Toà nhà Ngân Thiên, lối thoát hiểm tầng 26.
Mười Một và Tiểu Bạch đang bị cảnh sát bao vây, kỳ thật chỉ có Mười Một chứ cảnh sát cần gì chú ý tới một chú chó, ai lại đi bắt chó về lấy khẩu cung? Vậy xem như nhân chứng chính là vật chứng rồi.
Chỉ huy đội cảnh sát chính là “Lão bằng hữu” Diệp Tiêu, khi hắn thấy Mười Một thì chỉ biết đau đầu, phiền toái tới, quả nhiên lại là một vụ án mạng, tử trạng giống ở Thiên Độ trấn như đúc, đều là ngực bị xé toang, trái tim không cánh mà bay, nhưng hiện trường lưu lại toàn là dấu vết của Mười Một, nói cách khác tức là khi cảnh sát tới, Mười Một đã phá hủy hiện trường vụ án, thực khiến cho Diệp Tiêu đau đầu.
Diệp Tiêu kéo Mười Một sang bên, đưa lại cho hắn giấy công tắc Quốc vụ viện, nhỏ giọng hỏi:
- Giống vụ án ở Thiên Độ trấn phải không?
- Um...
Mười Một tiếp nhận giấy công tác, lạnh lùng nói:
- Việc này không phải các anh có khả năng quản, bảo vệ hiện trường, đừng cho người khác tiến đến.
Diệp Tiêu bỉu môi, nhỏ giọng nói:
- Lại không thể quản, một khu vực phát sinh hai vụ án mạng đều không thể quản. Đầu năm nay, cảnh sát đều không ăn ngon rồi...
Mười Một nhìn về phía hắn, hỏi:
- Phụ cận còn có người đã chết.
Diệp Tiêu chỉ hướng tây nam, nói:
- Bên toà nhà Hải Đài phát sinh đấu súng, chúng tôi nhận được tin chạy vội qua, kết quả cũng không thể quản.
Mười Một suy nghĩ giây lát lập tức hiểu ra. Theo lời Diệp Tiêu thì phương hướng đó đúng là Trương Thượng Lâu, phỏng trừng đấu súng ở đó chính là Trương Thượng Lâu. Bởi vì Liệt Hoả phái người khác giám thị Trương Thượng Lâu một cách chu đáo, cho nên Trương Thượng Lâu tập kích Mười Một thì giám thị xuất hiện chế trụ, nhưng mà Trương Thượng Lâu vẫn là cố chấp nên mới cùng người giám thị xảy ra đấu súng, điều đó cũng giải thích tại sao Trương Thượng Lâu chỉ bắn một phát không tiếp tục tập kích Mười Một tiếp. Mười Một sẽ không nghĩ đến Tiểu Bạch, vì Tiểu Bạch tốc độ có nhanh như thế nào cũng không có khả năng tại một thời gian ngắn giết hai ngươi ở hai phương hướng khác nhau.
Sắc mặt Mười Một bĩnh tĩnh, liếc mắt nhìn Diệp Tiêu, rồi xoay người đi xuống toà nhà, Tiểu Bạch thì luôn theo sát chân hắn. Hai gã bảo vệ toà nhà sớm bị cảnh sát mang đi, mà cảnh sát nơi này đã được Diệp Tiêu cho biết thân phận của Mười Một nên bọn họ tự nhiên không dám ngăn cẳn hắn.
Mười Một quan sát không có camera quay tới vị trí hắn, mới nhỏ giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra ?
- Sở Nguyên.
Hàn Nguyệt Dung thở hổn hển, rồi nói:
- Chúng tôi trúng mai phục, đối phương là Đại Khuyển...
Những người đó là chiến sĩ do Đại Khuyển phái tới, trước khi cảnh sát tới, Cuồng Triều đã nói cho Mười Một, hắn cũng đoán có bàn tay của Đại Khuyển nhúng vào.
Hàn Nguyệt Dung tiếp tục nói:
- Bọn họ cuối cùng cho nổ bom, tôi và Hầu Tử đều bị thương rất nặng... Hầu Tử bị trúng mảnh bom, tôi không mang theo được. Cảnh sát cũng chạy tới, cho nên tôi chạy một mình... Xin lỗi...
- Không sao, một người chết còn hơn hai người chết.
Mười Một ngữ khí như không xem sự sống chết của Hầu Tử trong lòng, hắn hỏi:
- Cô đang ở đâu ?
- Tôi ở phụ cận tìm được một căn nhà bỏ hoang... tôi trốn ở đó. Không cần lo cho tôi... tới buổi tối tôi sẽ tự về.
Nghe giọng nói của Hàn Nguyệ Dung rốt khổ cực. Có thể tưởng tượng bị thương rất nặng, ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức.
Thang máy tiếp tục đi xuống, giữa đường không có người nào quấy rầy, nên thang máy không có nữa đường dừng lại.
Mười Một lạnh lùng hỏi:
- Hầu Tử chết chưa ?
- Còn chưa... còn chưa chết, nhưng mà bị thương rất nặng, chắc bị cảnh sát mang đi.
- Uh.
Mười Một ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiện thị số tầng, thấy thang máy đã xuống tầng thứ 9, hắn nói:
- Chờ tôi, tôi đến đón cô.
- Khụ... không cần ngươi...
- Đừng nói nữa, bảo trì thể lực.
Mười Một nói xong lập tức nói tiếp:
- Cuồng Triều, toàn lực truy tìm Hầu Tử, xem hắn đang ở đâu.
- Rồi, tôi và Nhược Từ đã toàn lực tra xét nhưng tại khu bắc có ít camera theo dõi nên có đôi chút khó khăn, có tin tức gì tôi lập tức thông báo tới ngươi, dừng một chút, Cuồng Triếu lại hỏi:
- Sở Nguyên lần này nhiệm vụ thất bại phải không?
Mười Một không trả lời hắn, bởi vì thang máy đã xuống tầng một, nơi này rất náo nhiệt, rất nhiều phóng viên định xông vào, nhưng có cảnh sát ngăn không cho bất kỳ kẻ nào tiến đến. Rất nhiều đôi mắt nhìn Mười Một nên hắn không trả lời được.
Lần này quả thật nhiệm vụ đã thất bại, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn, tất cả manh mối mất hết lại còn mất Hầu Tử. Đại Khuyển quả thật đáng sợ, khó trách ngay cả Ma Quỷ định xông vào sau vài lần cũng không dám tiếp tục tiến vào thế giới Phương Đông, xem ra trước khi giải quyết Ngõa Khả phải giải quyết tốt Đại Khuyển đã. Nếu không dựa vào tiểu đội Đại Khuyển mà Ngõa Khả thuê bảo vệ thì Mười Một đã không có khả năng diệt Ngõa Khả rồi. Mười Một không sợ Ngõa Khả phái sát thủ tới, cho dù người của Đại Khuyển cũng không quan tâm. Nhưng sự việc của Trương Hân Hân hắn tuyệt đối không muốn phát sinh một lần nữa, cho nên Ngõa Khả phải chết.
Nhưng giải quyết Đại Khuyển cũng rất đau đầu, dùng mềm cứng đều cũng không được, lúc trước Ma Quỷ phái tinh anh còn đánh không lại Đại Khuyển, huống chi bây giờ bọn hắn chỉ có mấy người. Uy bức thì không có khả năng, đó là tự mình muốn chết. Ích lợi thì mình có gì để Đại Khuyển động tâm.
Lúc này, Mười Một đột nhiên có cảm giác, nghiêng đầu sang bên trái thấy Thiết Tướng và Mân Côi đứng ở hành lang bên trái dùng sức vẩy tay với hắn, Thiết Tướng và Mân Côi vẻ mắt có chút kích động, muốn lớn tiếng gọi nhưng lại sợ người khác chú ý, muốn tới lại sợ phóng viên chú ý, dù sao thân phận bọn họ không thể bộc lộ.
Mười Một đổi hướng đi ngang qua hai người nhưng không đến gần. Thiết Tướng chạy tới ngang vai hắn, vẻ mặt có chút kích động nói:
- Tôi biết ngươi không dể dàng chết như vậy.
- Um.
Mười Một lên tiếng hỏi:
- Sao các ngươi lại tới đây.
Mân Côi chen lên, không đáp, hỏi lại:
- Ngươi không có việc gì, tại sao không trở về, ít nhất cũng báo một tiếng chứ, có biết chúng tôi lo lắng cho ngươi thế nào không.
- Tôi đang tìm Cửu Vĩ Hồ.
Mân Côi lộ bộ mặt khó thể tin:
- Trời ạ! Mình ngươi đuổi theo Cửu Vĩ Hồ suốt một tháng? Nó bây giờ ở đâu?
Mười Một chỉ lên đầu.
Mân Côi chấn động kêu lên:
- Nó trên lầu ?
Mười Một bình thản nói:
- Nó chạy rồi, trên lầu chỉ có một cổ thi thể, các ngươi thế nào đến đây?
Thiết Tường cười khổ nói:
- Là tổ trưởng bảo hai chúng tôi đến, nói như vậy, Cửu Vĩ Hồ đã rời đi Thiên Độ trấn ? khó trách chúng tôi đợi ở Thiên Độ trấn hơn một tháng đều khồn thấy nó, cái này phiền toái rồi, tôi phải lập tức thông báo cho tổ trưởng, Thiết Tướng nói là lập tức nhưng cũng không dám ở chỗ này, dù sao nơi này nhiều người, hắn nếu dùng đồng hồ đối thoại dám chắc mọi người sẽ hồ nghi, mặc dù có loại điện thoại di động hình dáng đồng hồ nhưng là loại “đồng hồ” này đều rất lớn, mà loại Thiết Tướng đang đeo rất nhỏ nhắn và nam tính.
Lúc này Mân Côi mới để ý tới Tiểu Bạch bên chân Mười Một, nhẹ giọng kêu lên:
- Oh, con chó nhỏ.
Mân Côi ngồi xuống định xoa đầu Tiểu Bạch. Nhưng Tiểu Bạch lập tức lùi lại, chạy ra phía sau Mười Một chỉ lộ một nửa mặt ra. Bộ dạng sợ hải nhìn Mân Côi. Là do Mười Một cảnh cáo không thể lộ ra nó khác với chó bình thường. Hơn nữa không để cho bất luận kẻ nào đến gần, một khi lộ ra lớp da màu đỏ dưới lớp lông, hậu quả không tưởng tượng được.
Mân Côi cười nói:
- Là chó hồ ly, thật kỳ quái, chó hồ ly mắt màu vàng mà con chó này lại màu xanh biếc? Băng, ngươi kiếm con chó này ở đâu vậy.
Mười Một thuận miệng đáp:
- Nhặt được.
-Ngao...
Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn hắn.
-Băng.
Thiết Tướng nói:
- Trước hết theo chúng tôi về đã? Ngươi mất tích hơn một tháng rồi, mọi người tìm ngươi khắp nơi.
Mười Một lắc đầu nói:
- Tôi tiếp tục truy tìm Cửu Vĩ Hồ, mất dấu khó tìm lại lắm.
- Nhưng mà tổ trưởng đang tìm ngươi.
- Xong việc tôi sẽ về.
Thiết Tướng suy nghĩ một chút, lấy ra điện thoại của mình, nói:
- Vậy ngươi mang theo điện thoại đi động của tôi, tuỳ thời có thể bảo trì liên lạc.
Mỗi thành viên Long Hồn đều có một chiếc đồng hồ chứng minh thần phân, đưa cho người khác thì cũng chỉ là chiếc đồng hồ bình thường, không có cách sử dụng các công năng của nó cho nên Thiết Tướng không đưa đồng hồ của mình cho Mười Một.
Mười Một liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động, nói:
- Không cần, tôi sẽ trực tiếp liên lạc.
Nói xong, không hề quan tâm tới hai người, xoay người đi thẳng, Tiểu Bạch cũng lập tức đi theo chân Mười Một, phe phẩy cái đuôi nhung, vừa nhảy vừa chạy ra ngoài.
Mân Côi nhìn về phía Thiết Tướng, hỏi:
- Bây giờ làm sao ?
- Thiết Tướng cười khổ nói:
- Không có biện pháp... trước hết thông báo cho tổ trưởng đã.
Hắn nhìn theo bóng lưng Mười Một, mỉm cười nói:
- Ít nhất hắn còn sống, có tin tốt rồi.
Mười Một đi tới cửa thì cửa thang máy mở, Diệp Tiêu mang theo hai người từ bên trong bước ra, còn chưa ra tới đại sảnh một đám phóng viên đã xông lên đặt câu hỏi tới tấp, nhưng bị cảnh sát bên ngoài ngăn lại.
Diệp Tiêu nhìn thấy Mười Một còn ở nơi này, tiến lên hỏi:
- Ngươi còn ở đây à?
Mười Một không đáp, hỏi lại:
- Lại xảy ra chuyện à?
Diệp Tiêu cười nhăn nói:
- Không biết hôm nay là ngày gì, vừa nhận được thông báo tại bắc khu vừa phát sinh đấu súng, nổ tung một toà nhà, tôi tôi bây giờ phải qua xem, ngươi yên tâm, bên này tôi an bài tốt lắm, không có người nào dám vi phạm đâu.
Trong mắt Mười Một léo lên một tia sáng, nói:
- Tôi với ông cùng đi.
Diệp Tiêu hơi giật mình:
- Không lẽ lại là vụ án của các anh à, sếp à, không thể nói là chúng tôi không thể quản, còn như vậy thì cảnh sát thất nghiệp hết mất.
Mười Một bình thản nói:
- Vụ này không liên quan tới vụ án của tôi, tôi chỉ đi xem thôi.
Dịêp Tiêu thở phào nhẹ nhỏm, đựoc hắn muốn theo thì cho hắn theo, chỉ cần không nhúng tay vào là được, không phải Diệp Tiêu sợ Mười Một cướp công mà mỗi lầm nhận được vụ án nào là cấp trên lại không cho quản, thật là ức chế.
Mười Một đi theo ba người Diệp Tiêu lên xe cảnh sát, hú còi phóng theo hướng bắc. Mười Một ngồi ở phía sau, quay đầu ra cửa kính nhìn phong cảnh, tay hắn đặt trên bệ cửa, năm ngón đặt nhẹ ở hai má, người bên cạnh nhìn qua thấy tay hắn chỉ dùng để gối đầu, kỳ thật Mười Một đang nhè nhàng gõ tay vào tai nghe, hắn gõ rất nhẹ nhàng ngoài trừ hắn và đầu bên kia Cuồng Triều, người khác không nghe đựoc âm thanh nào, mà hắn chính là đang dùng mật mã morse.
( Các bạn vào đây xem )
Cuồng Triều cũng không hiểu mã liên lạc này, chỉ có thể so sánh, cuối cùng phiên dịch được kết quả:
- Để cho Vịt Bầu đến đó đợi tôi.
Bởi vì tai nghe của bọn hắn là loại đặc chế, nếu không nhìn kĩ lỗ tai thì sẽ không thấy tai nghe, mà micro để đối thoại được dấu trong miệng nên Diệp Tiêu không có chú ý tới Mười Một mang thiết bị liên lạc, nhưng mà cho dù hắn có biết cũng không có việc gì, hắn chỉ tưởng Mười Một mang theo công cụ liên lạc mà thôi.
Trải qua một đoạn đường không ngắn, cuối cùng cũng tới khu bắc, nơi xảy ra hiện trường, xa xa đã thấy một đoàn người vây quanh, hầu hêt cảnh sát đang canh giữ ở vòng ngoài, ai cũng không cho tiến vào. Diệp Tiêu mang theo hai gã cảnh sát tới nói chuyện liền dễ dàng đi qua, mà đến phiên Mười Một thì bị ngăn lại.
- Xin lỗi.
Cảnh sát rất lễ phép hỏi:
- Xin cho xem giấy tờ công tác.
Mười Một không đợi Diệp Tiêu giải thích, móc ra giấy công tác Quốc vụ viện giơ lên, người gác lập tức lễ phép tránh ra, khó trách mọi người đều muốn chức vụ thật cao, đồng thời đều là phục vụ quốc gia, nhưng lại bất đồng đãi ngộ tới một trời một vực.
Địa điểm hiện trường là số 94, đường Thắng Lợi, Mười Một và Diệp Tiêu đi tới cửa nhà, nhìn thấy một mảnh đất chát sém và một đống đá, ngói vụn. Cả toà nhà đều bị sập hoàn toàn, vụ nổ còn lan tới cả sân, may mà dân cư vùng này đều dọn đi cả nếu không hậu quả không tưởng tượng được.
Diệp Tiêu tìm người phụ trách ở đây, giới thiệu thân phận của mình, rồi hỏi:
- Tình huống thế nào rồi.
Cảnh sát phụ trách nơi này nói:
- Nơi này phát sinh đấu súng, song phương thân phận chưa xác định được, chúng tôi đến vừa gặp vụ nổ, chắc là một bên cho nổ, vì khu này nhà đều làm bằng gỗ, cho nên mới xảy ra cháy lớn, chúng tôi mới cứu hoả xong.
Đang nói chuyện, cảnh sát bên trong khiêng ra mấy cổ thi thể, nhưng mấy cổ đã nát tan còn mấy cổ đã bị cháy đen không phân biệt được thân phận, Mười Một thầm đếm thấy có mười một cổ thi thể, theo lời Hàn Nguyệt Dung có ba chiến sĩ và bốn gã hacker trong phòng, còn những xác khác chắc cũng là hacker nhưng ở trong phòng khác.
Diệp Tiêu hỏi:
- Có bắt được người nào không ?
- Có, nhưng mà hắn bị thương rất nặng, chúng tôi phát hiện ra thì hắn đã bị hôn mê, bây giờ đang đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Mười Một hỏi:
- Bện viện nào?
Tên cảnh sát kỳ quái nhìn Mười Một. Diệp Tiêu cười giải thích thân phận của hắn, cảnh sát cười nói:
- Thì ra đồng chí là lãnh đạo, người kia được đưa tới bệnh viện Nhân Dân I.
Đồng tử Mười Một co rút lại, bệnh viện Nhân Dân I chính là nơi Trương Hân Hân nằm.
Lúc này, có tiếng Cuồng Triều truyền đến:
- Sở Nguyên, Vịt Bầu đã tới, tại hướng số 9 cách 700m, Hoàng Hậu tại hướng số 3 cách 500m, nhà số 173.
Đây là loại quy ước vị trí, lấy vị trí Mười Một là số 5, quay mặt về hướng bắc là hướng số 2, hướng 9 là hướng hợp giữa phía trước và bên phải, tức lấy góc 45 độ, hướng 3 là hướng hợp hướng sau và hướng bên trái túc là lấy 45 độ.
Mười Một không nói gì, liền xoay người rời đi, mà tất cả mọi người ai cũng bận bịu, nên không ai chú ý tới hắn.
Mười Một đi theo hướng số 3 như lời của Cuồng Triều, được khoảng 400m thấy không có ai nói:
- Cuồng Triều, để Vịt Bầu đến đây.
Mười Một dễ dàng tìm thấy nhà 173, nhà này cũng có một cái sân nhỏ, bên trong cũng không có ai, cửa thì mở, bên trong trống rỗng không có một ai.
Mười Một đi vào nhìn xung quanh, nói:
- Liên lạc với Hoàng Hậu.
- Rồi.
Mười Một hỏi:
- Hoàng Hậu, cô ở đâu ?
Nhưng trong tai nghe không có ai trả lời.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK