Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân là Táng sĩ hoàng kim nên quanh năm suốt tháng đều chôn sâu trong lòng đất, thành ra vô cùng mẫn cảm với những loại khoáng vật, hiện giờ Tam Tạng nhắm hai mắt và im lặng cảm ứng.

Thần Minh thì tiến về trước vài bước, sắp sửa rời khỏi vách đá ở một bên hố.

Xa xa có tiếng hét lớn, đầu lâu như núi cao kia nổ tung, lông đỏ bay lượn thế nhưng sau đó hóa thành mưa máu, cứ thế tan hết.

Nó chẳng còn lại gì cả, trước kia những ngọn núi, chất lỏng kim loại bị nó nuốt vào đều rơi hết xuống mặt đất.

"Có chút kỳ quái." Tam Tạng lên tiếng, không hề bị cái đầu lâu kia ảnh hưởng mà vẫn nhắm mắt như trước, loại trấn định này khiến Hoắc Phất Đô, Nặc Lan kinh ngạc.

Thân là Táng sĩ nên cũng không quá nhạy cảm với những loại đất đá, không hề xuất hiện thứ quan trọng gì.

Chẳng qua hắn cảm thấy nơi này rất kỳ quái, toàn bộ đều bị ngăn cách, tựa như những tảng đá này đã bị che đậy thiên cơ nên khó có thể điều ra rõ ràng.

Tam Tạng biết, việc thăm dò bình thường đều sẽ vô dụng, không thể nhìn thấu được những tảng đá này.

"Không cần phải tốn công tốn sức đâu, có nhìn thấy những tảng đá màu đen kia không, có thể nó đã nhiếm qua một loại máu huyết nào đó, mà những tảng đá màu vàng nhạt kia có thể là do da thịt của cường giả hóa thành, đồ vật của thời đại Đế cũng chết há lại dễ dàng nhìn thấu như thế." Kim Dương lạnh lùng nói.

Tam Tạng không nói gì, Thần Minh thì cười nhạo, nàng cũng không hề tin những lời nói này, dựa theo lý giải của nàng thì nơi đây từng phát sinh một vài cuộc chiến và đã bị phong ấn.

"Ầm!"

Thần Minh ra tay trước, từ trên vách đá cầm lên một tảng đá, nó chỉ như cái cối xay chứ không hề to lớn gì, nàng vận chuyển pháp lực như muốn đánh nứt nó.

"Cẩn thận một chút, qua bên này nè!" Tiên tử Bạch Khổng Tước đề xuất.

Cách đó không xa có một tế đàn được xây dựng từ đá tảng, mang trên mình phong cách cổ tang thương, đây là một tòa trận pháp cổ xưa thế nhưng hoàn hảo không tổn hại gì.

"Nói cho ả ta làm chi!" Nặc Lan không vừa lòng, nốt ruồi son nơi trán phát sáng, có địch ý rất đậm với Thần Minh.

Tiên khanh chẳng hề tầm thường, có một vài tảng đá sẽ bao hàm vật chất kỳ dị, chúng có thể hóa thành những con hung thú quái vật... Còn có một ít tảng đá ẩn chứa pháp thể tàn tạ, là do sinh linh cổ đại lưu lại, một khi tiết ra ngoài thì sẽ hình thành sát khí hủy diệt sinh cơ.

Thời điểm nghiêm trọng sẽ tạo thành tai họa kỳ bí.

Vì vậy, xung quanh tiên khanh sẽ có một số trân pháp do đại năng bố trí, có tác dụng tịnh hóa vô cùng mạnh mẽ.

Thần Minh cũng chẳng hề cố chấp gì mà rất nghe lời, đưa tảng đá đó bỏ vào trong trận pháp.

Nàng bắt đầu dùng lực đánh nứt nó ra.

"Răng rắc!"

Hòn đá nứt toác, từ bên trong có một móng vuốt bằng đá mang theo hào quang màu vàng đất chộp thẳng về phía Thần Minh, rất là đột ngột.

Boong!

Thần Minh phản ứng cực nhanh, kết pháp ấn đánh lên trên móng vuốt kia, sự cứng rắn của nó nằm ngoài dự liệu của nàng, móng vuốt ấy chưa hề tan vỡ và một luồng ánh sáng từ trong tảng đá lao ra đồng thời công kích cực nhanh về Thần Minh.

Đó là một con sinh vật!

Thần Minh kinh ngạc, động tác tuy rằng rất đẹp mắt và mềm mại, thế nhưng mỗi lần vung lên là pháp lực mênh mông đánh bay con mãnh thú ấy.

Vèo!

Nó tựa như là một con chó đất với thân thể không lớn, dài chừng hơn ba thước thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, nó hóa thành một luồng ánh vàng xuất kích đầy hung hăn.

Mấy cú đánh sau đó thì nó đã ăn phải thiệt thòi lớn nên trốn về nơi xa, tiến thẳng vào trong đất đá.

"Đó là thú đá à?" Thạch Hạo hỏi.

Thời điểm vừa mới tới đây thì Khổng Tước tiên tử từng đề cập qua, nơi này có cơ duyên và cũng rất hung hiểm, nơi đây tồn tại thú đá, không chú ý một chút thì sẽ bị nó ăn thịt.

"Cứ thế mà chạy?" Vẻ mặt Thần Minh không lành nói.

"Đúng thế, nó cũng được gọi là thú đá, hơi một tí sẽ lấy mạng người, cũng may ngươi gặp phải cũng chỉ là một con chó đất hóa thành những con chim bất tử hay cự thú, nếu không thì tính mạng của ngươi đã đi tong rồi." Kim Dương nói.

Mặc dù có chút địch ý thế nhưng hắn vẫn nói ra.

Đặc biệt là khi tiên tử Bạch Khổng Tước lại bổ sung vài câu tiếp theo thì đã giúp đám người Thạch Hạo đại thể hiểu đó là thứ gì.

Thứ được gọi là thú đá rất kỳ dị, đã từng xuất hiện rất nhiều con thế nhưng cũng không ở lại thời gian lâu, rất nhanh sau đó chúng sẽ tiến vào trong hố.

Có người hoài nghi, dưới đáy hố là sào huyệt của chúng nó.

Nhưng mà cũng có đại cao thủ từng nói, toàn bộ thú đá dù mạnh hay yếu thì cũng chỉ là những con rối, ý chí được thai nghén ra và bị chi phối, căn nguyên thật sự chính là ở trong tiên khanh.

Thú đá xuất thế sau một thời gian ngắn thì thân thể sẽ vô dụng, ý chí thoát ly và sẽ chọn lựa kỳ thạch tiếp theo để tiếp tục nuôi dưỡng tia ý chí ấy.

Có người từng suy đoán, bên dưới tiên khanh có ý chí bất diệt.

Còn có người nói nơi này là một cái hố mộ, nếu không thì vì sao trong đá lại ẩn chứa pháp thể tàn tạ, tất cả đều được lưu lại từ đại chiến cổ đại, những cường giả chết đi đều được mai táng ở đây.

"Mượn thân thể để thai nghén thần thức nuôi dưỡng ý chỉ của bản thân, là muốn lột xác hay là đang trọng sinh tiến hóa?" Thần Minh hoài nghi.

Những bí ẩn sâu hơn nữa thì Kim Dương, Bạch Khổng Tước tiên tử cũng không nói.

"Tìm được rồi, chính là nó!" Tam Tạng mở mắt, hắn nhảy xuống tiên khanh rồi nâng lên một tảng đá lớn cách xa trăm trượng bên dưới một vách đang nhô ra ngoài.

Đây là một tảng đá không hề lớn, diện tích tầm ba thước vuông, sau khi đưa tới tế đàn tịnh hóa thì Tam Tạng quyết đoán dùng đại thần thông đánh nứt.

"Đây là..."

Giây lát sau, những người nơi này đều ngây dại, dù cho là những sinh linh đang tìm kiếm cơ duyên ở nơi xa đều chấn kinh và nhanh chóng vọt tới.

Sau khi hòn đá đó bị đánh nứt thì chỉ có khí an lành lan tỏa.

Ánh sáng lung linh lan tỏa và từ bên trong có một tấm bia kim loại rất nhỏ lao ra, nó chỉ dài bằng lòng bàn tay thế nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tiếng kinh hô cùng với sát khí bùng phát, vài người muốn tranh giành!

"Sách làm bằng Hư không tiên kim!"

Hoắc Phất Đô thất thanh la lên.

Đây là một khối Hư không tiên kim được người khác rèn đúc thành một tấm bia nhỏ dài bằng lòng bàn tay, lan tỏa ráng lành, giá trị của nó không cách nào đo lường được.

Đây là tiên kim, có thể rèn đúc nên pháp khí vô thượng, bình thường thì dù là Chân Tiên cũng chưa chắc đã có tài liệu luyện khí thích hợp cho bản thân, vật này tuyệt đối là vật liệu đỉnh cấp.

Đương nhiên, hiện giờ mọi người không hề quan tâm tới chất liệu của nó mà là hình thể, dù gì cũng là một tấm bia.

Vật này, lúc ở niên đại Đế cũng chết thì đây là sự thể hiện của kinh thư, truyền thừa bình thường đều được khắc ở trên tấm bia, đặc biệt là những tấm bia được đúc từ tiên kim thì càng là chí bảo.

Hoặc là... một bộ kinh văn!

Trong năm tháng này, những thứ được gọi là kinh văn đều là truyền thừa vô thượng, là chí bảo.

Vì lẽ đó, sau khi nhìn thấy tấm bia nhỏ được đúc từ Hư không tiên kim thì hô hấp của mọi người đều dồn dập, con mắt đỏ lòm.

Dù là ở Tiên vực thì vật này cũng đáng để tranh đoạt, đáng để sát phạt.

Nghe nói, trong Tiên vực có một vị đại lão, một thần thoại bất bại, lúc thời trẻ tuổi từng bất ngờ đạt được một tấm bia tiên kim, trên đó có kinh văn vô thượng và từ đó hắn đã quật khởi, cuối cùng là dõi mắt nhìn cả thiên hạ.

Đương nhiên, tấm bia đó cũng không phải đạt được từ nơi này.

Trước mắt, Tam Tạng đã tìm được một tấm bia tiên kim như thế thì làm sao không khiến người xung quanh chấn động, không điên cuồng được chứ.

"Các ngươi còn muốn cướp hay sao?" Tam Tạng tóm chặt nó trong tay rồi nhìn mọi người, hắn thủ thế chờ đợi.

"Giao ra!" Hoắc Phất Đô trở mặt ngay tức khắc.

"Ha ha, vật này ngươi mang đi không được!" Nặc Lan cũng cười lạnh nói.

"Đúng thế không, khối tiên kim này tuy rằng là báu vật thế nhưng cũng không tới mức phải trở mặt nhanh như thế chứ, không thể nhượng bộ đôi chút à?" Tam Tạng nói rồi giơ giơ tấm bia kim loại nơi tay.

"Hả?" Sắc mặt của Hoắc Phất Đô đanh lại.

Nặc Lan cũng ngạc nhiên, ánh mắt sáng rực ngây dại, vẻ mặt như cứng lại.

"Không có chữ viết, chỉ là phôi thô thôi" Kim Dương nói, mang theo vẻ tiếc nuối đồng thời cảm thấy chút thỏa mãn.

Nếu không, rất có thể sẽ gây nên một trận mưa máu.

Tấm bia kim loại này được rèn thành nhưng vẫn chưa khắc chữ, chỉ là một phôi thô, cũng không phải là kinh thư quý giá và khó tìm ở năm tháng Đế cũng chết.

Đám người thở dài, ai ai cũng thất vọng.

"Ở khu vực này từng khai quật được một phôi thô kinh thư bằng đá, còn có một phôi thô kinh thư bằng gỗ, đều chỉ vừa mới rèn thành thân bia chứ chưa hề viết xuống truyền thừa. Haizzz! Không ngờ rằng, hôm nay ngay cả phôi thô kinh thư bằng tiên cũng xuất hiện." Có người cảm thán.

"Anh bạn nhỏ, có thể cho ta mượn nhìn qua một lần được không?" Lúc này, vị trung niên vừa rời đi trước kia lại xuất hiện, lần này hắn không còn thể hiện vẻ ghét bỏ sinh linh hạ giới nữa, không còn sợ bị 'ô nhiễm' nữa, hắn muốn quan sát tấm bia bằng Hư không tiên kim này.

Tam Tạng chần chờ nhưng rồi vẫn đưa tới, cũng không muốn khai chiến ở đây.

Người trung niên cảm ứng cẩn thận, quan sát từng tí, sau khi nhìn thấu tấm bia kim loại bằng lòng bàn tay này thì khẽ than một tiếng rồi trả lại cho Tam Tạng.

Rất nhanh, một ông lão xuất hiện với pháp lực hùng hậu sâu không lường được, tiên khí lượn lờ, lần nữa kiểm tra tấm bia bằng Hư không tiên kim này!

Rất rõ ràng, sự xuất hiện của một phôi thô cũng đã kinh động một vài nhân vật không tầm thường, đều chạy tới để kiểm tra.

"Đáng tiếc mà!" Lão chỉ nói ra ba chữ như thế, tiếp đó lưu lại một vệt tiên quang ngay nơi đó còn bản thân biến mất chẳng tăm hơi đâu cả.

Tới lúc này không còn ai dò xét nữa, bởi vì, sau khi ông lão kia tra xét xong thì có thể xác định được, quả thật chỉ là phôi thô, không hề khắc xuống kinh văn.

"Kinh văn của thời đại Đế cũng chết, được xem như là chí bảo vô giá, nhưng đáng tiếc, ta không có cơ duyên." Dù cho là Tam Tạng cũng than thở và tiếc nuối.

Thế nhưng hắn cũng đã cảm thấy đủ, ít nhất đây là một khối tiên kim, có thể rèn đúc thành vật liệu quý báu.

"Tam Tạng huynh, giúp ta chọn một tảng đá đi." Thạch Hạo lên tiếng.

Tam Tạng cười khổ, nói: "Ta đã đánh giá cao chính mình rồi, những tảng đá nơi này không hề tầm thường, dù cho là Táng sĩ hoàng kim thì cũng xem không thấu, vừa nãy hoàn toàn đều dựa vào cảm giác để chọn lựa."

Bạch Khổng Tước tiên tử gật đầu, nói: "Không sai, nơi này đều dựa vào cơ duyên, đồ cổ thần thánh luôn luôn cần người hữu duyên, nếu có duyên thì sẽ tìm được, chớ có cưỡng cầu."

Trước kia, quả thực là như thế.

Thần Minh sau một phen tìm kiếm thì chẳng hề thu hoạch được gì, việc này khiến nàng buồn bực, thân là Táng sĩ hoàng kim mà lại không hề tìm được cơ duyên nào trong đống đất đá.

Thạch Hạo nhắm hai mắt, muốn xem thử cái được gọi là trực giác, xem thử bản thân có cơ duyên hay không.

"Hả?" Trong lòng hắn khẽ thất kinh, lẽ nào duyên phận lại gắn kết như thế, quả thật hắn cảm ứng được một tảng đá khác biệt, sinh ra cảm giác kỳ dị.

Tựa như là... ảo giác khi hắn cầm kiếm thai Đại La trong tay vậy.

Lúc này trong lòng Thạch Hạo chấn động, tựa như cảm nhận được một tia khí tức khi kiếm thai Đại La hoàn toàn bạo phát, vào lúc ấy, ngoại trừ vẻ thần thánh ra thì còn có thể sẽ có máu chảy thành sông, khắp nơi đều là mộ cổ, chỉ có một người ngồi bên trên quan tài đồng.

Lúc kiếm thai bạo nổ thì không chỉ có người phi tiên mà còn ánh sáng đi kèm, vào một số thời điểm sẽ xuất hiện qua cảnh tượng Mai Táng địa vô ngần bị dòng máu chảy qua.

Một tia khí tức tương tự đã chỉ dẫn Thạch Hạo đi tới trước một tảng đá chỉ cao chừng một người, nó yên lặng nằm nơi đó.

"Trong này có thứ gì?" Thạch Hạo khiếp sợ trong lòng, có nét tương tự với kiếm thai, hoặc là một món cổ khí tương tự ư?

Hay, là đồ vật cùng thời đại!

Việc này khiến Thạch Hạo càng hoảng sợ hơn, kiếm thai Đại La xa xưa như thế nào? Tồn tại trong năm tháng vô tận.

"Mở!" Thạch Hạo hét lớn, sau khi mang tảng đá tới tế đàn thì vận dụng đại thần thông muốn đánh nứt khối đá này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:51
Truyện này hay, đọc đến đoạn nhân vật chính chia tay cái cây thì thôi . Ngừng đọc chắc từ 3-4 năm trước. Khẳng định hay. Dạo này bắt đầu từ thể loại mau xuyên trở về với anh em cũ vậy.
ronkute
27 Tháng hai, 2018 09:20
Sức cùng lực kiệt bạn ơi :((
WolfBoy
24 Tháng hai, 2018 18:11
Cầu bom chương
ronkute
09 Tháng hai, 2018 08:18
Ở đỉnh cao, không người bầu bạn, ai cũng già chết thì buồn là phải rồi.
ronkute
09 Tháng hai, 2018 08:18
Day ban. http://www.ranwena.com/files/article/27/27615/
Huy Lê
08 Tháng hai, 2018 18:19
cái kết buồn lắm
Huy Lê
08 Tháng hai, 2018 18:18
truyện hay nhưng mà nhân vật chính khổ quá độ
Chupe
08 Tháng hai, 2018 18:17
Ad có bản tiếng Trung ko, mình muốn đọc
TA Merchant
04 Tháng hai, 2018 12:15
up đi ad ơi, hóng quá hóng.
ronkute
28 Tháng một, 2018 20:48
Các chương sau sẽ vô cùng hấp dẫn đó các vị đồng dâm :))
ronkute
16 Tháng một, 2018 22:08
Mai có chương :((
kai0vn
13 Tháng một, 2018 16:25
Đợi mòn mỏi :(
Hieu Le
10 Tháng một, 2018 00:33
Truyện hay lắm, cố lên dịch giả
Mạnh Cường
09 Tháng một, 2018 00:46
Ko có dịch full hả b :(
Bùi Duy Chiến
06 Tháng một, 2018 10:09
h mà 1 ngày rảnh được tầm 4 tiếng mimhf xin tham gia học hỏi hết mình ngay ke ke
Bùi Duy Chiến
06 Tháng một, 2018 10:08
ronkute
04 Tháng một, 2018 16:54
Thế bác biết sửa dụng QT không :D
Bùi Duy Chiến
04 Tháng một, 2018 13:12
Dịch thế nào bác hướng dẫn mình với hị hị
ronkute
03 Tháng một, 2018 22:22
Tham gia nhóm dịch đi bác :)
Bùi Duy Chiến
03 Tháng một, 2018 21:01
ngóng chông từng h từng ngày, truyện quá hay kkk
ronkute
20 Tháng mười một, 2017 20:49
Tuyển Cộng Tác Viên nhen bác, có gì ib hoặc liên hệ fb với mình nhen :111;
Tai Quoc Tran
20 Tháng mười một, 2017 18:12
không tuyển nhân viên, nhưng nhận dịch giả giúp biên và dịch nhé. b có thể ib cho lão ron để giúp truyện hoàn thành nhanh hơn
hoamanlau22
20 Tháng mười một, 2017 16:29
Bên bạn có tuyển nhân viên ở hà nội ko .minh theo dõi ttv gần 10 năm rồi:)) . Đây là trang mình lên nhiều còn hơn cả fb. Tự dưng thành con nghiện
ronkute
19 Tháng mười một, 2017 10:42
Mọi người ủng hộ web mới nào
ronkute
24 Tháng mười, 2017 22:22
Dạo này lười dịch quá :((
BÌNH LUẬN FACEBOOK