- Cậu tạm thời cứ ở lại bên trong Công ty Tịnh Thủy đi...
Trâu Phó Bộ Trưởng phân phó, nói:
- Một lát nữa, thư ký của ta sẽ đưa cho cậu một số điện thoại. Nếu trong mấy tháng này, cậu có gặp phải vấn đề nào đó, cứ việc gọi cho hắn nhờ hỗ trợ.
Thoáng tạm dừng lại một lúc, vị đại lão của Bộ Quốc Phòng kia khẽ híp mắt lại nói:
- Đây là chuyện vô cùng cơ mật của Liên Bang, cậu có thể đề xuất ứng tiền về phía Bộ Quốc Phòng, không cần phải nhận tiền từ phía Lão Thất của Lợi Gia... Đám đó toàn là thương nhân cả...
Hắn cũng chỉ nói đến đó rồi thôi, nhưng lại bao hào vô số ẩn ý trong đó. Hứa Nhạc có chút khẽ cúi đầu, trong lòng thầm than một tiếng, hắn biết bắt đầu từ ngày hôm nay, bản thân mình xem như là chân chính trở thành một gã quân nhân trong Quân đội Liên Bang rồi.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:
- Hội Nghị Liên Tịch chiều hôm nay, có phải là có quan hệ đến sự kiện khủng bố tập kích lần trước tại Sân vận động hay không? Có phải là Bộ Quốc Phòng đang chuẩn bị gác lại cuộc tiến công mùa xuân hay không?
Ánh mắt Trâu Phó Bộ Trưởng như dao nhìn thoáng qua trên mặt hắn, trầm mặc một lúc sau mới thoáng cúi đầu khẽ nói:
- Chuyện này cũng không phải là chuyện mà anh nên hỏi.
Bên dưới lớp quần áo của Hứa Nhạc, hắn đột nhiên nắm chặt cái điện thoại di động, đột nhiên mở miệng nói:
- Tôi cho rằng sự kiện lần đó là do Nghị Viên Mạch Đức Lâm làm!
Trâu Phó Bộ Trưởng ngẩng phắt đầu lên.
Hứa Nhạc cũng không hiểu nổi, bản thân mình vì cái gì lại nói một câu như vậy. Trâu Ứng Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn một cái, thế nhưng cũng không nói gì cả, chỉ là lặng lẽ đeo lại cặp kính lão, cúi đầu xuống, hoàn toàn tập trung nhìn xuống cái văn kiện hội nghị chiều nay cho Tổng Thống tiên sinh.
Trầm mặc đôi lúc cũng đại biểu cho rất nhiều ý tứ trong đó. Hứa Nhạc không rằng bị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng này lại không biết chút thông tin gì về sự kiện hồi đầu năm kia. Hành tung lúc đó của Thai Chi Nguyên rõ ràng là do Trương Tiểu Manh tiết lộ ra ngoài, mà Trương Tiểu Manh lại là người của Văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm... Nhưng mà đối phương lại vẫn như cũ trầm mặc, điều này đã nói lên rất nhiều thứ. Hứa Nhạc có chút mệt mỏi cúi đầu xuống, cũng không có cáo biệt, trầm mặc xoay người bước ra ngoài.
Khi hắn vừa mới rời khỏi căn phòng kia, Trâu Phó Bộ Trưởng lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, buông mớ văn kiện trong tay xuống, trong mắt chợt lóe lên một chút cảm xúc phức tạp. Sự kiện khủng bố tập kích tại Hoàn Sơn Tứ Châu lần này, chấn đột toàn bộ Liên Bang, bất luận là Cục Điều Tra Liên Bang hay là Quân đội, cũng đang âm thầm ráo riết điều tra. Điều quan trọng nhất chính là, bên phía Cục Hiến Chương thần bí kia mơ hồ đã nắm được một ít manh mối nào đó rồi, chỉ là ông ta cũng không thể nào nói cho Hứa Nhạc biết được...
- Vẫn còn nhớ tới cô bạn gái kia à...
Trâu Ứng Tinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc có chút hoa râm của mình, khẽ mỉm cười, nói khẽ.
Chuyện xảy ra tại Sân vận động Lâm Hải Châu đã chấm dứt từ lâu, vị phu nhân kia một khi đã bình ổn cơn tức giận, cũng sẽ không có ai đem chuyện kia khuấy động lên nữa. Tuy rằng chuyện kia có thể có liên hệ với phía Văn phòng của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, nhưng chân chính đứng ra thực hiện vụ ám sát lần đó thật sự là Dương Phó Bộ Trưởng cùng với những gã quân nhân nhiệt huyết của Quân Khu II.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm trong chuyện lần đó đến tột cùng là đóng vai trò như thế nào ở phía sau bức màn đen kia, cũng không ai có cách nào có thể thăm dò ra được. Nếu nói là Nghị Viên Mạch Đức Lâm muốn đối phó với Thai Gia, điều này hoàn toàn không hợp lý. Chỉ là lần khủng bố tập kích lần này cũng như vậy... Cái gã lão nhân kia tuyệt đối là một người có trí tuệ chính trị cực cao, khuấy đảo cho Liên Bang trở nên hỗn loạn, gia tăng mâu thuẫn giữa Chính phủ Liên Bang cùng với Phiến Quân, thật sự là không phù hợp với lợi ích lâu dài của vị chính trị gia này.
Trâu Phó Bộ Trưởng có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm một chút, nghĩ thầm cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc này tuy rằng bình thường có vẻ là rất trầm ổn, thế nhưng chung quy vẫn là thanh niên mới lớn, nhiệt huyết tràn ngập, dễ dàng nổi nóng, hay nói ra những lời nói không chú ý đến hậu quả... Nhưng mà gã tiểu tử kia vì sao lại nói một cách chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ hắn đã tìm ra được một ít manh mối gì đó rồi sao?
Ông ta nhắm chặt hai mắt lại, dùng thanh âm mà chỉ có mình ông ta có thể nghe được, tự mình thì thào nói với mình:
- Quân nhân có thể có định kiến riêng, nhưng Quân đội tuyệt đối không thể có định kiến riêng của bản thân Quân đội. Hứa Nhạc, cậu phải nắm thật rõ được điểm này, mới có thể trở thành một gã quân nhân chân chính của Liên Bang.
Mạch Đức Lâm giống như là một nhân vật chính trị gia hoàn mỹ chưa từng xuất hiện qua trong dòng lịch sử đằng đẳng của Liên Bang, vĩnh viễn đứng bên ngoài sân khấu ánh sáng trên vũ đài chính trị Liên Bang, hoàn toàn không hề có bất cứ quan hệ gì đối với những sự kiện hắc ám nào đó phía sau. Cho dù là có người hoài nghi về ông ta, nhưng mà đối diện với lý lịch đức cao vọng trọng của ông ta, đối diện với những cử tri cuồng nhiệt ủng hộ ông ta, những người đó vẫn như trước chỉ có thể trầm mặc mà thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK