Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về nhà rồi, khóe mắt của Thạch Hạo ửng hồng, đứng lẳng lặng một hồi lâu thì hắn mới hơi bình tĩnh lại.

"Đại ca, chúng ta tới rồi à, thật không ngờ nơi này lại ưu mỹ như thế. Ồ, bên kia còn có một đám thiên mã nữa chứ, trắng bóng lực lưỡng, không một cọng lông tạp, ấy da, trong số đó còn mọc ra cả vảy rồng nữa chứ, chẳng phải vảy tầm thường đâu nha." Rùa lớn kêu la.

"Rầm!'

Thạch Hạo lên 'nồi đen' khiến nó trợn tròn mắt, tu sĩ cảnh giới Độn Nhất hơi lộ một chút gợn sóng cũng đủ nó bất tỉnh rồi.

"Ngoan ngoãn một chút, chớ có la làng la xóm lên."

Thạch Hạo tiến về trước, dù cho đang cách thôn mấy dặm đường thế nhưng lòng hắn rất hồi hộp nôn nóng, rốt cuộc cũng đã về, không hề dễ dàng tí nào.

Cách đó không xa có một vùng núi, lúc đi ngang qua thì Thạch Hạo hơi dừng chân lại, năm đó khắp thiên hạ đều truyền lan tin tiểu Thạch đã chết, bát hoang đều kinh sợ, và hắn từng bị chôn ở đó chừng một năm.

"Không biết Ngũ Sắc tước còn ở đó hay không?" Thạch Hạo rất muốn biết lai lịch của nó.

Bởi vì, lần đó có thể phục sinh cũng có một phần liên quan tới một ít hạt giống mà nó ngậm mang tới, lúc đó nó trồng vào bên trong vùng đất chôn Thạch Hạo, khiến sinh cơ bừng bừng và giúp hắn cải tử hồi sinh.

Ngũ Sắc tước rất thần bí, từ khi Thạch Hạo bắt đầu hiểu chuyện thì nó đã ở trong thôn rồi, thi thoảng sẽ biến mất một đoạn thời gian.

Nếu như nói, ai có thể bắt nạt Thạch Hạo thì cũng chỉ có mình nó mà thôi.

Khi còn bé, mỗi lần truy đuổi Ngũ Sắc tước thì đều té ngã sấp mặt, mặt mũi đầy nước mắt, sau khi lớn lên cũng không tài nào bắt được con chim nhỏ kia.

Gần rồi, đã thấy được người trong thôn rồi.

Ngay nơi cửa thôn có một ít người ra vào, quá quen thuộc, đó là đội ngũ săn thú thắng lợi trở về, họ mang theo rất nhiều hung thú khổng lồ tiến vào trong thôn.

Là đám bạn thuở nhỏ của Thạch Hạo, là đám Đại Tráng ư, hiện giờ thân hình to lớn và trở thành thủ lĩnh của đội ngũ săn bắn, tất cả đều đã lớn cả rồi!

Phía trước thôn trồng rất nhiều cây liễu xanh um tùm.

Người trong thôn đang tưởng niệm Liễu Thần ư, nơi mà nó cắm rễ có một tế đàn và trở thành vùng đất thần thánh vô cùng, không người nào dám chiếm dụng nơi đó cả, người trong thôn đang hi vọng nó trở về ư?

Trong thôn rất nháo nhiệt.

Bởi vì, đội ngũ săn bắn đã trở về.

Một tí hài đồng đang chạy trốn vui đùa, từ ba bốn tuổi chó tới mười tuổi các loại, vô cùng hoạt bát, thế nhưng Thạch Hạo cũng không hề nhận ra đứa nào cả.

Nhất định là đám nhóc vừa mới được sinh ra gần đây, đều hiếu động cả, thể chất mạnh mẽ, dù cho còn đang nhỏ tuổi thế nhưng lại bậc nhảy rất cao, mạnh hơn bậc cha chú trước kia nhiều.

Thạch Hạo đi tới cửa thôn, theo sau là rùa lớn.

Rùa lớn đứng thẳng cất bước vác lấy chiếc nồi lớn, tay chân dài khác lạ, dáng dấp đầy dũng mãnh.

"Ồ, có yêu ma vào thôn, nhanh đánh yêu quái kìa!"

"Làm gì có yêu quái chứ, thôn chúng ta có đại trận do Liễu Thần bố trí, yêu ma quỷ quái gì cũng phải lui tránh cả, nhóc con, đừng có làm ồn nữa." Có người lớn quát lên.

"Thật mà, nhìn kìa, là một con vương bát, đen còn hơn cả phân lừa nữa á, kìa kìa, nó đang trừng mắt, nó đang nhe răng, nó đang lại đây kìa." Có đứa nhóc tầm ba bốn tuổi hét lớn.

Rùa lớn đứng nơi cửa thôn tứ giận, mặt mày gần như tái xanh.

Quả thực nó đang nhe răng trừng mắt, bởi vì, đám nhóc con này quá không lễ phép, mặc dù nói nó là rùa đen thế nhưng cũng không thể gọi thẳng mặt là vương bát được?

Nếu là Thạch Hạo thì không sao, nó chấp nhận, thế nhưng một đám nhóc mà lại dám làm như vậy tất nhiên nó phải tức giận rồi.

Đặc biệt là lời nói ở phía sau, gì mà còn đen hơn cả phân lừa, nó nghe thấy như muốn thổ huyết.

Trong thôn, già trẻ nam nữ đang vây quanh đội ngũ săn bắn trở về thì chợt có người quay đầu nhìn về nơi cửa thôn.

Trong giây lát đó, cả thôn yên tĩnh, hết thảy những người lớn đều cứng đờ tựa như hóa đó.

Người trông thôn đều trông về, mỗi một người đều cứng họng nhìn người phía đầu thôn kia.

Một thiếu niên với vóc người cường tráng, khuôn mặt tuấn tú tầm mười bảy mười tám tuổi, gương mặt hiền lành, con mắt trong veo, hắn đang từng bước đi tới.

Nhiều năm trôi qua rồi, ít nhất cũng phải mười năm mà lúc này có thể nhìn thấy lại khuôn mặt này, còn có thể gặp lại người này, những người trưởng thành đều ngây ngẩn hông dám tin vào mắt mình.

Chỉ có đám trẻ con tò mò, khó hiểu, sửng sốt ngẩng đầu lên rồi kéo kéo góc áo của những người lớn, chúng căng thẳng nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, hắn là đại yêu ma à, sao thúc bá đều sợ ghê vậy, sao không dám nói lời nào thế?"

"Ông nội, đây là một con yêu ma hình người à, đầy tớ của hắn mà cũng hung ác như thế rồi, hắn lại có thể xông qua trận pháp và tiến vào trong thôn chúng ta luôn, đáng sợ thật." Một vài đứa nhóc lộ vẻ hoảng sợ.

"Nhóc tỳ!" Rốt cuộc cũng có người hét lớn, đồng thời nhằm thẳng cửa thôn.

Còn có một vài người lớn răng dạy đám trẻ nhỏ, mắng: "Gì mà yêu ma chứ, đây là thúc thúc của các ngươi, chính một mình hắn đã đánh thẳng lên thượng giới đó!"

"Nhóc con, chớ có nói lung tung!' Có người bỗ lên chiếc mông nhỏ của nó một cái.

Nam nữ già trẻ đều lao tới đồng thời hò hét kêu la, đặc biệt là một đám thanh niên trai tráng tầm hai ba mươi tuổi là hung hăng nhất,sau khi lao tới thì ôm chặt rồi nén thẳng hắn lên trời cao.

"Thật không thế này, ngươi... đã trở về rồi!'

"Để ta cắn một cái xem sao, là thịt nè, không phải giả!"

"Nhóc con, mới đi mà đã chục năm rồi, không ngờ lại trở về đột ngột như vậy!"

"Nhóc tỳ, nhanh, để ta nhìn xem thử ngươi có thay đổi gì không!"

Một đám người kích động, đám đồng bọn thuở nhỏ vây kín lấy Thạch Hạo, tựa như mình đang nằm mơ vậy, không cách nào tin hôm nay lại có thể gặp lại hắn.

Còn có người thì gọi tên thuở bé là Nhóc tỳ của hắn, rất là thân thiết.

Thạch Hạo cay cay sóng mũi, tròng mắt nóng ran, cảm giác thật là tuyệt, hắn đã trở về và gặp được nhiều người thân như thế, hơn chục năm phiêu bạt bên ngoài, toàn bộ thất vọng vô lực tiếc nuối đều đã biết mất, cảm giác ấm áp đang tràn ngập toàn thân.

Gì mà đẫm máu ở Biên hoang, chiến bại trở về, gì mà phải trơ mắt nhìn người thương nhớ rời đi xa, chỉ có thể từ biệt trong đau đớn, những thứ này đều đã bị gạt qua một bên.

Hiện giờ chỉ có ấm áp, những tâm tình, những đau dót, những đau khổ kia đều biết mất, đều đi xa, hắn đang rất vui vẻ và cao hứng.

"Ấy da, chính là tiểu thúc thúc trong truyền thuyết của chúng con đấy à?"

Một đứa nhóc đang ôm chặt lấy ống quần của Thạch Hạo và ngước đầu lộ ra khuôn mặt tràn ngập kích động.

"Trời ơi, sống, thúc trong truyền thuyết kia vẫn còn sống, trời ơi là trời!" Một đứa nhóc bốn năm tuổi xem Thạch Hạo như là đại thụ, đang cố gắng trèo lên trên người hắn.

"Thật không đó, đây là tiểu Thạch thúc thúc à, đánh khắp thiên hạ không đối thủ, cuối cùng là chạy lên thượng giới để gieo tai họa trên đó à. Thật là vui mà, thật là mừng mà, ta đã gặp được tiểu Thạch thúc thúc trong truyền thuyết rồi!" Một đứa bé nhảy nhót liên hồi, không ngừng kêu la đầy kích động.

Thạch Hạo không biết nói gì nữa, những đứa nhóc này được giáo dục như thế nào vầy, hắn đã gieo tai họa ở hạ giới này à? Nhưng mà, khi nghĩ kỹ lại thì thật ra năm đó cũng đã khiến cho các thế lực đối địch đều phải đau đầu, là nhân vật phiền phức.

"Ha ha, mừng quá đi thôi, không nghĩ tới huynh đệ chúng ta sẽ có ngày gặp lại, ta cho rằng ngươi đang truy tìm Tiên đạo ở thượng giới và sẽ không quay về đây nữa chứ." Đại Tráng thân cao gần trượng vỗ vỗ bả vai Thạch Hạo, tiếp đó là dùng sức ôm chặt lấy hắn, trong mắt đã ướt nhòe.

"Đúng đó, ta nghe nói sau khi lên thượng giới thì rất khó để xuống lại, cơ bản là không thể, không nghĩ tới đời này huynh đệ chúng ta lại có thể gặp nhau, thật sự có thể gặp lại!" Nhị Mãnh cũng vô cùng kích động.

Bì Hầu, Hổ Tử đều là như thế, khóe mắt đỏ bừng, đồng bọn thuở nhỏ của mình hơn chục năm mới gặp lại, bọn họ sao quên Thạch Hạo được chứ? Nếu không có hắn thì Thạch thôn làm sao có dáng vẻ như ngày hôm nay, linh dược khắp nơi, mạnh mẽ qua từng năm, ngoại giới không một ai dám tới tập kích.

"Cháu trai, để ta xem nào, lớn rồi, còn cao hơn cả thúc nữa nè, đẹp trai hơn nữa chứ, khuôn mặt thì chẳng hề khác với lúc xưa là mấy." Thạch Lâm Hổ tiến lên.

"Ha ha, thật sự là chuyện vui mà, tiểu Thạch của chúng ta đã trở về rồi." Thạch Phi Giao đập đập nơi lồng ngực của Thạch Hạo.

Hai người này chính là thủ lĩnh đội ngũ săn bắn khi xưa và hiện giờ đã từ chức, giao cho Đại Tráng cùng Hổ Tử.

Thạch Hạo rất vui vẻ, con mắt đỏ ửng chào những trưởng bối này.

Một nhóm đại thẩm cũng tới, sau khi nhận được tin tức thì đều chạy tới đây, người nắm tay người vuốt mặt làm cho da mặt dày như Thạch Hạo cũng ửng đỏ cả lên.

"Cháu trai, cháu trai đang ở đâu đó?"

Vào lúc này thì có một nhóm người lớn tuổi cũng tới, sau khi nghe được tin thì được đám nhỏ dìu tới đây, bước chân của từng người không vững vàng tập tễnh về cửa thôn.

"Gia gia, tộc trưởng gia gia!"

Thạch Hạo hét lớn, chen qua nhóm người rồi đỡ lấy một ông lão ở phía trước nhất, đây chính là lão tộc trưởng Thạch Vân Phong, chính là người đã nuôi lớn hắn.

"Cháu trai, rốt cuộc thì cháu cũng trở về rồi, ta không ngờ rằng, sinh thời vẫn còn có thể gặp được ngươi!" Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong kích động, lệ nóng lăn dài.

Hắn không có con cái, chưa từng lập gia đình ở thôn bao giờ, từ sớm đã nuôi nấng Thạch Hạo, lúc này tâm trạng kích động vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Bất hủ phàm nhân
14 Tháng tư, 2020 10:52
truyện đầu tiên làm tui khóc ( cũng đc 4 5 năm rồi :* )
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:16
“ Cường ép “ là dùng sức mạnh ép 1 vật hay một người khác. Còn “ Cưỡng ép “ là cưỡng ép ng khác làm theo ý của mình, điều mà ng đó ko muốn.
anhtuanngoc
10 Tháng tư, 2020 10:25
Dịch giả cho em hỏi: cường ép hay cưỡng ép? Từ nào mới đúng ạ?
ronkute
08 Tháng tư, 2020 11:26
Tầm năm sau là full rồi :))))
Đông Phương
06 Tháng tư, 2020 20:37
Ron ơi ráng dịch hết bộ này đi huhu, hóng quá luôn
anhtuanngoc
04 Tháng tư, 2020 19:51
Tiên cổ, Loạn cổ, thời đại thần thoại, Thái cổ, Hoang cổ
anhtuanngoc
03 Tháng tư, 2020 22:02
@Lê Quốc Khánh: Theo em biết Thái Cổ trước Hoang Cổ mà bác. Thời Thái Cổ có Thái Cổ Hoàng về sau tới thời Hoang Cổ mới có Đại đế Nhân tộc
Hieu Le
30 Tháng ba, 2020 02:00
thứ tự phải là: đế lạc - tiên cổ - loạn cổ - hoang cổ - thần thoại - thái cổ nhé
Phong Thenight
26 Tháng ba, 2020 16:22
end chưa.
Hieu Le
24 Tháng ba, 2020 19:08
dịch nhanh jk ad
Cong Toan Nguyen
20 Tháng ba, 2020 19:52
Truyện nhiều chỗ xàm ko chịu đc Lúc nào cũng hạn chế tu vi rồi thì lúc đánh với quái thì như thần về đập với mấy tên cùng cấp thì chả ra gì
Trịnh Thanh Hùng
13 Tháng ba, 2020 12:36
Thần thoại. Tiên cổ. Hoang cổ. Thái cổ.. còn diệp thì lúc đầu tác giả dịch là thánh thể thái cổ. Mấy chương giữa thì tác giả có ghi chú diệp là thánh thể hoang cổ mới đúng rồi mấy chương sau thì ghi là thánh thể hoang cổ. Rồi mấy trăm chương cuối lại ghi là thánh thể thái cổ. Nên ko biết diệp là thuộc thái cổ hay hoang. Nhưng cá nhân m thì vẫn thích là thái cổ hơn
anhtuanngoc
12 Tháng ba, 2020 21:07
Xin được hỏi các bác về các thời kỳ trong TGHM và GT: Tiên cổ, Hoang cổ, Thái cổ, thời đại thần thoại thứ tự trước sau thế nào? Và trong bộ Già Thiên thì Thế gia Thái cổ hay Thế gia Hoang cổ, Diệp Phàm là Thánh thể Thái cổ hay Thánh thể Hoang cổ?
anhtuanngoc
12 Tháng ba, 2020 20:11
khoảng 500 chương nữa là hết thôi
ntthuyhang
07 Tháng ba, 2020 15:11
lâu quá
ronkute
04 Tháng ba, 2020 13:14
Mấy nay bận quá bác ơi :((((
Trịnh Thanh Hùng
04 Tháng ba, 2020 13:01
Lâu quá ron ơi :(
ronkute
17 Tháng hai, 2020 13:03
蚕 Cán - HV: Tàm - Việt: Tằm
anhtuanngoc
14 Tháng hai, 2020 08:15
Dịch giả cho em hỏi: con tằm tiếng hán là tằm hay tàm ạ
pitel
10 Tháng hai, 2020 22:52
cái bộ Trường Sinh Giới tangthuvien k dịch nốt nhỉ, còn hơn 200c là end mà k có, hix hix
Hieu Le
04 Tháng hai, 2020 14:00
thắng tất nhưng sau này cũng còn gì đâu, duy ngã độc tôn mà không còn ai bên cạnh cả, cha mẹ vợ con thân thích chết gần hết
Hieu Le
24 Tháng một, 2020 20:28
đã đọc lại truyện lần thứ n vậy thấy nghiền
Hà Tiến Dũng
23 Tháng một, 2020 21:47
Hay quá
ronkute
18 Tháng một, 2020 16:03
Đề cử nhiệt tình vào nhen bác :)
chuoihuu
18 Tháng một, 2020 13:53
Cám ơn team dịch!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK