Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các ngươi lùi về sau đi, chớ có qua kia." Thạch Hạo nói, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Hắn vô cùng lo lắng, nơi này liêu jsẽ xuấ hiện sinh vật còn sống, giả sử như có sinh linh bất hủ từ bên kia bờ đê bò qua thì cũng không phải là không thể.

"Phía bên kia là Tiên giới hay là dị giới, lẽ nào nối liền với một thế giới cực kỳ thần bí và mạnh mẽ?" Xích Long nhỏ giọng nói, nội tâm vô cùng kiêng kỵ.

Vừa mới tới nơi này mà đã thấy được di hài Chân Tiên, thi thể kia rất tả tơi, đầy rẫy vết thương tựa như các vết cào, các lỗ quyền...

Ngoài ra, còn có những vết cháy đen sau khi sét đánh cùng với một luồng khí tức không rõ.

Hắn đã trải qua những gì?

"Vì sao ta lại cảm thấy hắn chỉ vừa mới chết tầm hơn chục năm chứ không phải là những bộ thi hài rất nhiều vạn năm?" Thiên Giác nghĩ nghi vấn.

Thạch Hạo gật đầu, chính vì như vậy nên mới mới càng cẩn thận nói mọi người rút lui.

Tất cả mọi người trở nên nghiêm túc, vừa lùi lại vừa đánh giá hoàn cảnh nơi đây, bờ đê kia quá kinh người, tựa như là một dòng lũ bằng sắt thép cản trở nơi đó, đè ép người tới cùng cực.

Ở khu vực này, có rất nhiều xác sao to lớn nằm rải rác.

Một mình Thạch Hạo đảo bước về trước quan sát thật kỹ cảnh tượng xung quanh, kiểm tra những dị thường.

Cũng may là, chung quy lại cũng không thấy sinh vật còn sống.

Ở đây, hắn cảm nhận được sức mạnh đại đao, có các loại quy tắc đáng sợ vượt qua cửu Thiên thập Địa, có một ít quy tắc vô cùng kinh người mà chưa từng thấy qua.

Nơi này có từng tầng từng lớp gợn sóng thần bí, người bình thường căn bản không thể cảm nhận được, chỉ có sinh linh có cảnh giới như Thạch Hạo thì mới có thể nắm bắt được.

Đó là vô hình, trong mắt hắn tựa như là từng vệt ánh sáng đang từ bên phía bên kia bờ đê truyền qua và hóa thành gợn sóng.

"Vô số quy tắc, vô tận đại đạo, quả nhiên là một địa phương vô cùng khiếp người, ngộ đạo rèn luyện thì không có chỗ nào tốt hơn chỗ này!" Thạch Hạo lên tiếng.

Thế nhưng hắn biết, loại gợn sóng kia, loại ánh sáng đó không thích hợp cho những người khác, bọn họ không thấy được chỉ vì cảnh giới còn quá thấp.

"Trận pháp năm xưa?" Thạch Hạo tìm kiếm.

Ngày xưa, mặc dù hắn cùng Tam Tạng, Thần Minh có thể đi qua đây cũng là nhờ vào một đồ án đơn sơ tựa như tiện tay vẽ nên vậy.

"Vẫn còn, thế nhưng không cách nào mượn nó để rời đi được, quá mơ hồ, vả lại điểm cuối kia hiện tại không thể lại gần được."

Bên này bơ đê có từng làn khói xám lan tỏa, càng ngày càng sâu thẳm, Thạch Hạo cảm nhận được khí tức nguy hiểm của nơi đây.

"Đại huynh, bên kia bờ đê là thừ gì, chúng đệ có thể qua đó xem thử không?" Chu Lâm hỏi.

Những người khác cũng vô cùng khát vọng, ngập tràn chờ mong.

Thạch Hạo lắc đầu nói rõ cho bọn họ biết, đừng nói là bọn họ mà ngay chính hắn hiện tại cũng không thể đi qua bên kia bờ đê được.

Đương nhiên, lát nữa hắn sẽ thử dò xét xem sao, dù sao thì đã mạnh mẽ hơn ngày xưa rất nhiều, thế nhưng không thể dẫn theo bọn họ được.

"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi tu luyện mài giũa bản thân, con đường dưới chân có thể chạm tới đã bắt đầu!" Thạch Hạo lên tiếng.

Hắn chỉ về một khu cồn cát phía sau, nói bọn họ tiến tới khu vực đó.

Một khu sa mạc đầy u tĩnh.

Đã nhiều năm như vậy mà bên trên khu sa mạc vẫn chỉ có một ít vết chân mờ nhạt in hằn trên cát mịn, không còn thứ gì nữa.

Một dãy vết chân mơ hồ hiện ra một con đường mờ ảo rất khó thấy rõ, thế nhưng có thể xác định được là do sinh vật hình người lưu lại.

"Ầm!"

Khi Thiên Giác nghĩ cất bước lên trên khu cát này thì ánh máu hiển hiện, lôi đình mãnh liệt oanh kích tới.

Rầm!

Thiên Giác nghĩ rung lên bần bật, vẻ nám đen khắp người đồng thời lảo đảo trở ra.

Quá đáng sợ, ở đây có sức mạnh thần bí.

Cũng trong lúc đó, sương máu bốc lên, khí tức không tên bùng phát.

"Cầm theo cành liễu này!" Thạch Hạo lên tiếng.

Một cành liễu óng ánh hiện trong tay hắn, đây là thứ mà hắn đã đạt được trong khu vực này, là do Liễu Thần lưu lại, năm đó hắn từng dùng cành này để bảo vệ bản thân.

"Đây là con đường rèn luyện, còn cần phải dùng cành cây thần thụ này để bảo về làm gì chứ?" Mấy người ngạc nhiên hỏi.

"Con đường này không phải người bình thường là có thể đi được, chỉ có Chân Tiên Bất hủ thì mới có thể bước qua, vả lại vô số năm tháng trôi qua, không biết bao nhiêu kỷ nguyên tới nay cũng chỉ có một người mới có thể lưu lại dấu chân nơi ấy." Thạch Hạo nói rồi chỉ về một đám vết chân mờ nhạt kia.

Thạch Hạo lấy ra cành cây của Liễu Thần rồi tự mình dẫn nhóm người này đi tới vực sâu lôi điện kia.

Quả nhiên, trên đường đi bọn họ vô cùng chấn động, bên trên khu cát này không cách nào lưu lại dấu chân được, mặc cho bọn họ có thi pháp thế nào cũng không có chút hiệu quả nào.

"Không cần thử, từ trước tới nay cũng không biết đã có bao nhiêu sinh linh tới đây, mạnh như chủ Cấm khu, còn có cả Tiên vương, thế nhưng không ai có thể lưu lại dấu chân cả!" Thạch Hạo nói.

Việc này khiến đám người ngây dại, chấn động sâu sắc.

"Có nhìn thấy những chết chân mờ nhạt theo hàng theo lối kia không, từ cổ tới nay, tất cả mọi người đều dọc theo dấu chân đó để đi tìm manh mối đó."

Sở dĩ phát hiện bờ đê, có Chân Tiên Bất hủ đi tới và bỏ mạng ở nơi này, tất cả cũng bởi vì truy tìm dấu chân này.

Đám người Kim Giác nghĩ, Tào Vũ Sinh, Thạch Chung đều sợ hãi, kinh ngạc tới ngây dại.

"Năm xưa ta cũng đã bắt đầu cất bước ở vực sâu lôi điện kia, hiện tại các ngươi cũng bắt đầu từ nơi này đi." Thạch Hạo nói.

Ven đường đã gặp phải những nguy hiểm, có khí tức không rõ ngập tràn, có sương máu bốc lên, có ánh chớp đánh giết, thế nhưng đều hữu kinh vô hiểm, bọn họ đã tới gần vực sâu lôi điện.

"Cầm thật cẩn thận cành cây này, các ngươi chớ có phân tán quá xa, thời khắc quan trọng thì nó có thể bảo vệ các ngươi đó." Thạch Hạo căn dặn.

Tới gần vực sâu lôi điện thì đám người đều chấn inh, đây là một uyên hải được tạo thành từ sấm chớp, nơi đó có từng tòa lôi trì bồng bềnh.

Có lôi trì kèm theo tiên khí, có tiên quang lưu chuyển, quá kinh người mà.

Thạch Hạo không hề rời đi mà ngồi xếp bắng xuống để hộ đạo cho bọn họ, trước tiên nên bảo vệ bọn họ một khoảng thời gian vì sợ gặp phải sự cố.

Ròng rõ ba năm trời hắn không hề rời đi, trong thời gian này hắn cũng tự mình thâm nhập độ kiếp tiến hành gột rửa bản thân.

Đương nhiên, mỗi khi hắn tiến vào thì những người khác sẽ tránh lui, nếu không chắc chắn sẽ liên lụy khó có thể sống sót được.

Tất cả mọi người đều chấn kinh, bên trong sấm chớp này ẩn chứa hàng loạt pháp tắc đại đạo tựa như là đầu nguồn của thiên kiếp, ẩn chứa pháp và đạo thần bí.

Thạch Hạo lặng lặng quan sát, ngồi đây bảo vệ.

Lôi linh thức tỉnh, tựa như cá gặp nước rồng về biển lớn, quá thích hợp cho bọn chúng, ba con lôi linh rít gào nhảy vào trong và tham lam hút lấy ánh chớp.

Ba năm thời gian, chúng không ngừng chìm ngập trong tiến hóa!

...

Năm thứ tư Thạch Hạo rời đi, một thân một mình đi tới thế giới bờ đê.

Không có cành cây của Liễu Thần, ở đây hắn rơi vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, dọc theo con đường này đã lưu lại quá nhiều máu tươi, thân thể gần như nổ tung, gặp phải kiếp nạn.

Thạch Hạo chấn động trong lòng, quả nhiên con đường này chỉ dành cho những cường giả từ Chân Tiên, Bất hủ trở lên mới có thể đặt chân, hắn mạnh mẽ là vậy những cũng đều phụ trọng thương.

Nhưng, hắn cố gắng kiên trì tiến lại gần bờ đê.

Hơn nữa, trên đường đi này hắn không ngừng điều chỉnh, lúc đăng lâm lên bờ đê thì thương thế cũng đã khỏi hẳn.

"Ta muốn nhìn cho thấu, tới cùng phía bên kia bờ đê là gì!"

Thạch Hạo đăng lâm lên bờ đê, đừng bên trên và phòng mắt nhìn về nơi xa!

Vô tận sương mù, không cách nào thấy điểm cuối, không cách nào thấy bến bờ, như là không cách nào nắm bắt được thứ gì.

Ngoài ra còn có những gợn sóng, ở cảnh giới này thì mới có thể thấy được ánh sáng, chúng khuếch tán tới đây và quấy nhiễu lấy hắn.

Đó là gợn sóng đại đạo, đó là ánh sáng quy tắc, sinh linh bình thường không cách nào nhìn thấy được, đó cũng chỉ là sự dao động tự nhiên từ bên kia bờ đê truyền tới mà thôi.

"Ta muốn nhìn rõ, thiên nhãn Chí Tôn, nhìn xuyên hư vô !" Thạch Hạo gầm nhẹ.

Hắn ngồi xếp bằng bên trên bờ đê và dùng hết khả năng, dùng hết đạo hạnh một thân, hai mắt trở nên thâm thúy đồng thời tỏa ra tiên vụ, tiếp đó có hào quang Tiên đạo lưu chuyển.

Đây chính là sức mạnh cực hạn mà hắn có thể sử dụng tới, vả lại còn ẩn chứa ý vị tiên đạo!

Đã nhìn thấy rồi, và đã khiến Thạch Hạo chấn động!

Sóng lớn chập trùng, thần hải vô biên!

Phía sau bờ đê lại là một vùng biển lớn, là một vùng biển khó mà tin được.

Bên trong sóng cuộn chập trùng là từng cổ giới tả tơi chìm nổi, ẩn hiện giữa bọt nước, có phá diệt, có khô cạn, có trở thành bọt biển.

"Làm sao có khả năng chứ!?" Thạch Hạo cảm thấy khó mà tin được.

Biển rộng vô biên vô hạn, hiện tại xem như ôn hòa yên tĩnh, chỉ có không tí sóng lớn đang cuộntrào thế nhưng mỗi một lần như vậy đều có rất nhiều cổ giới tàn tạ đang huyễn diệt.

Sóng biển, bọt nước này đều do chúng tạo thành ư? Bao hàm cả pháp giới.

Ầm!

Đột nhiên, sóng lớn tận trời, Thạch Hạo nhìn thấy được thế giới càng to lớn hơn hiện lên bên trong bọt nước, ẩn núp bên trong sóng lớn ngập trời đó.

"Giới hải ư?!" Hắn chấn động.

Lúc này, hắn cảm nhận được cổ giới có gì đó là lạ, khí tức khác biệt, vượt qua dòng sông thời gian và phả vào mặt hắn.

Bọt nước khác biệt, cổ giới tàn tạ khác biệt kia, khí tức ẩn chứa khác biệt, đại đạo diễn dịch cũng khác biệt.

"Cứu ta!"

Cách đó không xa bên trong sóng biển có một sinh linh máu me đầy người, suy yếu tới cùng cực, giãy giụa bên trong biển lớn và cố gắng lại gần đây.

Trên người nàng có tiên khí, có sức mạnh bất hủ thế nhưng từng gợn sóng biển đập vào thì miệng mũi tràn ra máu tươi và dần dần chìm vào trong biển lớn biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Nàng đã tiếp cận được bờ đê thế nhưng lại không thể chạm tới được.

Thần hôn của Thạch Hạo run lên, nơi này quá thần bí và cũng quá khủng khiếp, không ngờ lại có thể nhìn thấy được một sinh linh còn sống, là sinh vật của kỷ nguyên nào đây?

Trong vòng mười năm sau đó, Thạch Hạo yên lặng quan sát.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều lần hai mắt của hắn ứa máu, không thể không nhắm lai.

Thế nhưng, mỗi lần qua đi thì thời gian kiên trì của hắn lại càng lâu hơn, xem càng xa hơn.

Mười năm sau, tầm quan sát của hắn càng xa hơn nữa.

"Trong biển có đảo!"

Hắn nhìn thấy, bên trong vùng biển kia có các hòn đòn nằm ngang dọc ở tít nơi xa, có sinh linh đang đứng bên trên và thiêu đốt chân thân của mình để xua tan sương mù đầy đáng sợ.

Hắn nhìn thấy chỗ xa hơn nữa, có sinh linh đang vượt biển, vết thương chẳng chịt uể oải gần như bỏ mạng.

Đương nhiên, hắn cũng thấy được sinh linh vô cùng mạnh mẽ, không hề bị hao tổn gì!

Hắn nhìn thấy được một người đàn ông tay cầm theo chiếc đèn lồng, từ bên trong sương mù tăm tối nơi biển khơi đi từ từ chậm rãi tới đây, như muốn quay trở về.

Ngoài ra, hắn còn thấy bên trên một vài hòn đảo có sinh linh bất động, tất cả đều đứng sừng sững chẳng hề nhúc nhích gì.

"Cổ thuyền... màu đen?"

Ngoài ra, Thạch Hạo còn thấy được một chiếc thuyền cổ đen kịt như mực, có người đang dựa vào nó để vượt biển!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ronkute
29 Tháng bảy, 2018 18:43
Đọc lại cũng sẽ có cái thú của việc đọc lại :)
Đỗ Tiến Hưng
29 Tháng bảy, 2018 16:07
đang tính tu lại vì trc đọc cv nhiều chỗ ko hiểu nhưng nghĩ từ chương 1k trở đi chán quá , nên còn chưa ds nhảy lại
ronkute
25 Tháng bảy, 2018 22:27
Có 2 người dịch nên ngày cố 1c là hết sức rồi bạn
Nguyễn Văn Thắng
25 Tháng bảy, 2018 22:02
ra lâu quá .
pitel
25 Tháng bảy, 2018 21:54
ồ, tại căn bản cứ nhớ mãi hoang tháp bên già thiên nên sang tghm lại hóng :))
ronkute
25 Tháng bảy, 2018 19:15
Tiểu Tháp đã đi theo Liễu Thần vào Cánh cửa Nguyên Thuỷ lúc ở Hạ giới rồi mà bạn. Giờ bên cạnh của Thạch Hạo chỉ còn Đả Thần Thạch cùng với Hoàng Điệp thôi.
pitel
24 Tháng bảy, 2018 23:59
thấy Hạo càng về sau càng ít dùng tháp nhỉ, cuối truyện cũng k thấy nhắc...
Thắng Nguyễn
22 Tháng bảy, 2018 19:44
Tôi đọc truyện này từ lúc 3 năm trước đến bgio thì bạn bảo có sót ruột ko
ronkute
22 Tháng bảy, 2018 18:23
Làm gì xem chùa bacx, cmt của các bác là động lực để ra chương của nhóm đó :)
Tùng Quách
22 Tháng bảy, 2018 14:14
ông xem chùa còn giục giục gì vậy
ronkute
21 Tháng bảy, 2018 18:01
Cảm ơn bạn, mình sẽ cố gắng :)
Thắng Nguyễn
21 Tháng bảy, 2018 17:48
Bạn ơi dịch nhanh hộ đi đọc bộ này mấy năm rồi chờ hoài mệt quá
ronkute
20 Tháng bảy, 2018 20:23
Không cần biết tiếng trung, bác biết đọc VP, cùng với tìm hiểu lại cách cấu trúc Đích, liễu, trứ, địa là có thể bắt tay vào rồi. Bác hứng thú thì mình sẽ hướng dẫn. :) Được thì ib fb cho mình nhen. Bác vào truyện trên forum, kéo xuống thảo luận bằng fb là có fb mình bên dưới.
langtu0391
20 Tháng bảy, 2018 15:32
Hứng thú thì có nhưng em không biết tiếng Trung bác ơi, chả lẽ lại dịch lại từ bản convert :))
ronkute
20 Tháng bảy, 2018 06:58
Dạ, mình đang thầu bộ này bác, văn phong thì thằng tác viết sao thì mình làm lại y như vậy thôi, thêm mấy từ nối cho câu trọn nghĩa hơn chứ không có thêm mắm thêm muối, dùng từ bay bổng :D Bác nếu hứng thú thì hãy tham gia với mình, cùng nhau tạo nên những chương truyện đầy đặc sắc gửi tặng cho các độc giả thân yêu ;111:
langtu0391
19 Tháng bảy, 2018 22:17
hình như bác dịch truyện này mà, em rất thích phong cách dịch của bác :))
ronkute
19 Tháng bảy, 2018 15:07
Tuỳ tâm của Dịch giả, khi nào dịch giả rảnh thì sẽ có chương, nhanh thì 1 2 ngày, chậm thì 1 2 tuần, còn lâu thì cả tháng sợ chưa có :(( Nói thế thôi, bác chỉ cần phầm Theo dõi trên App, khi nào có chương là app tự thông báo thôi à :D
langtu0391
19 Tháng bảy, 2018 13:32
Các bác cho em hỏi, lịch update các chương dịch thế nào vậy? Đọc convert khổ quá =="
ronkute
19 Tháng bảy, 2018 13:07
Đã thêm các chương thiếu, các bạn đọc nếu thấy thiếu hay lỗi chương nào thì thông báo giúp mình nhen. Tks!!!
ronkute
18 Tháng bảy, 2018 17:49
Ok, mình đã kiểm tra, để nhờ Dev chạy lại, tks bác.
ronkute
18 Tháng bảy, 2018 17:45
CHương nào thế bạn????
Phạm Ngọc Nam
18 Tháng bảy, 2018 16:26
đoạn 700 hơn cứ thi thoảng lại bớt mấy chap thế
Vũ Trương Đạt
18 Tháng bảy, 2018 00:39
Truyện của Thần Đông bộ nào đọc cũng hay và nhiều tình tiết hài hước rất tự nhiên..
ronkute
29 Tháng sáu, 2018 21:16
Banh bóng nên có hơi chậm trễ bác ơi :((
pitel
26 Tháng sáu, 2018 16:48
lâu k có thuốc quá...
BÌNH LUẬN FACEBOOK