Âu Dương Lâm rất nhanh đã chặt được một bó củi và lá trở về, từ xa nhìn thấy Âu Dương Ninh đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây khô mà đấm chân, hắn giật nảy mình hét lớn: “Tiểu Ninh, mau đứng lên! Đừng ngồi dưới gốc cây!”
Âu Dương Ninh đưa mắt liếc nhìn hắn, yếu ớt nói: “Anh, em mệt quá rồi, để em nghỉ ngơi một chút đi.”
Âu Dương Lâm ôm bó củi, chạy nhanh đến, vừa chạy vừa kêu lên: “Mau tránh ra đi! Trên cây có rắn!”
“Oa!” Âu Dương Ninh sợ hãi nhảy dựng lên, chạy đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi với tốc độ còn nhanh hơn cả Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm ôm mớ củi đi về, nghiêm mặt nói: “Sao em lại không nghe lời như thế, ở đây là rừng rậm, rất có thể khi em ngồi dưới gốc cây, đột nhiên có một con rắn rơi xuống người em. Hơn nữa dù không có rắn, bị kiến hay độc trùng trên cây cắn phải cũng đều mất mạng đó!”
Âu Dương Ninh run bắn lên, vội vàng xua tay nói: “Anh, anh đừng nói nữa.” Sau đó quay đầu lại rúc vào lòng Nguyệt Nhi.
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ vuốt ve mái tóc Âu Dương Ninh với vẻ yêu thương, nhìn Âu Dương Lâm đang vội vã bắc giá châm lửa, nàng vội hỏi: “Anh ơi, Sở Nguyên đi đâu thế?”
“Không biết.” Âu Dương Lâm đang nhìn quanh khắp phía, đáp: “Yên tâm đi, hắn biết chăm lo cho bản thân. Em cũng biết bản lĩnh của hắn rồi đó, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Âu Dương Nguyệt Nhi thở dài một hơi, tuy nàng cũng biết bản lĩnh của Mười Một, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho hắn. Hơn nữa vừa rồi hắn mới đặt nàng xuống bèn vội vã lao vào trong rừng, liệu có phải là phát hiện ra chuyện gì nguy hiểm, sợ nàng lo lắng nên mới không nói cho nàng hay không?
Trong lúc Âu Dương Nguyệt Nhi đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Phan Hiểu Kiều nhếch mông lê đến bên cạnh nàng, khẽ hẩy hẩy nàng hỏi: “Nguyệt Nhi, Mười Một là ai thế?”
“Gì?” Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩn người, còn chưa hiểu rõ ý của Phan Hiểu Kiều là gì.
Âu Dương Ninh đột nhiên ngẩng đầu dậy lầm bầm: “Không cho cô hỏi!”
Phan Hiểu Kiều cười hì hì nói: “Nhưng vừa rồi khi ngủ say, Nguyệt Nhi cứ nói Mười Một, Mười Một mãi, ta rất tò mò mà.”
Giọng nói của Phan Hiểu Kiều tuy không lớn, nhưng mọi người đang ở gần đó nên đều có thể nghe thấy. Ba người bọn Khang Hữu Nghiệp lập tức tập trung tinh thần dỏng tai nghe ngóng.
Âu Dương Nguyệt Nhi giật nảy mình, khẽ vỗ vỗ bên má đã nóng bừng lên, quay qua hỏi Âu Dương Ninh: “Vừa rồi chị nói mơ sao?”
“Hứ.” Âu Dương Ninh trợn trừng mắt, dáng vẻ rất không vui.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn sang Thủy Nhu với ánh mắt cầu cứu. Thủy Nhu bèn khẽ mỉm cười, đi đến giúp Âu Dương Lâm đốt lửa.
Phan Hiểu Kiều thúc giục: “Nguyệt Nhi, Mười Một rốt cuộc là ai vậy?”
“Anh ấy… tôi…” Âu Dương Nguyệt Nhi ấp úng không dám nói.
Âu Dương Lâm phủi phủi tay đứng dậy nói: “Mười Một chẳng phải là ai cả, ta hẹn với Nguyệt Nhi ngày mười một tháng này sẽ cho nó một sự bất ngờ lớn, nha đầu này cứ nhớ mãi chuyện đó. Phải không Nguyệt Nhi?”
“Vâng vâng.” Âu Dương Nguyệt Nhi vội vã gật đầu liên tục nói: “Đúng thế đó.” Nói xong bèn hẩy hẩy Âu Dương Ninh.
Âu Dương Ninh rất không tình nguyện phụ họa theo: “Đúng đó, một sự bất ngờ rất lớn.”
Phan Hiểu Kiều tỏ ra không tin, nhưng không tin là chuyện của nàng, ba huynh muội đã cùng nói chắc đó là ngày mười một tháng này, nàng cũng chẳng có cách nào để đối chất, thế là đành dứt khoát không hỏi nữa, tựa cằm lên đầu gối, nhìn đống lửa dần cháy bùng lên.
Khang Hữu Nghiệp trừng mắt nhìn về phía Âu Dương Lâm với vẻ căm hận, thằng ngu cũng nghe ra đây là lời nói dối. Nhưng cái tay Mười Một có thể khiến Nguyệt Nhi nhớ mãi không quên, lúc ngủ mơ cũng gọi tên ấy rốt cuộc là ai đây? Hắn còn nhớ bên cạnh Nguyệt Nhi chẳng có một người nào tên là “Mười Một” cả, vậy đó có thể là ai nhỉ? Fan của Nguyệt Nhi, hay là...
Khang Hữu Nghiệp quay đầu nhìn về phía Bạch Quản, chỉ thấy vẻ mặt hắn nặng nề nhìn về phía Mười Một vừa rời đi. Khang Hữu Nghiệp khẽ hừ một tiếng, rút bao thuốc ra rồi châm cho mình một điếu, nằm đó vừa hút thuốc vừa nhìn trời.
Sắc trời cuối cùng đã tối hẳn, đến chút ánh sáng mờ mờ cuối cùng cũng đã mất hẳn. Rừng rậm sau khi về đêm trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều, chỉ có những con muỗi bay vù vù đầy trời.
Mười Một đã rời đi rất lâu, Âu Dương Nguyệt Nhi thật sự lo lắng hắn gặp phải nguy hiểm gì, hay là bị lạc đường rồi sao mà vẫn chưa trở về. Nàng vừa bắt đầu ảo tưởng là liền không dừng lại được, cứ nghĩ chẳng may Mười Một trong tình huống không nhìn thấy gì bị rắn cắn thì phải làm thế nào? Hoặc là gặp phải dã thú thì phải làm sao? Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, nhưng vẫn phải giấu kín sự lo lắng ấy đi, không muốn để người khác nhìn ra.
Cuối cùng, trong sự lo lắng và bất an của Nguyệt Nhi, Mười Một đã ôm một đống cỏ xanh lớn trở về. Cũng không biết hắn đang ôm loại hoa cỏ kỳ quái gì, vừa trở về liền đưa cỏ đến trước mặt Âu Dương Lâm và bỏ lại một câu: “Đốt cỏ này từng cọng một, đợi khi hoàn toàn đốt sạch mới được cho cọng tiếp theo vào. Vắt hoa này ra nước, hòa vào nước với tỉ lệ 1 – 45, đặt lên giá đun sôi, đợi khi nguội hẳn thì lấy ra cho mọi người bôi."
Âu Dương Nguyệt Nhi còn chưa kịp gọi, Mười Một nói xong đã lại vội vã lao đi mất. Mọi người đều không biết Mười Một đang làm gì, chỉ có Âu Dương Lâm và Thủy Nhu lờ mờ đoán được hắn đang điều chế thuốc đuổi côn trùng. Thường có câu rằng chỗ nào xuất hiện trùng độc thì sẽ đều có thảo dược để giải độc, nơi xuất hiện một lượng lớn muỗi máu thế này chắc chắn sẽ có thứ thảo dược thiên nhiên khắc chế độc tính của bọn chúng sinh trưởng, đây vốn là phép tắc vĩnh hằng bất biến của đại tự nhiên.
Nhưng nếu để bọn họ biết những thứ cỏ xanh và hoa này phần lớn đều được hái từ trên người những động vật thối rữa ở đầm lầy gần đây xuống, chắc là thứ thuốc đuổi côn trùng tự chế này sẽ chẳng có ai dám dùng nữa, càng đừng nói đến chuyện bôi lên mặt.
Âu Dương Lâm cầm một đóa hoa nhỏ lên xem, hắn quả thực không nhìn ra đóa hoa này là hoa gì, cánh hoa còn tương đối ẩm ướt, trên cánh hoa màu phấn hồng thoáng có những điểm đen. Sau đó lại đưa tay cầm một cọng cỏ xanh lên xem, nhìn bộ dạng chẳng có gì khác với những hoa cỏ bên đường, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy có chút khác biệt, hơn nữa với tri thức của Âu Dương Lâm cũng hoàn toàn không nhận ra tên của loại cỏ này là gì.
Âu Dương Lâm vừa bỏ một cọng cỏ xanh vào đống lửa, vừa cảm khái rằng núi cao còn có núi cao hơn. Với trình độ của hắn, cùng lắm chỉ là tìm một chút thảo dược đơn giản để trị thương cầm máu cho đội viên mà thôi, ai ngờ học thức của Mười Một lại phong phú như vậy, có trời mới biết trong đầu hắn sao lại có thể nhớ được nhiều thứ thế.
Trong cỏ xanh còn có nước, sau khi đốt tỏa ra khói rất nồng. Điều khiến người ta khó chịu nhất là mùi vị kia rất khó ngửi, cứ như là cái mùi thối tỏa ra từ thi thể thối rữa vậy. Sau khi mùi này tỏa ra, mấy người vốn còn ngồi quanh đống lửa liền lập tức bịt mũi cố hết sức lùi lại phía sau.
Âu Dương Ninh bịt mũi nói: “Anh, đừng đốt nữa, thối quá đi.”
Khang Hữu Nghiệp lại càng nổi điên lên, nói: “Tiểu tử đó cố ý chỉnh chúng ta chắc?”
Âu Dương Lâm cũng bị mùi thối này làm cho không chịu nổi, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện đám muỗi vốn vo ve trên đầu đều đã bay xa cả rồi, điều này chứng minh rằng thứ cỏ mà Mười Một mang tới thật sự hữu hiệu.
Âu Dương Lâm tràn ngập lòng tin, bỏ chiếc mũ sắt trên đầu xuống cho cánh hoa vào giã nát, sau khi trong mũ toàn là nước cánh hoa màu đỏ máu, hắn lại dựa theo lời Mười Một đổ lượng nước vào theo tỉ lệ 1 – 45, sau khi quấy lên một chút liền bắc lên giá đun.
Khang Hữu Nghiệp không nhịn nổi lầm bầm: “Không để người khác dùng nước, mình lại dùng thoải mái như thế.”
Nước rất nhanh đã sôi, Âu Dương Lâm lấy chiếc mũ sắt xuống rồi đặt một bên cho nguội dần. Vì Mười Một đã nói phải đợi nó nguội hẳn mới có thể dùng, hắn không biết sau khi đổ nước vào rồi đợi nguội hẳn thì liệu có hiệu quả hay không, hơn nữa lúc này bọn họ quả thực chẳng còn bao nhiêu nước để lãng phí, thật sự phải đổ nước vào hắn quả thực cũng không nỡ.
Cánh hoa vốn đã rất thối, Âu Dương Lâm vốn còn lo lắng cái thứ thuốc xua côn trùng này sau khi được đun xong mấy cô gái sống chết thế nào cũng không chịu dùng. Nhưng khi thứ nước đó nguội đi, trong chiếc mũ sắt không chỉ không tỏa ra mùi hôi thối, ngược lại còn có hương hoa nhàn nhạt. Âu Dương Lâm bê chiếc mũ lên hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy có một luồng hương thơm tinh khiết chui vào mũi. Hắn lại dùng tay thử quệt một chút nước ép đó, nước ép đã biến thành một loại tương sền sệt, cứ như là hiệu quả như khi cho tinh bột vào nước sôi vậy.
“Thơm quá.” Thủy Nhu ghé sát tới, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đây là hoa gì thế? Thơm quá.”
“Ta cũng không biết.” Âu Dương Lâm cười gượng, lại cho thêm một cọng cỏ vào đống củi. Mùi vị tỏa ra khi đốt loại cỏ này khiến cho Thủy Nhu không khỏi ọc một tiếng, vội vã chạy đi.
Âu Dương Lâm khẽ thở dài một hơi, Mười Một sau khi vứt hoa cỏ lại rồi rời đi, đến giờ cũng đã hơn một giờ rồi, hắn đi đâu nhỉ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK