Mục lục
[Dịch] Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chiếc xe màu bạc chạy vùn vụt với vận tốc gần trăm cây số giờ trong thành phố, giờ đi làm sáng sớm ở kinh thành, cơ hồ nơi nơi đều bị kẹt xe, nhưng chiếc xe màu bạc này lại tựa hồ rất quen thuộc từng con đường, biết nơi nào có kẹt xe, cứ rẽ sang đường khác mà chạy, nhưng cho dù lộ tuyến không bị kẹt xe thì cũng có nhiều người đi đường và xe cộ, chiếc xe này không thể ngờ lại còn có thể đạt tới gần trăm cây số giờ, gã lái xe tuyệt đối là một tên điên không cần mạng.

Xe hơi xông lên lối đi bộ, ấn còi điên cuồng, khiến cho người người đi bộ vội vàng tới tấp tránh né nhường đường, đợi xe hơi chạy qua rồi mới thờ phào, phía sau truyền lại những tiếng chửi rủa.

"Oa!" Vịt Bầu hoan hô: "Sướng quá."
Mười Một từ đầu tới đuôi không hề mở mắt, mặc kệ xe hơi chạy nghiêng chạy ngửa như thế nào, hắn vẫn ngồi vững vàng ghế trên như đang ngủ. Nguyễn Thanh Ngữ ngồi ở ghế sau, hai tay khẩn trương nắm chặt vào chỗ dựa đầu của ghế trước, nàng cắn răng cố gắng không để mình phát ra tiếng kêu. Có lẽ ngày hôm nay đã phát sinh nhiều chuyện quá kích thích đối với nàng, đầu tiên là cảnh đấu súng như trong phim, mà không thể ngờ lại là phát sinh ngay bên cạnh nàng, tiếp theo lại là cảnh đua xe với tốc độ kinh nhân như trong phim, không biết kế tiếp có thể có cảnh tượng cảnh sát đại chiến khủng bố hay không.

Không biết có phải ông trời cảm thấy Nguyễn Thanh Ngữ bị thua thiệt không, nên phải tìm cách thỏa mãn một lần nguyện vọng của nàng, lúc này ý niệm trong đầu Nguyễn Thanh Ngữ đang nghĩ đến đại chiến cảnh sát khủng bổ thì ông trời đã cho luôn, xe hơi vừa mới đi qua khúc quanh, phía trước đã xuất hiện bốn xe cảnh sát khóa chặt mặt đường không cho xe qua ngã tư.

“Lão Đại, có xe cảnh sát." Vịt Bầu kêu lên một tiếng.

Mười Một mở mắt nhìn một chút, rồi nhắm lại, nói lạnh lùng: "Xông qua đi."

"Ặc." Nguyễn Thanh Ngữ nuốt nước bọt, cùng tiếp xúc nhiều với Mười Một, nàng lại càng không hiểu người này. Mặt ngoài rất văn tĩnh, liếc mắt nhìn qua là làm cho người ta thấy an tĩnh, nhưng làm việc lại điên cuồng như thế. Xông thẳng vào xe cảnh sát? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, còn những lời này từ trong miệng Mười Một nói ra giống như là thiên kinh địa ý. Dường như xe cảnh sát làm ra đúng là để cho bọn họ đâm chơi.

"Gwoooà !!" Vịt Bầu tru lên một tiếng như sói, đạp mạnh chân ga, chiếc xe hơi đột nhiên gia tốc hướng về phía bốn chiếc xe cảnh sát đâm vào.

Đám cảnh sát đang đứng trước xe cảnh sát chạy tóe ra né tránh,

"Ùm!" Chiếc xe bỏ chạy đâm thẳng vào hai đầu xe cảnh sát. Ba chiếc cơ hồ đồng thời biến hình. Hai chiếc xe cảnh sát rốt cục không cản được, Vịt Bầu tăng ga, điên cuồng vọt tới.

"Yahoo!" Vịt Bầu hú lên hưng phấn, hắn trước kia nhìn thấy cảnh sát tựa như chuột thấy mèo, không ngờ mình cũng có thể có ngày không sợ cảnh sát, thật sự việc này quá kích thích. Trực giác cho hắn biết tất cả tóc đều dựng đứng lên, mỗi một tế bào nều nảy lên xuyên thấu qua xương sọ vọt ra ngoài.

Chiếc xe bỏ trốn tiếp tục điên cuồng xuyên qua các ngã tư trong thành phố, đối với những người chạy xe như đùa với tính mạng như vậy thì cảnh sát cũng không có biện pháp ngăn cản, do đó cách duy nhất chỉ là thỉnh thoảng báo cáo vị trí của chiếc xe màu bạc, sau đó chờ đợi bộ đội đến trợ giúp.

Xe hơi chạy đến một ngõ nhỏ gần đệ nhất bệnh viện rồi dừng lại. Mười Một mở cửa xe cho Nguyễn Thanh Ngữ còn đang khẩn trương thở hổn hển xuống xe, Mười Một nói: "Vịt Bầu, tiếp tục dẫn bọn chúng đi đâu đó trong chốc lát, đến khi nào không có xe nào đi theo thì thôi."

Vịt Bầu phất tay nói: " Biết rồi. Lão Đại."

“Nhớ đem chiếc xe xử lý đi."

“Biết …… cái gì? Xử lý ?" Vịt Bầu trợn mắt, đây là xe đua cao cấp, hắn nhất thời không nghĩ ra Mười Một muốn xử lý theo kiểu gì.

Mười Một không trả lời, trực tiếp đấm một quyền vào nóc xe, nhất thời đấm lõm cả một mảng kim loại.

Vịt Bầu nuốt nước bọt, không phải sợ Mười Một khí lực kinh người, mà trong lòng hắn Mười Một vốn đã là một người không gì không thể làm. Đây là hắn đang đau lòng về chiếc xe của mình, đối với một người yêu xe hơn bản thân như hắn, thì một chiếc xe tốt so với một người đàn bà thì hơn rất nhiều. Còn ý của Mười Một thì không thể nghi ngờ chính là muốn hắn đem chiếc xe hơi đập nát đi. Việc này cũng đủ làm Vịt Bầu đau lòng đến chết. Bất quá hắn cũng đáp rất khéo léo: " Biết rồi, lão Đại."

Mười Một đóng cửa xe, đưa mắt nhìn chiếc xe đua màu bạc rời khỏi đường tắt, rồi đem theo Nguyễn Thanh Ngữ từ bên trong ra ngoài, đi tới kinh thành đệ nhất bệnh viện

Diện mục Mười Một khá thanh tú, thân cao dong dỏng, cơ bắp kết chặt lại nhưng không hiện rõ, trên người luôn có một vẻ nho nhã. Nhìn bề ngoài rất khó đoán ra chức nghiệp của hắn, người bình thường chỉ cảm thấy hắn đang làm một công tác văn phòng, bởi vì hắn luôn làm cho người ta có một loại cảm giác văn chất bân bân. Nguyễn Thanh Ngữ không xinh đẹp như Âu Dương Nguyệt nhi và Văn Vi. Nhưng nàng rất thanh tú, có một loại nhan sắc rất thanh thuần, rất hấp dẫn mọi nam nhân. Người Tiểu Trùng Quốc rất thích nói thiếu nữ thanh thuần, nếu Nguyễn Thanh Ngữ đến Tiểu Trùng Quốc thì khẳng định sẽ rất được hoan nghênh.

Nam nho nhã thanh tú, nữ thanh thuần động lòng người, hai người đi cùng nhau nhất thời thu hút không ít ánh mắt, mặc dù tuyệt đại bộ phận ánh mắt đều nhìn vào vết máu trên người Mười Một, cộng với bộ quần áo tả tơi của hắn.

Mười Một và Nguyễn Thanh Ngữ đi đến bàn phục vụ, tìm trong sổ đăng ký thì thấy mẹ nàng đã được đưa tới đây. Lúc này đang ở phòng bênh số 529, Nguyễn Thanh Ngữ vội vàng chạy vào bên trong bênh viện.

Vịt Bầu vì muốn lấy lòng Mười Một nên bỏ tiền an bài Trương Tâm Ly ở phòng độc lập, phòng bệnh riêng là một gian bệnh phòng độc lập, có đầy đủ thiết bị nhưng lại không ở chung với người khác, dù sao cũng là tiền của Mười Một mà, hắn mắc gì phải đau lòng.

Vừa mở cửa phòng, đã thấy một bác sĩ tuổi còn trẻ và hai hộ lý đang đứng ở bên cạnh bàn, trong tay bác sĩ đang cầm một quyển sổ theo dõi, tay viết cái gì đó. Bên trong có một người khoảng độ trên bốn mươi tuổi, bộ dáng lại khá già nua, tóc điểm bạc, mặt trắng nhợt đang ngồi si ngốc trên giường, hai mắt trống rỗng vô thần, khóe mắt đầy lệ.

"Mẹ." Nguyễn Thanh Ngữ nghẹn ngào kêu lên một tiếng chạy ào vào, bốn người trong phòng đồng thời nhìn về phía nàng.

Trương Tâm Ly run lên, nói bi thương: "Tiểu Ngữ."

Hai mẹ con ôm chặt nhau, Nguyễn Thanh Ngữ úp mặt vào đôi vai gầy yếu của Trương Tâm Ly, không biết có khóc không, nhưng Trương Tâm Ly thì nnước mắt như mưa.

Cuối cùng, Trương Tâm Ly mới nhè nhẹ đặt tay lên đầu Nguyễn Thanh Ngữ, đôi tay vuốt xuống mặt nàng, rơi lệ nói: " Con không có việc gì là tốt rồi, mẹ lo lắm."

Nguyễn Thanh Ngữ nức nở nói: "Xin lỗi, mẹ."
Trương Tâm Ly lắc đầu, rất kích động nhìn Nguyễn Thanh Ngữ. May quá, Hùng Tiên không biết vì nguyên nhân gì mà không đánh vào mặt nàng, bằng không lúc này khẳng định Trương Tâm Ly sẽ nhìn ra.

"E hèm!" Tên bác sĩ bên cạnh họ nhẹ một tiếng rồi nói: "Cô là người nhà của người bệnh phải không ?"

Nguyễn Thanh Ngữ lúc này mới nghĩ đến bên cạnh còn có người, vội dụi mắt đứng dậy nói: "Dạ, tôi là con gái."

“À." Bác sĩ mỉm cười nói: "Xin chào, tôi họ Trương, gọi là Trương Viễn, là bác sĩ phụ trách người bệnh này."

“Xin chào, bác sĩ Trương."
Trương Viễn cười cười nói: " Tôi có thể nói chuyên với cô riêng một chút không ?"
Nguyễn Thanh Ngữ khẽ gật đầu nói: "Được."

Trương Tâm Ly giữ chặt Nguyễn Thanh Ngữ, nói: "Đừng nói chuyện, Thanh Ngữ, chúng ta xuất viện thôi."
Nguyễn Thanh Ngữ hơi biến sắc nói: "Mẹ……"

Trương Tâm Ly kéo nàng vào gần người, ghé tai nói nhỏ giọng: " Bệnh viện này quá đắt tiền, chúng ta không trả nổi đâu."

Nguyễn Thanh Ngữ cắn cắn răng nói: "Mẹ, nhà chúng ta bị đốt rồi."

“Mẹ biết." Trương Tâm Ly vuốt tóc con gái rồi nói: "Chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi. Mẹ tìm mãi không thấy con, vô cùng sợ hãi."

“Xin lỗi …… mẹ."
Trương Tâm Ly lắc lắc đầu, lại hướng về phía Trương Viễn nói: " Bác sĩ, xin cho tôi xuất viện đi."

Trương Viễn lắc đầu nói: " Tình trạng thân thể của bà chưa ổn định, tôi đề nghị bà tốt nhất phải ở lại viện để theo dõi vài ngày."

Trương Tâm Ly nhìn con gái liếc mắt, lắc đầu kiên quyết nói: "Không, tôi muốn xuất viện."

Trương Viễn nhìn Nguyễn Thanh Ngữ, nói với nàng: "Tốt nhất nên khuyên mẫu thân cô, thân thể và tinh thần trạng huống của bà đã rất không ổ định, cần phải ở lại viện theo dõi. Vạn nhất bên ngoài xẩy ra chuyện gì, chỉ sợ đến không kịp."

Nguyễn Thanh Ngữ khẽ gật đầu, nói với Trương Tâm Ly: "Mẹ, hay là nghe bác sĩ đi."

Mặt Trương Tâm Ly biến sắc nhỏ giọng nói: "Nhà chúng ta không có tiền đâu."

"Tiền……" Nguyễn Thanh Ngữ cắn cắn môi rồi nói: "Mẹ không cần lo về tiền, đừng lo mà."

“Cái gì ?" Trương Tâm Ly chấn động, cầm tay Nguyễn Thanh Ngữ, bất giác lớn tiếng nói: " Cái gì đừng lo? Con lấy đâu ra nhiều tiền thế? Thanh Ngữ, con không được làm chuyện gì bậy bạ? Nhà chúng ta mặc dù nghèo, nhưng con ngàn vạn lần không được đi sai đường ! Con làm như vậy mẹ làm sao còn dám nhìn mặt ba con nơi chín suối ……"

“Không phải đâu, không phải như mẹ nghĩ đâu, mẹ." Nguyễn Thanh Ngữ vội vàng giải thích, lập tức nghĩ đến mình nhất thời kích động mà đã quên Mười Một, quay đầu lại nhìn lại, phát hiện ra Mười Một vẫn còn đứng ở ngoài cửa. Bèn ngoắc tay gọi hắn: "Sở Nguyên."

Trương Tâm Ly lúc này cũng chú ý tới ngoài cửa còn đứng một người, ánh mắt nghi hoặc đánh giá trên người Mười Một, hỏi: "Hắn là ai ?"

"Mẹ, hắn là…bằng hữu của con. Viện phí của mẹ cũng là do hắn giúp con trả đó."

Ánh mắt Trương Tâm Ly càng thêm nghi hoặc nhìn Mười Một, trên mặt hắn thủy chung vẫn không có vẻ gì cả. Ánh mắt Trương Tâm Ly dừng lại những vết máu trên tay trái Mười Một, lại một lần nữa nhìn lên mặt hắn, hỏi: "Anh kia, Thanh Ngữ thiếu anh bao nhiêu tiền? Ta sau này nhất định trả lại cho anh."

Ánh mắt Mười Một bình thản nhìn về phía Trương Tâm Ly, ánh mắt hắn rất trong trẻo, không có chút tạp sắc nào, đồng dạng ngữ khí cũng rất bình thản nói: "Sau này trả lại đi."

Trương Tâm Ly vội vàng nói: "Ta nhất định trả lại cho anh. Nhưng… nhưng Tiểu Ngữ nó còn nhỏ, nó…"

"Mẹ." Nguyễn Thanh Ngữ biết Trương Tâm Ly nghĩ bậy. Vội lên tiếng ngắt lời. Lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Mười Một.

Biết là quan tâm sẽ tiến tới, Trương Tâm Ly biết nhà mình một là không có tiền, hai là không có thế, ngoại trừ con gái của mình hiểu chuyện, lớn lên cũng rất xinh đẹp, thì không có gì đáng giá để người khác coi trọng. Một nam nhân nếu giúp mẹ con bà vô điều kiện, thì theo bà hiểu, cũng chỉ là để ý đến con gái mình mà thôi. Trương Tâm Ly mặc dù nghèo, nhưng cũng có cốt khí, nàng sẽ không bỏ đi nguyên tắc sống của mình, đương nhiên càng không để đứa con gái của mình bị người khác chà đạp.

“Yên tâm." Mười Một nhìn Nguyễn Thanh Ngữ liếc mắt, nói: "Chỉ cần trả tiền là được."

Nghe Mười Một trả lời thuyết phục như thế, Trương Tâm Ly thở phào nhẹ nhõm, nói vẻ cảm kích: "Cám ơn anh." Có lẽ là Mười Một có vẻ chân thành, cũng có lẽ bởi vì cặp mắt trong trẻo của Mười Một, luôn luôn gây cho người khác một sự tín nhiệm nên Trương Tâm Ly trong cuộc nói chuyện mới bất tri bất giác tin tưởng Mười Một như vậy.

Mười Một thật sở hữu một loại mị lực làm cho người ta tin phục.

“Không cần cảm ơn." Mười Một lạnh lùng nói: "Không có việc gì nữa thì ta đi trước."

"Sở Nguyên ……" Nguyễn Thanh Ngữ kêu nhỏ.

“Lo chỗ ở và làm thủ tục chuyển học, ta sẽ quay lại đón cô." Mười Một nói xong liền bỏ đi, cũng không quay đầu lại.

"Chuyển học? Cái gì chuyển học?" Câu phía sau làm Trương Tâm Ly vô cùng nghi hoặc. Việc này không liên quan đến Mười Một, Nguyễn Thanh Ngữ là một người thông minh, nàng biết phải làm như thế nào mới giải thích cho mẫu thân.

Mười Một từ bệnh viện bước ra, bắt một chiếc taxi, đi về phía đại bản doanh Hắc Ám Thập Tự.

Xe hơi chạy đến nửa đường thì hắn nghe tiếng điện thoại di động, màn hình hiển thị số điện thoại di động của Vịt Bầu. Mười Một mở điện thoại, hỏi: "Chuyện gì ?"

“Lão Đại, chuyện ngươi bảo ta đã làm rồi. Bây giờ đống quần áo này phải làm sao bây giờ ?"

“Ngươi giữ đó cho ta, ta tìm được chỗ ở rồi ngươi đem tới đó."

“Ừm. Lão Đại, còn có gì phân phó nữa không ?"

“Không, ngươi nghỉ ngơi đi."

“Ồ." Vịt Bầu lên tiếng, rồi ấp úng nói: "Lão Đại, ngươi có thể dạy ta vài điểm bổn sự hay không? Ngươi xem, ta chưa từng giúp ngươi được cái gì …… cái kia ……"

“Hai ngày nữa nói lại đi."

“A." Vịt Bầu không dám phản đối Mười Một. Nói vẻ bất lực: "Vậy ta đợi tin tức của ngươi."

Mười Một tắt điện thoại, nhưng điện thoại di động dán trên lổ tai, làm bộ như vẫn còn đang nói điện thoại, tay phải nhè nhẹ gõ vào tai nghe.

“Chuyện gì ?" Trong tai nghe truyền ra thanh âm Cuồng Triều.

“Ta muốn ngươi giúp một chuyện, thế nào ?"

“Ừm, thủ tục chuyển học sắp xong rồi, Kinh Thủ Đại Học, cũng tốn một mớ tiền, rút ra từ số tiền hoa hồng của ngươi."

“Ờ."

"Việc tìm kiếm căn hộ, ngươi muốn thuê hay là muốn mua?"

Mười Một ngẫm nghĩ một lát, nói: "Mua."

“Tốt lắm, cũng trích từ số tiền hoa hồng của ngươi luôn."

“Chờ một chút." Mười Một nói: "Mua hai căn, đừng cách quá xa."

“Hai căn? Ngươi muốn làm gì? Chuyển nghề kinh doanh địa ốc hả?"

Mười Một nói lạnh lùng: " Ta có việc dùng, đừng nói cho bất luận kẻ nào."

“Ồ. Bất quá nếu mua ở khu trung tâm, thì phần tiền của ngươi cũng gần hết sạch đó."

“Không sao."

“Vậy được rồi, có tin tức liên lạc lại nhé."

“Ừm." Mười Một tắt điện thoại, sau đó tựa lưng trên ghế nhắm mắt.

Xe hơi chạy tới đại bản doanh là một căn biệt thự rồi dừng lại, Mười Một trả tiền rồi xuống xe, sau đó dùng chìa vạn năng trực tiếp mở cửa đi vào.

Lãnh Dạ và Hầu Tử không biết còn thức hay ngủ, hay là sắp ngủ, hai người lúc này đã mặc quần áo ngủ ngồi ở sofa đại sảnh nói chuyện. Khi Mười Một tiến đến thì Hầu Tử là người đầu tiên từ sofa nhảy lên, chạy tới chụp lấy Mười Một, reo lên: "Lão Đại !"

Lãnh Dạ cũng cười ha ha hai tiếng, từ sofa đứng lên.

Lúc này, Mười Một đột nhiên rút súng lục ra chĩa vào đầu Hầu Tử

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK