Mới nhỏ xíu mà đã nâng lên được thần thiết mười vạn cân thiệt là quá kinh khủng, đây là một chuyện khó có thể làm được, thế nên mới được gọi là "cực cảnh"!
Vào thời kỳ Thái Cổ, những con thần cầm, thiên giai hung thú đều dùng mức "cực cảnh" này để phán đoán tiềm năng sau này lẫn so sánh tiềm chất để chọn làm kẻ nối dõi, không phải con thú non nào cũng có tiềm năng đến "cực cảnh".
Bây giờ thế mà nhóc tỳ đã làm được, nó nâng lên cự thạch mười vạn cân đứng sừng sững dưới ánh bình minh tràn ngập bảo huy khiến cả vùng Đại Hoang chấn động, rất nhiều hung cầm mãnh thú chạy trốn, chúng nó hoảng sợ đến mức không dám ở lại dù chỉ một giây.
"Oa, mình đã làm được." Nhóc tỳ thả tay ra buông cự thạch lăn xuống theo dòng chảy của thác nước, âm vang ầm ầm kinh thiên động địa phát ra cứ như đang có một trận động đất.
Vào giai đoạn tuổi nhỏ mà bằng vào cơ bắp đã có sức mạnh như vậy, tuyệt đối có thể xưng là kinh thế, một thành tựu siêu phàm. Bình thường thì những phàm thai căn bản không thể làm được.
Nhóc tỳ đứng trên một khối cự thạch đón ánh bình minh, dòng nước chảy xiết trắng xóa dưới chân phát ra âm thanh như tiếng sấm, ầm vang rung động cả vùng loạn thạch sơn. Thân thể nó cường tráng mà trong suốt như tỏa ra một loại ánh sáng lộng lẫy, khí lực cứ như là dùng mãi không hết, cực cảnh mười vạn cân đã bị nó phá vỡ, đồng thời cũng đặt được nền móng vững chắc nhất.
"Mình có thể xem 'Nguyên Thủy Chân Giải' rồi, thế nhưng có lẽ nên mạnh hơn chút nữa thì tốt hơn !" Nhóc tỳ tự nói, cực cảnh đã bị đánh vỡ nhưng đó chưa phải là cực hạn của nó.
Nó không dừng lại ở bước này mà dự định sẽ rèn luyện thân thể một thời gian nữa để đạt đến cảnh giới càng cao hơn, nó muốn thật nghiêm khắc với bản thân để vượt lên chính mình!
Một ngày rồi một ngày trôi qua, dù cho có gió mưa bão bùng thì nó vẫn không hề dừng một ngày nào, hiện tại cũng đã được bảy tuổi.
"Ầm!"
Sấm vang chớp giật, mưa to vần vũ, hồng thủy khắp Đại Hoang lan tràn, rõ ràng là ban ngày thế mà sắc trời đen kịt đến mức thò tay không thấy năm ngón thật dọa người, chỉ có đôi khi tia chớp chi chít ngập trời thì đại địa mới vụt sáng lên.
Giữa cơn mưa gió bão bùng, một bóng dáng nhỏ xíu đang chạy nhanh, nó nâng một cự thạch mười vạn cân đi ngược dòng cơn lũ đá, dùng sức thân thể mà đối kháng với uy lực của trời đất.
Đây đã không phải là một dòng thác đá mà thật sự là một cơn lũ đá!
Sóng lớn ngập trời, núi đá giữa cơn hồng thủy này bị cuốn phăng như bỡn, hết mảnh rừng nguyên thủy này tới một mảnh rừng rậm khác bị hủy diệt, thiên uy khó có thể chống lại! Nhân loại trước tự nhiên to lớn lộ rõ sự yếu đuối cùng bé nhỏ đến đáng thương.
Từng đàn hung thú kéo nhau chạy trốn, chúng sợ chết chìm trong vùng ngập lũ này.
Thế nhưng, nhóc tỳ vẫn không chút sợ hãi mà cứ đi ngược mà lên, nó bằng vào sự chịu đựng của sức mạnh thân thể mà tiến nhanh vào sâu trong dãy núi, cứng đối cứng với cơn lũ đá!
ẦM ẦM ẦM!
Nước bùn đục ngầu lẫn cự thạch cuồng mãnh không ngừng bắn ra từ sâu trong dãy núi, thật đúng là một trường hạo kiếp. Thế nhưng nhóc tỳ căn bản không chút sợ hãi, có lúc nó vung tay vỗ vào đá lở đang lao tới đánh bay ra xa, sau đó vẫn không dừng lại mà chỉ điều chỉnh thân thể rồi lại tiếp tục tiến lên.
Không có Phù Văn lóe sáng, cũng không có Bảo Thuật ngập trời, chỉ còn lại một thân hình khổ hạnh đang tự gọt giũa bằng quá trình tẩy lễ của bão táp, thân thể nhóc tỳ tỏa ra ánh sáng óng ánh, một tiếng rên nó cũng không hé, một thân một mình chống chọi thiên uy mà đi lên.
Khi bão táp đã ngừng thì sắc trời cũng đã chạng vạng, mây đen dần tan hết hiện ra cảnh sắc trong dãy núi, đại thụ bị gẫy nát, hồng thủy cuồn cuộn, núi đá nghiêng ngả, rất nhiều nơi thành một cái đầm lớn.
Cả người nhóc tỳ ướt nhẹp, toàn thân bầm dập ứa máu, thế nhưng xương cũng không gãy, lại càng không chảy máu, có thể thấy thân thể nó mạnh mẽ đến dường nào, nó cắn răng chịu đựng tiếp tục tu luyện.
Cứ như thế một ngày rồi một ngày lại trôi qua, nhóc tỳ lợi dụng thiên uy để tu hành, thậm chí có lúc nó nhảy xuống từ vách đá trên cao, có lúc lại đi chọc giận hung thú khổng lồ rồi giao chiến với chúng nó.
Lần nào trở về thì mình mẩy nó cũng đầy vết thương, nó cũng có ăn chất lỏng màu vàng kim trong dược đỉnh nên thể chất không ngừng được lột xác, hôm sau lại mạnh mẽ hơn hôm trước khiến thôn nhân không thể tin nổi nó tiến bộ lại thần tốc tới mức như vậy.
Lúc nhóc tỳ được bảy tuổi rưỡi thì nó dừng tu luyện. Trải qua thời gian rèn luyện dài như thế, không chỉ sức chịu đựng của thân thể mạnh đến kinh người mà ý chí cũng cứng rắn tựa như sắt.
"Liễu Thần, tu hành thân thể của cháu đã xong một giai đoạn." Nhóc tỳ đi tới đầu thôn, ngẩng đầu nói với cây liễu cháy đen...
"Thành quả của cháu như thế nào rồi?" Cây liễu hỏi.
Nhóc tỳ đi tới bờ hồ, nó dùng một tay nâng lên một khối cự thạch nặng hơn mười vạn cân, hành động này chấn động toàn bộ bờ hồ, dù cho là đám nhóc hay là người lớn, hoặc cả đám trân cầm dị thú đều hoàn toàn ngây ngốc.
Sức mạnh cỡ nào vậy? Một tay nâng lên cự thạch mười vạn cân thiệt quá chấn động, trước giờ chưa từng nghe qua!
Tiếp theo, nó đổi tay khác nâng cự thạch thế cho tay kia, toàn thân phát ra một tầng quang huy, đây là do thân thể tự động sinh ra và cũng đại biểu thân thể đã đạt tới cực cảnh!
Ngay cả Liễu Thần mà cũng trầm mặc một hồi, không có nói chuyện ngay.
"Nhóc con, mau đặt xuống nhanh đi, coi chừng bị thương đó!" Tộc nhân kêu to.
Khối cự thạch này ai có thể dời nổi? Thường ngày khối đá được dùng để phơi thịt khô, da thú.. vì nó rất to, bây giờ thế mà lại nằm trên tay nhóc tỳ khiến lòng ai cũng chấn động.
"Một tay phát lực loáng cái đã có mười vạn tám ngàn cân thần lực, cháu làm tốt lắm, cực kỳ hơn xa dự liệu của ta!" Cây liễu truyền âm, hình như nó cũng bị kinh ngạc.
Không cần nói tới Nhân Tộc, chính là đám thú non của loài sinh vật mạnh nhất như Kim Sí Đại Bằng, Chân Hống thì bất quá cũng chỉ tới mức này chứ khó mà mạnh hơn được, chuyện này thật sự chấn động nhân tâm.
Sở trường của Nhân Tộc không phải là thần lực cái thế gì, thế nhưng nhóc tỳ lại đi tới cực điểm ở phương diện này khiến cây liễu cũng phải kinh thán một hồi.
Thằng nhóc này có tiềm lực thật lớn, so với trong tưởng tượng lại càng mạnh hơn!
"Nhóc tỳ, sao cậu làm được hay thế?" Một đám nhỏ chạy tới, chúng nó hết nắn lại nhéo cánh tay nhỏ của nhóc tỳ, cả đám cảm thấy không thể tin nổi.
"Đó chính là một tòa núi đá đó nha, nhóc tỳ thiệt giỏi quá, chỉ một tay đã có thể nâng được, sức mạnh này có khi dọa cả bọn Thái Cổ Di Chủng trong núi a, con của bọn chúng còn lâu mới đạt được tới mức này."
Một đám nhóc con vừa khiếp sợ vừa hưng phấn vây xung quanh nhóc tỳ ríu ra ríu rít như chim hót.
Cả đám người lớn cũng đang ngây ngốc, một đứa bé thôi đó, chuyện này thật đúng là khó có thể tin được, một đứa bé mạnh mẽ đến mức thế này.
"Nhóc tỳ, đại thúc không có yêu cầu gì cao hết, sau này con bắt cho thúc một con Toan Nghê con để giữ nhà nha."
"Cái gì? Đòi hỏi thế mà dám bảo không cao? Mở mồm ra là đòi hung thú thuộc hàng mạnh nhất, đại thúc yêu cầu đơn giản hơn nhiều lắm, sau này cháu bắt cho thúc một con Tỳ Hưu thuần huyết non đi."
"Lượn đi, Tỳ Hưu kém gì với Toan Nghê chớ, chả phải cũng ttong một hàng mạnh nhất sao?"
Đám đại nhân trêu chọc nhau vui vẻ, nói nhóc tỳ sau này mạnh lên rồi đừng quên Thạch thôn, hãy bắt một con hung thú Thái Cổ non về trấn thủ nơi đây.
Thật là lâu sau thì mọi người mới tản đi.
"Liễu Thần ơi, cháu có thể tu luyện "Nguyên Thủy Chân Giải được chưa ạ?" Nhóc tỳ ngẩng đầu hỏi, hiện tại nó đã được bảy tuổi rưỡi, thân hình cũng cao không ít, thế nhưng vẻ non nớt vẫn y như trước, mắt to sáng ngời phân rõ hai màu đen trắng.
"Có thể." Cây liễu đáp lại chấp nhận.
Không chỉ cường độ thân thể của nhóc tỳ vượt quá yêu cầu mà tinh thần ý chí cũng rất kinh người. Trong một năm khổ tu, nó không chịu khuất phục mà tu luyện dưới các loại thiên uy, ý chí đã cứng như sắt.
"Nhưng mà.. Nguyên Thủy Chân Giải thật ra là cái gì nha?" Nhóc tỳ móc khối xương trắng loáng ra thỉnh giáo rất khiêm nhường, mắt to lóe ra hào quang khát vọng.
"Cháu hãy tự nghiền ngẫm thật kĩ đi, đường đi chính là do một bước đi một dấu chân mà tạo thành. Bộ Cốt Thư này có thể được xưng tụng là kinh thiên động địa, không thể tùy tiện để người khác biết." Liễu thần nhắc nhở.
"Dạ!" Nhóc tỳ gật đầu thành khẩn.
Hôm sau, nhóc tỳ ngồi ngay ngắn đọc nghiền ngẫm đến mê muội, khi đứng thì suy tư, lúc ngủ thì nhíu mày, không một giây nào nó không tìm hiểu và lý giải bộ thiên thư này.
Ký tự dày đặc chằng chịt trên khối xương trắng noãn giảng giải về khởi nguyên của Phù Văn, giải thích huyền bí của Nguyên Thủy Bảo Cốt, chú giải điểm mạnh yếu của các hung thú, thần cầm Thái Cổ.
Bộ Cốt Thư này bắt đầu giảng từ lúc nguyên thủy nhất, trình bày sự huyền bí thiên địa, liên quan đến rất nhiều vấn đề, bao quát khắp vạn vật, chỉ đáng tiếc là không có ghi chép bất kỳ một loại Bảo Thuật nào.
Người có thể đọc nó để tu hành rồi tiến hành đột phá, cũng coi như là một bộ thiên thư vô giá, là bảo vật đối với các tộc, chỉ là thiếu Bảo Thuật cái thế.
Nhóc tỳ ngây dại, nó đọc chăm chú đến mức hộc máu mấy lần, tuy rằng nó mạnh hơn lão tộc trưởng nhưng cũng bị vài lần bị thương, cũng do dữ kiện ghi trên Cốt Thư quá sức đáng sợ.
Cốt Thư bắt đầu giải thích Phù Văn từ tận thời nguyên thủy, lại còn có trận mẫu để miêu tả một con Thanh Thiên Bằng đang quyết đấu với thần linh, một luồng khí tức thảm liệt phô thiên cái địa ập ra khiến người ta phải hộc máu, cứ như vượt qua ngàn trùng Thượng Cổ xa xôi mà tái hiện chân thực ngay trước mắt.
Đây chỉ là một bức hình mà thôi, còn có một số khác cũng không liên quan gì đến Bảo Thuật, đó là mấy chục bức hình luận sự vận chuyển của Phù Văn, minh họa cảnh chiến đấu thực tế được khắc rất cụ thể và tỉ mỉ lên khối xương trắng loáng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
09 Tháng tám, 2019 18:36
Đọc Già Thiên, Thần Mộ thử xem bác
08 Tháng tám, 2019 20:20
Thanks nhóm dịch. Mình không hợp nổi truyện thần đồng. Cảm giác viết lặp chữ quá mà đọc chán kinh khủng. Cố đọc nhưng chưa lần nào hơn được 300c.
05 Tháng tám, 2019 19:13
Vậy sau mới là Hoang Thiên Đế độc đoán vạn cổ
05 Tháng tám, 2019 12:18
600c sau cũng k thất bại trận nào :))
05 Tháng tám, 2019 10:24
đọc từ đầu đến h chưa thấy ku Hạo thua bất kỳ 1 trận nào. hơi khắm.
04 Tháng tám, 2019 18:32
Mấy chương này mình chưa biên lại, nên khả năng sai chính tả cùng với câu cú k được trau chuốt.
04 Tháng tám, 2019 17:02
cố lên bác! Còn hơn 600 chương nữa thôi
04 Tháng tám, 2019 16:49
chờ mãi bác mới lên hàng
03 Tháng tám, 2019 22:55
Ủa có à bác, một mình solo nên hơi đuối :v
03 Tháng tám, 2019 22:53
Mai có chương nhé, tầm 20 bi cho các bác đọc.
:))))
01 Tháng tám, 2019 18:32
Bên BNS cũng bắt đầu dịch từ chương 1384 nhưng vẫn ngóng hàng của bác
31 Tháng bảy, 2019 16:17
Bộ này đang hồi gây cấn, ad dịch vài chap đọc đỡ ghiền ad ơi.
30 Tháng bảy, 2019 19:36
ra chương mới đi bác ơi tks
28 Tháng bảy, 2019 20:13
DỊch rồi nhườn lươif biên khingr khiếp :((((
28 Tháng bảy, 2019 10:20
Chờ chương mới từng ngày bác ơi
28 Tháng bảy, 2019 07:05
Chương thì có mà lười biên quá bác ơi. Đang tích bi chờ bác Ngân hết bận để biên luôn 1 thể.
Cũng tầm hơn 20c rồi :))))
27 Tháng bảy, 2019 19:43
lâu không ra chương mới vậy mấy bác
23 Tháng bảy, 2019 18:09
Đọc tới quá khứ th hạo thì sẽ hay. Đọc truyện này đầu đầu đọc cho vui thôi mà quất phát 900 chương :)) đọc từ 8h tối tới 7h xuống ăn sáng lun :)))
23 Tháng bảy, 2019 18:07
Thật sự cực thích kiểu này, may mắn cũng là 1 phần thực lực . Nv9 nhìu trắc trở *** giờ mà k đc tí luck thì lại thành khổ dâm ?????
22 Tháng bảy, 2019 16:52
Cảm ơn bác, chờ e gồng gánh xong bộ này đã nhé. Còn gần ngàn chương nữa thôi :))))
17 Tháng bảy, 2019 16:07
Ron ơi! Ông dịch đấu la đại lục 2( tuyệt thế đường môn đi). Ko thì giới thiệu ai dịch đi ông. Truyện đó hay quá trời! Tui hậu cần cho kk! Z:grinning::grinning:
16 Tháng bảy, 2019 13:01
Nge thành thế gioi đam mĩ
10 Tháng bảy, 2019 20:58
Mình lại thích thể loại này. Cực thích. Ta là vô địch. Thế thôi. Giống thánh saitama
08 Tháng bảy, 2019 22:38
Mặc dù Hoang nó vô địch nhưng cũng chả đc mấy trận gọi là dễ dàng, 1vs1 anh là trùm nên về sau toàn bị hội đồng =]] .
07 Tháng bảy, 2019 10:16
i
BÌNH LUẬN FACEBOOK