Đứa nhỏ một khi đã được sinh ra rồi, như vậy ít nhất cũng cần phải có một người cha. Trâu Gia cũng không có khả năng cho phép một sinh mệnh không danh không phận như vậy tồn tại trong gia tộc mình. Hứa Nhạc nhẹ nhàng nắm chặt hai nắm tay của mình, sau đó nhẹ nhàng hạ giọng nói:
- Tiếp theo, chúng ta phải làm gì đây?
Nghe câu hỏi đó, Trâu Úc vẫn như cũ nghiêng nửa thân mình, trên mặt lại toát ra một tia thần sắc lãnh đạm, nàng mỉm cười trào phúng nói:
- Gả cho loại đầu gỗ như anh, cũng không phải là cuộc sống mà tôi từng nghĩ tới...
Hứa Nhạc biết nàng đang nói thật lòng, có chút bất đắc dĩ khẽ nhún nhún vai một cái, cũng không biết nên nói cái gì nữa. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một hộ lý trung niên chợt từ ngoài bước vào. Vừa nhìn thấy Hứa Nhạc đứng đó, bà ta khẽ thở dài một hơi, nói:
- Anh tên là Hứa Nhạc phải không?
Giống như là phạm nhân nghe được cảnh sát gọi tên mình, Hứa Nhạc có chút khẩn trương khẽ chà chà hai tay, nuốt một ngụm nước bọt, bước lên một bước, khẽ gật gật đầu.
- Vợ của mình sinh con, mấy ngày nay anh lại chạy đi đâu mất biệt? Có biết rằng có biết bao nhiêu chuyện cần anh đích thân đi làm hay không?
Cô hộ lý khoảng 30 tuổi, cặp lông mày nhíu chặt lại nhìn Hứa Nhạc. Bà ta biết rõ ràng sản phụ nằm trong phòng bệnh này là người nhà của Đại nhân vật trong Liên Bang, nhưng giờ phút này đây nhìn thấy người cha trẻ tuổi vô trách nhiệm này ở đây, vẫn như trước không nhịn được mắng nhẹ mấy câu.
Một đứa bé trong Liên Bang khi mới ra đời quả thật có rất nhiều chuyện cần phải có người cha đích thân đi làm. Hứa Nhạc bế đứa bé, dưới sự dẫn đường của cô hộ lý, lặng lẽ đi về phía cuối hành lang. Cuối hành lang là một căn phòng tràn ngập sắc thái trẻ con. Toàn bộ căn phòng được sơn một màu hồng nhàn nhạt, chỉ là ở giữa căn phòng, lại có đặt một cái lồng kính tương đối nhỏ hơn một chút.
Hứa Nhạc liếc nhìn trên cái đồng hồ điện tử ở bên ngoài cái lồng kính, một trong 2 cái ô trống trên màn hình điện tử đã được đánh số hiệu công dân của Trâu Úc, hắn trầm mặc một lát, mới nhập vào số hiệu công dân của bản thân mình. Còn đứa bé con sắp được xác định thân phận trong Liên Bang kia, được cô hộ sĩ bế lên đặt vào bên trong cái lồng thủy tinh ở giữa căn phòng màu hồng nhạt kia.
Hứa Nhạc ghé mắt nhìn vào cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt bên ngoài căn phòng, khẩn trương nhìn chăm chú vào diễn biến bên trong căn phòng. Đây là một căn phòng mà bất cứ một bệnh viện nào của Liên Bang cũng có, ngoại trừ cha mẹ ruột của đứa bé mới sinh ra, cũng không có ai được phép lại gần đây cả.
Đứa bé con mới sinh, đang được bú mớm ngon lành, đột nhiên bị người ta cắt đứt, tự nhiên trong lòng sinh ra tâm trạng không thoải mái. Nó nằm trên lớp đệm mềm mại êm ái, có chút gian nan khẽ động đậy cánh tay như khúc ngó sen trắng hồng, khẽ đá đá cái chân như cây củ cải đỏ hỏn, hoàn toàn không biết bên dưới lớp chăn nệm êm ái kia, cái máy tính điều khiển đó đang làm gì với mình.
Hứa Nhạc khẩn trương nhìn chăm chú vào một màn trước mặt này. Hắn biết rõ ràng khi mình mới sinh ra đời, cũng đã từng trải qua một màn y hệt như vậy. Hơn nữa trong toàn bộ Liên Bang này, bất cứ người nào cũng đã từng trải qua một màn như vậy. Nhưng mà bản thân hắn đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện rồi, đã là một tồn tại độc nhất vô nhị trên cả Liên Bang này, cho nên hắn lại có một chút lo lắng vô cùng vô tận trong lòng.
Thời gian trôi qua khá nhanh, đứa bé mới sinh tên là Lưu Hỏa kia, đã được nữ hộ lý bế ra ngoài. Hứa Nhạc đầu tiên khẩn trương trong lúc nhất thời nhìn kỹ phần da thịt phía sau gáy của đứa bé, nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ miệng vết thương nào để lại cả. Hắn ôm chặt đứa bé, tựa hồ như sợ người khác bắt đi mất vậy.
Đứa bé đột nhiên lại khóc ré lên, Hứa Nhạc thấy vậy càng ôm chặt hơn một chút nữa, giương mắt ngơ ngác nhìn cô hộ lý, lo lắng hỏi:
- Sao nó khóc dữ vậy?
- Bởi vì anh ôm nó chặt quá...
Cô hộ lý tức giận liếc mắt nhìn hắn, sau đó còn nói thêm:
- Trong vòng nửa năm tới, anh phải đi tới Cục Cảnh Sát tiến hành đối chiếu chip vi mạch, sau đó đăng ký tên cho nó.
Thần sắc Hứa Nhạc có chút khó coi, hỏi lại một câu:
- Cô... Bộ cô là nhân viên công tác của Cục Hiến Chương hả?
Cô hộ lý cũng không để ý đến hắn nữa, xoay đầu bỏ đi. Hứa Nhạc đành phải cô độc một mình ôm đứa bé trở về. Đi dọc theo hành lang bệnh viện đi về phòng bệnh, hắn biết đứa bé Lưu Hỏa trong lồng ngực mình đây đã không còn giống như lúc mới sinh ra nữa, một con chip vi mạch hoàn toàn mới đã được gắn vào phần gáy non nớt của nó, và sẽ đi theo nó suốt cả cuộc đời còn lại.
Hứa Nhạc theo bản năng cảm nhận được một cỗ hàn ý trong lòng, hắn cảm giác thấy ở một nơi nào đó trong phần gáy phía sau của mình chợt có chút khẽ nóng lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK