Mười Một suy tính độ khả thi của phương án này trong chốc lát, gật đầu nói: "Những kẻ phản đối thì sao?"
"Giết." Ngón tay Lục Đạo nhẹ nhàng lướt trên cổ mình, nói: "Tiêu diệt tất cả các trở ngại, để lại mấy kẻ nghe lời mà chúng ta có thể lôi kéo là đủ. Đương nhiên, việc này ngươi phải tự thân ra tay. Ngươi cũng biết tình hình của Vận Mệnh lúc này rồi."
Mười Một thản nhiên nói: "Ngươi không nghĩ ta đã có quá nhiều phiền phức sao?"
Ý đồ của Lục Đạo rất rõ ràng, giết sạch những trưởng lão của Vương gia muốn chống đối bọn họ. Nhưng Vận Mệnh không thể ra tay nên Mười Một phải tự mình hành động. Vốn việc này có thể thuê sát thủ làm, nhưng sau chuyện tối qua, các trưởng lão của Vương gia nhất định sẽ bo bo giữ mình, vậy nên Mười Một đều không tin tưởng việc thuê sát thủ, dù sao Vương gia cũng không phải đồ vô dụng, hơn nữa cơ hội chỉ có một lần, nếu thất bại thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Bởi vậy người có thể ra tay hơn nữa lại chắc chắn có thể thành công, cũng chỉ có mình Mười Một.
Việc này tuy rất hấp dẫn, nhưng đúng như lời Mười Một, giờ hắn đã có rất nhiều phiền phức, nếu lại dính vào chuyện này chỉ sợ Long Hồn sẽ khó có thể tha thứ. Mười Một tạm thời chưa muốn trở mặt với Long Hồn.
Lục Đạo cũng biết Mười Một đang băn khoăn, một tay hắn cầm điện thoại, một tay cầm ly rượu, nói: "Đây chỉ là một đề nghị của ta, ngươi cũng có thể từ chối."
Mười Một trầm ngâm một lát, cân nhắc giữa lợi và hại, sau đó hỏi: "Ngươi chọn được ai rồi?"
Lục Đạo cười tươi như hoa, nói: "Đó phải là một kẻ có dã tâm nhưng không có thực lực, chỉ có dựa vào chúng ta. Ta phân tích những trưởng lão của Vương gia, có một kẻ đạt được những điều kiện này."
"Ai?"
"Hắn tên là Vương Đức." Lục Đạo nói: "Vương Đức là một trưởng lão rất trẻ tuổi, vừa lên làm trưởng lão chưa lâu, vẫn còn chưa gây dựng được thế lực cho mình. Trong các trưởng lão của Vương gia, có thể nói thực lực của hắn là thấp nhất. Nếu không có sự giúp đỡ của chúng ta, hắn không thể ngồi lên vị trí tộc trưởng. Có điều người này là kẻ rất có dã tâm, cũng rất biết ẩn nhẫn. Phải rồi, ngươi biết không, lần này Vương gia đuổi giết ngươi chính là chủ kiến của hắn. Người này biết mình không đủ khả năng tranh đoạt vị trí tộc trưởng, cho nên khi những trưởng lão khác đấu đá nhau để giành vị trí tộc trưởng hắn đã đề nghị ai có thể giết được ngươi báo thù cho tộc trưởng thì đó chính là tộc trưởng mới, không ai phản đối đề nghị của hắn. Từ điểm này có thể thấy người này rất có thủ đoạn, hiểu được việc nắm cơ hội, hơn nữa có thể tạo cơ hội cho chính mình, là một nhân tài."
Mười Một hỏi: "Ngươi có dám chắc sau khi lên làm tộc trưởng hắn sẽ không phản lại chúng ta?"
Lục Đạo cười nói: "Hắn sẽ không làm vậy, hắn là người âm hiểm xảo trá, loại người này thường sống lâu hơn người khác, bởi bọn họ biết xem thời thế. Chuyện đêm qua đủ kiến hắn kinh sợ, hai đại gia tộc liên thủ cũng không giết được ngươi, hơn nữa còn bị hao binh tổn tướng, tiền mất tật mang, kẻ tiểu nhân Vương Đức chắc chắn sẽ muốn nịnh nọt ngươi, tuyệt đối không dám đắc tội với ngươi. Đương nhiên, nếu như có lúc ngươi thất thế, hắn cũng sẽ không ngại bỏ đá xuống giếng."
"Ngươi nắm chắc được mấy phần?"
''90%." Lục Đạo cười nói: "Ta phân tích lòng người tốt hơn ngươi nhiều. Tin tưởng ta, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục hắn, chắc chắn hắn sẽ là một đồng minh tốt. Đừng quên sau lưng ngươi còn có Âu Dương Bác, nếu như hắn đủ thông minh dĩ nhiên sẽ biết nên làm như thế nào."
Mười Một suy tư chốc lát sau đó hỏi: "Ngươi có cách liên lạc với hắn?"
"Đây là một vấn đề khó." Lục Đạo cười nói: "Trải qua chuyện đêm qua, hiện giờ tất cả các trưởng lão của Vương gia đều ở trong gia tộc không dám ló đầu ra, muốn liên lạc với hắn mà không để cho người khác phát hiện cũng không dễ. Có điều ta còn biện pháp khác, Vương Đức có hai đứa con trai, con cả là Vương Thiên Phi đang kinh doanh ở nước ngoài, con thứ là Vương Thiên Ngân không được gia tộc coi trọng, không được tiếp nhận việc trong gia tộc, chỉ có thể chơi bời lêu lổng suốt ngày. Ta biết mỗi ngày Vương Thiên Ngân đều đến một nhà hàng bình thường ở ngoại ô ăn cơm, nếu như ngươi có thể thuyết phục được hắn, qua hắn hẹn Vương Đức ra ngoài thì ta tin mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều."
"Nhà hàng nào."
"À, Hồng Môn Yến."
Hồng Môn Yến là tên một nhà hàng, ở chỗ này ăn cơm có thể yên tâm, không có người đột nhiên nhảy ra chém giết. Tuy tên của nhà hàng hơi kỳ quái, có điều món ăn ở đây cũng không tồi, hơn nữa tên các món ăn rất đặc sắc. Ví dụ như "Đoạn đầu đài", thực ra là món đầu cá nấu tiêu. Còn có "Sở hà Hán giới" cũng không biết làm từ thứ gì, nửa trắng nửa xanh. Lại còn có "Phách Vương cử đỉnh", còn gọi là "Kim thương bất khuất" thực ra là món cơm nắm, nguyên liệu bên trong có gì thì cũng ít ai biết, dù sao hương vị cũng không tệ. Còn có "Trảm Kê Kết Nghĩa" "Hàn Tín điểm binh" "Trương Lương thần kế" vân vân... Rượu của bọn họ cũng không gọi là rượu, rượu đế gọi là "Biệt cơ", rượu lâu năm gọi là "Tống quân", rượu đỏ gọi là "Ô giang", bia thì gọi là "Ngưu ẩm" . Ai vào ngồi trong nhà hàng, hắng giọng kêu một câu "Bồi bàn, mang mấy bình ngưu ẩm lên." quả thật rất oai phong.
Ngoài ra, đũa ở chỗ này không thể gọi là đũa, phải gọi là trứ. Thìa cũng không gọi là thìa, gọi là trúc bản, bởi vì thìa ở đây làm từ trúc. Chén tuy vẫn gọi là chén, có điều đều cổ xưa. Tăm gọi là "Tiểu Lý phi châm", khăn tay gọi là "Nụ hoa chớm nở". WC? Ngươi không thể tìm thấy, bởi vì ở đây không có từ đó, chỉ có "Nhà vệ sinh" .
Tóm lại đây là một nhà hàng rất đặc sắc, hơn nữa quy mô rất lớn, giờ cơm lúc nào cũng tấp nập khách hàng, tới chậm thì phải xếp hàng đợi.
Vương Thiên Ngân rất thích nhà hàng này, mỗi trưa đều đến đây, bởi vì hắn đã đến đây nhiều lần, cộng thêm chi tiêu rất hào phóng hơn nữa lại là thiếu gia của Vương gia, vậy nên ông chủ nhà hàng này đã đặc biệt dành riêng cho hắn một vị trí, nếu hắn không tới thì vị trí này sẽ để trống chứ không để cho người khác ngồi. Dù sao nhà hàng này tuy có điểm đặc sắc nhưng quy mô chưa đủ lớn, không được các thiên kim công tử trong các thế gia yêu thích. Vương Thiên Ngân tuy không có địa vị trong gia tộc nhưng dù gì cũng là thiếu gia của một trong ba đại thiếu gia, ông chủ nhà hàng nịnh bợ hắn còn không kịp, sao dám đắc tội.
Gần giữa trưa, Vương Thiên Ngân lái chiếc xe thể thao của mình đến nhà hàng Hồng Môn Yến như thường ngày. Hắn vừa xuống xe, hai nữ tiếp tân đứng ở trước cửa vội tươi cười nói: "Vương thiếu gia."
Vương Thiên Ngân không hề tỏ ra kiêu căng, cười với các nàng, khi thấy một trong hai người thì lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn khóa cửa xe, đi đến: "Tiểu U, không phải hôm qua ngươi đã tiếp đón ở cửa rồi sao? Sao hôm nay lại đến lượt ngươi?"
Cô gái tên Tiểu U kia phàn nàn: "Đúng vậy, vốn hôm nay đến lượt tiểu Tuệ đón khách, thế nhưng ta vì muốn tạo cơ hội cho ngươi nên làm thay nàng. Vương thiếu gia, ngươi phải cảm ơn ta thế nào đây?"
Vương Thiên Ngân cười nói: "Tại sao lại phải cảm ơn ngươi? Ta vốn không có ý định theo đuổi nàng."
Tiểu U trợn mắt nói: "Ngươi đừng có mạnh miệng, trong nhà hàng ai mà không biết ngươi thích Tiểu Tuệ."
"À, thích không có nghĩa là nhất định phải theo đuổi nàng. Được rồi, không tán chuyện với ngươi nữa, ta đói bụng rồi, thôi ta vào đây."
Vương Thiên Ngân vừa đi khỏi, nữ tiếp tân còn lại tò mò hỏi: "Hắn chính là thiếu gia của Vương gia mà các ngươi hay nhắc đến?"
Tiểu U đắc ý nói: "Đúng vậy, không ngờ phải không? Vị thiếu gia Vương gia này rất thân thiện, không hề làm cao. Hôm nay ngươi mới gặp hắn, nếu tiếp xúc lâu ngươi sẽ biết hắn rất dễ nói chuyện, hơn nữa rất hào phóng."
Cô gái kia tặc lưỡi, nói: "Hơn nữa hắn cũng là người đẹp trai, đúng là chàng rể vàng."
Tiểu U trợn trắng mắt, nói: " Ta khuyên ngươi đừng có phí công, trong nhà hàng chúng ta từ ông chủ tới người rửa chén đều biết hắn có ý với Tiểu Tuệ."
Cô gái kia hỏi: "Tiểu Tuệ nào?"
"Chính là Gia Cát Tuệ ấy."
-------------------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK