Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn trường nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc tĩnh mịch. Đám quan viên của Chính phủ Liên Bang cũng đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên phải trả lời câu hỏi này như thế nào cho đúng. Nếu như Chính phủ Liên Bang lên án cô nàng Tiểu Công chúa Chung Gia phản quốc, như vậy nếu như cô ta thật sự phản bội, vậy thì Liên Bang có năng lực làm cái gì đối với cô ta đây?

Tiếp theo sau đó, Chung Yên Hoa đảo mắt nhìn về phía gã anh họ đã rất lâu không gặp lại của mình, lúc này đang đứng co rúm người phía sau đám quan viên Chính phủ Liên Bang, cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại một chút, ngữ khí cực kỳ chán ghét, nói:

- Chung Nhị Lang, nể tình chúng ta có quan hệ thân thích, cho nên ngày hôm nay tôi cũng không có giết anh. Mau nhanh nhanh chạy trở về cái Tinh cầu Vệ tinh nhỏ kia của anh đi, đừng bao giờ đi đến Chủ tinh Tây Lâm nữa!

Gã quan viên ban ngành điều tra liên hợp khẽ cúi người xuống một chút, ngữ khí gần như van xin năn nỉ, nói:

- Chung tiểu thư, bởi vì chuyện tình này quá mức nghiêm trọng, cho nên ít nhất ngài cũng nên để cho chúng tôi hỏi ngài mấy câu đi chứ?

- Chỉ những người nào thân là nghi phạm phạm tội mới cần phải trả lời câu hỏi của ban ngành điều tra, còn tôi thì có hiềm nghi gì mà hỏi tôi?

Gã quan viên điều tra kia đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi lạnh trên trán mình, ngập ngừng nói:

- Tất cả mọi người trên toàn bộ vũ trụ này đều biết rằng, trong thời gian ba năm nay, ngài luôn cùng cái gã Hoàng tử Đế Quốc tên Hứa Nhạc kia ở cùng một chỗ với nhau…

- Đúng thế thì sao chứ?

Đuôi lông mày Chung Yên Hoa khẽ nhướng lên một chút, ngữ khí trào phúng, nhìn hắn, nói:

- Các người mỗi ngày cũng đều ở chung một chỗ với cái tên Chung Nhị Lang ngu xuẩn ngốc ngếch này, chẳng lẽ tất cả các người cũng đều là người điên giống hắn hay sao? Như vậy có phải tôi đây nên đem tất cả các người ném vào bệnh viện tâm thần hết hay không?

o0o

Bệnh viện tâm thần chính là nơi tập trung những người có bệnh tâm thần. Thân là sinh vậy có bộ óc phát triển mạnh mẽ nhất thế gian, cho nên bộ óc của nhân loại cũng là thường xuyên xảy ra vấn đề nhất.

Cho nên bên trong Liên Bang có rất nhiều cái Bệnh viện tâm thần. Tất cả những cái bệnh viện tâm thần này luôn luôn bị quản chế phi thường nghiêm khắc, ra vào tuyệt đối không chút dễ dàng gì.

Mà trong đó, một gian bệnh viện chuyên khoa Tâm thần của Bệnh viện Quân sự Liên Bang, nằm tại phía Nam bán cầu của Tinh cầu S1, thì lại bị giám thị nghiêm khắc hơn bất cứ một cái bệnh viện tâm thần nào khác. Cũng không biết là do chỉ thị đến từ loại tầng cấp nào trong Quân đội Liên Bang, luôn luôn có một chi Bộ binh võ trang hàng năm vẫn đóng quân luôn tại trong này.

o0o

Phốc phốc!

Hai thanh âm giòn tan thanh thúy vang lên. Hứa Nhạc thong thả buông xuống thân thể một gã binh lính vừa mới bị hắn đánh ngất xỉu, cũng không để cho hắn phát ra bất cứ tiếng vang nào cả. Sau khi xác nhận tất cả đám binh lính thường trú tại nơi này đều đã bị đánh hôn mê bất tỉnh, nhốt lại trong phòng hết, hắn mới lấy chìa khóa, hướng về phía sâu bên trong bệnh viện tâm thần mà đi đến.

Nguyên nhân bởi vì chuyện tình kia đã trôi qua một khoảng thời gian quá dài rồi, cho nên mức độ chú ý của Quân đội Liên Bang đối với người kia đã giảm xuống một mức độ nghiêm trọng, thậm chí đến hiện tại cũng rất có thể không còn bao nhiêu người nhớ đến sự tồn tại của người kia cùng với cái chi bộ binh đồn trú này nữa rồi.

Chính vì nguyên nhân đó cho nên Hứa Nhạc cũng không lo lắng là sẽ kinh động đến đối phương. Hắn hướng về phía những con đường hành lanh trầm mặc sâu thẳm thẳm của bệnh viện tâm thần mà đi tới, chỉ cần chú ý tránh đi đám bác sĩ, y tá thỉnh thoảng đi lại trên hành lang là được rồi.

Bên trong bệnh viện tâm thần nơi nơi đều tràn ngập hương vị thuốc men, thuốc sát trùng vô cùng gay mũi. Dọc theo đường đi, trên những bức tường màu trắng tinh còn mơ hồ có những vết đọng của nước tiểu lâu ngày để lại, đại khái có lẽ là kiệt tác do những bệnh nhân nào đó không thể không chế được hành vi mà lưu lại.

Chậm rãi đẩy ra một căn phòng bệnh theo như kế hoạch ban đầu muốn tìm, Hứa Nhạc lại phát hiện ra trong phòng này trống không, không hề có một người nào cả, dù là bệnh nhân bình thường cũng không có. Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, sau đó để ý đến trên bức vách tường gần một cái gibệnh phía Bắc gần cửa sổ, tràn ngập đủ các loại ký hiệu toán học đủ các loại hình dáng khác nhau, cùng với vô số những công thức tính toán phức tạp, cho dù là bản thân hắn cũng cảm thấy sâu sắc một cách dị thường.

Yên lặng nhìn mấy cái công thức toán học kia một chút, hắn mới đi ra khỏi phòng bệnh, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.

Hành tẩu bên trong bệnh viện tâm thần này, cũng không hề có tiếng thét chói tai thê thảm nào, cũng không có những thanh âm điên cuồng cười nói vô nghĩa, hoàn toàn chỉ là một mảnh tĩnh mịch trầm mặc mà thôi, gây ra cho người ta một loại cảm giác lo lắng bất an nhàn nhạt.

Phía cuối con đường hành lang u tĩnh đột nhiên truyền đến một vài thanh âm gì đó. Hứa Nhạc chậm rãi đi đến căn phòng cuối cùng, đột nhiên phát hiện ra đây là một cái phòng học lớn. Mà khi hắn nhìn thấy một màn hình ảnh đang diễn ra bên trong gian phòng học này, biểu tình trên mặt hắn nhất thời trở nên phi thường quái dị.

Bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua rằng, bên trong bệnh viện tâm thần lại có một người chịu đi học!

Ở một đầu của gian phòng học này được bố trí một tấm bảng đen cực lớn. Ngay phía trước tấm bảng đen kia có một gã nam nhân trung niên sắc mặt gầy yếu, vẻ mặt vô cùng tái nhợt. Lúc này hắn đang quơ quào hai cánh tay, lớn tiếng giảng dạy cái gì đó.

Hốc mắt của gã nam nhân trung niên kia hãm sâu xuống, mấy đầu ngón tay đang cầm viên phấn trắng thì lại khô gầy giống hệt như những cành cây đang không ngừng run rẩy trước gió, nhìn qua bộ dáng suy sút yếu đuối không chịu nổi. Nhưng mà trên mặt của hắn, thậm chí toàn bộ thân hình của hắn cũng đều phảng phất như bao phủ một tầng quang huy sáng rọi vậy.

- Ngày hôm nay chúng ta cũng không có nói đến Định đề Mạc Bỉ Ô Tư, bởi vì bản thân Giáo sư ta đây cũng chưa bao giờ hiểu được vì cái gì chỉ là một cái kết cấu một mặt đơn độc phi thường đơn giản như vậy lại sử dụng một cái tiền tố phức tạp đến như thếmà đặt tên cả, cho nên ta chẳng có chút nghiên cứu gì đối với cái thứ này. Ngày hôm nay cái mà chúng ta học tập chính là kết cấu mạng lưới dữ liệu đám mây!

Viên phấn trắng rất nhanh không ngừng di chuyển bên trên tấm bảng đen phía trước, chớp mắt đã vẽ ra một cái kết cấu mạng lưới dữ liệu đám mây phi thường phức tạp. Nhìn thấy một đám những sơ đồ kết cấu mạng lưới vừa phức tạp vừa thần kỳ nhưng lại có vẻ rõ ràng ngắn gọn như thế kia, biểu tình trên mặt gã nam nhân suy sút lại giống như vừa ăn được một liều thuốc kích thích vậy, trở nên phi thường phấn khởi hưng trí, đôi môi không ngừng dùng tốc độ cao mà mấp máy.

- Mô hình kết cấu dữ liệu lưu trữ đám mây chính là một mô hình mạng lưới lưu trữ dữ liệu mở rộng trong một phạm vi nhất định. Tuy rằng so với mô hình lưu trữ dữ liệu dạng Tinh hệ như ngày nay thì càng phức tạp hơn một chút, nhưng lại là một cái mô hình thô sơ nhất của việc lưu trữ dữ liệu cộng đồng. Chẳng qua nếu như các người nghĩ muốn biết rằng mạng máy tính điện tử tiên tiến nhất trong lịch sử nhân loại đã từng hoạt động như thế nào, vậy thì nhất định các người cần phải tiếp xúc với những kiến thức cơ bản nhất mới được!

Bên dưới phòng học kia đang ngồi trầm mặc khoảng chừng hai mươi người. Từ cách ăn mặc quần áo mà nói, xem ra toàn bộ đều là những bệnh nhân của bệnh viện tâm thần này. Nhưng mà khi nghe thấy những danh từ chuyên ngành do gã nam nhân bộ dáng suy sút kia nói ra, mấy gã bệnh nhân này đều làm ra bộ dáng quanh co suy nghĩ, gật gù tán thưởng, tựa hồ như phi thường hiểu rõ những cái này vậy.

Gã nam nhân bộ dáng suy sút đứng trên bảng nhìn thấy phản ứng của đám bệnh nhân bên dưới như vậy, nhất thời hưng phấn, cảm động tán thưởng, nói:

- Các người thật sự là một đám học sinh ưu tú nhất trên thế gian này, so với đám sinh viên trong Học viện Quân sự I kia càng xuất sắc hơn rất nhiều!

Hứa Nhạc đứng ở bên ngoài phòng học, nhìn thấy một màn hình ảnh vớ vẩn bên trong kia, nổi khiếp sợ trong lòng dần dần biến mất, biến thành một cỗ bi thương khó hiểu nhàn nhạt.

Hắn không nghĩ muốn tiếp tục nhìn thấy một màn hình ảnh này nữa, nên trực tiếp đẩy cánh cửa phòng học ra, chậm rãi đi vào.

Gã nam nhân bộ dáng suy sút thân hình gầy yếu đứng trên bục giảng kia phẫn nộ bẻ gãy luôn viên phấn đang cầm trên tay mình, phẫn nộ gầm rú, nói:

- Học sinh đi muộn phải gõ cửa! Có hiểu cái gì gọi là tôn kính Giáo…

Thanh âm đang nói nhất thời đình chỉ lại. Khi gã nam nhân bộ dáng suy sút kia nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Nhạc, lại đưa tay lên gãi gãi đầu, sau đó đưa hai tay xoa xoa cặp mắt, xác nhận chính mình ngày hôm qua có phải là đã bị người khác tiêm nhầm thuốc rồi hay không, cho nên vào lúc này mới có thể sản sinh ra ảo giác như thế này.

- Là tôi đây!

Hứa Nhạc nhìn thẳng vào hắn, nói:

- Tôi đến đây là muốn cứu ông ra!

Gã nam nhân đang trừng lớn cặp mắt nhìn hắn, đột nhiên nhếch môi lên một chút, lộ ra cái miệng tràn đầy răng vàng xỉn, cười rộ lên một tràng, biểu tình biến thành vô cùng khờ dại, nói:

- Có thuốc hút hay không? Nếu không có thuốc hút, tôi không thèm nói chuyện với cậu!

Hứa Nhạc lấy ra một hộp thuốc lá cùng với một cái bật lửa, đưa qua cho gã nam nhân.

Gã nam nhân xoay người nhìn xuống đám bệnh nhân ngồi bên dưới lớp học, phất phất tay, nói:

- Tan học rồi!

Đám bệnh nhân bên dưới đồng loạt hô lên một tiếng, làm ra vẻ hoan hô, thế nhưng ngữ khí rõ ràng là chỉ lấy lệ cho qua. Sau đó bọn họ đứng lên, chậm rãi thong thả đi ra khỏi phòng học. Chỉ là trên hàng ghế đầu tiên có một gã bệnh nhân dáng người mập mạp, cũng không có đi ra khỏi phòng, mà đi lên bục giảng, xòe tay ra, trừng mắt nhìn gã nam nhân trung niên, hỏi:

- Kẹo đâu?

Gã nam nhân gầy yếu có nụ cười khờ dại kia đang cực kỳ hưởng thụ mà hút thuốc lá, lại chợt bị người khác cắt ngang như vậy, phi thường tức giận.

Hắn móc từ trong túi ra một túi kẹo lớn quẳng lên trên tay của gã bệnh nhân mập mạp, có chút không kiên nhẫn, nói:

- Hiện tại Giáo sư tôi phong cho cậu chức Trưởng lớp! Một phen đem bịt kẹo này phân chia cho các bạn học đi, đừng có hở một cái mà chạy đến tìm Giáo sư tôi xin kẹo nữa! Con mẹ nó giống một kẻ ngu ngốc vậy!

- Mẹ của tôi vẫn nói tôi là một kẻ ngu ngốc mà?

Gã bệnh nhân mập mạp dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc sửa lại lời nói của gã nam nhân gầy yếu, sau đó cặp mày khẽ nhướng lên, ngữ khí ngây ngô, ngập ngừng hỏi:

- Trưởng lớp thì có thể ăn thêm vài viên kẹo được không?

- Cứ việc!

Gã nam nhân khẽ phất phất bàn tay cầm điếu thuốc lá của mình mà đuổi g bệnh nhân mập mạp ôm theo bịch kẹo bảo bối chạy như bay ra khỏi phòng học, sau đó, quay sang nhìn về phía Hứa Nhạc đang trầm mặc đứng một bên, mỉm cười hỏi:

- Thượng tá Hứa Nhạc, tôi vì cái gì phải đi theo cậu cơ chứ?

- Bối Đức Mạn, ông chính là người thiên tài nhất trong số những người thiên tài mà tôi từng được biết!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Một người giống như ông vậy, căn bản không nên sống cả đời trong bệnh viện tâm thần!

Giới học thuật Liên Bang đối với nguồn gốc cùng với tính chất của cái loại từ ngữ Thiên tài này, từ trước đến nay vẫn có đủ các loại thuyết pháp không đồng nhất với nhau. Có người cho rằng những nhân vật thiên tài là thuộc về một loại phạm trù Tâm lý Sinh vật học, trong quá trình hoạt động cảm xúc giao hòa giữa trí lực cùng với hành vi, bọn họ có sự khác biệt rõ ràng với những người bình thường, cho nên mới tạo thành một loại trí tuệ cùng với năng lực hành động hoàn toàn khác biệt so với những người thuộc phạm trù bình thường.

Nhưng mà cũng có người cho rằng những người thiên tài cùng với những người bị chứng thần kinh, hoặc bệnh tâm thần là có quan hệ chặt chẽ với nhau.

Từng có một vị chuyên gia Phân tích tâm thần học cực kỳ nổi tiếng trong Liên Bang đã từng phát biểu qua quan điểm chính mình đối với vấn đề này. Ở trong một bài luận văn tham điểm của ông ta đã từng nói:

- Sự phát sinh ra một vị thiên tài chính là kết quả của quá trình bản thân cùng với hoàn cảnh phát sinh ra những sự xung đột kịch liệt. Về mặt này cùng với chứng thần kinh phân liệt cùng với bệnh tâm thần c những đặc điểm phi thường giống nhau. Nhưng mà do phương thức giải quyết sự xung đột trên lại hoàn toàn bất đồng với người bệnh tâm thần, kết quả cuối cùng là hậu quả của bệnh trạng tạo thành lợi ích cho xã hội, cho nên liền được xã hội tôn trọng hóa nó. Nghiên cứu cho thấy, những nhân vật thiên tài dạng này thường khác với con người bình thường, lại càng rất dễ dàng trở thành kẻ bệnh tâm thần, thể chất cực kỳ suy yếu, hơn nữa lại có tính tình đặc biệt dị dạng khác thường.

Trên thực tế thì Bối Đức Mạn chính là loại người giống như thế. Sau khi hắn nghe thấy những lời mà Hứa Nhạc vừa nói, cặp lông mày tinh tế hơi chút rối loạn của Bối Đức Mạn khẽ nhướng lên một chút. Nhưng có lẽ là bởi vì đã ngây người bên trong cái địa phương như là bệnh viện tâm thần này suốt ba năm trời, cho nên trên mặt mày của hắn cũng đã không còn nhìn thấy cái loại hương vị ngu xuẩn, ngây ngô như một gã thiếu niên mà năm xưa đã từng thường trực trên mặt gã nam nhân này.

Cũng giống như cái gã nam nhân này đang chính là muốn tán thưởng lời khen của gã nam nhân đã từng gián tiếp khiến cho chính mình phải bị tống vào trong cái bệnh viện tâm thần này ngây ngốc suốt ba năm trời vậy!

Trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch, đó đó chợt vang lên thanh âm tiếng cười nhẹ nhàng như lại ngây ngô của một gã nam nhân.

Bối Đức Mạn sau khi trầm mặc ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt như chạm đến chỗ mấu chốt của vấn đề nào đó, trong lòng nhất thời hưng phấn, liền nở ra một tràng cười dài khờ dại nhưng cực kỳ khoái hoạt. Cho dù là đám bệnh nhân bên trong bệnh viện tâm thần này cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng bên trong nụ cười dài của hắn cất giấu một loại tình cảm hưng phấn cực độ nào đó.

- Cậu cần ta! Không! Phải nói là cái tên gia hỏa kia đang rất cần ta! Ha ha… Ta đã biết chắc chắn là hắn cũng không có chết mà! Đúng vậy! Một cỗ sinh mệnh do máy móc tiến hóa tạo thành, như thế nào có thể dễ dàng chết như vậy được? Ha ha ha…

- Cậu chính là muốn bảo tôi đi giúp nó đối phó với cái tên gia hỏa khác, cái tên gia hỏa không có sinh mệnh đang nằm sâu bên dưới lòng đất của con đường cụt kia phải không?

Bối Đức Mạn không ngừng hưng phấn vò đầu bứt tay, nói.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:

- Đúng như những gì ông nói! Trong toàn bộ Liên Bang này, cũng chỉ có một mình ông là có khả năng làm được chuyện đó, cho nên tôi mới cần sự trợ giúp của ông!

Bối Đức Mạn cũng không tiếp tục nói gì nữa, chỉ là dẫn đầu đi ra cửa phòng. Hứa Nhạc nhìn theo bóng dáng hưng phấn rời đi của hắn, sau đó cũng nhanh chóng bước theo sau.

Ba năm trước đây, một gã nam nhân bởi vì thân phận chính mình là một người Đế Quốc, bị bắt buộc phải từ bỏ lý tưởng của mình, chạy sang Đế Quốc.

Ba năm trước đây, một gã nam nhân bởi vì chứng kiến một cái sinh mệnh nào đó manh nha ra đời, cho nên đã bị những cái ống tiêm lạnh như băng tiêm vào cơ thể, suýt chút nữa khiến cho biến thành ngu ngốc cả đời, may mắn không bị, nhưng mà thân thể lại biến thành một bộ dáng suy sút như ngày hôm nay.

Ba năm sau đó, cái gã nam nhân bị buộc phải rời đi tha hương kia đã dẫn theo đám huynh đệ may mắn còn sống sót của mình quay trở về Liên Bang. Hắn trở về cũng không phải vì muốn chứng minh chính mình là một anh hùng Liên Bang, hay là một gã Thái Tử gia Đế Quốc, mà là vì những huynh đệ không phải chết trên sa trường, mà là chết trong âm mưu kia báo thù! Vì trả thù, cho nên hắn trở về!

Ba năm sau đó, cái gã nam nhân bị người ta tiêm thuốc suýt chút nữa biến thành ngu ngốc kia, gặp lại được cái gã nam nhân từ bên Đế Quốc kia quay trở về, sau đó giống như ba năm trước đây vậy, sau khi nở rộ một tràng cười dài khờ dại, liền đi theo gã nam nhân kia ra ngoài. Cũng không phải bởi vì muốn chứng minh trí tuệ thiên tài của chính mình, mà là vì muốn báo thù cái cuộc sống khốn khổ của chính mình trong ba năm qua! Vì báo thù cho nên hắn đi theo người khác ra ngoài!

Hai cái gã nam nhân trước kia là kẻ thù sinh tử của nhau, hiện tại vì cùng chung một cái mục đích, cho nên đã cùng nhau đi chung một con đường, đi ra khỏi gian phòng học. Hai gã người điên kia mang theo trong đầu những ý tưởng riêng, cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện tâm thần. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK