Bên dưới một khu núi đá bí mật nào đó nằm giữa một khe núi rộng ở phía Tây Nam Sơn mạch Bình Lương, Hứa Nhạc khẽ nheo nhẹ cặp mắt nhìn thẳng về phía tầng mây xám dày đặc trên bầu trời, còn có phiến bầu trời màu xanh lam trong vắt ở tận phía chân trời xa xa nữa, trong lòng yên lặng tính toán xem lực lượng không quân hỗ trợ của bên phía Đế Quốc đại khái vào lúc nào thì sẽ kịp chạy đến đây?
Trong tay hắn nắm chặt khẩu súng trường đã được tiến hành cải tiến, thế nhưng trong suốt tràng chiến đấu của đám Tiểu đội NTR kia cũng chưa từng vang lên bất cứ lần nào. Hắn cũng chỉ là chú ý yểm trợ cho Đông Phương Ngọc đang nằm dài trên cán cứu thương, còn có bảo hộ cho Bảo La đang cùng hắn khiêng cáng, còn có một gã binh lính Đế Quốc khác nữa. Ba người bọn họ lựa chọn một con đường tắt tương đối hợp lý nhất, men theo phía sau lưng đội ngũ rất nhanh triệt thoái vào sâu trong khe núi đá, vì thế bọn họ cũng không khiến cho đám Quân đội Đế Quốc chú ý đến, ngược lại càng tương đối an toàn hơn những người khác.
Bên trong phiến rừng núi rậm rạp ngoài kia thỉnh thoảng lại vang lên những tràng tiếng súng liên thanh dồn dập. Những phiến lá cây bị bao phủ đầy một tầng bụi bặm nhàn nhạt, theo những viên đạn xuyên thấu qua, không ngừng run rẩy điên cuồng, sau khi bị bắn rơi xuống, mang theo những mảnh đạn cùng với những phiến đá nhỏ rơi xuống, phát ra những thanh âm rào rào lách cách đặc biệt rõ ràng chói tai.
Tiểu tử Bảo La cũng đang ngồi xổm ở một đầu cáng cứu thương, đồng dạng cũng gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm vào một màn hình ảnh chiến đấu bên trong khu rừng kia. Hắn đã nghe được những tiếng kêu la thê thảm của đám chiến hữu trước khi chết la lên, nghe được những thanh âm ngôn ngữ gia hương quen thuộc, trên khuôn mặt thanh trĩ nhất thời xuất hiện một trận giãy dụa vô cùng kịch liệt.
Đôi mắt của Bảo La càng ngày càng đỏ ửng lên, nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, trong lòng thầm nghĩ, trên cái cáng cứu thương này hiện tại cũng chỉ còn có một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang, hơn nữa đã bị trọng thương rồi, chỉ cần có thể chế phục được hắn, như vậy liền có thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề.
Hứa Nhạc trong lúc quan sát tràng chiến đấu, mãi cũng chưa từng liếc mắt nhìn về phía hắn một cái, nhưng mà vào thời điểm này, hắn phảng phất như là cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt từ chỗ Bảo La quẳng ném về phía mình, liền phi thường trực tiếp lắc lắc đầu mấy cái.
Bảo La giật mình một cái, trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc một lúc thật lâu, cuối cùng chung quy vẫn là từ bỏ đi ý tưởng trong lòng chính mình, thất vọng hung hăng cắn răng một cái, quay trở lại ngồi chồm hổm chỗ ban đầu.
Gã tù binh Đế Quốc phụ trách nâng cáng còn lại vốn là một gã trung niên nhân Đế Quốc, mái tóc màu nâu rám nắng hiện tại đã có vẻ hơi chút dơ bẩn. Hắn cùng với Bảo La đồng dạng cũng cảm nhận được đây chính là cơ hội tốt nhất để mà vùng lên phản kháng. Hắn nhịn không được, trong lòng có chút khẩn trương, liếm liếm môi mấy cái, sau đó lặng lẽ không một tiếng động giơ tay hướng về phía cái thân cáng cứu thương mò mẫm tới.
Phụ trách nâng cáng cùng với chiếu cố gã quân nhân sĩ quan Liên Bang trọng thương này suốt hơn hai tháng thời gian, gã tù binh Đế Quốc này sớm đã phát hiện ra, ở bên trong cái thân cáng kép của gã quân nhân sĩ quan Liên Bang này có ẩn giấu một khẩu súng lục. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần chính mình đụng đến được khẩu súng lục kia, như vậy tuyệt đối sẽ có thể khống chế được hoàn toàn thế cục tại đương trường.
Sau đó hắn nghĩ muốn ra mệnh lệnh cho cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí thân phận cùng với hành động phi thường kỳ quái kia chấp nhận đầu hàng, như vậy thì tất cả mọi người đều có thể quay trở về trong Quân đội Đế Quốc. Thậm chí hắn có thể lập lên được một quân công phi thường to lớn nữa, như vậy thì chính mình cùng với đám con cháu đời sau của chính mình khẳng định sẽ không bao giờ cần phải đi hầu hạ cái đám lão gia quý tộc chết tiệt kia nữa!
Ngay thời điểm khi mà bàn tay của hắn chỉ còn cách cái thân cáng cứu thương khoảng chừng hơn mười phân, chỉ còn một chút nữa mà thôi, thì Hứa Nhạc, từ đầu cho đến cuối vẫn mãi ép người sát vào tảng đá lớn gần đó, quan sát mọi tình huống trên chiến trường, đột nhiên xoay người lại, nâng lên khẩu súng trường cải tiến trong tay mình, nhắm thẳng vào mi tâm của gã tù binh Đế Quốc kia, nhưng lại trầm mặc không nói tiếng nào.
Gã tù binh Đế Quốc mang theo thần tình tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào cái họng súng tối đen đang chỉa thẳng về phía mình, khóe miệng run rẩy kịch liệt, nhếch lên, nở một nụ cười chẳng khác nào như đang khóc, chậm rãi thu hồi cánh tay của mình lại, quay lại ngồi bệch trên mặt đất, hạ thấp giọng bi thương lẩm bẩm mấy câu gì đó không ai nghe rõ.
Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương, từ đầu cho đến giờ nhìn qua giống như là đã lâm vào hôn mê, đột nhiên vào đúng thời điểm này chợt mở lớn cặp mắt, tay phải chậm rãi vươn ra, thò vào phần lớp vải bố không thấm nước ngay bên cạnh cáng cứu thương, nắm lấy khẩu súng lục giấu trong kia.
Hắn lẳng lặng quay sang nhìn chằm chằm vào khẩu súng trường cải tiến đang nằm trong tay Hứa Nhạc, tình tự trong mắt nhất thời có chút phức tạp cùng với khó hiểu. Đột nhiên hắn dùng thanh âm khàn khàn suy yếu, cất tiếng hỏi:
- Vì cái gì không trực tiếp nói cho đám bộ đội Đế Quốc đối diện kia biết rằng, anh chính là Thái tử Điện hạ của Đế Quốc? Còn có gã người Đế Quốc nào dám con mẹ nó hướng về phía anh mà nổ súng nữa cơ chứ?
Hứa Nhạc chợt nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt, nói:
- Không ai sẽ tin tưởng vào điều đó đâu. Cho dù là tôi có thẻ chứng thực thân phận đi chăng nữa, thế nhưng mọi người đang đánh nhau đỏ mắt cả rồi, làm sao còn có tâm trí mà để ý đến mấy thứ này Ở trên chiến trường, tôi rất khó có thể khiến cho bên phía Đế Quốc tin tưởng rằng tôi là một người Đế Quốc, cũng giống như là tôi không có biện pháp nào để cho bên phía Liên Bang tin tưởng rằng tôi là người Liên Bang…
- Cho nên trong suốt tràng chiến đấu vừa rồi, anh cũng không hề nổ một phát súng nào…
Bộ dáng của Đông Phương Ngọc giống như vừa đạt được sở ngộ, nhìn thẳng vào mặt hắn, nói:
- Sau đó anh lại ngăn cản gã đồng hương của anh cướp lấy súng của tôi…
Nghe thấy những lời nói đó, Hứa Nhạc cũng không có phản hồi lại cái gì. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía tràng chiến đấu đang càng ngày càng kịch liệt phía trong khu rừng rậm, cẩn thận lắng nghe những tin tức phản hồi lại trong hệ thống chỉ huy chiến địa quân dụng, sau đó cặp mày rậm rạp lại nhăn tít, liếc mắt nhìn chằm chằm về phía bầu trời, cảm thụ được đám sương mù kỳ quái bên trong sơn cốc kia đang chậm rãi ngưng tụ trở lại.
Đám mây đen màu xám sẫm vẫn như cũ bao phủ dày đặc trên đỉnh đầu của khu vực chân núi Sơn mạch Bình Lương, xa xa có thể nhìn thấy được khoảng bầu trời màu xanh lam sẫm đang thong thả thu hẹp lại diện tích. Nương theo ánh chiều tài thanh lệ nhàn nhạt chiếu rọi từ phía đường chân trời, mơ hồ có thể nhìn thấy được một đám điểm đen nhỏ bé xuất hiện. Bởi vì nguyên nhân do khoảng cách quá mức xa xôi, cho nên mặc dù là với ánh mắt nhạy cảm tinh mẫn đến kinh người của hắn, vẫn như cũ không thể nhìn thấy được rõ ràng đám điểm đen nhỏ kia đến tột cùng là cái gì.
Thế nhưng hắn lại có thể dự đoán được!
Những tảng đá vụn vẫn như cũ không ngừng tuôn rơi loạn xa, Hầu Tử Kim Như Thiết một đường ép sát thân thể phóng vọt bên dưới đám đá vụn tuôn rơi kia, nhảy đến bên cạnh Hứa Nhạc, thở gấp hào hển, nói:
- Lão đại, bên trong tầng khí quyển giám sát phát hiện có những dao động khác thường, rất có thể là đám Chiến đấu cơ hỗ trợ của đám người Đế Quốc đã sắp đến rồi!
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía đám điểm đen nhỏ đang dán sát vào tầng mây, lướt nhanh về phía này trên bầu trời phương xa. Hai tay hắn khẽ dùng sức một phen đem lớp vải dầu bọc xung quanh khẩu súng trường cải tiến cởi bỏ xuống, đồng thời hoàn thành xong cái động tác lên đạn, rất nhanh nói:
- Đã thấy được rõ ràng, tất cả mọi người phải nắm chặt thời gian mà triệt thoái.
Muốn kịp thời tranh thủ trước khi đám Chiến đấu cơ của Đế Quốc đến nơi, thành công rút lui khỏi nơi này, đầu tiên là cần phải ngăn cản được đám bộ đội Đế Quốc đang công kích điên cuồng trong cánh rừng xa xa. Nhưng mà chỉ dựa vào hơn mười khẩu súng trường liên thanh của bọn họ, rất khó có thể hoàn thành được cái nhiệm vụ cực kỳ gian nan kia!
Hứa Nhạc cũng không nói thêm bất cứ cái gì nữa, chân trái nhẹ nhàng đạp mạnh một cái lên trên tảng đá trước mặt mình, cả người biến thành một đạo tàn ảnh nhanh khủng bố, áp sát mặt đất vọt thẳng vào trong khu rừng rậm đằng kia. Hắn cũng không có tiến vào khu vực mà những đường lửa đạn công kích dày đặt nhất, mà là cố tình lựa chọn phương hướng kéo dài khoảng cách ra với phiến chiến trường một chút.
Bằng vào một đường tốc độ cực kỳ khủng bố, Hứa Nhạc lặng lẽ không một tiếng động chạy đến một chỗ khe núi cách khu vực chiến đấu khoảng chừng một km, cũng không có lựa chọn nấp sau bất cứ vật ngụy trang nào cả, mà cứ như vậy đơn giản đứng ở bên cạnh một dòng thác nho nhỏ đang không ngừng ào ào đổ thẳng xuống. Hai tay hắn mạnh mẽ giơ lên khẩu súng trường đã được cải tiến, nhắm thẳng về phía những bóng người mơ hồ đang đứng bên trong cánh rừng phía xa, rất nhanh khu động cò súng.
Kể từ lúc bắt đầu chiến đấu cho đến hiện tại, Hứa Nhạc cũng chưa từng bắn ra bất cứ phát đạn nào cả, nhưng mà những thời điểm cần thiết phải nổ súng, hắn cũng tuyệt đối không chút do dự nào cả.
Theo một tiếng súng thanh thúy vang lên, bên trong tràng hỏa lực cuồng bạo bố trí theo hình vòng cung, cố gắng ngăn chặn đám người Hùng Lâm Tuyền rút lui, một khẩu thương pháo kim loại hạng nặng của Quân đội Đế Quốc, đột nhiên ngừng phun lửa!
Dòng thác nhỏ trên đỉnh khe núi vẫn không ngừng rơi thẳng xuống, đập mạnh lên phiến tảng đá lớn bên dưới, phát ra những thanh âm trầm đục. Hứa Nhạc ôm khẩu súng trường lên, dùng một loại tiết tấu ổn định mà rõ ràng không ngừng nổ súng liên hồi. Thỉnh thoảng lại có một gã binh lính Đế Quốc ôm chặt chân mình mà ngã xuống, hoặc là kêu thảm lên một tiếng, không ngừng triệt thoái về phía sau.
Đứng ở một khoảng cách xa đến hơn một km mà đứng thẳng người nổ súng, còn có thể để cho mỗi một khỏa viên đạn cũng đều tạo thành những hiệu quả sát thương cực kỳ hữu hiệu. Cho dù là những tay súng bắn tỉa ưu tú nhất của cả Liên Bang lẫn Đế Quốc cũng đều không thể nào làm nổi. Hơn nữa càng khiến cho kẻ khác cảm thấy khủng bố chính là, thời điểm khi mà hắn khu động cò súng, vẫn còn có thể lựa chọn được chính xác vị trí bắn trúng mục tiêu, tận hết khả năng tránh khỏi những vị trí yếu hại trên người đối phương.
Loại năng lực nhắm bắn như thế này, sớm đã vượt qua khỏi năng lực tưởng tượng của tất cả các thiên tài quân sự của cả hai phe thế lực. Cho dù ngay cả bản thân Hứa Nhạc hắn năm đó ở trên chiến trường, cũng tuyệt đối không thể nào làm được điểm này, trừ phi năm đó cái mà hắn sử dụng chính là khẩu ACW khủng bố!
Khẩu súng trường bắn tỉa do đích thân hắn cùng với Phỉ Lợi Phổ tiến hành thiết kế cải tiến đang nằm trong tay hắn này, ngoại trừ hiệu quả thay đổi đạn lắp nhanh hơn các khẩu súng bình thường gấp ba lần ra, đặc điểm khủng bố nhất của nó chính là tầm sát thương cực xa cùng với trình độ chính xác cực kỳ khủng bố.
Nhưng mà ở vào khoảng cách xa xôi đến như thế, lại còn có thể hoàn mỹ phát huy ra được mức độ nhắm bắn chuẩn xáckhẩu súng trường cải tiến này, cần phải có được tính ổn định cùng với lực lượng mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng nổi được của gã xạ thủ. Mà bên trong toàn bộ phiến vũ trụ này, ngoại trừ Hứa Nhạc ra, hẳn là cũng chỉ có mỗi Hoài Thảo Thi cùng với Lý Phong là có thể làm được mà thôi.
Mượn dùng thanh âm dòng thác nhỏ không ngừng đổ xuống phiến đá lớn bên dưới để che giấu đi những thanh âm đạn bắn trầm đục, điều này sẽ khiến cho công tác phán đoán phương vị hắn nhắm bắn của bên phía Đế Quốc càng mất thêm nhiều thời gian hơn rất nhiều. Hắn cứ như vậy đứng ở bên cạnh dòng thác nhỏ, càng không ngừng khu động cò súng, yểm trợ cho toàn bộ đội ngũ Tiểu đội NTR lui lại.
o0o
Đám sương mù dày đặc dần dần lan tràn ra khắp nơi, đám mây trên đỉnh đầu vẫn không hề tiêu tán đi, những tiếng súng thanh thúy mà buồn tẻ ở xa xa không ngừng vang lên. Thừa dịp cơ hội quý giá cực kỳ khó có được này, Hùng Lâm Tuyền liền ra mệnh lệnh cho tất cả đám đội viên nhanh chóng tập kết lại, sau đó hướng về phương hướng Tây Nam của Sơn mạch Bình Lương, rất nhanh rút lui khỏi.
- Ca ca tôi không chịu rời đi, một mình một súng chiến đấu chính là bởi vì muốn cứu các người, các người như thế nào lại có thể bỏ lại hắn một mình như vậy chứ?
Bảo La phẫn nộ giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Hùng Lâm Tuyền, dùng một loại ngôn ngữ Liên Bang có chút trúc trắc khó hiểu, lớn tiếng thét to.
Vào thời khắc nguy hiểm phi thường như thế này, Hùng Lâm Tuyền căn bản không có thời gian cùng với hắn nói lời vô nghĩa. Hắn dùng ánh mắt ý bảo Sơn Pháo đi nâng cáng, sau đó vươn tay phải ra nắm lấy đai lưng của tiểu tử Bảo La, xách theo hắn lơ lửng lên khỏi mặt đất một đoạn, rất nhanh hướng về phía sau khu rừng mà chạy tới, trầm giọng nói:
- Cậu không biết rõ về ca ca của cậu rồi, hắn chính là một trong những chiến sĩ cường đại nhất toàn bộ vũ trụ này. Thời điểm chiến đấu một mình đối với hắn ngược lại càng an toàn hơn rất nhiều, hơn nữa hắn cũng biết làm thế nào để tìm được chúng ta!
o0o
Phân ra tán loạn sau đó tìm kiếm lại địa điểm tập kết trở lại, bất luận là ở trên chiến trường cực độ nguy hiểm hay là ở trong những khu đô thị tại Liên Bang, đám đội viên Tiểu đội 7 rất thường xuyên lặp đi lặp lại quá trình này. Bản thân bọn họ cũng có những hệ thống ám hiệu riêng của chính mình, cho nên chỉ không đến nửa tiếng đồng hồ sau đó, thân ảnh của Hứa Nhạc giống hệt như một đầu quỷ mị, nhảy thẳng xuống phía dưới sườn núi, quay trở lại bên trong chi đội ngũ. Ngoại trừ tiểu tử Bảo La ra, cũng không có bao nhiêu người cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này.
Sơn Pháo một phen đem cái đồng hồ đeo tay loang lổ đầy những vết máu nhét trở lại vào túi mình, đi đến bên cạnh Hứa Nhạc, nở nụ cười cực kỳ hớn hở, hỏi:
- Lão đại, chiến quả lần này thế nào rồi? Lần này bắn tổng cộng mấy phát súng?
Hứa Nhạc khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, cũng không có mở miệng trả lời.
Sơn Pháo khẽ giật mình một cái, sau đó nặng nề vỗ vỗ mấy cái vào đầu mình, chợt nhớ tới hiện tại Lão đại đã là người Đế Quốc rồi, lúc này đây lại hướng về phía đồng bào của chính mình mà nổ súng, tâm tình khẳng định là phi thường nặng nề, chính mình thật sự là đã hỏi một câu hỏi cực kỳ ác liệt a!
Ngoại trừ cảm giác hối hận ra, trong lòng Sơn Pháo cũng có một chút tiếc nuối, cùng với một loại cảm giác mất mát không cách nào tìm kiếm lại được…
Năm đó sau mỗi lần ra ngoài chiến đấu quay trở về, đám đội viên mới của Tiểu đội 7 bọn họ chính là rất thích vây quanh bên người Hứa Nhạc, giúp hắn kiểm kê lại xem số đạn được Hứa Nhạc mang theo đã mất đi bao nhiêu viên đạn rồi, như vậy chính là đã có bao nhiêu gã địch nhân ngã xuống dưới họng súng của Hứa Nhạc.
Lúc ấy tính toán chiến tích của Lão đại mình chính là đơn giản như vậy a!
Đám mây mù dày đặc đã một lần nữa bao phủ đầy phiến sơn dã. Chi bộ đội cô độc một mình này cũng đồng dạng trầm mặc gian nan hành tẩu giữa những khe núi của khu vực Sơn mạch Bình Lương. Có lẽ bởi vì nguyên nhân quá mức mỏi mệt, cho nên cũng không có bất cứ kẻ nào mở miệng nói chuyện gì nữa.
Trong tràng chiến đấu kịch liệt mới vừa rồi, nhất là trong tràng công kích cực mạnh của khỏa trọng pháo kim lọa của Doanh đoàn tiên phong Đế Quốc kia, đã có hai gã đội viên của Tiểu đội NTR bỏ mình, còn có cả gã tù binh Đế Quốc kia nữa. Lúc đó hắn chính là đang liều mạng phóng chạy về phía đám bộ đội đồng hương của chính mình, kết quả cuối cùng là chết dưới một mảnh đạn lạc của chính đám bộ đội Đế Quốc kia.
Trong chi đội ngũ này cũng không có bất cứ kẻ nào tỏ vẻ ai điếu hoặc là bi thương đối với sự rời đi của những đồng bạn của mình. Cũng không phải bởi vì đám người bọn họ không thèm để ý đến chuyện sinh tử ly biệt, mà là bởi vì trong tràng chiến tranh này, bọn họ đã gặp qua không biết bao nhiêu chuyện sinh ly tử biệt rồi, cũng không phải là bởi vì lạnh lùng mà là vì chết lặng, cảm thấy chết lặng đối với sự rời đi của đồng bạn mình!
Hứa Nhạc hiểu được cái loại cảm xúc đạm mạc bình thản đối với chuyện sinh tử của những người đã từng kề vai sát cánh bên cạnh mình chính là một loại bi ai như thế nào, vì thế càng cảm thấy rõ ràng tất cả mọi người cũng nên sống an lành mà không nên chết đi, ít nhất là không nên chết đi bởi vì những loại nguyên nhân nào khác ngoại trừ nguyên nhân thời gian.
Quay đầu nhìn lại khe núi xa xa đang bị phiến sương mù dày đặc bao phủ, ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo thành một cái khe, thầm nghĩ nếu như lúc ấy chính mình thật sự để cho gã tù binh Đế Quốc kia cứ như vậy rời đi, biết đâu hiện tại hắn vẫn còn sống sót…
Ánh mặt trời hoàng hôn có chút không cam lòng, cố gắng xuyên thấu qua tầng mây đen màu xám sẫm dày đặc, chiếu rọi đến một vài tia nắng chiều hoàng hôn ít ỏi đến đáng thương về phía phiến Sơn mạch Bình Lương. Hắn khẽ thu hồi lại ánh mắt, thả nhanh cước bộ đuổi theo chi đội ngũ đã di chuyển cách phía trước một khoảng.
o0o
Thức suốt cả đêm hành tẩy về chân núi phía Nam của khu Sơn mạch Bình Lương, trong lúc xác định phương hướng kế tiếp của chi đội ngũ, mặc dù đám đội viên có chút do dự, thế nhưng bọn họ vẫn tập thể đồng ý nên lập tức rời khỏi nơi này.
Hiện tại không thể tiếp cận được Sư đoàn Thiết giáp 11, trận sương mù dày đặc này hiện tại quá mức quỷ dị, ai cũng không biết rõ ràng đến lúc nào nó sẽ giống như lúc trước vậy, đột nhiên biến mất, cứ tiếp tục đi lại không mục đích như vậy ở khu vực Chiến khu Tây Nam như vậy, thật sự là quá mức nguy hiểm rồi. Chi bộ đội cô độc nhân số lèo tèo không đến mười người này, căn bản không có khả năng chấp nhận nổi thêm mấy tràng chiến đấu khiến cho quân số suy giảm như thế này.
- Đi đến khu Doanh địa Số 1 đi, Lão Cố vấn còn đang ở tại nơi đó!
- Trên đường đi có rất nhiều nguy hiểm!
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, nhìn chăm chăm về phía đỉnh núi tuyết bất ngờ xuất hiện ngay phía trước xa xa, ngẫm nghĩ thủy chung cũng không thể nào liên hệ với phi thuyền được, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta trực tiếp băng xuyên qua nó đi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK