Nhìn vẻ mặt vẫn hơi khó chịu của Hỏa Điểu, Lãnh Dạ cười khan hai tiếng, nhìn về phía khung cửa kim loại kia hất hất cằm giải thích: “Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 là loại hệ thống phòng trộm mà sáu năm trước quân đội của Môi quốc bí mật nghiên cứu và cho chế tạo ra. Nó có thể tự động cảm ứng được thẻ từ kim loại, cho nên chỉ khi đem chiếc thẻ có tần số tương ứng với nó thì mới có thể an toàn tiến qua, nếu không nó sẽ lập tức phát tín hiệu cảnh báo.”
Hỏa Điễu bĩu môi nói với vẻ khinh thường: “Phá hoại đi chẳng phải là ổn sao?”
“Phá hoại ư?” Lãnh Dạ khẽ hừ một tiếng, nói: “Nếu dễ phá như thế, nó đã không được dùng cho đến tận ngày nay mà không bị đào thải rồi.”
Hỏa Điểu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu có ruồi nhặng bay qua, nó cũng sẽ cảnh báo chứ?” Vừa nói hắn vừa nhìn khắp xung quanh, dường như muốn thử ném con ruồi nào đó qua xem sao.
“Nhiệt độ cơ thể, thể tích.” Lãnh Dạ chỉ vào thân thể mình nói: “Nhiệt độ cơ thể của nhân loại là cố định, khác hẳn những loại động vật khác. Còn cả thể tích nữa, có bao nhiêu loại sinh vật có thể đạt tới chiều cao như nhân loại mà có nhiệt độ xấp xỉ cơ chứ? Bên trên này có thiết bị quét hình bằng nhiệt độ và bằng tia hồng ngoại. Một khi có vật thể đi qua, hơn nữa nhiệt độ cơ thể và thể tích đều đạt tới một giá trị nhất định, hệ thống sẽ phán đoán nó là nhân loại, rồi từ đó tiến hành quét thẻ từ kim loại.”
“Nếu một con chó chạy qua thì sao?”
“Bộp!” Lãnh Dạ đập tay lên trán, rên rỉ với vẻ đau khổ: “Nói chuyện với một thằng ngu đúng là phí sức quá thể.”
Hỏa Điểu hừ một tiếng, nói: “Chẳng qua là biết nhiều hơn ta một chút, tinh tướng cái đ*o gì chứ?”
“Đừng cãi nhau nữa!” Uy tín của Mười Một quả nhiên khác hẳn, hắn vừa mở miệng, đôi bảo bối sống Lãnh Dạ và Hỏa Điểu liền lập tức không đấu võ mồm nữa. Mười Một nhìn chăm chăm vào khung cửa kim loại, nói: “Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 cho đến giờ cũng mới chỉ được sản xuất chưa tới năm ngàn chiếc, sao Huyết Mân Côi có thể kiếm được chứ?”
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Huyết Mân Côi vốn chính là cơ cấu bí mật của chính phủ Tiểu Trùng quốc, nếu chính phủ bọn chúng ra mặt mua thì sao?”
Mười Một nghĩ ngợi một lát, có thể là vì cảm thấy có lý nên khẽ gật đầu. Máy kiếm tra thẻ loại E-IMA32 là sản phẩm của sáu năm trước, Huyết Mân Côi ẩn nấp tại đây đã mấy chục năm, sớm đã bí mật xâm nhậm vào nội bộ của giới quân đội và chính trị của Long Quốc, cho nên lén lút vận chuyển những thiết bị này tới đây mà không bị phát hiện thì cũng không quá kỳ quái. Chỉ là hắn chưa từng nghe nói chuyện Tiểu Trùng quốc từng mua loại E-IMA32 này, lẽ nào là bọn chúng đặt mua hàng ở nơi khác? Hay là quân đội Môi quốc cố ý giấu diếm tin tức? Nhưng Tiểu Trùng quốc và có kế hoạch hợp tác nghiên cứu cơ nhân chiến sỹ với Môi quốc, việc lợi dụng quan hệ để lấy một số thiết bị cao cấp từ Môi quốc về cũng không phải là không có khả năng.
Mười Một thực ra cũng không thật sự quan tâm vấn đề này, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ đến một chuyện khác.
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu mắt thấy Mười Một nhìn chằm chằm vào khung cửa kim loại cản đường phía trước mà nhíu mày, thỉnh thoảng lại trầm tư, hai gã đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng.
Mấy phút sau, khi cho rằng Mười Một vì chuyện không nghĩ ra cách đi qua cỗ máy này mà sầu não, Hỏa Điểu liền đưa ra chủ ý: “Hay là chúng ta lùi về, thử đi một con đường khác xem sao nhé?”
Bên ngoài vẫn còn mấy lối đi nữa, bọn họ chỉ là tùy tiện lựa chọn lấy một đường, không ngờ lại gặp phải “con hổ cản đường” khó giải quyết này.
Mười Một lắc đầu đáp: “Không ích gì đâu, Huyết Mân Côi không thể nào không biết khuyết điểm của thủy lộ này, bọn chúng cũng không thể không coi trọng nơi đây. Ta nghĩ những đường khác chắn chắn cũng có lắp thiết bị như thế này thôi.”
Lãnh Dạ há hốc miệng kinh ngạc nói: “Còn có mấy chiếc E-IMA32 sao? Đây là loại thiết bị hạn chế sản xuất đó, bọn chúng lấy đâu ra lắm thế? Cho dù có tiền, Môi quốc cũng chưa chắc đã chịu bán.”
“Có một chiếc là đủ rồi. Tiểu Trùng quốc vốn đã rất phát triển về phương diện điện tử, chỉ cần có một chiếc làm vật mẫu, bọn chúng sẽ có thể mô phỏng và tạo thêm ra. Chỉ là không biết hiệu quả ra sao thôi.”
Hỏa Điểu thở dài một hơi, nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, hãy thử tìm cách để qua cánh cửa này đi đã. Nếu thật sự như lời ngươi nói, những đường khác cũng đều có loại đồ này, có phải là chúng ta không thể tiến qua được không?”
Mười Một khẽ “ừ” một tiếng, bước nhanh về phía khung cửa kim loại. Thấy hắn có vẻ như đã có sẵn dự định, Hỏa Điểu không kìm nổi nhìn về phía Lãnh Dạ, nhưng lại phát hiện Lãnh Dạ cũng đang tỏ vẻ nghi hoặc vô cùng. Muốn phá hoại loại E-IMA32 thì nhất định phải áp sát tới cái khung kim loại đó, nhưng trong phạm vi một mét xung quanh chiếc máy đều bị thăm dò kiểm tra liên tục, bị vô số những tia hồng ngoại mà mắt thường không thể nhìn thấy bao bọc lấy, chỉ cần tới gần thì sẽ có tín hiệu cảnh báo, hơn nữa loại tia hồng ngoại đặc thù này lại chẳng thể phát hiện được bằng kính thăm dò tia hồng ngoại, cho nên nó mới được quân đội của Môi quốc xưng tụng là hệ thống phòng trộm không có chút sơ hở nào. Nhìn bộ dạng của Mười Một, lẽ nào hắn có cách phá hoại chiếc máy đó mà không bị ai phát hiện.
Khi Mười Một còn cách chiếc máy chừng một mét hắn liền dừng lại, chỗ này đã ngay sát với nơi bị quét, nếu còn tiến thêm về phía trước nữa thì sẽ lập tức khiến tín hiệu cảnh báo truyền đi. Bởi vì lưng hắn đối diện với Lãnh Dạ và Hỏa Điểu nên bọn họ chẳng thể nhìn thấy, lúc này con mắt trái của Mười Một đã biến thành một khối màu đen như mực. Vô số những tia hồng ngoại mỏng manh mà dày đặc đã hiện lên trong con mắt trái của hắn. Đó đều là những tia hồng ngoại có chức năng quét của máy thăm dò, chỉ cần làm một tia trong đó bị ngắt quãng, máy thăm dò sẽ lập tức khởi động việc đo nhiệt độ cơ thể và thể tích, tiếp đó mới có thể tiến qua. Mấy trình tự phức tạp ấy chỉ diễn ra trogn vòng chưa tới một giây đồng hồ, cho nên người không mang theo thẻ từ kim loại mà muốn xông qua là điều không thể. Đáng tiếc, người phát minh ra chiếc E-IMA32 này có thể đã không ngờ tới, trên thế giới còn có một quần thể đặc biệt tồn tại, người bình thường gọi họ là kẻ có dị năng.
Mười Một đưa cánh tay phải ra, chầm chậm né tránh tất cả những tia hồng ngoại, từ những khe hở ấy đưa ngón trỏ ra lách qua khung kim loại. Cánh tay của hắn rất vững, không hề run rẩy một chút nào, nếu lúc này bọn Lãnh Dạ mà có thể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ kinh sợ mà toát mồ hôi hột, bởi lẽ có tới mấy tia hồng ngoại gần như đã dán sát lên lông trên cánh tay hắn, chỉ cần cánh tay hơi run hay xê dịch chút nào, chắc chắn hắn còn chưa kịp rút tay về thì tín hiệu cảnh báo đã truyền đi rồi. Đáng tiếc bọn họ đều không nhìn thấy, cho nên cũng không có được loại trải nghiệm kinh tâm động phách kia, cho nên người ta mới có câu không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Ngón trỏ của Mười Một cuối cùng cũng chạm đến được khung kim loại, trên đó liền lập tức bị phủ lên một tầng sương mỏng, và đồng thời, những tia hồng ngoại hiện lên trong mắt trái Mười Một cũng biến mất sau khoảnh khắc.
Mười Một rất bình thản thu cánh tay lại, dường như những nguy cơ vừa rồi chỉ đơn giản như một lần đi vệ sinh. Nháy mắt mấy lượt, tròng mắt trái của hắn đã trở lại bình thường. Hắn xoay người hướng về phía Lãnh Dạ và Hỏa Điểu còn đang ngẩn ngơ, hất hất đầu gọi: “Đi thôi.”
Nhìn Mười Một dẫn đầu đi qua cái khung kim loại ấy mà không làm tín hiệu cảnh báo phát ra, Lãnh Dạ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền tỏ vẻ giật mình hiểu ra, yên tâm đi theo Mười Một.
Hỏa Điểu ban đầu cũng chẳng hiểu ra sao, cứ ngây ngô đi đến bên cái khung ấy mà nhìn nhìn ngắm ngắm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tầng sương mỏng màu trắng đó, chớp chớp mắt với vẻ nghi hoặc, sau đó liền nhíu chặt mày lại lẩm bẩm: “Dị Năng tổ của Long Hồn, quả nhiên lợi hại.”
Hết chương!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK