Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Từ đây sẽ đổi cách xưng hô, Thạch Hạo chuyển từ "nó" sang "hắn", những thứ khác tùy trường hợp sẽ áp dụng khác nhau, sẽ cố gắng cho đọc giả ít nhằm lẫn nhất.

Rời đi như thế này chẳng biết năm nào mới có thể gặp lại, có lẽ sẽ là vĩnh viễn không gặp lại nữa. Thạch Hạo rời đi, lòng còn không muốn nhưng buộc phải lên đường.

"Hạ giới còn có vài tạo hóa lớn, chỉ là chẳng biết lúc nào lại có thể thấy ánh mặt trời." Hắn đã nói hết thảy những việc này cho Thạch Quốc biết, để sau này có thể đi tìm kiếm.

Nhưng cần phải có thời gian rất dài mới tìm thấy được, dù sao có tới mấy đại giáo ở hạ giới một mực đang tìm kiếm cũng chưa từng đạt được.

Trạm thứ nhất, hắn đi tới Thiên thần sơn, đáng tiếc nơi này đã trống không, Thiên Nhân tộc đều rời đi hết cả, Thái Cổ Thần Sơn đã từng trở thành một mảnh đất bị vứt bỏ.

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới rất nhiều người.

Nhị Ngốc Tử, chính nó đã sữa chữa trận pháp nơi đây rồi sau đó đi theo Thiên Nhân tộc tới thượng giới.

Vân Hi, một thiếu nữ tóc tím, mắt ngọc mày ngài, phong thái tuyệt thế. Năm đó từng chiến đấu rất gây cấn với Thạch Hạo ở Bách Đoạn Sơn, hai người đánh nhau lộn nhào trên mặt đất, tên Hùng Hài Tử rất hung tàn đã cắn lỗ tai óng ánh của nàng.

Thạch Hạo từ trong hộp báu đồng thau lấy ra một bông tai, nghe đâu đây là vật đính hôn của thiếu nữ Thiên Nhân tộc gì đó.

"Mấy người Hỏa Hoàng cũng từ nơi này rời đi, hẳn là đã bình an tiến vào thượng giới rồi ha." Thạch Hạo khẽ nói, Hỏa Hoàng từng có ơn với hắn, không chỉ cho phép hắn ở tổ địa Hỏa Quốc tu hành mà còn chỉ điểm cho hắn.

Hỏa Linh Nhi, nàng có khỏe không? Thạch Hạo nhớ tới nàng, không kiềm chế được mà rơi vào trầm tư, năm đó người thiếu nữ này không chỉ trợ giúp hắn một lần. Mà thượng giới lớn như vậy, đất đai một châu rộng lớn đến nỗi tám vực ở hạ giới cộng lại cũng không bằng, còn có thể thuận lợi gặp gỡ nhau không?

Đứng thẳng một lúc lâu, hắn liền rời đi, bởi vì nơi đây đã không thể vào đi thượng giới được nữa.

Thiên lộ đã đứt, hắn đặt chân trong Đại Hoang bắt đầu tìm kiếm từng chỗ từng chỗ một, hy vọng mở ra được một cái cổ lộ.

Sau khi đánh tan Tây Phương Giáo, Bất Lão Sơn, Bổ Thiên Giáo các nơi, Thạch Hạo đã biết rõ được rất nhiều bí ẩn, lúc này hắn đã tiến về những nơi bí địa mà những đại giáo này ghi lại, đi tìm kiếm cơ duyên.

"Coong..."

Tiếng chuông xa xăm, đây là một tòa miếu cổ trong núi sâu được đúc toàn bằng đồng, ngói đồng, trụ đồng, tường viện bằng đồng, năm tháng lưu lại nơi đây vết tích loang lổ.

Cả tòa cổ miếu đều bị che lắp bởi gỉ đồng màu xanh biếc, xung quanh cổ mộc um tùm như rừng, vượn hú hổ gầm.

Đây là một nơi bí địa mà Tây Phương Giáo ghi lại, lúc đầu vốn là một tòa thần miếu, thế nhưng về sau nơi đây lại xảy ra chuyện chẳng lành, rồi bị bọn họ bỏ qua, không có người nào tới đây nữa.

Chẳng qua nghe kể nơi này là một tòa truyền tống trận nghịch thiên, có thể tiến vào thượng giới.

Thạch Hạo y theo ghi chép mà đến nơi đây, tỉ mỉ tìm tòi thì trong lòng giật mình, nơi đây tràn đầy gỉ màu xanh biếc của đồng điện khiến cho hắn cảm thấy hơi chút quen thuộc!

"Đây không phải là...nguyền rủa của Tiên Điện hay sao?" Hắn đã suy đoán ra một chút manh mối.

Vào thời thượng cổ, Tiên Điện từng có người hạ giới, xuất thủ ở chỗ này làm cho một tòa thần miếu hóa thành tử địa, tràn ngập chuyện xấu.

"Ta nếu đi lên đó, cuối cùng cũng sẽ có một trận đánh mà thôi!"

Tiên Điện là nơi vô cùng đáng sợ, dù nhân số chưa bao giờ vượt quá năm người nhưng lại uy chấn thượng giới, để cho một phương đầu sỏ cùng với đạo thống bất hủ cũng phải vô cùng kiêng kỵ.

Từng có lời đồn, Thanh Đồng Tiên Điện này là một món tiên khí!
( Lúc trước có hơi nghi ngờ, giờ thì đúng rồi, Thanh Đồng Tiên Điện của Độc Nhân Đại Đế đã xuất hiện, còn một món tiên khí nữa ko biết khi nào ra đây)

"Truyền thừa thần bí này đã tồn tại qua vô tận năm tháng, cùng tồn tại với trời đất, là cường địch lâu năm với Cung Điện Chí Tôn, đáng tiếc mà, ta mặc dù ở hạ giới nhưng lại không phát hiện được Cung Điện Chí Tôn."

Thạch Hạo rất tiếc nuối, vận dụng toàn bộ sức mạnh của Thạch Quốc cũng không tìm được chỗ đó, giờ chỉ có thể giao cho Thanh Phong làm thôi, sử dụng một khoảng thời gian dài để từ từ tìm kiếm.

Ở Tiên Điện, vị "đại nhân" của thế hệ này có tuổi tác không lớn, chỉ so với hắn lớn hơn vài tuổi mà thôi, trong mắt người cùng thế hệ ở thượng giới, gã là một tòa núi lớn không cách nào vượt qua, không thể nào chiến thắng!

"Mạnh như thế nào đây?" Thạch Hạo tự nói, hắn mặc dù tự tin nhưng cũng sẽ không tự đại, nếu như gặp nhau thì nhất định sẽ có một trận đại chiến sinh tử!

Hắn vỗ ra một chưởng làm gỉ đồng màu xanh tróc ra, sức mạnh nguyền rủa ở trong năm tháng đã bị mờ nhạt không sai biệt lắm, đáng tiếc là truyền tống trận nơi này sớm đã bị hủy diệt rồi.

Trạm kế tiếp, hắn đi tới một tòa động phủ cổ nơi Bất Lão Sơn ghi chép, cũng vẫn phải thất vọng, nơi đây sớm đã sụp đổ rồi.

"Ngươi đã nắm giữ hai khối Chí Tôn cốt, bây giờ đã mạnh như thế nào rồi?" Đứng ở trước di tích nơi Bất Lão Sơn ghi lại, hắn nhẹ giọng tự nói, nghĩ tới đệ đệ của mình.

Sau khi Tần Hạo đi thượng giới đã dẫn đến một hồi chấn động mạnh, được rất nhiều người xem trọng, ai cũng nói hắn nhất định sẽ quật khởi, sẽ trở thành chí tôn.

Một số đạo thống bất hủ đều vươn cành ô liu, nguyện lấy thiên chi kiêu nữ trong tộc kết thông gia cùng Bất Lão Sơn, hết thảy đều chỉ vì mượn sức thiếu niên này.

Thạch Hạo rời đi, lần này hắn đi "Trụ Vực", cũng chính là đại vực chỗ ở của Bổ Thiên Giáo, liên tục tìm kiếm hai đường cổ lộ đều thất vọng.

Sau cùng hắn đi tới một mật địa cuối cùng thì phát ra tiếng kinh ngạc, tại một vùng cổ xưa trong dãy núi này, hắn tìm được một ít đầu mối.

"Hẹn gặp lại, hạ giới!"

Đây là chữ do Nguyệt Thiền tiên tử lưu lại, chúng cùng nét chữ của nàng giống nhau như đúc, năm chữ này thông suốt một luồng đạo vận, hàm chứa một loại ưu tư, lúc rời đi hình như trong lòng nàng rất phức tạp.

"Không phải chủ thân để lại." Thạch Hạo có thể khẳng định, bởi vì chủ thân Nguyệt Thiền là từ bên trong Bổ Thiên Giáo rời đi, mà chỗ đó sớm đã bị cắt đứt rồi

Đây là do thứ thân Nguyệt Thiền lưu lại, vào lúc Thạch Hạo "sau khi chết" người của Thạch thôn đã thả nàng đi, mà nàng cũng không trở về Bổ Thiên Giáo, tự chọn một cái bí lộ rồi tiến vào thượng giới.

"Đã từng bái đường thành thân..."

Thạch Hạo nghĩ đến những chuyện đã qua rồi ngơ ngẩn xuất thần. Vị kia được người nói là khi sinh ra liền có dị tượng, trong cơ thể nàng có phong ấn thần hồn của một vị tiên tử không biết tên, hắn cũng đã gặp qua mấy lần rồi.

Rất nhanh khóe miệng của Thạch Hạo lộ ra một nụ cười nhạt, thứ thân Nguyệt Thiền không có trở về Bổ Thiên Giáo mà là lựa chọn cách lặng lẽ tiến vào thượng giới, nhất định là đang trốn tránh chủ thân.

"Nếu gặp lại nhau, sẽ lấy dáng vẻ như thế nào để đối mặt đây?" Thạch Hạo khẽ nói, hắn cùng với thứ thân Nguyệt Thiền là vợ chồng, là bằng hữu, hay là kẻ thù đây? Hắn có một loại cảm giác, còn có thể gặp mặt nàng.

"Đáng tiếc mà..." Hắn than nhẹ, pháp trận ở chỗ này đã từng sử dụng một lần, giờ cũng bị hủy diệt rồi.

Đến lúc này, Thạch Hạo không nhịn được mà nhíu mày, đất trời khó thông, đây không phải là nói cho có, hiện tại khó mà tìm được đường tiến vào thượng giới, đặc biệt là sau khi mấy tên bá chủ của thượng giới "chiến thiên ý", thì một số trận pháp một khi đã sử dụng sẽ lập tức bị phá huỷ.

Biển xanh mênh mông, sóng biển vỗ tới tận trời, thỉnh thoảng lại có cự thú nổi lên mặt nước, chúng dài cũng không biết mấy dặm, làm dâng lên cơn sóng gió động trời.

Thạch Hạo đã ra biển, hắn nghe theo lời tiểu Tháp còn có Sinh Linh Bất Diệt năm đó nhắc nhở, kêu hắn đi tới hải ngoại nhìn xem mấy cái cổ địa có còn đường để đi hay không.

Vì thế hắn liền tiến vào chỗ sâu nơi đáy biển, rồi tìm được Giao Long cung, Nhân Ngư điện mấy nơi này, nhưng cũng phải thất vọng, vẫn như cũ không gặp được cổ lộ nào.

Phía trước có một tòa đảo lớn vắt ngang, nó đang phát ra hào quang, trên đó có dựng thẳng một tấm bia lớn: HẢI THẦN ĐẢO.

Trong lòng Thạch Hạo khẽ động, hắn lên đảo thăm hỏi tức khắc đã dẫn đến một hồi hỗn loạn, tên hắn đã truyền tới hải ngoại từ lâu, rất nhiều cường giả Hải tộc đều biết.

"Chỉ với một bộ linh thân đã chém chết Hôi Giao Tôn Giả, đó là ngươi?"

Dù là Thạch Hạo của quá khứ hay sau khi chết đi rồi sống lại, kể cả chuyện hắn bình định mấy đại thánh địa, đều thể hiện ra hắn vô cùng mạnh mẽ, uy chấn thiên hạ.

Hải Thần Đảo mặc dù có nội tình thâm hậu, nhưng bây giờ đã không có Thần rồi, tự nhiên họ sẽ vô cùng căng thẳng và lo lắng, sợ hắn tiêu diệt đạo thống nơi đây.

Thạch Hạo lên đảo, nói: "Ta chỉ muốn mượn đường thôi." Hắn giải thích rõ mục đích đến, rất thẳng thắn nói.

Sinh linh của bộ tộc Hải Thần liền thở phào một cái, sau đó giải thích, con đường kia đã bị chặt đứt, Mạc Thương của tộc họ sau khi rời đi, thì con đường đó không còn sử dụng được nữa.

"Mạc Thương?"

Thạch Hạo nhớ tới một người, năm đó lúc đánh một trận tại ổ Côn Bằng, có một thiếu niên Hải tộc đã để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu, tên đó là một đối thủ mạnh, hai người đã từng đại chiến rất kịch liệt.

Chẳng trách Hải Thần tộc căng thẳng, là do sợ hắn đến thanh toán đây mà.

Sau đó Thạch Hạo cũng biết thêm một việc, có một người thuộc tộc Hỏa Viêm Ngư được đặt ngang hàng với Mạc Thương, là một thiếu niên như ma thần, tên là Hàn Thiên cũng tiến vào thượng giới, bọn họ sau khi đi, Hải tộc đã không còn đường nữa.

Đến thời khắc này, Thạch Hạo có chút trầm mặc, thật chẳng lẽ không còn cách nào để đi lên, con đường của hai giới đã đứt thật rồi ư?

Hắn quay trở về đất liền, về lại Hoang Vực, yên lặng suy tư, một lần nữa đi lại những con đường đã đi qua, rồi sau đó đi đến một nơi.

"Chiến trường Bách Tộc, theo lời kể nếu sau khi thông qua thử thách cuối cùng, thì có thể tiến vào thượng giới."

Chiến trường Bách Tộc ở các vực đều có, năm đó tổ phụ của hắn cũng là vì ở trên chiến trường Bách Tộc đánh chết một con Tì Hưu nên đã dẫn đến một trận đại họa.

Đó là chiến trường của các chủng tộc khác nhau tranh hùng, Thạch Hạo đã sớm biết, thế nhưng vẫn chưa từng đặt chân qua.

Ngày hôm nay, bên trong chiến trường Bách Tộc ở Hoang Vực có một thiếu niên đi đến, hắn không ngừng khiêu chiến không ngừng thắng liên tiếp, đưa tới chấn động không nhỏ.

Những năm gần đây, sau khi trải qua đại kiếp nạn thiên địa, các Thái Cổ Thần Sơn lớn đã xuống dốc, chiến trường Bách Tộc từ lâu đã không còn sôi nổi nữa, do thiếu khuyết sinh linh vô địch.

Thạch Hạo lấy Bảy mươi hai biến thay đổi dung mạo rồi sau đó tham chiến tại chỗ này, hắn vẫn chưa bị quá nhiều người chú ý, bởi vì thiên hạ ngày nay đều đang nói về Tiểu Thạch, bàn tán về Thạch Quốc, những trận quyết đấu ở Bách Tộc chiến trường so ra còn kém xa với hành động vĩ đại quét ngang thiên hạ của Thạch Hạo.

Sau khi Thạch Hạo thắng được ở mảnh chiến trường này, hắn đi lên tế đàn rồi được truyền tống vào một mảnh đất hoang vu, ở đây không có đối thủ còn sống, chỉ có các loại khôi lỗi*.
(*) Khôi lỗi: đại loại như những bức tượng điêu khắc, hoặc con rối, bù nhìn...

Hắn một đường chiến đấu kịch liệt, cuối cùng vẫn là chiến thắng, rồi được truyền tống vào một mảnh cổ địa khác.

Điều này làm cho hắn rất hứng thú, hết cái mật địa này đến cái mật địa khác, chúng đều được nối với nhau bởi trận pháp, chẳng lẽ cuối cùng thực sự sẽ thoát khỏi hạ giới?

Hắn một đường xung phong liều chết, sau khi bị truyền tống liên tục sáu lần, trên đường đi gặp được một số bộ hài cốt, những thi thể này càng ngày càng cổ, đã chứng minh rất nhiều năm chưa từng có người xông đến chỗ này.

Với uy thế hiện nay của Thạch Hạo, tự nhiên có thể một đường thế như chẻ tre, mạnh mẽ xông qua cửa.

"Áp chế cảnh giới, mấy cửa ải phía sau đều muốn tìm cùng cảnh giới đánh nhau một trận đây mà."

Rốt cục Thạch Hạo cũng đánh tới cửa ải thứ mười, cũng chính là cửa ải cuối cùng, trong lòng hắn rung động vì đã thấy được một tòa truyền tống trận hoàn hảo.

Nhưng mà ở nơi này hắn còn thấy được một lời cảnh báo.

"Cái gì, đằng sau của chiến trường Bách Tộc là một lồng giam? Sinh linh đi lên từ nơi này đa số đều bị bắt đi trở thành tọa kỵ..." Thạch Hạo kinh hãi.

Từng có sinh linh từ phía trên trốn xuống, trước mắt lại có lời cảnh báo như vậy.

"Nếu nói Bách Tộc chiến trường lại là nơi như vậy, thì một số đạo thống bất hủ của thượng giới cũng khinh người quá đáng rồi!" Thạch Hạo thì thầm.

Chân tướng hẳn là như vậy, cũng quá mức thảm thương rồi.

Hắn yên lặng suy nghĩ, cuối cùng xoay người rời đi, con đường này mặc dù còn đi được nhưng mấu chốt nghiêm trọng nhất là, hắn tuyệt đối không muốn bị người khác bắt đi canh cửa. Hơn nữa, trước mắt hắn không thể bị bại lộ, một khi bị một số người của thượng giới biết được thân phận, thì khó mà sống sót.

Thạch Hạo dọc theo đường cũ trở về, rồi thở dài một tiếng, trời muốn tuyệt đường hắn sao? Đến lúc này rồi hắn đã không có đường nào có thể đi.

Hắn tìm đọc các loại cốt thư, trong lòng suy nghĩ, rồi đi lại tất cả những đường mà hắn cho rằng có thể rời đi được một lần nữa, kết quả phát hiện một vùng mù mịt giữa hai giới, chứng tỏ hai giới thực sự đã tách ra rồi.

Thạch Hạo nhìn trời, phải làm sao mới có thể đi vào thượng giới, chẳng lẽ thực sự không có bất kỳ biện pháp nào nữa sao?

Đột nhiên hắn nhớ lại một việc, nói: "Còn một con đường nữa, nhất định có thể thông hướng thượng giới!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Bất hủ phàm nhân
14 Tháng tư, 2020 10:52
truyện đầu tiên làm tui khóc ( cũng đc 4 5 năm rồi :* )
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:16
“ Cường ép “ là dùng sức mạnh ép 1 vật hay một người khác. Còn “ Cưỡng ép “ là cưỡng ép ng khác làm theo ý của mình, điều mà ng đó ko muốn.
anhtuanngoc
10 Tháng tư, 2020 10:25
Dịch giả cho em hỏi: cường ép hay cưỡng ép? Từ nào mới đúng ạ?
ronkute
08 Tháng tư, 2020 11:26
Tầm năm sau là full rồi :))))
Đông Phương
06 Tháng tư, 2020 20:37
Ron ơi ráng dịch hết bộ này đi huhu, hóng quá luôn
anhtuanngoc
04 Tháng tư, 2020 19:51
Tiên cổ, Loạn cổ, thời đại thần thoại, Thái cổ, Hoang cổ
anhtuanngoc
03 Tháng tư, 2020 22:02
@Lê Quốc Khánh: Theo em biết Thái Cổ trước Hoang Cổ mà bác. Thời Thái Cổ có Thái Cổ Hoàng về sau tới thời Hoang Cổ mới có Đại đế Nhân tộc
Hieu Le
30 Tháng ba, 2020 02:00
thứ tự phải là: đế lạc - tiên cổ - loạn cổ - hoang cổ - thần thoại - thái cổ nhé
Phong Thenight
26 Tháng ba, 2020 16:22
end chưa.
Hieu Le
24 Tháng ba, 2020 19:08
dịch nhanh jk ad
Cong Toan Nguyen
20 Tháng ba, 2020 19:52
Truyện nhiều chỗ xàm ko chịu đc Lúc nào cũng hạn chế tu vi rồi thì lúc đánh với quái thì như thần về đập với mấy tên cùng cấp thì chả ra gì
Trịnh Thanh Hùng
13 Tháng ba, 2020 12:36
Thần thoại. Tiên cổ. Hoang cổ. Thái cổ.. còn diệp thì lúc đầu tác giả dịch là thánh thể thái cổ. Mấy chương giữa thì tác giả có ghi chú diệp là thánh thể hoang cổ mới đúng rồi mấy chương sau thì ghi là thánh thể hoang cổ. Rồi mấy trăm chương cuối lại ghi là thánh thể thái cổ. Nên ko biết diệp là thuộc thái cổ hay hoang. Nhưng cá nhân m thì vẫn thích là thái cổ hơn
anhtuanngoc
12 Tháng ba, 2020 21:07
Xin được hỏi các bác về các thời kỳ trong TGHM và GT: Tiên cổ, Hoang cổ, Thái cổ, thời đại thần thoại thứ tự trước sau thế nào? Và trong bộ Già Thiên thì Thế gia Thái cổ hay Thế gia Hoang cổ, Diệp Phàm là Thánh thể Thái cổ hay Thánh thể Hoang cổ?
anhtuanngoc
12 Tháng ba, 2020 20:11
khoảng 500 chương nữa là hết thôi
ntthuyhang
07 Tháng ba, 2020 15:11
lâu quá
ronkute
04 Tháng ba, 2020 13:14
Mấy nay bận quá bác ơi :((((
Trịnh Thanh Hùng
04 Tháng ba, 2020 13:01
Lâu quá ron ơi :(
ronkute
17 Tháng hai, 2020 13:03
蚕 Cán - HV: Tàm - Việt: Tằm
anhtuanngoc
14 Tháng hai, 2020 08:15
Dịch giả cho em hỏi: con tằm tiếng hán là tằm hay tàm ạ
pitel
10 Tháng hai, 2020 22:52
cái bộ Trường Sinh Giới tangthuvien k dịch nốt nhỉ, còn hơn 200c là end mà k có, hix hix
Hieu Le
04 Tháng hai, 2020 14:00
thắng tất nhưng sau này cũng còn gì đâu, duy ngã độc tôn mà không còn ai bên cạnh cả, cha mẹ vợ con thân thích chết gần hết
Hieu Le
24 Tháng một, 2020 20:28
đã đọc lại truyện lần thứ n vậy thấy nghiền
Hà Tiến Dũng
23 Tháng một, 2020 21:47
Hay quá
ronkute
18 Tháng một, 2020 16:03
Đề cử nhiệt tình vào nhen bác :)
chuoihuu
18 Tháng một, 2020 13:53
Cám ơn team dịch!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK