nằm dài phía sau cũng rất đau, không nhịn được rên khẻ vài tiếng.

Xe đi trong rừng được một đoạn đường, Mười Một nói:
- Dừng xe.

Vịt Bầu phanh xe, không nhịn được toát mồ hôi lạnh, lái xe trong rừng không có quen thuộc, phải tập trung cao độ, thỉnh thoảng lại xuất hiện cây to trước mặt, nếu không tỉnh táo rất dể đâm phải.

Mười Một xuống xe, mở cửa sau đưa Hàn Nguyệt Dung ra, nói:
- Đợi đây.
- Lão đại, không cần đệ cùng đi vào sao ?
- Không cần.

Mười Một nói xong trực tiếp đi sâu vào trong rừng, Tiểu Bạch cũng nhảy xuống chạy theo bên chân hắn.
Khi Mười Một đi xa rồi, bên tai Vịt Bầu vang lên tiếng Cuồng Triều:
- Vịt Bầu, đang ở đâu vậy ?

Vịt Bầu nhìn bôn phía nói:
- Đang ở trong rừng gần khu biệt thư Phú Hào.
- Rừng ? Các ngươi tới chổ đó làm gì ?
- Tôi không biết, Lão đại để cho ta đi vào đây, tôi đang đau đầu không biết quay ra ngoài thế nào đây.

Mười Một ôm Hàn Nguyệt Dung đang hôn mê, chạy thẳng một mạch đến chổ Tiến Sĩ Điên, vào phòng thí nghiệm gọi:
- Người điên, cứu người.
Tiến Sĩ Điên đang cận thận quan sát một ống thí nghiệm đặt trên đèn cồn đang cháy, bên trong có một ít dung dịch trong suốt.

Mười Một và Tiểu Bạch tiến tới nhưng Tiến Sĩ Điên không nghe thấy Mười Một gọi.
Mười Một phải kinh động đến Tiến Sĩ Điên, hắn đặt Hàn Nguyệt Dung xuống giường, đi tới Tiến Sĩ Điên, kéo áo Tiến Sĩ Điên về phía sau.
-A !

Tiến Sĩ Điên như thấy quỷ đột nhiên kêu lên một tiếng, tay quơ sang bên cạnh, mặc kệ bắt được cái gì trực tiếp ném về phía đầu Mười Một.

Mười Một túm tay Tiến Sĩ Điên, nói:
- Người điên, là ta.

Tiến Sĩ Điên tức giận gào lên:
- Ta đánh chính là ngươi.

Nói rồi nắm tay lại muốn đánh tới Mười Một, nhưng mà lực quyền đối với Mười Một hoàn toàn có thể bỏ qua.
Mười Một mạnh mẽ giữ Tiến Sĩ Điên bên giường, chỉ sang giường bên, Hàn Nguyệt Dung đang vô lực mặt tái nhợt rồi nói:
- Cứu người.

Hai mắt Tiến Sĩ Điên lôi lồi ra, râu mép trừng lên, rống lên:
- Không cứu!

Nói xong thở phì phò đầu hướng sang một bên, không thèm nhìn nữa.
Phía dưới Tiểu Bạch cắn quần Tiến Sĩ Điên lôi đi.
Tiến Sĩ Điên dùng sức đem nó đá văng ra, quát:
- Cút! Ra ngoài ngay
-Ngao...

Tiểu Bạch trên mặt đất lăn vài vòng rồi lại đứng lên, liếm cái lỗ mũi bộ dạng rất uỷ khuất, Tiến Sĩ Điên đá nó một cước căn bẳn không tạo thành thương tổn nào.
Mười Một đột nhiên nói:
- Kĩ thuật gen cổ xưa!
- Ah ?

Vốn đang nổi điên lên Tiến Sĩ Điên quay đầu nhìn về phía Mười Một, cau mày hỏi:
- Cái gì ?
Mười Một nói:
- Ta phát hiện một nền văn minh đã biến mất, kĩ thuật của bọn họ rất phát triển, ta không biết cụ thể năm nào, nhưng ít nhất cũng mấy ngàn năm rồi.

Miệng Tiến Sĩ Điên há thật to, trừng mắt lên nói:
- Mấy ngàn năm có kĩ thuật gen, ngươi không lừa ta chứ.

Mười Một bình thẳn nói:
- Ta không lừa ông, nếu ông muốn ta có thể lấy mẫu thử về.
Tiến Sĩ Điên vội tiến lên, nắm chắc hai vai Mười Một vẻ mặt hưng phấn nói:
- Ở đâu? Mẫu thử đâu? Đi lấy đi!
- Ông điên, di tích trôn bên trong sa mạc.

Mười Một chỉ vào Hàn Nguyệt Dung nói:
- Muốn có, trước hết cứu cô ấy đã.
Tiến Sĩ Điên đưa tay ra:
- Đưa trước, cứu sau.
- Cứu trước.
Tiến Sĩ Điên quay cái đầu:
- Đưa mới cứu.
- Đợi tôi mang về thì cô ấy chết rồi.

Tiến Sĩ Điên kéo mi mắt Hàn Nguyệt Dung nhìn một chút, lại ấn nhẹ lên vết thương lập tức máu lại chảy ra, nhưng Tiến Sĩ Điên không quan tâm, nói:
- Ta có thể đưa cô ta vào trạng thái giả chết rồi đợi ngươi quay lại đưa ta đồ vật đó, ta sẽ cứu cô ta tỉnh lại.
- Không được.
Mười Một cự tuyệt nói:
- Nơi đó rất nguy hiểm, ta phải có cô ấy hỗ trợ mới tiến vào được.

Tiến Sĩ Điên híp mắt nhìn Mười Một, hình như muốn xuyên thấu hắn. Nhưng mà trên mặt Mười Một không có biến hoá gì, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Tiến Sĩ Điên đành hỏi:
- Không lừa tôi chứ?
Mười Một vẫn nói câu kia:
- Lừa ông, được ích lợi gì.

Tiến Sĩ Điên suy nghĩ một chút, nói:
- Được, nhưng cứu cô ta xong, ngươi phải lấy mẫu thử cho ta.
- Được

Tiến Sĩ Điên hừ nhẹ một tiếng, cầm kéo cắt quần áo của Hàn Nguyệt Dung và băng gạc ở đầu vai, nhíu mày nói:
- Bị thương rất nặng.

Mười Một hỏi:
- Có cứu được không.
Tiến Sĩ Điên trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Chết ta cũng còn cứu được.

Tiến Sĩ Điên kiểm tra một chút thương thế của Hàn Nguyệt Dung, nói:
- Có nhiều vết thương, nhưng may mà không trúng nơi yếu hại, chủ yếu nguyên nhân mất máu quá nhiều. Ah, phiền toái, ta phải tạo ra máu trước đã.
- Tạo máu.

Tiến Sĩ Điên tức giận nói:
- Nơi này không có máu cho cô ta, không tạo máu thì lấy gì mà dùng.
Mười Một nói:
- Ta đi bệnh viện lấy.
- Không cần.

Tiến Sĩ Điên lấy kim tiêm rút ra ít máu của Hàn Nguyệt Dung, nói:
- Ta nơi này có nhiều động vật, ta có thể từ động vật tạo ra máu phù hợp cho cô ta là được.
- Được rồi, cô ta giao cho ông, ta còn có việc.

Mười Một nói xong mang theo Tiểu Bạch rời đi.
Tiến Sĩ Điên vội kêu:
- Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta.
- Rầm!
Cửa phòng thí nghiệm đã được đóng lại, Tiến Sĩ Điên bĩu môi, quay sang nghiên cứu máu của Hàn Nguyệt Dung.
- Sở Nguyên.
Mười Một vừa mới lên mặt đất, Cuồng Triều hỏi:
- Hắn là ai vậy.

Bởi vì thiết bị liên lạc của Mười Một đang ở trạng thái mở, cho nên hắn và Tiến Sĩ Điên nói chuyện Cuồng Triều đều nghe thấy.
- Một người điên.
Mười Một nói:
- Sau này giải thích với ngươi.
-Oh.

Cuồng Triều cũng không hỏi thêm, chỉ hỏi:
- Hắn thật sự có thể cứu Hoàng Hậu ?
- Hắn nói có thể cứu thì chắc chắn là cứu được .

Cuồng Triều nói thầm:
-Lại thêm một tên biến thái
Mười Một trở lại xe của Vịt Bầu thì Vịt Bầu đã quay đầu xe, Mười Một ngồi xuống nói:
- Vị Bầu, đến Bệnh Viện I.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK