Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm bao trùm toàn bộ khuôn viên khu công nghiệp phía trước Bộ Công Trình. Trận mưa tháng 8 ào ào không ngớt. Bầu trời tối đen như mực. Trong bóng tối, ánh sáng của chiếc đèn pha ô tô vừa được nước mưa gột rửa sạch sẽ càng trở nên chói mắt. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn vị quan chức đang đứng dưới ô kia, tự hiểu rằng việc mình bí mật trợ giúp Bộ Công Trình cuối cùng cũng đã bại lộ. Hắn chỉ đang băn khoăn không hiểu đối phương rốt cục muốn đối phó với hắn hay là muốn cướp thành quả nghiên cứu một lần nữa. Nhưng dù có là khả năng nào thì chắc chắn cũng không đến lượt vị đại nhân vật kia phải đích thân chạy đến Cảng Đô.


Công ty Cơ khí Quả Xác là một trong những công ty khoa học kỹ thuật hàng đầu của hệ thống công nghiệp khổng lồ trong Liên Bang. Cấu tạo cốt lõi của công ty này chính là những nhân viên kỹ thuật, các Công Trình Sư làm việc dưới sự giám sát gắt gao của Ban Giám Đốc. Hứa Nhạc cũng là một trong những Công Trình Sư Kỹ Thuật, nhưng hắn chỉ là một Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 nhỏ bé, còn nhân vật đang đứng dưới ô kia mới chính là Cố vấn Kỹ thuật cao cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác.


Cố vấn Kỹ thuật cao cấp đương nhiên sẽ mặc nhiên trở thành một Chủ quản độc lập, một thành viên của Ban Giám Đốc công ty, và bất cứ thành viên nào của Ban Giám Đốc thì cũng được sở hữu quyền lực cực đại và một địa vị cao ngất.


Vị Đổng sự Kỹ thuật sau khi nói xong thì lại quay về với trạng thái im lặng cố hữu, chờ đợi câu trả lời của Hứa Nhạc. Mưa mỗi lúc một lớn, những giọt nước nặng trĩu đập vào chiếc ô đen trên đầu ông ta, bắn tung tóe vô số hạt li ti lên mắt kính vị Chủ quản, nhưng đại nhân vật này cũng chẳng thèm chùi đi, chỉ lặng lẽ quan sát Hứa Nhạc. Ông rất muốn biết rằng chàng thhắn niên với thân phận không hề tầm thường này liệu sẽ có phản kháng hay không.


Bốn phía xung quhắn dày đặc đám cảnh vệ mặc chiến phục màu đen của công ty Tịnh Thủy. Hứa Nhạc biết bọn họ đều là đám lính đánh thuê hoặc các chiến sĩ đặc chủng mà Quân đội Liên Bang phái đến để hỗ trợ nhiệm vụ. Cho dù hắn có tự tin thế nào về khả năng của mình và của Bạch Ngọc Lan thì hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phản kháng bằng bạo lực với đám người này. Bởi vì tất cả bọn họ lúc này đều đang lăm lăm súng ống trong tay.


Vào đúng lúc này, bỗng nhiên lại xuất hiện một chiếc ô đen, che phủ hết đám nước mưa đang thi nhau rơi xuống đầu của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc ngoái lại nhìn, chỉ thấy Bạch thư ký vẫn đang cúi đầu đứng sau hắn và giống như là có phép thuật, trong tay hắn ta là một chiếc ô.


Càng về khuya mưa càng nặng hạt. Khu công nghiệp yên ắng đến đáng sợ, chỉ có ánh sáng chiếu rọi từ hai chiếc đèn pha ô tô làm nền cho trận giằng co. Sự chênh lệch lực lượng hai bên hiện tại là khá lớn, cho nên kết quả thế nào cũng không cần phải đoán. Nhưng khi chiếc ô kia vừa xuất hiện, khi mà Hứa Nhạc giờ đây cũng giống như vị Chủ quản độc lập kia, không còn phải chịu sự tác động của mưa gió thì dường như thế trận đã có chút xíu thay đổi.


Hứa Nhạc âm thầm quan sát sự vật… Trái ngược với vẻ bề ngoài chân thật, hắn sở hữu một bộ óc nhạy bén, mẫn tuệ. Ngay từ lúc bị trạm kiểm soát này giữ lại, hắn đã nhanh chóng phân tích cục diện và xác định được có lẽ đối phương cũng đã biết thân thế của mình, cho nên mới không dám dùng đến vũ lực để hạ thủ. Nhưng chắc chắn đối phương sẽ tìm đủ mọi cách để tách hắn ra khỏi Bộ Công Trình, đảm bảo cho Viện Khoa Học Liên Bang sẽ nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới của Liên Bang trước Bộ Công Trình của Quả Xác.


Hắn bình tĩnh lau dòng nước mưa trên mặt, nhìn chăm chú vào cặp mắt kính của vị Chủ quản đại nhân, nhàn nhạt nói:


- Tôi không rõ bản thân mình đã vi phạm điều lệ bảo mật gì của công ty? Ngài là đại nhân vật, không cần tôi phải giải thích chắc ngài cũng hiểu rõ, tôi có quyền hạn dài hạn ra vào trong Bộ Công Trình.


Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn im lặng cúi đầu, đứng che ô cho Hứa Nhạc, đồng thời cũng giúp Hứa Nhạc có thêm được chút tự tin, bây giờ hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, quan sát một lượt đám lính đánh thuê đứng đầy khắp bốn phía. Ánh mắt của hắn có chút lạnh lùng, thế nhưng lại ẩn chứa trong đó cả sự lãnh đạm đang bị kìm nén đến cực độ.


Ánh sáng từ hai chiếc đèn pha ô tô vốn đã bị trận mưa đêm làm cho mờ ảo, cùng với mấy tia chớp sáng lóa vừa rạch ngang bầu trời. Trong một tích tắc, hai thứ ánh sáng ấy cùng dừng lại trên gương mặt của Bạch Ngọc Lan, khiến cho mọi đường nét, góc cạnh của gương mặt ấy hiện ra lồ lộ, dường như đang được tạc vào màn đêm.


Chỉ một tích tắc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nhưng thanh tú, bình thản ấy, khuôn mặt của đám lính đánh thuê áo đen kia vốn dĩ đang lạnh lùng, tàn nhẫn bỗng xuất hiện một chút biến hóa. Không phải náo động hoặc phẫn nộ mà là cảnh giác, một sự cảnh giác tuyệt đối.


Bởi vì bọn chúng đều nhận ra khuôn mặt này, khuôn mặt của Chủ quản Chiến đấu Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy, Bạch Ngọc Lan.


Gã nam nhân có khuôn mặt thanh tú này cũng không hề nổi tiếng trong công ty Tịnh Thủy, bởi vì cả công ty tràn ngập đám quân nhân lạnh lùng này cũng không có một ai dám nhắc đến tên của hắn ta. Nhân vật giết người không chớp mắt của Tịnh Thủy, nhân vật nhìn bề ngoài thì yếu ớt như con gái, nhưng lúc ra tay lại tàn nhẫn hơn bất cứ kẻ máu lạnh nào khác. Nhân vật mà chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng cũng đã trào lên một nỗi sợ hãi tột độ.


Viên Đổng sự Kỹ thuật lạnh lùng nhìn hai con người đang đứng im lặng đằng kia, một chút tham vọng tranh luận cũng không có. Sở sĩ hôm nay hắn đích thân ngồi chuyến bay sớm nhất chạy đến Cảng Đô, mục đích chính là để dùng địa vị của mình trong công ty để áp chế sự kháng cự của đám người phiền phức trong Bộ Công Trình. Về phần Hứa Nhạc và gã thư ký phía sau kia, hắn mặc dù cũng có chút lo ngại, nhưng lại cho rằng đối mặt với biết bao nhiêu cảnh vệ như thế này thì đối phương cũng sẽ không dám phản kháng.


Đám cảnh vệ áo đen tuy có chút run sợ, thế nhưng vẫn tiếp tục áp sáp. Bọn họ không hề biết rằng, Hứa Nhạc dù vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, thế nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều đang dồn vào người Bạch Ngọc Lan. Những nòng súng vẫn ngắm thẳng vào hắn ta, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào cổ tay hắn ta. Bởi vì tất cả bọn chúng đều biết rằng ở gã nam nhân này tiềm tàng một khả năng chiến đấu vô cùng đáng sợ. Năm đó ở Tam giác Tinh Vực Bách Mộ Đại, một mình hắn ta đã tiêu diệt gọn bảy tên quân nhân cao thủ của Bách Mộ Đại chỉ với một con dao nhỏ. Lúc này trong tay hắn ta cũng không hề có súng, nhưng vẫn không thể coi thường được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK