Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhạc khẽ ngẩn người ra một chút, sau đó mới bật cười nhạo một tiếng:

- Vừa rồi mới có người cười nhạo tôi là một gã triết học gia tam lưu, hiện tại mới hiểu được hóa ra là tôi bị một gã triết học gia tư lưu là ông khiến cho bị ảnh hưởng a!

- Thôi cho tôi xin đi, cậu yêu cầu một cái đầu máy móc đi nắm giữ cái loại trò chơi giống như là ma pháp nhàm chán của cái đám loại người gọi là triết học gia kia sao?

- Bớt nói những lời vô nghĩa đó đi!

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống, thu thập lại một chút cái ba lô hành quân dưới chân mình, nói:

- Nhanh nhanh đưa chiếc phi thuyền đáp xuống dưới này đón chúng ta lên đó đi. Tổng cộng có mười bốn người, phương vị thì chính ông tự tính toán đi!

Theo suy nghĩ của Hứa Nhạc, một khi song phương đã có thể tiên hành liên hệ với nhau rồi, muốn một phen tiếp nhận chi tiểu đội bên trên ngọn núi cao này đi đến khu vực an toàn, với năng lực của Phỉ Lợi Phổ căn bản chính là chuyện tình phi thường đơn giản. Cho nên lúc này hắn cực kỳ có tâm tình, bắt đầu ngắm nhìn ánh trăng sáng mờ ảo ở bên ngoài động khẩu, chính mình thì dựa người lên phần vách đá sau lưng, đứng bên dưới ánh trăng sáng ngời, bắt đầu cất giọng trêu ghẹo Phỉ Lợi Phổ đã lâu không gặp kia mấy câu gì đó.

Nhưng mà câu trả lời ngay tiếp theo sau đó của Phỉ Lợi Phổ, đã trực tiếp dập tắt hoàn toàn hết thảy mọi hy vọng của hắn.

o0o

Ở bên ngoài tầng khí quyển của Tinh cầu Mặc Hoa, chiếc Phi thuyền vũ trụ màu đen tuyền bộ dáng cực kỳ cổ quái kia, giờ phút này đang dùng một loại tốc độ cực kỳ cao di chuyển với những quỹ đạo không theo bất cứ quy tắc nào cả. Cách chiến Phi thuyền vũ trụ kia mấy ngàn km phía sau, có hai chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đang có ý đồ tìm kiếm cái gì đó.

Bên trong văn phòng điều khiển nằm chính giữa chiếc Phi thuyền vũ trụ màu đen kia, một cánh tay máy móc điện tử bằng hợp kim có chút mảnh khảnh, phẫn nộ dùng tốc độ cực kỳ cao mà rung động. Phỉ Lợi Phổ thông qua hệ thống thông tin liên lạc tầm xa, hướng về phía một đỉnh núi vô danh nào đó đang chìm bên trong bóng đêm ở phía Tây Nam của Tinh cầu Mặc Hoa bên dưới, dùng thanh âm gầm rú nói:

- Cái tảng thiên thạch kia cũng đâu phải là cái nhà mà tôi chuẩn bị tốt tại Bách Mộ Đại đâu, làm sao có thể vĩnh viễn ẩn nấp ở dưới đó được chứ? Vì để tìm được tung tích của cái tên gia hỏa vô tổ chức vô kỷ luật, tràn ngập tinh thần người tốt là cậu kia, làm thế nào có thể không bị đám phi thuyền rác rưởi kia phát hiện ra được chứ?

- Đúng vậy, chúng nó là phi thuyền rác rưởi, tôi là phi thuyền xuất sắc, nhưng mà thật sự không xong a, Chiến thuyền, Chiến hạm, Hạm đội của cả hai bên cũng đều đồng thời phát hiện ra tung tích của tôi a! Nhất là chi Hạm đội bên phía Liên Bang bên kia, tựa hồ như là đã phát điên lên vậy, phái ra một đám Phi thuyền Ba cánh hạm đi khắp nơi truy tìm tôi, tôi ngoại trừ giống như một tên trộm vặt bỏ chạy khắp nơi ra, còn có thể làm sao nữa bây giờ?

Cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa hiện tại đang ngồi xếp bằng trên chiếc ghế bành giữa phòng điều khiển, lúc này bộ dạng bình tĩnh không chút lo lắng gì mà ngồi dựa lưng lên ghế bình thản ăn kem. Thỉnh thoảng cô nàng chỉ khẽ liếc mắt nhìn về phía hình ảnh vũ trụ ngay phía sau đang thể hiện trên màn hình điều khiển, xác nhận hai chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang giống hệt như là hai đầu ruồi bọ bám dính không tha phía sau có thể nào phát hiện ra những tia sóng điện từ do chính mình lưu lại hay không.

Đối với cái loại tràng cảnh mà trong thời gian ba năm qua đã thường xuyên trình diễn không biết bao nhiêu lần, cô nàng thiếu nữ này sớm đã không còn bất cứ hứng thú nào tham gia vào nữa rồi. Tuy rằng cô nàng vẫn lo lắng cho sự an toàn của Hứa Nhạc, nhưng lại biết rõ ràng hơn những lời mà Phỉ Lợi Phổ nói chính là sự thật. Trong khoảng thời gian mấy mươi giờ đồng hồ này đây, Hạm đội Liên Bang đột nhiên hướng về phía khu vực bán cầu tối đen của khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này gia tăng cường độ tuần tra lên gấp mấy chục lần. Chiếc Phi thuyền xấu xí nhìn qua tựa hồ như không có chuyện gì không thể làm này, có mấy lần suýt chút nữa đã bị vô số chiếc Phi thuyền Chiến hạm bao vây tiêu diệt rồi.

Không biết Hứa Nhạc thông qua hệ thống thông tin liên lạc tầm xa kia nói mấy câu gì đó với hắn, mà cánh tay hợp kim camera mảnh khảnh kia lại càng run rẩy càng thêm dữ dội hơn trước rất nhiều, giống hệt như một đứa bé hồn nhiên bị thương tổn nặng nề về mặt cảm tình vậy, không ngừng nhảy đổng lên liên hồi, phẫn nộ hét lớn:

- Tôi đương nhiên là có năng lực tiếp đất lên mặt đất của Tinh cầu Mặc Hoa rồi, chẳng lẽ cậu lại còn không hiểu nổi năng lực của tiểu gia tôi hay sao? Chỉ cần có thể phá hủy đi bốn chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang, tôi tuyệt đối có thể thoải mái mà dễ dàng đem đám bộ đội rác rưởi các người tiếp nhận lên!

Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ vào thời khắc này đột nhiên trở nên nghiêm túc cùng với ngưng trọng hẳn lại:

- Căn cứ vào sự tính toán của tôi, trên bốn chiếc Chiến hạm Liên Bang kia có đến tổng cộng 23556 gã binh lính Liên Bang, toàn bộ cũng sẽ tử vong cả, cậu xác định sẽ làm chứ?

Bên trong căn phòng điều khiển nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Sau khi Phỉ Lợi Phổ nghe xong câu trả lời của Hứa Nhạc, liền ngay lập tức kiêu ngạo nói:

- Lão nương ta đã biết rõ cái tên theo chủ nghĩa hòa bình ngụy quân tử tâm chí không kiên định như cậu, căn bản vốn không có đủ năng lực cùng với quyết tâm hạ xuống loại quyết định như thế này mà! Nếu như cậu là Đỗ Thiếu Khanh, tôi có cần phải do dự không quyết như thế này đâu chứ?

Sau đó thanh âm của hắn lại một lần nữa nghiêm chỉnh cùng với ngưng trọng hẳn lên:

- Cho tôi thêm một chút thời gian nữa đi. Tôi một mực vẫn luôn có ý đồ muốn xâm nhập vào hệ thống mạng lưới chỉ huy chiến địa của Liên Bang, chẳng qua là… cái cỗ máy tính rác rưởi lạnh như băng nằm bên dưới lòng đất của Tinh cầu S1 Liên Bang kia, rõ ràng là đã làm ra đầy đủ những sự chuẩn bị cực kỳ chu toàn rồi, tiến độ xâm nhập quả thật rất chậm. Nói cho cậu biết một cái tin tức xấu, cái tên gia hỏa kia dạo gần đây đã tiến bộ hơn trước rất nhiều a!

o0o

Hùng Lâm Tuyền nhìn thấy Hứa Nhạc một lần nữa xoay người đi vào cái động khẩu nhỏ, chú ý thấy biểu tình của hắn có chút khác thường, mới nhíu mày hạ giọng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Mới vừa rồi nghe qua dường như cậu đang tiến hành liên lạc với ai có phải không?

- Tôi có bố trí sẵn một chiếc Phi thuyền ở bên ngoài tầng khí quyển! Yên tâm đi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!

Hứa Nhạc cũng không có buông xuống cái ba lô hành quân to lớn nặng nề trong tay mình, trực tiếp hướng về phía đám người đang nằm dài khắp nơi trong cái động khẩu nhỏ, lớn tiếng nói:

- Nếu đã nghỉ ngơi tốt rồi thì nhanh chóng triệt thoái, chúng ta cần phải tranh thủ trước khi rạng sáng cần phải đi ra khỏi tầng mây này mới được!

Cũng không có bất cứ gã đội viên nào có chút do dự gì, bọn họ nhanh chóng gỡ ra những thiết bị hỗ trợ hô hấp gắn trên mũi mình, đứng thẳng người lên, nhanh chóng sửa sang lại trang thiết bị cá nhân. Mãi cho đến lúc Bảo La, từ đầu đến giờ vẫn một mình một người ngồi xổm ở một góc bên trong cái động khẩu, trầm mặc gỡ xuống cái mền tăng nhiệt tự động trên người mình, đưa trả lại cho Sơn Pháo ở bên cạnh mình, sau đó giống như lúc trước vậy, đón nhận cái ba lô hàng quân nặng nề trong tay của Hứa Nhạc vác lên vai.

Đến lúc Hứa Nhạc một phen đem mấy khẩu súng hỏa lực cao nặng nề quải lên trên bụng của mình, quay đầu lại chuẩn bị buộc Đông Phương Ngọc lên lưng mình, mới phát hiện ra Hùng Lâm Tuyền từ trước đã sớm một phen buộc xong Đông Phương Ngọc lên lưng chính mình, hơn nữa cũng đã đi ra ngoài cách hắn hơn mười thước rồi.

Vẫn có thể mơ hồ nghe được Đông Phương Ngọc nằm ở trên cái lưng dày rộng của Hùng Lâm Tuyền hạ giọng lẩm bẩm nói:

- Một tên phế vật giống như là lão tử vậy, không ngờ lại biến thành một bảo vật vị người ta tranh đoạt a!

Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, từ trong tay của Hầu Tử đoạt lấy cái hòm cấp dưỡng nặng nề, rất nhanh chạy ra ngoài động khẩu.

Đỉnh núi vô danh này vẫn như trước thuộc phạm vi của Sơn mạch Bình Lương. Sau khi bọn bị băng lướt qua khu vực động khẩu kia, liền tương đương đã vượt qua toàn bộ cả tòa sơn mạch này, đi đến khu vực phía Nam.

Địa thế ở bên này của ngọn núi rõ ràng là bằng phẳng hơn bên kia rất nhiều. Tuy rằng khoảng cách từ đỉnh núi đi xuống chân núi rõ ràng trở nên tương đối xa xôi hơn một chút, nhưng mà ít ra thì không có gian nan nguy hiểm giống như leo lên vách núi dựng đứng như lúc trước vậy. Chi đội ngũ từ trên độ cao hơn năm ngàn thước so với mặt nước biển, lại một lần nữa quay trở lại bên trong tầng mây mù dày đặc ở lưng chừng núi, cũng không có mất quá nhiều thời gian.

Ánh trăng cùng với ánh tinh quang trong trẻo trên bầu trời lại một lần nữa bị mây mù cắn nuốt mất, bốn phía lại biến thành một mảnh hắc ám. Chỉ có ánh đèn huỳnh quanh chiếu rọi cự ly ngắn gắn trên mũ giáp trên đầu cùng với ánh đèn huỳnh quang dẫn đường gắn trên phần mông của Hầu Tử đang đi đầu dẫn đường chiếu sáng con đường dưới chân mình mà thôi.

Sau khi di chuyển đến một khu rừng lá kim có chút thưa thớt ở giữa sườn núi cao, chi đội ngũ quyết định tạm thời dừng lại, điều chỉnh nghỉ ngơi một chút.

Hùng Lâm Tuyền đứng ở trước sườn núi đá màu xám đen, chỉ thẳng về phía trước mặt, nói:

- Đi theo phương hướng này, tiếp tục đi về phía trước khoảng chừng ba mươi km nữa, có thể gặp được một cái hồ nước lớn. Băng qua khỏi cái hồ nước lớn kia, chính là đi đến được Thu Diệp Nguyên. Tiếp tục đi xuyên qua một mảnh đồi núi nhỏ nữa, sẽ đi đến được phiến doanh địa. Nếu như Lão Cố không gặp phải chuyện tình gì không may, hiện tại hẳn vẫn là đang ở bên trong phiến doanh địa kia mà chờ đợi chúng ta.

Hứa Nhạc đang đứng ở bên cạnh của hắn, khẽ nheo nhẹ mắt lại, hướng về phía màn đêm đen vô tận ngoài kia mà nhìn lại:

- Bên phía căn cứ không biết được vị trí cụ thể chính xác của doanh địa sao?

- Đây chính là thói quen trước giờ của Tiểu đội NTR, vị trí doanh địa lâm thời vẫn luôn luôn được giữ bí mật cực kỳ nghiêm khắc. Vị trí của doanh địa vẫn luôn là tạm thời tuyển định trên đường tiến hành nhiệm vụ, thậm chí ngay cả bên phía Sư Bộ của Sư đoàn cũng không biết là doanh địa nằm ở nơi nào nữa.

Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu, ánh mắt khẽ nheo lại một chút. Những tầng sương mù bao phủ bốn phía khắp nơi đầy trên vách núi, trên thực tế chính là cái tầng mây dày đặc mà dưới mặt đất chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn thấy mà ngưỡng mộ, gắt gao che khuất hết tất cả ánh sáng ở tất cả các phương hướng trên không trung, căn bản không có khả năng nhìn thấy được cái hồ nước lớn cùng với Thu Diệp Nguyên theo như lời Hùng Lâm Tuyền nói.

Hùng Lâm Tuyền mở ra tấm bản đồ điện tử, ngón tay khẽ chỉ nhẹ lên mấy con đường vẽ trên đó, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta sẽ đi theo con đường này, men theo bên cạnh Thu Diệp Nguyên. Mệnh lệnh do bên phía Bộ Tham Mưu của căn cứ đưa xuống, nghiêm cấm tất cả bộ đội Liên Bang tiến vào khu vực phía Đông của Thu Diệp Nguyên này.

- Vì cái gì?

- Nghe nói là tiểu đội hỗ trợ nghiên cứu gồm những chuyên gia đến từ Viện Khoa Học Liên Bang phát hiện ra những quặng mỏ graphit ở phía Đông Thu Diệp Nguyên này phát sinh biến dị, cường độ phóng xạ đặc biệt phi thường nghiêm trọng, với thân thể bình thường của nhân loại, căn bản không có khả năng chống cự nổi với loại cường độ phóng xạ mạnh mẽ như thế.

- Nếu như đi vòng qua như thế, quãng đường sẽ kéo dài ra không ít. Hơn nữa khả năng gặp phải địch nhân sẽ càng gia tăng lên cao hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc nhìn những tuyến đường đánh dấu màu đỏ trên tấm bản đồ điện tử kia, khẽ nhíu mày, hỏi:

- Những thuyết pháp này của Bộ Tham Mưu có chứng cứ cụ thể nào hay không? Có thể nào là có vấn đề gì đó hay không?

- Bên phía Tổ chức Bình dân Phản kháng mãi vẫn luôn đưa tin tức tình báo sang Liên Bang chúng ta. Bên dưới phiến cao nguyên kia có những quặng mỏ graphit vô cùng phong phú, thế nhưng bên phía Đế Quốc cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tiến hành khai thác qua, đó có thể xem như là một loại chứng minh đi.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, cũng nhận thức tán đồng cái loại phán đoán này. Hắn cùng với Hùng Lâm Tuyền cũng đều không có để ý đến, Đông Phương Ngọc đang ngồi phía sau lưng hai người sau khi nghe xong đoạn trao đổi kia, cặp mày nhất thời nhăn tít lại, nhưng cũng không có nói gì.

- Tôi vẫn còn lo lắng chuyện trên không trung, vừa rồi ở trên đỉnh núi di chuyển trong thời gian quá dài rồi, có khi nào bị bên phía căn cứ phát hiện ra hành tung của chúng ta hay không?

Hùng Lâm Tuyền thu lại tấm bản đồ điện tử, quay sang nhìn Hứa Nhạc, lo lắng nói:

- Độ linh mẫn của vệ tinh quân sự thật sự không cao cho lắm, nhưng mà bên phía Cục Hiến Chương khẳng định ở trên bầu trời của Chiến khu Tây Nam này quẳng ném không biết bao nhiêu trạm trung chuyển tín hiệu điện tử mà nói. Mấy thứ kia đối với cường độ tín hiệu điện tử phát ra từ các con chíp vi mạch nhân thể có độ linh mẫn phi thường cao đó.

Nói đến chỗ này, Hùng Lâm Tuyền theo bản năng sờ sờ một chút phía sau gáy của chsinh mình, nở nụ cười tự giễu, nói:

- Sống trên đời này sắp đến bốn mươi tuổi rồi, thế nhưng cũng không có mấy lần nhớ tới phía sau gáy chính mình còn gắn vào một con chíp vi mạch nhân thể, hiện tại mới phát hiện ra hóa ra cái loại đồ vật này thật sự phiền toái muốn chết a!

- Lão đại, cái con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy của cậu hiện tại có còn hay không vậy? Bên phía Đế Quốc bên kia có biện pháp nào lấy nó ra được không?

- Nói đi cũng phải nói lại, nếu như bên phía Đế Quốc có được trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến đến như thế, thì trận chiến tranh này căn bản là không có khả năng đánh nữa rồi a!

Hứa Nhạc cười cười hồ đáp, cũng không muốn đầu nhập thảo luận sâu hơn đối với cái chủ đề này nữa. Hắn khẽ vỗ nhẹ bả vai của Hùng Lâm Tuyền mấy cái, nói:

- Không cần phải lo lắng đến bên phía Cục Hiến Chương nữa. Cứ tiếp tục đi xuống thôi, chỉ cần không gặp phải bất cứ người nào là tốt rồi.

Kể từ khi bắt đầu trốn chết cho đến bây giờ, bên trong chi đội ngũ không có bất luận kẻ nào phát hiện ra, bên trong cái túi áo trước ngực của Hứa Nhạc luôn luôn có một cái dụng cụ nhỏ, lúc nào cũng phát ra những luồng lam quang có chút mỏng manh, một luồng lam quang mờ nhạt đến mức không thể nhận ra nổi.

o0o

Dọc theo vách đá của đỉnh núi vô danh một đường đi thẳng xuống phía dưới, chi đội ngũ cô độc mỏi mệt vừa mới ly khai khỏi tầng mây dày đặc, lại tiến vào bên trong một đám sương mù nồng đậm. Trận sương mù dày đặc cực kỳ quỷ dị như thế này khiến cho ở trong lòng của đám đội viên kia tạo thành một loại dự triệu của điềm xấu mãnh liệt.

Căn cứ vào những ghi chép trong sổ tay quân sự của Quân đội Liên Bang, ở trên khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này, nhất là ở khu vực khai thác mỏ của khu vực phía Tây Nam này, vào thời tiết mùa này, từ trước cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ xuất hiện loại sương mù quỷ dị kéo dài một khoảng thời gian dài như hiện tại vậy.

Ngay tại thời điểm khi mà chi đội ngũ này bị loại thời tiết sương mù dày đặc kia khiến cho áp lực không chịu nổi, thì hoàn cảnh bốn phía xung quanh đột nhiên lại xảy ra một sự thay đổi phi thường kịch liệt. Đám sương mù quỷ dị kia dùng một loại tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, cực kỳ nhanh chóng tan rã đi. Càng chính xác hơn mà nói, là bị một loại lực lượng kỳ dị nào đó hấp thụ đi, sau đó rất nhanh bốc hơi lên biến mất không còn gì nữa.

Bầu trời phía cuối con đường sơn đạo gập ghềnh nhất thời trở nên cực kỳ trong trẻo, cái hồ nước lớn tĩnh mịch nhất thời xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhưng mà phiến sương mù khắp nơi xung quanh bị tiêu tán cũng không phải là sự ban ân của ông trời, mà là do ảnh hưởng của chiến tranh do nhân loại gây ra. Đám đội viên đứng trên con đường sơn đạo nhìn thấy bên cạnh bờ hồ nước bên dưới chằng chằng chịt chịt đầy những Robot quân dụng cùng với xe Thiết giáp, nhìn thấy trên bầu trời bay múa đầy những tia đạn khủng bố, cảm thụ được những luồng lửa đạn mãnh liệt khiến cho đám sương mù dày đặc kia cũng phải bốc hơi biến mấy, bị cảm khác khiếp sợ khiến cho nhất thời không nói nổi nên lời.

Bọn họ chính là đang chứng kiến một hồi trận chiến mang tính quyết định cuối cùng ở Chiến khu Tây Nam giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc!

Từ phía chân trời xa xa đằng kia, hơn mấy trăm khỏa tên lửa đạn đạo tuần tra gào thét khủng bố bay thẳng tới, mang theo một loại uy lực cực mạnh không gì có thể chống cự nổi, hung hăng đập thẳng lên trên trận địa đột tiến của đối phương.

Theo một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, vô số vầng thái dương đồng thời ở ven bờ hồ giữa khu vực núi rừng hoang vu bốc thẳng lên, khiến cho vầng thái dương chân chính ở bên trên tầng mây xám đen trên bầu trời cũng phải trở nên càng ảm đạm hơn một chút.

Ánh sáng trắng mãnh liệt chói mắt đại biểu cho nhiệt độ cực nóng, trong khoảnh khắc liền khiến cho tầng sương mù dày đặc đang bao phủ khắp nơi trên chiến trường này cũng phải bốc hơi đi mất. Luồng lực đạo chấn động cực mạnh, nhấc lên mấy chiếc xe Thiết giáp nặng nề bên cạnh đó cũng phải bay tán loạn ra xung quanh. Mất trăm luồng khói thuốc súng nồng đậm dữ tợn lan tràn ra khắp nơi. Vô số những tầng bụi bậm đen ngòm nháy mắt ngưng tụ thành một đám mây nhỏ bao trùm toàn bộ khu vực ven bờ hồ, ngăn cách hoàn toàn tầm mắt của tất cả mọi người.

Cùng với những thanh âm xuy xuy thanh thúy dày đặc khủng bố khiến cho người khác nghe qua cũng phải ù tai một trận, trận địa pháo kích toàn diện của song phương Liên Bang cùng với Đế Quốc đồng loạt khai hỏa. Những luồng đạn bắn so với một cơn mưa lớn càng thêm dày đặc hơn rất nhiều, dùng tốc độ cực cao xé rách bầu không khí tĩnh mịch giữa mặt hồ rộng lớn. Hơn mấy vạn đạo tia sáng mày đỏ rực tinh mịn trong chớp mắt hòa tan đi hết thảy những đám sương mù cuối cùng còn sót lại trong không trung, đập thẳng vào trận địa của đối phương.

Mỗi một đạo ánh sáng màu đỏ tinh mịn kia chính là một quả đạn pháo kích toàn địa hình, hơn mấy vạn quả đạn pháo kích đồng thời nổi mạnh trên khu vực đồi núi điền dã ven bờ hồ, tràng diện nhìn qua vô cùng đồ sộ cùng mãnh liệt, hơn nữa uy lực cũng vô cùng khủng bố.

Đám bùn đất màu đen nằm ở khu vực trước nhất của song phương hai bên bị những tràng oanh kích dày đặc kịch liệt như thế nhấc ngược cả lên, trên cái công sự hợp kim rắn chắc do đám Robot công trình lâm thời xây dựng lên hiện tại cũng đã xuất hiện vô số những cái động lớn vô cùng thê thảm. Thậm chí ngay cả đám người Hứa Nhạc đang đứng phía dưới con đường sơn đạo của ngọn núi vô danh cách đó hơn chừng mười km, cũng có thể cảm thấy được mặt đất dưới chân mình khẽ rung động nhè nhẹ.

Thỉnh thoảng lại có vài mảnh đạn lửa bay lạc, rơi thẳng xuống mặt hồ bên dưới. Tuy rằng xác suất để các viên đạn trận địa pháo kích toàn phương diện bị lệch khỏi quỹ đạo rơi xuống cũng không lớn cho lắm, nhưng mà bởi vì lúc này tần suất pháo kích trên chiến trường hiện tại thật sự là rất cao, cho nên cái mặt hồ vỗn dĩ phi thường bình tĩnh ngăn cách giữa song phương hai bên, bắt đầu nhấc lên từng đợt từng đợt sóng dâng trào mãnh liệt. Vô số các bọt nước pha lẫn với bùn đất vẫn đục bên dưới đáy hồ không ngừng nở rộ. Trên bờ đất bên cạnh bờ hồ lúc này đã có vô số những thi thể đám tôm cá bị chấn động đánh chết chồng chất nhiều không kể hết.

Đám người Hùng Lâm Tuyền đứng bên dưới con đường sơn đạo của ngọn núi vô danh, thông qua các thiết bị theo dõi tầm xa trang bị trên cái mũ giáp trên đầu mình, trầm mặc quan sát phiến chiến trường ở xa xa, biểu tình trên mặt nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK