Ngươi sống rồi?
Lão đầu này hỏi một câu thực quái lạ, nếu đổi lại là người khác thì căn bản sẽ giống như ‘Nhị Trượng hòa thượng sờ không thấy đầu mình’ (Một điển tích xưa, ý đại khái là một việc mù mờ, chẳng hiểu ra sao cả), nhưng Mười Một lại hiểu rõ ý tứ của câu này. Gen trong cơ thể hắn sớm đã bị cải tạo loạn cả lên, trong người có gen cải tạo của kế hoạch “Băng Khí” đời đầu, lại có gen phân liệt của cơ nhân chiến sĩ, còn có thành phần gen thể của virus trong con nhện khổng lồ, theo lời của tiến sĩ điên thì hắn sớm đã chẳng còn là người, chẳng thể dùng nhãn quang của nhân loại để đánh giá tên quái vật hắn nữa.
Với thân thể của Mười Một hiện giờ, chỉ cần não bộ không hoàn toàn tử vong, tức là không phải chân chính tử vong thì cho dù là thân thể có bị tổn thương nghiêm trọng đến thế nào, cùng lắm hắn cũng chỉ rơi vào trạng thái ngủ say hoặc là bán tử vong mà thôi. Chỉ cần có dược vật từ bên ngoài kích thích là sẽ giống như lần trước sau sự kiện vụ nổ ở Trần gia, chết rồi phục sinh trở lại, chỉ là nếu dựa vào sự kích thích của ngoại giới thì khả năng rất thấp, nếu không có người dùng dược vật kích thích, sợ rằng thân thể của hắn sẽ vĩnh viễn hãm nhập trong cơn ngủ say.
Ngươi sống rồi?
Chỉ một câu nói mà Mười Một đã hiểu được bản thân mình đã “chết” rồi. Thảo nào tiểu cô nương kia lại hoảng sợ đến như vậy, thử nghĩ xem, nếu có một người chết đột nhiên mở trừng mắt ra bên cạnh bạn, ai mà không bị dọa chết khiếp cơ chứ?
Chỉ là Mười Một không hiểu tại sao mình có thể tình lại, tựa như ý thức đã trở lại thế giới một cách quái lạ, nhìn thấy một “mình” khác luôn giữ nụ cười mỉm quái lại, sau đó lại tỉnh dậy một cách quái lạ. Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là hắn ẩn ước cảm thấy được chuyện này có liên quan tới gen trong cơ thể.
Hình như…Trong ý thức thực sự có một “mình” khác?
Ngoài ra, hai câu nói “ngươi trưởng thành rồi”, “chúng ta đang đợi ngươi” mà “mình” nói với hắn là có ý gì? Chúng ta? Lẽ nào còn có rất nhiều người sao?
Nhưng hiện tại Mười Một chẳng thể nghĩ nhiều, bởi vì hắn không biết một già một trẻ trước mắt là người như thế nào, nếu không phải tình trạng thân thể hiện giờ không cho phép thì hắn đã nhảy tới chế phục hai người đó rồi. Hiện giờ hắn chỉ có thể dò hỏi, hoặc giả cố gắng hết sức kéo dài thời gian để hồi phục chút lực khí, may ra còn có chút khả năng để tự bảo vệ mình.
“Ông là ai?” Mười Một quay sang hỏi lão đầu.
Sau một hồi lão nhân này đã hồi thần, lấy lại sự bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mười Một, khẽ nói: “Ta tên là Lục Huyền!” Nói đoạn liền đi đến bên cạnh Mười Một, nhìn vào ngực Mười Một với vẻ khó mà tin nổi. Vết thương nhìn cực kì kinh tởm trên ngực Mười Một lúc này sớm đã hồi phục lại rồi, toàn bộ ra thịt bóng láng như mới, nhìn chẳng hề có chút dấu vết nào chứng tỏ đã từng bị thương. Điều này thực khiến cho lão đầu này lại một lần nữa chấn kinh không thôi, còn tiểu cô nương trốn sau lưng Lục Huyền kia lúc này đã chẳng dám tiến vào phòng nữa. Nàng chỉ dám nấp bên ngoài cửa, thò nửa đầu nào mà nhìn chăm chăm vào Mười Một với vẻ kinh hồn lạc phách. Nhìn bộ dạng của nàng thì tựa như rất sợ Mười Một, nhưng lại sợ Mười Một làm tổn thương tới Lục Huyền, do đó mới có cái bộ dạng trù trừ bất định.
“Nơi này là đâu?”
“Trúc Hải thôn.” Lục Huyền thở dài nói: “Nơi này là một tiểu sơn thông vắng vẻ trong thung lũng ở núi Đông Bắc, sẽ không có người tìm đến nơi đây đâu.”
Mười Một trong lòng hơi động một chút, đã hiểu được ý tứ trong câu nói này của Lục Huyền. Lục Huyền dường như biết được thân phận của hắn, cũng biết có người đang đuổi bắt hắn, cho nên mới thầm ám thị hắn có thể an tâm ở nơi này mà dưỡng thương.
“Sao ta lại ở nơi đây?” Mười Một lại hỏi.
Lục Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Là sư tổ nhờ người đưa ngươi tới đây.”
“Sư tổ?” Ngón tay Mười Một hơi động một chút, nhưng lại chẳng làm gì được, trên thân thể hắn lúc này đã chẳng còn bao nhiêu lực khí. Hắn biết phàm là những bối phận như sư tổ, sư bá, sư phụ đều thuộc về người của các môn phái võ học, nói như vậy hiện nay mình đang ở trong một môn phái nào đó? Như vậy rất có khả năng sẽ có quan hệ với Long Hồn. Hơn nữa… Là sư tổ a, gặp quỷ rồi, có thể có bối phận cao như sư tổ thì đều là những lão quái vật tám chín chục tuổi đầu. Mười Một càng thêm khẳng định mình đã rơi vào trong tay Long Hồn rồi.
Lục Huyền tựa như không biết động tác bất lợi đối với mình của Mười Một vừa rồi, lão mỉm cười nói: “Đây là Kiếm Tông.”
Mười Một hơi nhíu mày một chút, thâm là đồ đệ của Lục Dương, hắn tự nhiên biết Kiếm Tông là môn phái thế nào. Hơn nữa Lục Dương từng nói qua, võ công của Kiếm Tông đi theo đường lối ôn nhu, không hợp cho hắn luyện nên mới truyền cho hắn công pháp Thiên Long quyết của Long gia...
Chỉ là, tại sao hắn lại ở đây? Sư tổ? Sư tổ trong lời Lục Huyền có phải là Lục Dương không? Mười Một nhớ lại lúc đó, khi đang bị Bá Đao đuổi theo thì có ai đó chặn lão lại nên hắn mới thoát đựơc. Người xuất thủ trong bóng tối lúc đó là ai? Là Lục Dương hay một người khác? Nhưng có một điểm có thể khẳng định, có thể khiến Bá Đao cố kị thì tuyệt không phải là người bình thường. Còn nữa…Mười Một còn nhớ trước khi mình chết, người cuối cùng hắn nhìn thấy là Tửu Quỷ. Vậy thì tại sao hiện giờ hắn lại ở Kiếm Tông? Lẽ nào giữa Tửu Quỷ và Lục Dương đã có giao dịch gì đó? Bọn họ sao lại đem hắn mang tới Thiên Phong sơn? Hay là…đây căn bản chính là một âm mưu?
Nhất thời, vô số luồng suy nghĩ lướt nhanh qua đầu hắn, đáng tiếc manh mối quá ít, hắn không dám khẳng định lời của Lục Huyền là thực hay giả, cũng không thể khẳng định có phải mình đã được Lục Dương cứu hay không.
Tựa như biết Mười Một đang cố kị, Lục Huyền liềnnói: “An tâm ở đây dưỡng thương đi, sư tổ nhờ người dặn ra, bảo ta chiếu cố ngươi cho tốt.”
Mười Một đột nhiên hỏi: “Ai đưa ta tới đây?”
“Không quen.” Lục Huyền lắc đầu nói: “Là một hán tử to lớn, có vẻ như đã tập qua chút võ. Đúng rồi, hắn nói hắn họ Long.”
Long? Long gia?
Ý niệm đầu tiên Mười Một nghĩ đến chính là Long Hải Du, với quan hệ giữa Lục Dương và Long Hải Du, với thế lực và chỗ dựa của Long gia, muốn lén lút đưa hắn tới đây không phải là chuyện khó. Chỉ là Long Hải Du tại sao phải làm như vậy? Lẽ nào hắn không biết chứa chấp tội phạm bị truy lùng như thế sẽ đem lại tại nạn thế nào cho gia tộc mình sao? Hay là, hắn có mục đích gì đó?
Suy nghĩ một hồi, Mười Một lại hỏi: “Hắn ta còn nói gì nữa không?”
Lục Huyền vỗ vỗ vào vai Mười Một rồi đứng dậy nói: “Sau này hãy nói đi, ngươi hãy an tâm dưỡng thương trước đã. Ồ, đúng rồi…” Lục Huyền hướng về phía tiểu cô nương đang nấp ngoài cửa hất hất hàm nói: “Nó là cháu gái ta, Lục Dao Dao, có cần gì thì cứ trực tiếp kêu nó giúp ngươi làm.”
Tiểu cô nương kia khi nghe thấy Lục Huyền giới thiệu tới mình, sắc mặt lập tức bị dọa tới trắng bệch. Xoạt một tiếng đã chạy mất hút khỏi cánh cửa rồi. Nhìn thân thủ của nàng, hiên nhiên là đã tập võ không ít rồi.
Lục Huyền cười khổ nói: “Nha đầu đó vừa rồi bị dọa cho sợ hãi thôi, hai ngày nữa là sẽ không việc gì.”
Mười Một lại hỏi: “Có phải ta đã chết rồi?”
“Ừm?” Lục Huyền sững sờ một chút, tiếp đó cười khổ nói: “Chắc là vậy, khi ngươi được đưa tới nơi này thì chỉ còn nửa hơi thở thôi. Người họ Long kia nói, sư tổ đã phân phó qua, có thể cứu ngươi thì cứ hết sức cứu, không thể cứu thì… hậu tang đi. Ài, vốn ngươi còn dựa vào đám bình thuốc kia và mớ ống truyền dịch mới có thể miễn cưỡng duy trì mạng sống, nhưng tại vùng quê nghèo khó này của ta chẳng có ai hiểu mấy thứ đó. Bọn lão Cửu thì càng khinh thường mấy thứ đồ chơi của người tây, còn nói phải châm cứu cho ngươi mới được, kết quả là vừa châm được mấy nhát thì ngươi đã đoạn khí rồi. Ài, chúng ta đều cảm thấy xấu hổ với sự phân phó của sư tổ a. Có điều còn may, còn may…”
Còn nữa.....
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK