Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm rồi, bên phía quân đội Liên Bang đột nhiên lại nâng cao cấp độ an toàn bảo mật lên một bậc nữa. Hơn nữa kỳ đại diễn tập liên hợp chống khủng bố hiếm khi diễn ra lại được tổ chức trở lại.


Bọn họ tuy rằng cũng chưa hề nhận được các mệnh lệnh chính xác nào đó, thế nhưng cũng hiểu rõ ràng, khẳng định là xu thế giữa Liên Bang và Đế Quốc đã tới mức vô cùng khẩn trương.


Nhưng mà ngay tại thời khắc mấu chốt này, bọn họ thế nhưng cũng không có cách nào quay trở về đơn vị trực thuộc của mình, sát cánh bên các chiến hữu cùng nhau tác chiến, mà lại buồn bã không nói nên lời, bị nhốt trong cái căn cứ đìu hiu hút gió này. Cơn tức tối bực bội này làm thế nào có thể giải tỏa được cơ chứ?


Phải nói là, ngay trong buổi học đầu tiên về con robot MX thế hệ mới này, cái nghênh đón Hứa Nhạc chính là tâm tình cực kỳ mâu thuẫn như vậy, hơn nữa cùng với tâm tình giống như núi lửa sắp phun trào của đám quân nhân kiêu ngạo kia, chính là có quan hệ không nhỏ.


Những quan quân tiếp nhận thụ huấn trong căn cứ này, đều đã từng trải qua huấn luyện bồi dưỡng toàn diện của quân đội Liên Bang. Có thể nói là quân đội Liên Bang cực kỳ xem trọng bọn họ, rõ ràng chính là chuẩn bị cho đám quân nhân này trong tương lai phát triển trên chiến trường, trở thành một đội ngũ sĩ quan tướng lãnh quan trọng.


Cho nên bọn họ mở ra rất nhiều chương trình học. Trong đó đặc biệt nhất là trên phương diện chỉ huy tác chiến thôi cũng đã có tới 9 lớp huấn luyện khác nhau. Trong chín lớp huấn luyện với mật độ thời gian dày đặc như thế này, khóa học về điều khiển robot MX mới mở được có hai ngày có vẻ không được suôn sẻ cho lắm.


Nhưng mà, khóa học này lại chính là khóa học là đám quân nhân kia hiện tại không muốn bỏ lỡ nhất. Bới vì đám bọn họ phát hiện ra cái gã giáo quan trẻ tuổi mà bọn hắn từng khinh miệt không thèm nghe kia, thật sự không phải là hạng dễ ức hiếp.


oOo


Những bản sơ đồ thiết kế không ngừng chớp động trên màn hình trên bảng cũng giống như tâàm tình không ngừng thay đổi của đám quân nhân ngồi bên dưới. Hứa Nhạc đang đứng trên bục giảng, lạnh lùng nhìn đám quân nhân bên dưới, ngữ điệu bình thản nói:


- Căn cứ huấn luyện rộng 47 km vuông. Đó là còn chưa tính tới khu vực núi non dã chiến phía sau nữa. Liên Bang tìm một khu vực lớn như vậy, còn mời các giáo sư xuất sắc nhất trong ba Học Viện Quân Sự lớn đến đây chỉ để huấn luyện hơn ba mươi người các ngươi. Kết quả là các người tiêu tồn thời gian hơn 4 ngày, cũng không thể nào đem các động tác tiêu chuẩn kỹ thuật mới nắm vững được. Tôi thật sự không hiểu nổi trong đầu các người đến tột cùng là chứa thứ gì trong đó.


- Công dân Liên Bang nộp thuế để đào tạo những quân nhân như các người. Các người chẳng lẽ không tự thấy hổ thẹn hay sao? Trình độ hiện tại như các người, đội Đế Quốc Hoàng Gia Đặc Chủng Doanh chỉ cần tùy tiện kiếm ra một người nào đó cũng có thể đập chết các người rồi.


- Tôi không yêu cầu các người nắm vững được thiết kế của hệ thông phun lưu khí của song động cơ. Hay là bộ phận vật lý lượng tử ảnh hưởng đến hệ thống lưu chuyển nhiên liệu như thế nào. Cho dù các người có học thêm ba năm nữa cũng sẽ không thể nào hiểu nổi. Thế nhưng mà ngay cả kết cấu đồ cơ bản nhất của hệ thống cánh điện tử phụ trang của robot mà các người cũng không thể nào nắm vững được, tương lai các người làm thế nào gia nhập chiến trường được cơ chứ?


- Còn nói về các động tác chiến thuật tiêu chuẩn cua con robot MX. Tôi đã từng nói rất rõ ràng với các người rồi, đây là những động tác hoàn toàn mới. Hãy đem tất cả những nguyên tắc cùng với những kỹ xảo vô dụng trước đây của các người quên hết đi. Lại càng không cần nhắc đến cái gì mà nguyên tắc thần thánh: ” chân máy của robot không được rời khỏi mặt đất”. Khi nào quên được tất cả cái đó, lúc đó hãy đi khiêu chiến với kinh nghiệm điều khiển robot của ta.


- Ta điều khiển một con robot mô hình cùng có thể nhảy lên đạp cho người khác một cước. Trong phòng thực luyện ngầm dưới lòng đất, cái các người điều khiển chính là con robot MX, thế nhưng nhìn cách nào cũng chỉ giống như mấy bà bầu lạch bạch bước đi mà thôi.


Tốc độ nói chuyện của Hứa Nhạc nghe qua cực kỳ bình thản, ngữ khí lạnh lùng bình tĩnh, thế nhưng từng câu từng chữ lại khiến cho đám quân nhân ngồi bên dưới nghe mà cả người cứng ngắc.


Cái loại giọng điệu mà hắn nói khiến người khác nghe qua mà cực kỳ phẫn nộ. Đám quân nhân kiêu ngạo bên dưới nghe mà sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào những sơ đồ thiết kế hiển thị trên màn hình, mạnh mẽ áp chế sự tức giận trong lòng, cũng không có đứng lên tranh cãi lại với Hứa Nhạc.


Đám quân nhân này luôn luôn tự cho rằng mình phi thường hiểu biết đối với robot, nhưng liên tục mấy ngày trước không ngừng ừanh luận với nhau trong lớp học, đã nhanh chóng cảm nhận được vị giáo quan trẻ tuổi ở trên bục giảng kia quả thật là một kẻ có kinh nghiệm lý thuyết cực kỳ vững chắc đối với robot.


Bất luận là những động tác chiến thuật tiêu chuẩn nào mà hắn đưa ra đều là không thể nào tin nổi. Nhưng mà trong các buổi điều khiển thực tế sau đó, luôn có thể chứng minh được những điều hắn nói đều là chính xác cả.


Nhất là trong các buổi học biện luận trên lớp, mỗi khi bên dưới có một gã quân nhân nào đó đưa ra câu hỏi bắt bẻ, giáo quan Hứa Nhạc chỉ khẽ nhắm mắt lại một chút, liền có thể đưa ra chính xác những số liệu động tác cơ bản tinh chuẩn nhất, sắc bén mà lãnh khốc vô tình tiến hành trào phúng đối với những động tác tiêu chuẩn đó của gã quân nhân.


Mà trong các buổi thực hành thực tiễn sau đó, đám quân nhàn không thể không phẫn nộ phát hiện, những lời hắn nói đều hoàn toàn chính xác.


Nếu không phải là người hiểu biết con robot MX giống như là hiểu biết thân thể của chính mình, làm thế nào có thể dựa vào những số liệu cơ bản trong đầu mình, liền có thể suy đoán ra các tham số hệ thống dao động trong các động tác cơ bản của con robot cơ chứ?


Thực tiễn chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm những số liệu lý thuyết. Quân doanh chính là địa phương dùng thực lực để mà nói chuyện. Trên phương diện lý luận về thao tác robot MX, đám quân nhân này khiếp sợ phát hiện, bản thân mình cho dù cố gắng đến thể nào đi chăng nữa tựa hồ cũng không cách nào đuổi kịp vị giáo quan trẻ tuổi trên bục giảng kia.


Cho nên mấy hôm nay ngồi bên dưới lắng nghe những lời trào phúng cay nghiệt thậm chí là những lời mắng chửi không chút nương tình của gã giáo quan trẻ tuổi kia, bọn họ cũng chỉ có thể mạnh mẽ đè nén sự phẫn nộ, kiên nhẫn chờ ngày nào đó có cơ hội sẽ báo thù.


Lái một con robot mô hình thế hệ M đã có thể nhảy lên không đạp cho người khác một cước, còn các người thì lái robot MX thế hệ mới chỉ có thể giống như mấy bà bầu thong thả đi lạch bạch...


Mấy lời nói này cực kỳ khó nghe, cực kỳ độc ác. Bên trong lớp học tràn ngập không khí áp lực. không gian yên tình không ngừng vang lên tiếng hít thở phẫn nộ bị cố gắng kìm nén xuống.


Chu Ngọc ngồi ở hàng ghế đầu tiên, sắc mặt cũng nhịn không được trở nên có chút khó coi, khẽ cúi đầu, trong lòng thoáng cười khổ một tiếng.


Bởi vì hẳn chính là cái gã “người khác” đã bị Hứa Nhạc điều khiển một con robot thế hệ M nhảy lên đạp cho một cước...


Mặc dù 2 năm trước Chu Ngọc cũng đã nhận định Hứa Nhạc chính là một gã thiên tài trong lĩnh vực điều khiển robot thế nhưng nói thế nào cũng không ngờ nổi, chỉ mới trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, Hứa Nhạc đã biến thành một gã giáo quan điều khiển robot cấp I của bộ Quốc Phòng, mà bản thân mình thì lại trở thành học sinh của hắn.


- Tôi biết các người đều là những người có năng lực thật sự. Bởi vì tôi khác với các người, tôi tin vào ánh mắt của bộ Quốc Phòng. Bộ Quốc Phòng chọn tôi đến đây để huấn luyện cho các người, tự nhiên là bởi vì tôi có loại tư cách này. Bộ Quốc Phòng đã lựa chọn ra các người ngồi ở đây, như vậy tự nhiên đám các người cũng đều là những quân nhân ưu tú, có tư cách để mà kiêu ngạo.


Đây tựa hồ chính là chuyện mà một gã giáo quan bình thường phải làm. Đầu tiên là đánh cho đám đệ tử tơi tả một trận, sau đó mới hồi phục lại một chút tin tưởng cho bọn họ. Không khí trong lớp học vừa mới khôi phục lại một chút thoải mái, không ngờ ngay sau đó Hứa Nhạc đã lạnh lùng nói:


- Nhưng mà, tại khóa học điều khiển robot này, ở trước mặt của tôi, các người không hề có chút xíu vốn liếng gì để mà kiêu ngạo. Muốn nghĩ đến chuyện đối phó tôi, trước hết cần phải thông qua được kỳ khảo hạch cuối khóa này, rồi hãy chạy đến mà thử khiêu chiến tôi. Tôi không giống như bọn Đế Quốc, có thời gian cùng với các người chơi đùa mấy thứ trò chơi ngây thơ này.


Đám quân nhân Liên Bang mấy ngày hôm nay đã cố gắng chịu đựng lắng nghe mấy thứ ngôn ngữ mắng chửi nhục nhã như thế này, trong lòng mỗi người sớm đã quyết định, tính toán lúc nào đó tìm một cơ hội thích hợp mời vị Hứa giáo quan trên bục, tựa hồ như chỉ biết nói lý thuyết kia mà “luận bàn” một trận. Nhưng mà tựa hồ như đã đoán trước được điều này, cho nên Hứa Nhạc sớm đã sạch sẽ lưu loát, chém đinh chặt sắt hoàn toàn gạt bỏ đi cái khả năng này, hơn nữa lại còn trách cứ cái ý kiến muốn khiêu chiến của bọn họ là cực kỳ ngây thơ nữa.


Nghe thấy câu nói đó, Chu Ngọc vốn đang ngồi hàng trên cùng của lớp học, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc đang đứng trên bục giảng một chút. Trên khuôn mặt lúc nào cùng ôn nhuận như ngọc của hắn thoáng có một sự nghi hoặc mạnh mẽ.


Hắn thầm nghĩ, với năng lực điều khiển robot của Hứa Nhạc, tuyệt đối có thừa năng lực để mà thu thập đám quân nhân tự xưng là phi công vương bài mạnh mẽ nhất trong lớp học này. Chỉ một trận chiến thôi liền có thể xác định được tôn nghiêm của một giáo quan, vì cái gì hắn lại không làm như vậy?


Càng khiến cho Chu Ngọc nghi hoặc chính là, gã Hứa giáo quan đang đứng trên bục giảng lúc này có thật sự chính là gã Hứa Nhạc mà mình quen biết trước giờ hay không? Cái gã giáo quan mắt đeo kính râm trong phòng học, khóe môi góc cạnh như đao khắc kia, thần tình lạnh lùng lãnh khốc y như tuyết rơi trong đại học thành Lâm Hải Châu kia, có thật là... cái gã bảo dưỡng sư có nụ cười vinh viễn giống như là ánh mặt trời kia?


Rốt cuộc cũng có gã quân nhân không thể khống chế nổi cảm xúc trước những ngôn ngữ hạ nhục mãnh liệt của gã giáo quan lãnh khốc Hứa Nhạc, phẫn nộ đứng bật dậy lớn tiếng phản kháng nói:


- Cho dù những động tác chiến thuật tiêu chuẩn mà ngài thiết kế ra đều là chính xác nhất. Nhưng chúng tôi trước giờ cũng chỉ là chú ý đến những động tác điều khiển mà thôi. Vì cái gì trong tiêu chuẩn khảo hạch của ngài lại còn yêu cầu thêm về phương diện bảo dưỡng, sửa chữa động cơ thiết bị nữa cơ chứ? Cái gì mà hệ thống lai giắt hoàn toàn mới, còn có những trình tự khớp nối động cơ dạng cầu phù hợp nữa chứ. Hơn ba quyển sách dày hơn trăm trang, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này, chúng tôi làm sao có thể học nổi? Đừng quên rằng chúng tôi chỉ là những quân nhân, chúng tôi chỉ chiến đấu, chứ không phải là bảo dưỡng sSư!


Gã quân nhân tức giận nhìn Hứa Nhạc, nói:


- Ngài cho đến bây giờ cũng không chịu tiến hành thao robot để chỉí đạo, có phải là sợ lộ tẩy không biết thao tác robot hay không?


- Anh là thượng úy, tôi là trung tá. Anh là học trò, tôi là giáo quan... Tôi chưa gọi anh phát biểu, anh lại tự động đứng lên...


Hứa Nhạc đứng trên bục giảng, lãnh đạm nhìn hắn, nói:


- Anh tự tính lại xem mình đã vi phạm bao nhiêu quy tắc kỷ luật? Lập tức chạy ba vòng quanh sân thể dục. Tôi sẽ trả lời những vấn đề mà anh hỏi cho những sinh viên khác trong lớp. Nếu như đến lúc anh chạy xong trở về, trả lời đã chấm dứt anh có thể hỏi những sinh viên khác để biết đáp án.


Nói xong những lời này, Hứa Nhạc khẽ đưa tay đẩy nhẹ cái kính râm trên chóp mũi của mình.


Bắt đầu từ buổi học thứ hai, Hứa Nhạc liền bắt đầu mặc bộ quân phục trung tá hoàn toàn mới của hắn khi đi dạy học, trên mặt đeo kính râm, trước ngực đeo cái huân chương Tử Tinh.


Quân chức cùng với huân chương là do hắn nhận được nhờ công lao nghiên cứu chế tạo ra con robot MX thế hệ mới lúc trước. Ngày đó bên ngoài hội sở Lưu Phong Pha, hắn đã tiện tay ném cái huân chương và quân chức này xuống bãi cỏ tuyết. Mấy ngày hôm trước bộ Quốc Phòng đã một lần nữa cấp lại cho hắn một bộ khác.


Từ trước đến nay trong Liên Bang; một vị trung tá trẻ tuổi như thế cũng chỉ có độc nhất mỗi mình Lý Cuồng Nhân mà thôi. Hôm nay có thể được Hứa Nhạc nữa. Ngay cả Thai Chi Nguyên, có công lao đứng đầu trong lần chấp hành hai nhiệm vụ bí mật của bộ Quốc Phòng, hơn nữa đứng vị trí thứ nhất trong buổi diễn tập chống khủng bổ trước đây, có được sự ủng hộ của gia tộc truyền thừa ngàn năm, hiện tại cũng chỉ là một thiếu tá mà thôi.


Khi nhìn thấy Hứa Nhạc mặc quân phục trung tá đi vào phòng học, đám quân nhân bên dưới nhất thời trở thành một mảnh trầm mặc. Độ tuổi bọn họ mặc dù cùng không lớn cho lắm, nhưng cho dù là những quân nhân trên ba mươi tuôi đi nữa, cấp bậc cao nhất ngồi dưới đây cùng bất quá chỉ là một thiếu tá mà thôi. Mà cái gã giáo quan trẻ tuổi kia không ngờ lại là một vị trung tá!


Hứa Nhạc phải trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ mà bộ Quốc Phòng giao cho, cho nên hắn cũng không có thời gian nhàn hạ cùng với đám quân nhân kìa tiến hành một buổi nói chuyện thổ lộ tình cảm gì cả.


Hắn rõ ràng dùng phương pháp trực tiếp nhất, dùng thân phận giáo quan đàn áp học viên, dùng thân phận cấp trên đàn áp cấp dưới, dùng vinh dự huân chương Tử Tinh để đàn áp vinh dự quân nhân sĩ quan đặc tuyển của đối phương.


Vốn là theo cách nghĩ này của hắn, hắn hận không thể một phen đem cái huân chương Tử Tinh kia cũng đeo luôn lên ngực. Chỉ tiếc là cái huân chương cực kỳ cao quý kia là do công lao hắn đi ám sát Mạch Đức Lâm mà nhận được. Hắn có thể đoán được trong tương lai khá lâu sắp tới, cái huân chương cao quý kia chỉ có thể giấu sâu dưới đáy thùng mà thôi.


Nhưng cho dù là như thế, nhưng ba cái thân phận:”vị Trung Tá trẻ tuổi nhất trong Liên Bang”, “người được nhận huân chương Tử Tinh”, “Giáo quan bậc I của bộ Quốc phòng”, vẫn như trước giống như ba ngọn núi khổng lồ đè ép xuống trong lòng của đám quân nhân ngồi dưới bục giảng kia. Đè ép đến mức khiến cho bọn họ phải cảm thấy khiếp sợ trầm mặc.


Mặc dù là vô cùng trầm mặc, khiếp sợ, thế nhưng bọn họ vẫn như cũ, cho rằng cái gã giáo quan trẻ tuổi này ban ngày đi dạy học mà vẫn mang kính râm, đại để chính là một tên gia hỏa cuồng vọng chỉ biết ra vẻ mà thôi. Bọn họ trong lòng thầm cầu nguyện cho hắn ra vẻ càng ngày càng nhiều hơn, một ngày nào đó sẽ châm lên lửa giận cho toàn bộ căn cứ huân luyện này.


Nhưng mà từ sau thực tế buổi học đầu tiên đã chứng minh cách nghĩ của bọn họ là hoàn toàn sai lầm rồi. Cái gã giáo quan trê tuổi kia so với bọn họ tưởng tượng còn lợi hại hơn rất nhiều... Bởi vì khi cuộc nổi loạn phản đối vị Hứa giáo quan kia, các Chủ quản Cao cấp phụ trách kỷ luật trong căn cứ huấn luyện này đúng là hoàn toàn đứng về phía hắn, thậm chí còn dựa vào yêu cầu của hắn, đặc biệt trong giờ học Điều khiển Robot còn phái đến một tiểu đội Hiến Binh chuyên để duy trì trật tự nữa.


Tên quân nhân vừa đứng lên phản đối kia nghe Hứa Nhạc nói vậy thì cả người cứng lại. Hắn nhìn xuống bộ quân phục Trung Tá cùng với khỏa huân chương Tử Tinh kìa, biết rằng mình đã bị nóng giận khiến cho mất khôn, để gã giáo quan trẻ tuổi kìa nắm được nhược điểm.


Hắn liếc nhìn đám Hiến Binh đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn hắn bằng ánh mắt thèm thuồng, không khỏi oán giận rên lên một tiếng, gỡ chiếc mũ quân đội trên đầu xuống rồi đi ra ngoài.


- Vì sao lại phải đi học cấu tạo máy móc động cơ robot? Đây lại là một câu hỏi cực kỳ ngu xuẩn nữa.


Sau khi cái gã quân nhân vi phạm kỷ luật kia bắt đầu vòng chạy trừng phạt của mình. Hứa Nhạc khẽ đưa tay đẩy nhẹ chiếc kính râm trên chóp mũi mình, lạnh giọng nói:


- Điều này chỉ có thể chứng minh sụ cứng ngắc cùng với ngu xuẩn của bản thân các người mà thôi - Bảo dưỡng sư? Trên chiến trường nếu tất cả bảo dưỡng sư đều chết sạch hết các người lại không biết cách nào xử lý những linh kiện trong phòng tiếp tế tiếp viện, không biết cách sửa chữa những con robot bị tổn thương, như vậy các người phải làm sao đây?


- Còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng nữa. Con robot MX ở trên chiến trường, công dụng của nó ngoại trừ tấn công chính diện cường hãn ra, công dụng chính yếu còn lại chính là tác chiến đặc chủng đường dài. Lý Nguyên Soái năm đó ngàn dặm bôn tập, bất ngờ tấn công Hoàng Đế Đế Quốc, lúc đó mới có thể một kích giết địch. Bên người ông ta lúc đó chẳng lẽ còn mang theo một tiểu đội bảo dưỡng sư hay sao? Vớ vẩn!!!


Có một gã quân nhân trầm mặc giơ tay lên xin phát biểu. Ánh mắt Hứa Nhạc sau cặp kính râm khẽ nheo lại, liếc nhìn người này một cái, phát hiện hắn chính là gã quân nhàn trong buổi học đầu tiên đã đứng lên dẫn đầu mọi người bỏ đi. Cặp môi vốn đã mím chặt lại của hắn khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ, lạnh giọng nói:


- Nói đi!


Gã quân nhân này họ Hoa, tên là Tiểu Ty, trực thuộc Tiểu đội Robot đặc chủng của Quân Khu IV. Những năm gần đây hắn ở tiền tuyến Tây Lâm điều khiển robot M52, không biết đã cùng với quân đội Đế Quốc tiến hành giao chiến bao nhiêu lần, năng lực điều khiển robot quân dụng đặc biệt cường hãn.


Ở trong mắt của hắn, trong cả Liên Bang này, trên phương diện điều khiển robot, kẻ có năng lực đáng giá cho hắn sùng bái nhất chỉ có Quân Thần Lý Thất Phu, Chung tổng tư lệnh, cùng với vị Điền đội trưởng đã xuất ngũ mà thôi.


Ngay cả vị đội trưởng đương nhiệm của tiểu đội hắn cũng không hề được hắn để trong mắt. Cho nên trong đám quân nhân trong căn cử huấn luyện tổng hợp này, hắn vốn cho rằng chỉ có mỗi Chu Ngọc, thủ khoa của Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I mới có đủ thực lực so sánh với bản thân mình trong phương diện thao tác robot.


Chính là do sự tự tin mãnh liệt này, nên hắn mới ở trong buổi học đầu tiên, thể hiện sự bất mãn mãnh liệt đối với những động tác kỹ thuật tiêu chuẩn mà Hứa Nhạc đưa ra, từ đó dẫn đầu việc bỏ đi kiến nghị.


Nhưng mà trải qua mấy buổi học liên tiếp như vậy, Hoa Tiểu Ty mới chân chính hiểu được, gã Hứa Giáo quan đứng trên bục giảng kia chính là có thực tài thực học. Tuy rằng cũng chưa biết được trình độ thao tác robot thực tế của hắn như thế nào, thế nhưng trình độ lý luận tuyệt đối là cực kỳ xuất sắc.


Trong lòng hắn dần dần nảy sinh một tia kính nể nhàn nhạt. Thế nhưng mà cái tia kính nể vừa mới được nảy sinh này, trong khoảnh khắc đã bị Hứa Nhạc lãnh khốc tàn nhẫn dùng những lời răn dạy nhục mạ kia dập tắt hoàn toàn.


Lúc này hắn đứng lên, hướng về phía Hứa Nhạc đang đứng trên bục giảng, tiến hành một động tác chào theo nghi thức quân đội hoàn chỉnh, mỗi một động tác cũng không hề có chút sai lầm nào, sau đó mới trầm giọng nói:


- Báo cáo giáo quan. Trong cả Liên Bang chỉ có một vị Quân Thần, ngài không thể nào yêu cầu mỗi một gã phi công đều phải có được loại năng lực như thế được. Cho nên tôi cho rằng, trên phương diện cấu tạo máy móc mặc dù có thể học, nhưng cùng không cần phải quá chú ý vào nó.


Hứa Nhạc nhìn hắn một chút, trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói:


- Anh xem qua bộ phim điện ảnh nói về quá trình năm xưa Lý Nguyên Soái ám sát Hoàng Đế Đế Quốc chưa?


- Đã từng xem.


Trên thực tế tất cả những người đang ngồi trong phòng học này cũng đều đã xem qua bộ phim đó. Bọn họ cũng không hiểu rõ Hứa Nhạc vì sao lại hỏi về vấn đề đó lúc này.


Khuôn mặt Hứa Nhạc cũng chẳng có chút biểu tình nào, nói:


- Điện ảnh đều là giả cả. Nếu như các người có để ý đến những báo cáo tình hình chiến tranh của bộ Quốc Phòng vào năm đó, như vậy các người có thể biết được sự thật, trên cái tinh cầu tài nguyên kia trong cảnh nội Đế Quốc, Lý Nguyên Soái bôn tập ngàn dặm, trên đường đi con robot bị hư hỏng nặng ba lần. Lý Nguyên Soái toàn bộ đều là tận dụng những tài liệu tại chỗ, lấy được những trang thiết bị cùng với cấu kiện của những con robot hư hỏng bên phía mình, thậm chí còn tiến hành cải tạo những con robot Sơn Dã của phía Đế Quốc nữa, lúc đó mới có thể chống đỡ con robot M3 7 đến thời khắc cuối cùng.


- Nêu như Lý Nguyên Soái đối với phương diện sửa chữa máy móc cũng giống như các người vậy, một khiếu cùng không thông, ông ta như thế nào có thể hoàn thành sự nghiệp to lớn kinh thiên như thế cơ chứ? Trên thực tế, điểm mà tôi bội phục đối với Lý Nguyên Soái cũng chính là ở điểm đó. Có thể điều khiển một con robot rác rưởi... đã có thể một phen ám sát được Hoàng Đế Đế Quốc.


Hắn lớn tiếng tán thưởng:


- Đó là chuyện tình mà không phải một con người có thể làm được a!


- Cho nên, muốn trở thành một gã phi công chân chính, trước hết, các người phải học tập để trở thành một gã bảo dưỡng sư xuất sắc đã.


Hứa Nhạc nhìn chằm chằm xuống đám quân nhân đang ngồi bên dưới bục giảng, lạnh lùng nói:


- Trong điều lệ quân sự của Liên Bang từ trước đến giờ cũng chưa từng có cái điều lệ này, đây chỉ là ý kiến của riêng tôi mà thôi. Bởi vì con robot MX hoàn toàn khác với các con robot bình thường khác. Tôi nghĩ rằng bộ Quốc Phòng một khi đã để tôi đến đây huấn luyện các người, như vậy cũng là có cái nhìn mới về con robot MX giống như tôi.


- Nhưng mà... Chúng ta dù sao cũng không phải là Quân Thần đại nhân


Hoa Tiểu Ty vẻ mặt ngưng trọng, lắc lắc đầu, nói.


- Một gã binh lính không muốn trở thành Nguyên Soái, đó không phải là một gã binh lính tốt.


Nói xong câu nói này, Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang có chút suy nghĩ của đám quân nhân ngồi dưới bục bên dưới, đột nhiên lâm vào trầm mặc.


Thay mặt bộ Quốc Phòng huấn luyện phi công thao tác robot, ngụy trang lành khốc vô tình, nhưng mà trải qua thời gian khá lâu, hắn phát hiện ra bản thân mình thế nhưng có chút chìm vào trong vai trò nhân vật này.


Đám quân nhân trẻ tuổi tràn ngập lực lượng cùng với tâm huyết ngồi phía dưới kìa, một thời gian không lâu tới, sẽ bước lẻn chiến trường, nghênh đón những trận đại chiến cùng với bên phía Đế Quốc.


Mà những gã quân nhân chắc chắn sẽ trở thành lực lượng tinh nhuệ của Quân đội Liên Bang này, cũng chính là đệ tử cua mình... Nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn thế nhưng lại sinh ra một cảm giác kiêu ngạo, tự hào nhàn nhạt.


Tạm dừng một lúc sau, hắn mới thật sự nghiêm túc nói:


- Huống chi các người cũng không phải binh lính bình thường, mà là các sĩ quan ưu tú của các đơn vị đặc chủng. Không nên quên, Lý Nguyên Soái năm xưa khi đi ám sát Hoàng Đế Đế Quốc, ông ta chính lầ sư đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết Giáp 17. Ông ta cũng giống như các người hiện tại, đều là những sĩ quan. Chỉ có điều ông ta có gan làm như vậy, cho nên ông ta cùng không còn là người bình thường nữa, mà biến thành Quân Thần.


Trong buổi khảo hạch cuối khóa sắp tới, hy vọng là các người không ai không thể thông qua được. Có lẽ sau khi kết thúc buổi huấn luyện này, chúng ta rất khó có cơ hội gặp lại. Có lẽ các người căn bản không nghĩ là sẽ nhớ kỹ tên của tôi. Nhưng mà tôi vãn muốn nhắc lại một lần nữa. Tôi tên là Hứa Nhạc.


- Tôi là Hứa Giáo quan, dùng ngôn ngữ xưa mà nói, thì gọi là Hứa Teacher... Đương nhiên, với mớ kiến thức ít ỏi của các người, khẳng định là không quen thuộc lắm với các loại ngôn ngữ xưa này.


Nói xong một câu nói tràn ngập vẻ trào phúng kia, Hứa Nhạc lại đưa tay lên khẽ đẩy nhẹ cái kính râm trên chóp mũi của mình, rời khỏi phòng học.


oOo


Phí Thành. Bên bờ hồ, đối điện ngọn Tuyết sơn.


Dưới một cái thạch đình tràn ngập ánh mắt mặt trời, một vị tướng quân đứng phía sau một vị lão nhân mặc thường phục, ngồi trên ghế dựa, nhìn về đoạn video trên màn hình lớn trước mặt, mỉm cười nói:


- Phụ thân, hắn nói ngài không phải là người!


Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu khẽ mỉm cười. Những vết đồi mồi của người già trên trán ông ta đặc biệt rõ ràng, thanh âm già nua chậm rãi vang lên:


- Có thể đem chuyện sinh tử hoàn toàn quẳng hết ra một bên, hành động theo kiểu bản năng của sinh vật. Trong nháy mắt như thế, quả thật cùng không thể gọi là người được. Gã tiểu từ này cũng đã từng trải qua những thời khắc không dùng lý trí để suy nghĩ bao nhiêu lần... Trâu Ứng Tinh một phen đem hắn biến thành giáo quan, thật ra cùng là một sự lựa chọn không tệ. Chỉ là ta đối với tên tiểu tử này cũng có chút mong đợi. Sau khi kỳ huấn luyện chấm dứt, để hắn quay về Tịnh Thủy đi.


- Tuổi hắn hơi nhỏ.


Không biết vì cái gì, Lý Thiếu Tướng nhìn lên màn hình phía trước, khẽ cười mỉm, có chút cảm giác buồn bã, hơn nữa lại còn nói ra một câu nói tựa hồ không hề liên hệ gì với câu chuyện.


Lý Thất Phu im lặng ngồi trên ghế ven hồ, nhìn ngắm hình ảnh phân chiếu của ngọn tuyết sơn xa xa, mỉm cười nói:


- Không nên suy nghĩ nhiều quá, lo lắng quá nhiều. Việc này cứ thuận theo tự nhiên mà làm thôi. Nếu như ta nhớ không lầm, bọn họ có quen biết với nhau. Hơn nữa gặp qua cũng không chỉ có một lần.


Lý thiếu tướng cả đời này cho tới bây giờ cũng chưa từng làm chuyện gì trái với ý của cha mình. Vị lão nhân gia ở ven hồ Phí Thành chính là cha của hắn, thế nhưng mà quan trọng hơn, thân phận của ông ta lại còn lại vị Quân Thần đại nhân, bảo hộ sự an nguy của cả Liên Bang nữa.


Tuy rằng ông ta cũng không thể lý giải nổi cha mình, vì cái gì lại đặt quá nhiều sự chú ý lên người gã thanh niên kia. Thậm chí lão còn làm ra một số quyết định mà ông ta nghĩ mãi cũng không thể nào tưởng tượng nổi như vậy.


Nhưng mà nói thế nào thì vị lão nhân gia này cũng có trí tuệ tuyệt đỉnh, sớm thấy được chuyện tình tương lai rất nhiều năm về sau... Cái tương lai giống như là sương mù này, chính là thứ mà Lý thiếu tướng không thể nào nhìn thấu được, cũng không nghĩ đến chuyện tìm hiểu nó.


- Cái cặp kính râm kia hình như cũng không phải là của hắn thì phải. Hắn đeo vào có chút lỏng lẻo. Hắn muốn giả vờ tạo ra cảm giác lãnh khốc, thế nhưng nhìn qua lại có chút buồn cười... Ta cũng không rõ hắn muốn làm cái gì...


Không khí ven hồ lúc này có chút trầm mặc quái dị. Lý thiếu tướng miễn cưỡng mỉm cười, thong thả kể lại toàn bộ chi tiết diễn ra trong căn cứ huấn luyện kia.


Lão nhân gia nhẹ nhàng từ chối cánh tay muốn đỡ mình của Lý thiếu tướng, chậm rãi đứng lên, bước về phía trước thạch đình, trong ánh mắt tràn ngập trí tuệ thấu hiểu thế sự cùng với ý chí mãnh liệt tôi luyện từ trong chiến trường, nhẹ nhàng nói:


- Gã thanh niên này vội vã đem toàn bộ những thứ mình biết truyền dạy lại cho quân đội, chứng minh là việc đặc xá của tổng thống tiên sinh là hoàn toàn chính xác.


Lý thiếu tướng cũng không biết phải giải thích câu này như thế nào.


Lão nhân gia mĩm cười nói:


- Hắn càng làm nhiều chuyện cho Liên Bang, như vậy cái gã gián điệp hiện còn đang bị giam trong ngục kia, cơ hội nhận được lệnh đặc xá sẽ càng lớn hơn một chút. Ta chú ý đến Hứa Nhạc, không phải chỉ vì hắn có quan hệ với thúc thúc của con, cũng không phải là bởi vi năng lực cường hãn của hắn, mà chính là bời vì tính tình của hắn.


Lời ấy vừa nói ra, lão nhân gia đã quay trở lại trầm mặc. Trong lòng ông ta thản nhiên nghĩ đến, nếu như không phải hắn hoàn toàn tương phản với người đó, có một trái tim trọng tình trọng nghĩa, ta sao lại dám làm chuyện mạo hiểm lớn thế này, dứt khoát sử dụng hắn.


oOo


Trong Liên Bang cũng không có mấy người có thể biết được mối quan hệ có chút phức tạp cùng với mờ mịt của Hứa Nhạc và Phí Thành Lý Gia. Ngay cả vị tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với thượng tướng Mại Nhĩ Tư cũng hoàn toàn không biết đến vị đại thúc tinh tế, lãng tử nhưng lại là gà đào phạm hàng đầu của Liên Bang kia. Đại khái cũng chỉ có vị phu nhân tại hậu sơn núi Mạc Sầu kia mới có thể biết được toàn bộ chân tướng chuyện này.



Các tướng lĩnh cao cấp trong quân đội Liên Bang chỉ biết là lão nhân gia Quân Thần đại nhân này vô cùng thưởng thức gã thanh niên kia, cho nên mới yêu cầu Trâu Ứng Tinh ký văn bản mệnh lệnh, điều Hứa Nhạc đến khu căn cứ huấn luyện làm một giáo quan. Đám sĩ quan cấp trên của các Quân Khu cũng không có bất cứ người nào dám đưa ra lời dị nghị.


Có được bối cảnh cường đại như vậy, những đãi ngộ mà Hứa Nhạc nhận được trong căn cứ huấn luyện tự nhiên là sẽ không kém chút nào. Hắn mở cánh cửa nhà trọ lâm thời của giáo quan rồi đi vào, thẳng vào phòng tắm rửa mặt sơ qua bằng nước ấm, nhìn lên khuôn mặt có chút mơ hồ xuất hiện trên gương, nhịn không được hít sâu một hơi, sau đó dùng sức xoa xoa nhẹ hai má của mình.



Mỗi ngày đều phải đóng vai một gã giáo quan lạnh lùng lãnh khốc, ngay cả muốn mỉm cười cũng không được cười. Hắn có chút u oán nhìn chằm chằm vào gương mặt xuất hiện trong gương mình, lại liếc nhìn cặp kính râm đặt trên kệ bên cạnh.


Cặp kính râm to lớn này là do hắn mượn từ một vị giáo quan khác trong căn cứ huấn luyện. Nó có chút lớn, khi đeo vào quả thật cũng không quá thích hợp.


Hắn hiểu rất rõ ràng những gã quân nhàn sĩ quan trong khu căn cứ huấn luyện này kỳ thật đều là thập phần ưu tú, chỉ có điều bọn hắn còn chưa từng tiếp xúc qua với con robot MX thế hệ mới lần nào.


Trong buổi khảo hạch cuối khóa sắp tới, khẳng định cũng sẽ có người có thể vượt qua, chính là không biết đến lúc đó ngênh đón bản thân mình sẽ là những hình thức khiêu chiến như thế nào?


- Xem ra mình cũng không có khả năng gạt bỏ hoàn toàn ý tưởng đánh lôi đài rồi.


Hắn ngắm nhìn mình một lúc sau, rồi nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay lại, khẽ mỉm cười, sau đó cầm lấy điện thoại, bấm một chuỗi dãy số. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK