Phía sau là vực sâu hắc ám vô tận, phía trước là sườn dốc cao lớn.
Thạch Hạo bị treo ở bên trên vực sâu và cách sườn dốc rất gần, thế nhưng lại không thể qua được.
Kỳ lạ là, những sợi xích sắt từ trên trời cao yên lặng buông xuống đâm xuyên thân thể hắn, máu tươi đầm đìa và trói chặt hắn lại.
Càng giãy giụa thì lại càng chặt cúng, hiện tại đã có tới hàng ngàn hàng vạn sợi thâm thủng cơ thể hắn, âm thanh to lớn kia là từ trong lòng hắn hay là từ trên bầu trời truyền xuống, từng sợi xích sắt là một chấp niệm, số lượng quá dọa người.
Liệt diễm hừng hực, ánh lửa lấp lánh chiếu rọi cả vực sâu hắc ám, bên dưới là vô số hài cốt.
Nơi đây càng ngày càng đáng sợ, huyết nhục của Thạch Hạo bị đốt cháy, xương cốt đều lộ ra ngoài tựa như kim loại bị nung đỏ vậy.
Vạn niệm dâng trào, xích sắt rung lắc, lửa lớn bốc cháy, Thạch Hạo tựa như một khúc than cốc có thể gãy vỡ bất cứ lúc nào.
Con đường Chí Tôn này gian khổ như vậy ư?
Hắn không nói một lời trầm mặc đối kháng hòng tránh thoát khỏi cảnh khốn khó này, cách bỉ ngạn còn có một khoảng cách ngắn nữa mà thôi, đưa tay là có thể với tới thì làm sao hắn có thể từ bỏ chứ.
"Năm trăm năm, là một đường ranh giới cấm kỵ ư?!" Hắn gầm nhẹ tự hỏi chính mình.
Với thiên tư của hắn thì ngày sau để trở thành Chí Tôn là chuyện dễ dàng, hiện giờ sở dĩ rơi vào trong khốn cảnh này cũng là bởi vì hắn nóng lòng cầu thành, muốn quật khởi ngay tức khắc.
Hắn lo lắng mình không có thời gian nhiều, hắn sợ hãi những đại năng khác không cho hắn cơ hội, hắn nghĩ ngợi về cuộc tính sổ lớn sắp tới....
Hắn cảm thấy bản thân quá thiếu thời gian, nếu tiếp tục trì hoãn nữa thì sợ sẽ chậm, hắn sợ không có cơ hội đi đấu võ và sẽ bị người trong lĩnh vực Nhân đạo đánh giết.
Nếu như không nhanh chóng vọt lên trời xanh thì ngày sau chắc chắn sẽ bị xóa bỏ, ngay cả cơ hội liều mạng cũng chẳng có, là bi ai to lớn nhất khi sinh ra ở thời đại này.
"Thành đạo!"
Hắn gầm nhẹ, giãy giụa ra sức hướng lên trên, muốn bay lên thương khung.
Từng sợi xích sắt đều tới từ thương vũ, Thạch Hạo dùng mọi khả năng tiếp cận về nơi đó, thân thể hắn ngập tràn vết rạn gần như hóa thành than cốc.
Huyết nhục khô héo biến mất và trở thành tro tàn, xương cốt đỏ bừng như muốn tiêu biến, đồng thời những vết rạn nứt trải rộng khắp nơi.
Có thể nói, đây là tuyệt cảnh, hiện giờ thân thể hắn đang trong tình cảnh hấp hối.
Không chỉ thân thể mà ngay cả nguyên thần cũng hết sức yếu ớt, từng sợi xích sắt đâm thẳng vaog trong xương sọ và không ngừng bốc cháy.
Răng rắc!
Tựa như than cốc vậy, thân thể của Thạch Hạo rạn nứt thế nhưng không có chia lìa, bởi vì vô số xích sắt đâm xuyên và quấn vòng quanh.
Sinh cơ của hắn đanh nhanh chóng giảm bớt, gần như không thể cảm ứng được nữa.
Đôi mắt lờ mờ, hốc mắt hãm sâu, bởi vì khuôn mặt thiếu đi huyết nhục nên dáng vẻ vô cùng ghê rợn, tựa như là bộ xương khô cháy khét.
Thân tử đạo tiêu ư?!
Tiếp cận với tử vọng, tinh khí thần một thân đều khô kiệt.
Đèn cạn dầu là như thế nào, đây chính là trạng thái như thế.
Leng keng leng keng!
Đột nhiên, hai mắt của Thạch Hạo sáng ngời, óng ánh tới kinh người.
Hồi quang phản chiếu, là cố sức lần cuối ư?
Sinh cơ phồn thịnh lan tỏa, sau lưng của Thạch Hạo hiện lên cặp cánh chân hoàng, bên trong thể phách của hắn vọt lên một ngọn lửa khác, khi kề bên cái chết hắn đã vận dụng tới hàng loạt lá bài tẩy của mình.
Ầm!
Hắn vọt lên, thân thể vốn đã tựa như than cốc đang nhanh chóng hồi phục lại như cũ, huyết nhục sinh trưởng, đạo cốt gắng kết, từ từ phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Phục sinh trong tuyệt cảnh, thức tỉnh trong tịch diệt.
Phượng hoàng biết bàn, đây chính là tâm pháp mạnh mẽ nhất của tộc này, và cũng là đại pháp chữa thương đệ nhất thế gian, có thể nói là có một không hai!
Nó không chỉ có thể chữa thương mà còn có thể dùng để tu hành, từng có người kiêng cường quyết đoán chém đi bản thân mình, tiêu diệt đạo hạnh cả đời, phá hủy tất cả để làm lại từ đầu, 'đắp lại chân ngã'.
Niết bàn trong tử vong, trở về từ trong tịch diệt, càng mạnh mẽ hơn nữa.
Đây chính là đại pháp vô thượng của dòng dõi Chân Hoàng!
Thạch Hạo bị bức ép tới một bước này nên không còn lựa chọn nào nữa, không còn cách nào nữa đành phải dùng tới bảo thuật vô thượng của bộ tộc Phượng Hoàng, để cho bản thân bốc lên liệt diễm hừng hực, ánh lửa ngút trời.
Rất nhanh, cơ thể của hắn đã căng đầy, huyết nhục óng ánh, ánh sáng lộng lẫy tuôn trào, xương cốt gãy vỡ đã sớm tái tạo lại tựa như sắt thép phát ra âm thanh boong boong.
Hắn xông thẳng lên trên, không chặt đứt xích sắt thì không thể thoát vây được, hắn muốn giết thẳng trời cao để xem thử là thứ gì đã trói buộc hắn lại.
Thứ được gọi là một niệm một xích là có thật hay không, hắn không tin!
Một con phượng hoàng hình người ngập tràn ánh lửa lao vút thẳng trời mây, tiến vào trong bầu trời, hư không chấn động tới sụp đổ, đại đạo nổ vang ầm ầm.
Tới điểm cuối cùng thì hắn đã thấy được chân tướng, đó là đại đạo, một đoàn hỗn độn hoàn toàn mờ mịt đang ở nơi đó diễn biến hóa thành các loại đồ án của vạn linh, tựa như cỏ cây cá sâu...
Ầm!
Một giây sau nó hóa thành Thế Giới thụ, không cao lắm thế nhưng phiến lá rung lắc sẽ lan tràn ra vô số quy tắc, trật tự như cầu vòng đâm thủng thân thể Thạch Hạo.
Xích sắt xuất phát từ nó?
Gào!
Một lát sau nó lại thay đổi, trở thành một con cổ thú dữ tợn, hai khí Âm Dương lưu chuyển, hàng vạn gai nhọn sắc bén sinh trưởng trên thân đâm thủng thân thể huyết nhục của Thạch Hạo.
Cổ thú Khai thiên à?
Thạch Hạo hét lên đồng thời lảo đảo thối lui, một bước là một vệt máu.
Tiếp đó, mưa ánh sáng bay tán loạn và nơi đó lại biến hóa, cổ thú biến mất rồi đầy trời là hạt giống mang theo cánh hoa từ giữa bầu trời buông xuống và cắm rễ lên trên thân thể của Thạch Hạo.
Đồng dạng, đây cũng là một loại cực hình, nó rút lấy huyết nhục của Thạch Hạo, hạt giống nảy mầm sinh rễ đâm xuyên vào xương của hắn hòng hút lấy cốt tủy.
...
Biến hóa không ngừng nghỉ, tuy rằng Thạch Hạo đang phản kích thể nhưng vẫn bị trọng thương.
Muốn thành đạo, cần phải tải đạo!
Đại đạo hữu hình hiện ra và không ngừng hạ xuống, ép người như muốn nổ tung.
"Sinh linh muốn thành đạo, vậy đạo cũng sẽ muốn nuốt lấy sinh linh."
Thạch Hạo chợt có ảo giác, muốn thành đạo, thu được bí mật của bản nguyên thiên địa, nắm giữ các quy tắc cùng áo nghĩa của thế gian này, thực ra trong quá trình này, đại đạo cũng đang tính kế sinh linh.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới tiểu Tháp, năm đó mỗi lần nó nói đều nhắc tới chuyện cân bằng, nói giao dịch nhân quả, hoặc là cũng tương tự như vậy.
Muốn thành đạo, trước tiên phải tải đạo.
Tìm kiếm huyền bí của thiên địa, nắm giữ đồng thời các loại quy tắc thì cũng sẽ bị thiên địa này ăn mòn, muốn chém giết hoặc là nuốt chửng tinh hoa của nó.
Cho nên, chín mươi chín phần trăm sinh linh đều chết cả.
Tu sĩ là gì, chính là một đám sinh linh muốn đi ngược lên trời, quá trình tu luyện này đã vi phạm đại đạo tự nhiên đương nhiên bọn họ sẽ phải bị phản kích, chân tướng chính là như thế.
Chỉ là có một ít người trong quá trình tu hành đã nghĩ ra các loại biện pháp thuận theo tự nhiên, tức là đạo pháp tự nhiên, nước chảy thành sông.
Hiện giờ Thạch Hạo không phải như thế mà mạnh mẽ đăng lâm lên đỉnh cao, hắn chưa từng đi từng bước một và cũng không có chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, chấp niệm quá sâu, xung đột với thứ được gọi là 'một cách tự nhiên'.
Đương nhiên, chưa từng thành tiên thì không thể thấy được áo nghĩa chung cực.
Thạch Hạo chớp mắt tỉnh ngộ, đây cũng chỉ là một góc trong bí mật bản nguyên mà thôi.
"Ta đã đi lầm đường rồi, Lấy thân làm chủng, dựa vào gốc gác của ta, dựa vào sự chân thành của ta, ta tìm kiếm bên ngoài đại đạo thiên địa, chỉ là học tập noi gương chứ không phải làm theo."
Mặc dù Thạch Hạo đang trọng thương, máu tươi đầy người thế nhưng vẫn lên tiếng nói như thế, lời nói lạnh lẽo đanh thép, trong lòng có một niềm tin nào đó càng ngày càng lớn.
Con đường có thể sai lệch thế nhưng đã đi tới đây rồi thì không thể lui được, cần phải tiến về trước.
Hắn không thể chết được, chỉ có thành công.
"Ngươi đã nói là một niệm một xích, vậy thì trở lại đây cho ta, vạn niệm đại thịnh, thành đạo!" Thạch Hạo hét lớn, bùng phát ra sức mạnh tối cường nhất.
Thể nội của hắn tựa như nổ tung phát ra thần quang vô lượng, khí tức Chí Tôn che kín bầu trời, hết thảy xích sắt đều bị kéo căng thẳng cứng vang lên keng keng.
Giữa bầu trời, đại đạo kia biến hóa thất thường, lúc là rồng lúc là chó đất có khi lại là Thế giới thụ, thế nhưng mặc kệ như thế nào thì cũng có tới hàng ngàn hàng vạn sợi xích sắt đung đưa xuyên thủng thân thể Thạch Hạo.
Thạch Hạo biết, mình đang gặp phải phiền toái vô cùng lớn, bởi vì đã đưa sự lựa chọn về con đường thành đạo thì trường kiếp nạn này của hắn sẽ vượt qua những người khác, tỉ lệ tử vong sẽ rất cao.
"Vạn niệm đốt đạo!"
Thạch Hạo hét lớn chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, hàng loạt chấp niệm trong lòng chưa tiêu tán kia càng ngày càng mạnh mẽ hơn và bộc phát từ trong thân thể ra ngoài, chúng dọc theo xích sắt nhằm về phía đại đạo, hắn muốn xung kích ngược lại.
Ánh lửa nhấp nháy, đó chính là niệm của hắn, nó hóa thành ánh lửa đốt cháy vạn đạo.
Nhưng, chung quy lại hiện tại hắn không cách nào so với đại đạo được, tựa như con thiêu thân lao vào biển lửa.
Ầm!
Hắn bị đánh rơi xuống dưới, thân thể bốc cháy và lại hóa thành tro bụi.
Chân hoàng hí dài, Thạch Hạo từ trong tình cảnh hiểm nguy triển khia Chân hoàng bất tử thân, lần nữa thức tỉnh vào nhào về phía chân trời, hắn muốn kéo đứt những sợi xích kia và thu chúng lại.
Một lần tiếp một lần, không ngừng xung kích.
Mãi cho tận cuối cùng khi hắn sức cùng lực kiệt, tinh khí thần đều đốt cháy sạch sẽ.
Chân hoàng bất tử thuật cũng có lúc sẽ cạn kiệt, không phải là vô hạn.
Giữa bầu trời, đại đạo chuyển động nhưng rất mơ hồ và rồi dần dần biến mất, nó thu lại.
Tình huống gì thế này?
Thạch Hạo ngây người, hắn dùng sức lực cuối cùng hít lấy hít để tinh khí xung quanh để bổ sung thứ cần thiết cho chính mình.
Cuối cùng, hắn từ từ hạ xuống và xuất hiện ở nơi bỉ ngạn, đăng lâm lên sườn dốc phía đối diện vực sâu.
"Tự ta gột rửa cho ta!" Thạch Hạo lên tiếng.
Hắn ngồi xếp bằng và lôi kéo linh khí thiên địa bổ sung thứ cần thiết, đạo cốt gần hủy được tái tạo lại, thân thể lấp lánh, hắn đang nhanh chóng hồi phục lại như cũ.
Tới cảnh giới này, một giọt máu đủ để phục sinh chứ đừng nói là hắn vẫn còn tấm thân tả tơi này, cho nên hắn còn sống, khôi phục lại đỉnh cao cũng không thành vấn đề.
Thạch Hạo rời khỏi khu vực hỗn độn và xuất hiện ở Hoang vực, hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ mà trước nay chưa từng có!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK